đám mây và dòng sông Minh Đức Triều Tâm Ảnh 1- đám mây đi qua dòng sông tôi mất bóng và tôi vỡ ra dập dềnh trôi xác ma quá khứ tế bào óc tim tóe lên ánh lửa bập bùng bên này leo lét bên kia bít bùng thế giới đa tri đường ngược đường xiên hình học kỷ hà con người được lập trình nút “enter” gõ phím màu chiều thu không còn mang sắc tím tia phản quang gãy góc lưng trời chú bướm Trang sinh dẫy chết không-thời có đạo sĩ phải bỏ non đốt áo ôi! có một sự thật gai đau nhức nhối lấy kính hiển vi xem kiến thức mù lòa máu này vô trùng miễn nhiễm tận ngoài da nhưng hoại thư đã ăn sâu tròng mắt ảo tưởng trổ hoa miền thiêng liêng lên ngôi vật chất mệt mỏi ước mơ nhựa độc tứa cành xanh chỉ còn một nỗi riêng là hạnh phúc cũ càng theo vó ngựa rượt nắng chiều sắc tái có người đi qua con đường xác hư vô quến lại nhặt bóng mình nửa xám nửa rêu đen vá víu tình thương tri kiến đỏ ghèn bụi ô nhiễm ngược xuôi tất bật có những cuộc lên đường bộn bàng trăm ngã con cá lên non cao tập bơi chú ngựa già xuống biển sâu tập lội cõi này rứt lấy niềm tin cõi kia khoác vội hành trang những bản ngã no đầy thèm vương, thích bá những bản ngã ngật ngầy kiêu căng, vật thực hãy nhìn và hãy vỗ tay bầy kiến khe sâu tha mồi về tổ đàn gà chợ chiều bới rác kiếm ăn chẳng có ai loét miệng chẳng có ai nhăn răng bút còn, mực còn run tay chẳng viết tâm còn, trí còn va động vách đá vô tri thổi vào hang đen rỗng ruột thơ, có lẽ, là người tình giấu mặt sợ lấm hoen xác chữ dung phàm nàng ra đời chẳng thực tế điểm trang tìm kiếm mãi hóa người ngu lẩn thẩn ôi! xót xa chi mà con trăng hổ ngươi cúi mặt ôi! buồn thương chi mà cái tổ nhện giăng giăng mắc đầy trời buổi sớm tiếc cánh hoa rơi buổi chiều thì sầu vẩn sầu vơ vì mù sương non xanh quá đẹp anh và tôi tiếc là không ngồi chung chiếu văn em và tôi tiếc là từ lâu thích đeo mặt nạ vỗ bụng rỗng thấy mình vô ngã lừa dối chi văn hiến mấy nghìn năm có lần ngồi đốt lửa dưới cụm núi san hô giọt sương sao lại rơi ngay vào mắt mường tượng chống chiếc lá tre qua sông sào gãy hồi nào chẳng biết tìm kiếm quanh mình chỉ còn giun dế kêu rên con cóc trong hang đâu đó nhảy ra và con quạ đen đậu cô đơn bóng tùng gãy đọt rồi rừng đen phết thêm họa tiết buồn con sông trầm ngâm khổ đau và sự chết chẳng cũ mòn chẳng mới mẻ trôi hoài trôi hủy mấy nghìn đông! 2- vẫn là đám mây đi qua dòng sông thả chiếc bóng thức tri hư ảo có kẻ làm bài toán tâm hồn không có dấu trừ chỉ toàn dấu cộng cộng lợi lộc, cộng công danh cộng trăm thứ phù phiếm xì xèo rồi lập nghĩa phương trình trăm vui một khổ giảng thuyết ngàn trang bốc mùi tục đế hang thẳm Ràgu chẳng có thánh thần giữ cửa tha hồ cõng mộng nghêu ngao có sự sống chỉ cần tí lửa một khoảng trời không thỉnh thoảng thở và đôi khi tập hú có sự sống nuôi tế bào suy nghĩ sáng tạo một từ thôi đã hạnh phúc ngất ngây có sự sống thiết tha được tách hẳn đàn bầy muốn cô độc muốn cô liêu một vài phút giây rừng sâu tê giác có sự sống bình an một chung trà giản dị cùng nụ cười lặng lẽ tình thâm có sự sống được yêu thương và thèm chút lỗi lầm để thấy rõ chất người hơn cùng anh em đồng loại ai đánh đổi sự sống bằng xu rau, hào cải bằng mật mã tính toan ký hiệu gươm đao xương cốt chất cao hãnh diện tháp người dành chỗ đứng, tranh chỗ ngồi trơ trân, bù nhìn, phỗng đá nếu chỉ nuốt vật mà