KHỦNG BỐ VÀ ÁO ĐEN
Hôm thứ 6 ngày 13 tháng 11 năm 2015 vừa qua, ở Paris có xảy ra vụ khủng bố lớn ai cũng kinh hoàng. Liền chỉ ba ngày sau, thứ 2 ngày 16, ngay đầu tuần, Rollins College có tổ chức buổi hội thảo về Hoà Bình. Họ kể về biến cố tang thương và mời chia sẻ quan điểm mỗi người. Ngay từ khi bước vào phòng mình đã thấy vui vì trong phòng còn dán một poster lớn về sự kiện Thiền Đi do giáo sư Maroon tổ chức mời mình hướng dẫn ngày 11 tháng 11. Sau buổi hội thảo, nhân viên trong phòng này bảo sự kiện đã xảy ra rồi nhưng họ có tham dự và thấy trân quý buổi thiền ấy nên vẫn còn giữ lại ít lâu, chưa vội tháo xuống dù đang có mấy sự kiện cũng quan trọng. Trước kia tôi mặc màu nâu và đen. Nhưng khi qua Mỹ sống tôi không muốn bị nghi là khủng bố. Ở sân bay, nếu tôi mặc đồ nâu đen và không tóc, họ sẽ xét tôi kĩ hơn. Tôi không muốn bị phiền phức. Hơn nữa, dân Mỹ đây thấy áo đen trọc đầu là họ có thể sợ hãi hay hận thù vì khủng bố. Ít nhất họ cũng kém thiện cảm. Bản thân mình hiện tại khi đi chùa hay hướng dẫn Phật Tử tu học, mình vẫn mặc đồ nâu đen; khi đi học hay hướng dẫn người không phải Phật Giáo, mình đổi sang màu sáng. Phật Giáo đi đến đâu có thể học hỏi để thích ứng với văn hoá nơi đó. Ở Ấn Độ quý thầy quấn y vàng (thời Phật); đến Trung Hoa tăng ni có kiểu y phục phù hợp với văn hoá nước này. Tương lai, ở Âu Mỹ, có lẽ người xuất gia Phật Giáo nên có y phục kiểu hợp với văn hoá xứ này, khác truyền thống Á Châu? Dù sao, màu y phục có lẽ không nên dùng màu nâu đen để tránh bị hiểu nhầm là khủng bố vì người xuất gia Phật Giáo đã không tóc. Rồi mình nói về sự tuyên truyền tiêu cực về thế giới Hồi Giáo. Mình kể về thí nghiệm của Pavlov về phản xạ có điều kiện. Bình thường mỗi khi thổi còi thì chó không tiết nước miếng. Mỗi khi cho chó ăn, chó tiết nước miếng. Thí nghiệm xảy ra là mỗi khi đưa thức ăn cho chó thì thổi còi và nhìn thấy chó tiết nước miếng. Cứ lặp lại nhiều lần. Sau đó, Pavlov chỉ thổi còi mà không đưa thức ăn. Chó vẫn tiết nước miếng. Rồi liên hệ với tình hình khủng bố. Mỗi khi có một vụ khủng bố thì kèm theo “Hồi Giáo.” Cứ “khủng bố” và “Hồi Giáo” lặp lại nhiều lần. Riết rồi nhiều người có ác cảm với Hồi Giáo. Cứ khủng bố xuất hiện với áo đen trọc đầu nên riết dân Mỹ này có ác cảm với trọc đầu áo nâu đen. Mình nói tiếp là mình không biết chính trị. Mình chỉ muốn nói rằng người Hồi Giáo, trong số những người mình gặp, là những người mình cảm nhận rất hiền hoà thân thiện. Họ mong muốn an ổn và chẳng hiếu chiến gì đâu. Ví dụ là trong số những người Hồi mình gặp, mình đã từng nói chuyện với một cô gái Hồi Giáo khi cùng lớp năm ngoái. Sau đó cô này vào thực tập với Câu Lạc Bộ Thiền mình mở nên có nói chuyện nhiều hơn. Cô cũng buồn, bảo tôi đâu muốn khủng bố ai đâu. Nhóm người nào đó gây ra những vụ khủng bố rồi bảo Hồi Giáo chứ tôi đâu biết. Sự tuyên truyền (propaganda) đã quá lớn nên tôi cũng chả biết nói sao nữa. Loại thức ăn thứ ba là Tư Niệm Thực. Khi mình nghĩ về điều gì thì mình đang ăn thức ăn. Hãy cố gắng suy nghĩ tích cực. Hãy suy nghĩ trong tình thần phi bạo động. Thí dụ, theo Phật Giáo, dù kẻ sát nhân kia có giết vài trăm người; khi kẻ đó bị xử tử, ta không nên tán thán cái hành động xử tử. Ta không nên nghĩ rằng tử hình gã kia là đáng! Nhìn sâu để thấy gã khủng bố kia có thể là nạn nhân của một hệ thống giáo dục tuyên truyền cuồng tín. Hắn có thể làm lại cuộc đời nếu may mắn được lọt vào một hệ thống giáo dục khác. Phật giáo chúng tôi mong bãi bỏ án tử hình. Loại thức ăn cuối là Thức Thực. Loại này chia làm hai là Chánh Báo (thân tâm mình) và Y Báo. Cái Y Báo rất quan trọng. Nó là một loại thức ăn. Nếu ta tiếp xúc với bạn bè hung bạo dù chỉ trong lời nói hay tư duy, ta cung bị ảnh hưởng. Chẳng những bè bạn mà còn gia đình, học đường, công sở, xã hội...là thức ăn cho thân tâm ta cả. Hãy cố gắng dựng xây một cộng đồng có lối sống văn minh, hiền hoà, có hiểu biết, có thương yêu, có lắng nghe, có nhìn lại như cộng đồng hôm nay mời chúng ta tới đây ngồi nói chuyện trao đổi. |