Taking Revenge / Báo Oán (Song Ngữ Vietnamese-English)

04/08/20233:44 SA(Xem: 3172)
Taking Revenge / Báo Oán (Song Ngữ Vietnamese-English)

 

TAKING REVENGE / BÁO OÁN

Author: Thích Nữ Trí Hải

Translated by Nguyên Giác

 

thich nu tri hai
Thích Nữ Trí Hải

Around 1978, there was an event in our temple that deepened everyone's understanding of reincarnation and karmic retribution. If this event had occurred prior to 1975, the daily newspapers would have capitalized on sensationalism to freely sell newspapers, and our temple would have been significantly impacted during that period. This is because a large number of people would have rushed to the temple to verify the newspaper reports. But thanks to the event that occurred during a highly stressful period for the temples, coupled with the remote location of our temple in the mountains, only a handful of individuals were aware of what transpired.

The main character in this story is a thirty-year-old nun who has recently graduated from university and is in Saigon to pursue a Master's degree. One day, while I was visiting Trúc Lâm Pagoda, which is situated on the way to Khải Định Tomb, we crossed paths, and it was during this encounter that she shared her story with me.

Tâm Tưởng was the dharma name of the little girl who had just entered the temple. Previously, in 1978, she was a female student on the verge of graduating from Hue University of Pedagogy (Đại học Sư phạm Huế). No one in her family knows what Buddhism is. She is staying in a university residence because her home is far away in the countryside. One day, she came home to visit and stayed in a small room. She stayed up all night studying for the upcoming graduation exam. In the middle of the night, suddenly, a large snake slithered through the window into the room. She screamed, waking up the entire house. Her father, who was sleeping, woke up, grabbed the bolt, threw it at the snake, and immediately killed it. Not long after that, he suddenly stopped eating and drinking and began to lie down day after day, with his body growing weaker and weaker. When he was taken to the hospital, the doctor could not find any illness, so he was sent home and advised to continue resting.

The female student returned to the university and, while studying, suddenly learned that her father had passed away. She ran as if she were flying home at noon under the scorching sun. She ran right in the middle of the car lane, but strangely, she was unobstructed for the entire 20 kilometers. The father was placed in a sealed coffin, awaiting her return to commence the funeral, which had to take place at the precise time determined by the lunar calendar.

The young woman rushed inside the house and forcefully ushered everyone to where her father's coffin was placed. She used her bare hands to remove all the coffin straps, open the lid, and discard all the funeral items that were covering the corpse. Then she used her ten fingers to scratch her father's face until it was badly torn. Afterward, she ran out into the middle of the street, laughing and shouting, "I got my revenge. I have settled both disputes."

Everyone was too surprised and did not have time to react because they believed that the young woman loved her father and intended to approach the coffin to mourn. By the time she completed all of the above tasks quickly, they had no time to react. Everyone was amazed by the young woman's extraordinary strength, which seemed to be possessed by demons. Many strong men rushed in to intervene, but they were all pushed away and fell. Then the ghost pressed her mouth to recite a long poem, which roughly told the story as follows.

In a previous life, the student was a married man. This man had an affair and even went so far as to kill his wife. The wife died in a state of anger and was subsequently reborn as a snake. The man, perhaps due to the consequences of adultery, was reborn as a girl in the present time. As a result, the girl's face does not have a very feminine appearance, possibly due to the lingering impression of her past life. The snake slithered into the house, attempting to harm the girl as an act of revenge in an old feud. However, her father managed to kill the snake. The consciousness of the woman, who had fallen in love with her previous life as a snake that was killed in this life, entered the young woman, compelling her to scratch her father's face. When she woke up and realized what she had done, the young woman was extremely distressed. Her family has also declined since then. The ghost of vengeance not only possessed the young woman, causing her to alternate between periods of wakefulness and drunkenness but also instilled fear in all family members following her father's death. Sometimes, during the "religious offering for 7 days or 49 days" following the father's funeral, the chanting monk would tremble due to the contagious laughter of the family members kneeling behind him.