no chỉ no bụng làm sao no óc nếu tiện nghi, lâu đài, xôi thịt là vinh quang nhà thơ nhà văn đời này đâu có miệt mài còng lưng phu chữ lại đâu có khổ hạnh sư ẩn sĩ lên non mây ăn lá tầm ma đây đó vẫn có người cày xới cánh đồng hoa vãi mầm xanh, mầm măng lú nhú cày xới mãi khóc cười ngất ngứ tác phẩm đem rao bán chợ trời khách, trăm người qua có ai ngoảnh lại phủi từng chữ che tay miệng ngáp! ôi! nếu văn minh: một bước gót lầm đi tới thì văn hóa phải hai bước thất thểu quay lui soi mặt nhau nhập nhọa tối thui đâu đó chợt thấy mình lạc hậu nếu bước mãi càng thụt lùi thêm mãi sẽ tao phùng cái thuở chưa sinh! có một vị sư già tụng một biến kinh gõ tánh không giữa dập dềnh hương khói bên này cột bên kia trói loay hoay hoài kẹt giữa hai biên chiếc hố giữa anh và tôi nhảy mãi hóa điên cái còn lại coi chừng va đầu cánh cửa cái còn lại coi chừng than lửa đốt nghi tình lạnh buốt kiến tri hoang! ôi! trò chơi đại hóa bất toàn bình nguyên mật lũ gấu rừng ăn hết chữ nghĩa mấy nghìn năm loạn thư, loạn triết đống tro tàn khái niệm ba hoa có kẻ đua đòi tư tưởng Hy-La học tây phương nhị nguyên thơ trẻ đi ngược đầu vào cõi nhân sinh dẫu Nietzscher có đập đổ thần linh mọi giá trị mù sương phức rối mớ thuần lý bọc đùm bao nỗi ảo thuật gia biến hóa lọc lừa lòng đã tràn mà trời vẫn cứ mưa lệ còn chảy đầu nguồn cuối bểôi! bức “chó mây” màu tranh kể lể cứ vẽ hoài cứ chưng hoài ngứa mắt trăng sao chống trượng Khổng Khâu nhập thế ra vào Lão Đam cỡi ngược trâu xanh con đường khói sương để dấu ôi! cúi gập người mà ho khan rơi đau cục đờm tri kiến ngửa cổ lên trời mà than phiến đá từ hư không hốt rơi lổ trán biết nói gì cát bụi lấm đầy ta rậm rịt bên sông lau cỏ quê nhà lạnh lẽo trăng lạnh lẽo hư vô bốn bề còn ai bè bạn bốn bề nhân tình lẽ nào khô hạn? 3- vẫn là đám mây đi qua dòng sông chẳng thấy chân dung chỉ thấy māyā ảo hóa đêm mộng mị mặt đất chao nghiêng chân trời chao nghiêng ước mơ và nỗi đời cũng chao nghiêng đồng quy, nghịch lực phận người đi chân đất lọ mọ dẫm lên hồn chữ hồn văn những trang sách không còn trăng gai mọc thành cây thành rừng nhốt mùa xuân nhốt tuổi thơ trong từng kẽ lá cắt mặt thành hai cắt mặt thành ba cứ cắt mãi xếp thành diện mạo tro tiền sử dính đầy vai áo hội hóa trang nhảy múa tung tăng con đường đứng con đường nằm ngơ ngác lối về bỏ cuộc ca dao của mẹ quay cuồng giữa phố đông, đèn mờ, hắc điếm không còn quen lội ruộng, mò ao cánh cò xưa điện chớp hàng rào tao nôi nhện giăng cối xay sàn thúng rế nia còn thừa củi đốt điều nhân nghĩa nói hoài miệng nhạt thương các em nghèo nàn thiếu vắng giấc mơ trang giấy học trò bập bè i tờ truyện phép, truyện hình, hiệp sĩ, đĩa bay, vệ tinh khạc lửa lười suy nghĩ, lười dạo chơi lười nghịch hoa đuổi bướm chim ca bên rừng suối hát ngàn khe vách núi lặng câm đêm thỏ khóc trăng ngày bụi công nghiệp mặt người che kín nhà thơ đứng giữa phố dài xem bóng mình tĩnh vật sâu hoắm nhiều chiều nhiều kiểu bon chen bấm đốt ngón tay ngày này tháng này năm này chẳng tìm ra quán trọ chung cư, khách trạm thì dẫy đầy mà không còn ôxy để thở dật dờ hồn dật dờ óc dật dờ tim... ghé công viên ngắm cảnh cỏ cây cũng ủ rủ ưu phiền lá hoa cũng khô kiệt thiên nhiên xanh đỏ trắng vàng ni lông hóa nụ vật thể hóa mỹ miều vô kể đi tìm mình lạc giữa bơ vơ lại lên con tàu từ năm