Trần Trọng Sỹ
Khi còn trẻ, tôi nhìn Kitô giáo như ánh trăng mát dịu, tuy xa, nhưng vẫn có cái gì thân thiện, dù chưa bao giời tôi thích một ông linh mục kiêu căng trong chiếc áo chùng đen, nhất là những ông người Bắc luôn ra lệnh chỉ chỏ mà không hề thèm nhìn mặt ai mỗi khi tôi có dịp vào sân nhà thờ chơi khi còn bé.
Được nhào nặn trong không gian nhạc Phạm Duy Giọt mưa trên lá tiếng nói tinh khôi, lúc Chúa vào đời xin đóng đanh vì người..., nhạc Trịnh với Phúc Âm Buồn...người còn đó nhưng trong tim máu tuôn ra ngoài, nhuộm đất này, nhuộm cho hồng hạt mầm trót vay...khó ai thoát khỏi có cái nhìn khâm phục vào các hình ảnh đẹp của Kitô giáo
Đến khi lên đại học, lần đâu tiên nghe hai chữ phúc âm là thánh kinh Évengile trong chương trình triết học Tây Phương, có cái gì đó lôi kéo và thu hút hơn nữa, nhất là khi đọc những câu kinh Matthew. Từ khi sinh sống ở Âu Mỹ, tôi bắt đầu cảm thấy ánh trăng Kitô giáo có mặt khuất chưa bao giờ lộ ra ngoài ánh sáng. Và một trong những vùng tối nhất của Kitô giáo là cuộc chinh phục Mỹ Châu.
- Từ khóa :
- Phía Bên Kia
- ,
- Ánh Trăng
- ,
- Nhân Văn
- ,
- Kitô Giáo