The female student dropped out of school and stayed at home for three nights. She burned incense in the sky and pleaded with anyone who possessed magical powers (at the time, she didn't believe in Buddhism) to rectify the injustice and karma she was facing. Her prayer touched a Zen master in the formless realm. His consciousness entered the girl's body, compelling his brother to take her to Truc Lam Pagoda and request refuge from the Abbot. In her family, no one knew about the abbot's temple, but the girl firmly told her brother to follow her. After saying that, the girl grabbed her brother's hand and they both sprinted like flying birds in flight along the road, covering a distance of nearly 20 kilometers to reach the Truc Lam Pagoda.

Arriving at the temple, the older brother continuously bowed to the Abbot, pleading for the Venerable Master to save his sister. Meanwhile, the girl stood there in disbelief, openly gazing at the Venerable and smiling. The old monk scowled at the girl, shouting, "Kneel down!"

The ghost inside the girl's body still did not surrender; she simply gazed at the Venerable Master and smiled with pride. When the Venerable Master brandished his mulberry wood whip, feigning a strike towards the girl, and shouted once more, "Kneel down," the girl reluctantly complied, though she maintained her gaze on the Venerable and smiled. She explained, "I must kneel before my younger dharma brother because I am determined to save this young woman."

According to the girl's account, the Zen master, whose name is in Sanskrit, passed away 200 years ago and now resides in a formless heaven. Because of the girl's prayers, he wanted to help her become a nun. There were many lifetimes between her and the snake. According to the Zen master, there has been unjust karma between the two sides for 500 years, not just in the previous life and this life. The Zen master asked the abbot of Truc Lam Temple to ordain this young woman. The abbot then sent the girl to the nearby temple of the nuns so that the Abbess of my temple could teach the new novice nun the Dharma.

When she regained consciousness, the young woman found herself living a completely normal life and had absolutely no recollection of what had transpired while the Zen master had temporarily inhabited her body to communicate with the Venerable Master. Due to the relentless influence of the Zen master, she approached the president of the University of Pedagogy multiple times, requesting to withdraw from school and return home. However, the school refused her request. Finally, a strange thing happened that convinced her friends and the school officials to allow her to quit due to mental illness. Every time she entered the school gate, she would suddenly become mute and unable to speak until she exited the gate. So many incidents like that happened in front of the school officials that they had to testify that she needed to leave the school due to her mental instability.

Returning to the temple, the girl practiced as a novice nun like all the other monastic apprentices. However, at times, she would be possessed by the spirit of a snake, which was her spouse in a previous life. This spirit would harass and blame her for not diligently practicing spiritual discipline, having negative thoughts, and desiring to return home. Each time, the girl's body was severely beaten by the Abbess of my temple. One day, after being beaten, the girl cried, knelt in front of the abbess, and said, "Dear Abbess, you unjustly hit me. She had the idea of going back home and didn't want to practice, so I annoyed her. I just want her to practice clearing the bad karma between her and me."

My abbess said to the ghost, "Now I will allow you to seek refuge in the Triple Gem. Then, you will follow the Buddha. Will you stop following her?"

The ghost appeared content and possessed the girl's body to convey his appreciation, saying, "Yes, yes, that's excellent, dear senior head nun. Please take refuge for me as well."

My abbess performed the Three Refuges for both the girl and the ghost who had possessed her body. The ghost is named Tâm Tín, and the girl is named Tâm Tưởng. Since then, the young woman has been able to practice peacefully without being harassed.

After a long time, one night, during the "quiet time" (around 9 p.m., when all the monastics in the temple would go to their benches to meditate and recite the Buddha's name before going to sleep), the girl abruptly entered the abbess's room while she was meditating.

The abbess shouted, "Who is it? Tâm Tín or Tâm Tưởng?"

The young woman answered immediately, "Yes, Tâm Tín."

The attendant nun who was fanning the abbess during the retreat season when the weather was quite hot, heard the conversation and shivered all over her body. The abbess gently taught, "I told you to let her practice. Why do you keep following her? How long do you plan to follow her? Does that mean that both you and she suffer together?"

The ghost expressed joy and spoke through the girl's body, saying, "Dear abbess, I no longer follow her! I want to come and share the good news that I have found a place to be reborn. Thank you, abbess."

After saying that, the young woman ran back to the dormitory for the novice nuns. Since then, the ghost has never returned.

After listening to the story that the nun told (when recounting this story, the young woman was already a mature bhikkhuni in the religion), I gained some valuable insights for my spiritual practice. The first aspect is the temporary nature of gender, such as male or female, and the classification of living beings, such as humans or animals. When obscured by ignorance, men fall in love with women and vice versa without realizing that gender is not certain and fixed. Through the process of reincarnation, individuals have assumed the form of both men and women numerous times. Therefore, the two emotions—feeling a sense of superiority when in a male body and experiencing low self-worth when in a female body—are both misguided. Again, every individual possesses both male and female elements within their nature; no one is devoid of any element. It is this sense of imagined deprivation that has spawned numerous social and psychological problems.

Second, not only are men and women illusory, but humans and animals also alternate in Samsara. We cannot guarantee that we will remain human forever. If you accidentally have a single thought of anger or delusion before you die, you may be reborn as a snake. Just like the woman who was betrayed in her previous life and died in anger, she was reborn as a snake in this life, regardless of whether she felt it was just or not. So the key advice is to not harbor hatred towards anyone, as it can be extremely detrimental to your well-being.

Therefore, in the "Kinh Di Giáo" (The Discourse of the Last Teachings), the Buddha taught: "If anyone cuts your body into pieces or chunks, do not be angry about that." O Buddha! I hope that everyone is aware of the rare happiness they are experiencing by being reborn in a human body so that they can study and practice the Dharma and not miss this unique opportunity.

  

.... o ....

 

BÁO OÁN

Thích Nữ Trí Hải

 

Vào khoảng năm 1978, chùa chúng tôi xảy ra một biến cố làm cho tất cả mọi người có thêm kinh nghiệm về việc tái sinhnghiệp báo. Nếu biến cố này xảy ra trước 1975 thì chắc những tờ nhật báo tha hồ khai thác để làm tiền thiên hạ, và chùa chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng không ít vì cảnh “dập dìu tài tử giai nhân” đua nhau tới chùa tìm hiểu sự vụ, hòng kiểm chứng những lời tường thuật của báo chí. Nhưng nhờ sự cố đã xảy ra vào một thời rất căng cho các chùa chiềng, thêm nữa chùa chúng tôi ở nơi thật hẻo lánh trên núi thì ai biết được sự cố hy hữu đã xảy đến.

Đương sự hiện nay là một Ni cô đã ngoài ba mươi, tốt nghiệp đại học và đang ở sài gòn để theo cao học. Một hôm về thăm chốn Tổ chùa Trúc Lâm nằm trên đường đi lăng Khải Định, chúng tôi gặp nhaunhân lúc cao hứng, cô đã kể chuyện của cô cho tôi nghe.

Tâm Tưởng, là pháp danh cô bé lúc mới vào chùa. Trước kia vào khoảng năm 1978, là một nữ sinh viên đại học sư phạm Huế sắp ra trường. Cả gia đình cô không ai biết Đạo Phật là gì cả! Cô đang lưu trú trong cư xá của đại học vì nhà ở tận dưới quê xa. Một hôm cô về thăm nhà, ở lại trong căn phòng nhỏ, thức đêm ôn bài cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Giữa khuya thình lình có một con rắn lớn bò qua cửa sổ vào phòng. Cô thét lên, đánh thức cả nhà. Cha cô đang ngủ nhổm dậy, cầm cây then cửa phóng về hướng con rắn và lập tức đập nó chết. Không lâu sau đó, ông tự nhiên bỏ ăn bỏ uống, nằm dài suốt ngày này qua tháng khác, thân hình mỗi lúc mỗi tiều tụy. Chở đi bệnh viện thì bác sĩ không khám phá ra được bệnh gì, đành về nhà nằm tiếp.

Cô gái trở lại đại học xá, đang học thì bổng được tin cha chết. Cô chạy như bay về nhà, vào giữa trưa đứng bóng. Cô chạy ngay giữa đường xe hơi nhưng kỳ lạ thay không bị chướng ngại gì suốt cả quãng đường 20 cây số. Người cha đã được khâm liệm bỏ vào quan tài, khằn kín mít, chỉ chờ cô về để đưa ma, vì phải làm theo giờ giấc mà ông thấy quay lịch số đã định.

Cô gái hùng hỗ từ ngoài chạy vào nhà, gạt tất cả mọi người ra và đâm bổ đặt quan tài cha. Đến nơi, cô dùng hai tay trần bứt tất cả dây nịt quan tài, mở tung nấp hòm, moi vứt mọi vật dụng tẩm liệm rườm rà phủ trên xác chết, cho đến khi lộ gương mặt thấy ma. Rồi cô dùng 10 ngón tay cào cấu gương mặt ấy cho rách nát xong chạy ra giữa đường cười ha hả la lên: “Ta đã trả được mối thù! Ta đã trả được cả hai mối thù”.

Mọi người quá bất ngờ không kịp phản ứng, vì cứ ngỡ cô gái thương cha muốn tới gần quan tài để khóc lóc cho hả. Đến khi cô làm mọi sự nói trên một cách chớp nhoáng, họ không kịp trở tay. Vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh phi thường của cô gái đang bị quỷ nhập. Nhiều người đàn ông lực lưỡng xông vào can ngăn nhưng đều bị gạt té nhào. Sau đó hồn ma ứng vào miệng cô để đọc lên một bài thơ dài, theo đó người ta được biết câu chuyện đại khái như sau:

Nguyên kiếp trước, cô là một người đàn ông có vợ. Người đàn ông này ngoại tình và lại còn về giết vợ. Người vợ chết trong tâm trạng uất hận nên đã tái sinh làm con rắn. Còn người đàn ông (có lẽ là do nghiệp ngoại tình) tái sinh làm cô gái trong thời hiện tại (thảo nào gương mặt cô bé do ấn tượng tiền kiếp vừa qua, không mang vẻ nữ tính cho lắm). Con rắn bò vào nhà toan mổ cô gái để trả mối thù xưa, thì lại bị cha cô đánh chết. Thần thức của người đàn bà bị tình phụ kiếp trước – tức của con rắn bị giết kiếp này – đã nhập vào cô con gái, bắt cô phải cào nát mặt cha cô. Khi tỉnh dậy nghe thuật lại những gì mình đã làm, cô gái vô cùng đau khổ. Gia đình cô cũng từ đấy càng ngày càng sa sút. Hồn ma báo oán không những nhập vào cô gái, làm cô khi tỉnh khi say mà còn khiến tất cả các thành viên trong gia đình cũng trở nên dở dở ưng ưng từ ngày cha cô chết. Đôi khi vào những ngày “thất thất trai tuần” của người cha, vị thầy đang tụng kinh phải rởn ốc vì tiếng cười rung rợn của tất cả mọi người trong gia đình đang quỳ sau lưng.

Cô gái bỏ học, về nhà thức suốt 3 đêm thắp hương giữa trời cầu khẩn vị nào có phép thần thông (cô chưa hề biết Phật) xin hãy giải mối oan khiên nghiệp chướng cho cô. Lời cầu nguyện của cô đã cảm dến một vị thiền sư trong cõi vô sắc. Vị ấy nhập vào xác cô gái bắt người anh phải đưa cô lên chùa Trúc Lâm xin Hòa thượng thế pháp quy y. Trong nhà không ai biết chùa Hòa thượng, nhưng cô gái cương quyết bảo người anh cứ theo cô là được. Nói xong cô gái lôi người anh chạy như bay giữa đường trường gần 20 cây số lên tời chùa Trúc lâm.

Tới nơi trong khi người anh sụp lạy Hòa thượng trụ trì như tế sao, xin Hòa thượng cứu cho em gái, thì cô gái cứ đứng sừng sửng ngang nhiên nhìn Hòa thượngmỉm cười. Hòa thượng quắc mắt nhìn cô gái, quát lên:

. Quỳ xuống!

Hồn ma trong xác cô vẫn không quy phục, cứ nhìn chằm chập vào Hòa thượng mà cười ngạo nghễ. Khi Hòa thượng rút con roi bằng gỗ râu sắp giáng lên người cô gái và quát lần thứ hai “quỳ xuống” thì cô gái mới từ từ quỳ xuống, nhưng vẫn nhìn Hòa thượng mà mĩm cười nói:

. Vì muốn độ cho nữ này mà tôi phải quỳ trước sư đệ.

Theo những gì xác cô gái nói, thì đấy là một thiền sư (mang cái tên bằng tiếng Phạn) đã viên tịch 200 năm, hiện trú cõi vô sắc, vì cảm lời cầu khẩn của cô gái muốn giúp cô ta đi tu để giải thoát oan nghiệp, nhiều đời giữa cô và con rắn. Theo vị thiền sư thì giữa đôi bên đã có oan nghiệp từ 500 năm chứ không phải mời đời trước và đời này. Thiền sư yêu cầu Hòa Thường độ cho cô gái xuất gia. Hòa thượng bèn gửi cô gái qua chùa ni bên cạnh cho sư trưởng tôi dậy bảo. Khi tỉnh cô gái sinh hoạt rất bình thườngtuyệt nhiên không nhớ được điều gì đã xảy ra trong khi bị thiền sư mượn xác cô để nói chuyện với Hòa thượng. Cũng do áp lực vô hình của vị Thiền sư, cô lên trưởng đại học Sư phạm nhiều lần xin nghỉ học để xuất gia, nhưng nhà trường không chấp thuận. Cuối cùng một chuyện kỳ lạ xảy đến làm cho bạn bè và nhà trường phải chập thuận cho cô nghĩ học vì lý do bệnh thần kinh. Mỗi lần bước vào cổng trường là cô tự nhiên bị câm không thể nói một tiếng nào cho đến khi ra khỏi cổng. Nhiều lần như vậy trước sự chứng kiến của những nhân viên trong trường, nên họ phải làm chứng cho cô được nghĩ học vì bệnh điên.

Trở về chùa cô giá hành điệu như tất cả những người tập sự xuất gia khác, nhưng thỉnh thoảng cô lại bị on hồn con rắn (mà cũng là bạn đời trong kiếp trước) nhập vào xác để quấy nhiễu, trách móc về chuyện không lo tu hành, có tư tưởng xấu, muốn bỏ về nhà. Mỗi lần như vậy xác cô gái lại bị một trận đòn nhừ tử của sư trưởng tôi. Hôm sau khi bị đòn, cô gái khoác lóc đến quỳ trước sư trưởng mà bạch:

- Bạch sư trưởng, sư trưởng đánh con oan ức lắm. Y có ý nghĩ thối lui về nhà không muốn tu nên con mới phá y. Con chỉ muốn cho y tu hành để giải oan nghiệp giữa con và y mà thôi.

Sư trưởng tôi bảo hồn ma:

- Bây giờ ta quy y cho ngươi. Hãy theo Phật, đừng theo nó nữa, ngươi chịu không?

- Dạ, dạ, thế thì tốt lắm, bạch sư trưởng (hồn ma có vẻ mừng rở, mượn xác cô gái để bày tỏ sự cám ơn). Xin sư trưởng quy y cho con luôn.

Sư trưởng tôi làm phép thọ tam quy y cho cả cô gái lẩn hồn ma đang mượn xác cô. Hồn ma được pháp danh Tâm Tín, còn cô gái pháp danhTâm Tưởng. Từ đấy cô gái được yên ổn tu hành không bị quấy nhiễu.

Bẵng đi một dạo khá lâu, bỗng một đêm kia, sau giờ “chỉ tịnh” (khoảng 9 giờ tối, giờ mà tất cả tu sĩ trong chùa đều leo lên bồ đoàn để tọa thiền Phật trước khi nằm xuống ngủ), cô gái xồng xộc chạy vào “liêu” của sư trưởng trong khi người đang nhập thiền.

Người quát hỏi:

- Ai đó? Tâm Tín hay Tâm Tưởng?

Cô gái trả lời ngay:

- Dạ con Tâm Tín.

Cô bé thị giả đang hầu quạt cho sư trưởng (lúc đó váo mùa an cư khí trời khá nóng nực) nghe mà ớn lạnh toàn thân, cả mình rởn ốc. Sư trưởng bình tĩnh dạy:

- Ta bảo ngươi hãy để yên cho nó tu, sao cứ theo nó hoài? Ngươi còn muốn theo nó tới bao giờ nữa? có phải như vậy là cả người lẫn nó cùng khổ cả không?

Hồn ma tỏ lộ sự vui vẻ, nói qua xác cô gái:

- Dạ, bạch sư trưởng, con không theo nó nữa! Con nên cho hai thỉ muốn đến báo cho sư trưởng một tin mừng là con đã tìm chốn đầu thai. Xin cảm tạ sư trưởng!

Nói xong cô gái chạy về chổ ở dành cho chúng điệu, và từ đấy hồn ma không bao giờ trở lại.

Nghe xong câu chuyện ni cô kể (khi kể lại chuyện này thì cô gái đã là một tỳ kheo ni trong đạo) tôi cũng cố được vài kinh nghiệm bổ ích cho việc tu hành. Trước hết là tính cách giả dối tạm thời của giới tính như nam hoặc nữ và của sinh vật như người hay súc sinh. Khi bị vô minh làm mờ ám thì người nam si mê người nữ và ngược lại, mà không ý thức được rằng hai yếu tố nam, nữ không có gì là chắc thực cố định. Mỗi ngời qua quá trình luân chuyển, ai cũng đã vô số lần khi mang thân người nam, khi khoắc lốt người nữ cho nên hai thứ mặc cảm tự tôn (khi mang thân nam nhi) và tự ti (khi khoắc hình hài nữ nhân) đều vô lối; lại nữa bản chất mỗi người đều có đủ cả hai yếu tố nam nữ không ai thiếu ai. Chính cái cảm giác thiếu thốn tưởng tượng ấy đã đẻ ra vô số vấn đề xã hộitâm lý.

Thứ hai, chẳng những nam nữhuyễn hóa mà người và súc sinh cũng thay nhau như bỡn. Ta không thể quyết chắc mình sẽ được mãi mãi làm người. Nếu vô tình nổi một niệm sân si trước khi chết là ta có thể thác sinh làm rắn. Tỷ như người đàn bà bị phụ tình đời trước, vì chết trong cơn tức tối mà đã tái sinh làm thân rắn trong đời này, bất kể oan hay ưng. Vậy thì điều cốt yếu là đừng nên thù hiềm bất cứ ai, vì sẽ rất nguy hiểm cho chình bản thân mình.

Nên trong kinh Di Giáo Đức Phật có dạy: “Nếu ai cắt xẻ thân thể người ra từng mảnh từng đoạn, cũng đừng vì thế mà ôm lòng giận dữ”. Lạy Phật! Mong sao cho tất cả mọi người ý thức được hạnh phúc hiếm có mình đang hưởng (là được tái sinh làm thân người) để lo tu học theo chánh pháp, không bỏ lỡ dịp may hiếm có này.

 

Nguồn:

https://thuvienhoasen.org/a26213/bao-oan

 

.... o ....

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tạo bài viết
09/10/2020(Xem: 8802)
14/09/2015(Xem: 6858)
31/12/2016(Xem: 10232)
08/04/2015(Xem: 8742)
Bhutan, vương quốc ở vùng núi Himalaya đã mang đến cho thế giới khái niệm về hạnh phúc quốc gia, chuẩn bị xây một "thành phố chánh niệm" (mindfulness city) và đã bắt đầu gây quỹ từ hôm thứ Hai để khởi động dự án đầy tham vọng này. "Thành phố chánh niệm Gelephu" (Gelephu Mindfulness City: GMC) sẽ nằm trong một đặc khu hành chánh với các quy tắc và luật lệ riêng biệt nhằm trở thành hành lang kinh tế nối liền Nam Á với Đông Nam Á, theo lời các quan chức.
Những phương tiện thông tin đại chúng, các trang mạng là mảnh đất màu mỡ cho đủ loại thông tin, là nơi để một số người tha hồ bịa đặt, dựng chuyện, bé xé ra to và lan đi với tốc độ kinh khủng. Họ vùi dập lẫn nhau và giết nhau bằng ngụy ngữ, vọng ngữ, ngoa ngữ…
Nhà sư Ajahn Santamano, người đã tham gia các cuộc biểu tình ủng hộ người Palestine trên khắp Anh quốc trong năm qua, đang liên tục cư trú tại lều trại, nói chuyện với người qua đường và tổ chức các cuộc biểu tình để nhắc nhở mọi người về "sự thông đồng" của Hoa Kỳ và phương Tây trong cuộc diệt chủng dân Palestine. "Hoa Kỳ là thủ phạm chính gây ra cuộc diệt chủng này đang diễn ra ở Palestine", Thượng Tọa Santamano nói với Anadolu, trích dẫn việc Hoa Kỳ tiếp tục cung cấp vũ khí và tài trợ Israel. Thầy đặc biệt chỉ trích các vụ đánh bom bệnh viện và vụ thảm sát hàng loạt trẻ em.