bảy sân ga lại gẫm suy đời người không bến đổ cả anh cả em cả tôi cả chị cả cao sĩ hiền nhân cả thi gia nghệ sĩ kẻ xa lạ cuối cùng đã đốt tuổi đốt tên! lầm lũi ven đường (biết bao là ven đường) bọ hung thi cuộc với ốc sên lỗn ngỗn bò lêu đêu kiếm rác hôm qua hôm kia rác đầy như núi lớn ô nhiễm tinh thần ô nhiễm thánh linh mắt người trí đau thế gian bác sĩ rập rình mổ tế bào chẳng tìm ra mảnh ung, cục bướu thư pháp chữ tâm ruộng đồng chữ tư xóa sạch cả chẳng ai hoài công thu nhặt độc tương lai ôi! mây! mây! mây! bài hạo ca non xanh sĩ khí tùng trúc già cúi mặt giọt sương đau ngàn trang văn chương không nói được khối sầu vỡ thành hạt nếm nghe chừng mặn muối thơ vốn cao sang khoác mầm xanh tươi rói từ đống sách nhàu mối mọt với tàn hương chữ thắp đèn chữ vỗ ngực đi đêm qua mấy khúc sông qua mấy con đê qua mấy triền cao dốc đứng chênh vênh trời chênh vênh đất chênh vênh đỉnh mù sa... bước ngược qua ngày vào cõi sa-bà thơ mọc cánh tự do bay mất có cái gì vô danh bên bờ ranh sự chết nhập nhòa sắc màu đi vào hoang tưởng sơ nguyên những dòng sông giao nhau rỗ mặt thung triền ông già hiền triết đông phương lỡ khóc lỡ cười nụ cười phất phơ sương hồng gió trắng tạc giữa điêu tàn chiều! thông điệp yêu thương! đốt lửa trên non trêu cợt mộng trường mai mốt sẽ ta lại lội trần chân đất ta lại học thứ tha lại vui buồn như thật nếu không được bèn đưa tay xóa ấn hốt rơi! hốt tụ! hốt tan! có cái gì trên tay câu hỏi? dấu than! MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH đám mây và dòng song Minh Đức Triều Tâm Ảnh 1- đám mây đi qua dòng sông tôi mất bóng và tôi vỡ ra dập dềnh trôi xác ma quá khứ tế bào óc tim tóe lên ánh lửa bập bùng bên này leo lét bên kia bít bùng thế giới đa tri đường ngược đường xiên hình học kỷ hà con người được lập trình nút “enter” gõ phím màu chiều thu không còn mang sắc tím tia phản quang gãy góc lưng trời chú bướm Trang sinh dẫy chết không-thời có đạo sĩ phải bỏ non đốt áo ôi! có một sự thật gai đau nhức nhối lấy kính hiển vi xem kiến thức mù lòa máu này vô trùng miễn nhiễm tận ngoài da nhưng hoại thư đã ăn sâu tròng mắt ảo tưởng trổ hoa miền thiêng liêng lên ngôi vật chất mệt mỏi ước mơ nhựa độc tứa cành xanh chỉ còn một nỗi riêng là hạnh phúc cũ càng theo vó ngựa rượt nắng chiều sắc tái có người đi qua con đường xác hư vô quến lại nhặt bóng mình nửa xám nửa rêu đen vá víu tình thương tri kiến đỏ ghèn bụi ô nhiễm ngược xuôi tất bật có những cuộc lên đường bộn bàng trăm ngã con cá lên non cao tập bơi chú ngựa già xuống biển sâu tập lội cõi này rứt lấy niềm tin cõi kia khoác vội hành trang những bản ngã no đầy thèm vương, thích bá những bản ngã ngật ngầy kiêu căng, vật thực hãy nhìn và hãy vỗ tay bầy kiến khe sâu tha mồi về tổ đàn gà chợ chiều bới rác kiếm ăn chẳng có ai loét miệng chẳng có ai nhăn răng bút còn, mực còn run tay chẳng viết tâm còn, trí còn va động vách đá vô tri thổi vào hang đen rỗng ruột thơ, có lẽ, là người tình giấu mặt sợ lấm hoen xác chữ dung phàm nàng ra đời chẳng thực tế điểm trang tìm kiếm mãi hóa người ngu lẩn thẩn ôi! xót xa chi mà con trăng hổ ngươi cúi mặt ôi! buồn thương chi mà cái tổ nhện giăng giăng mắc đầy trời buổi sớm tiếc cánh hoa rơi buổi chiều thì sầu vẩn sầu vơ vì mù sương non xanh quá đẹp anh và tôi tiếc là không ngồi chung chiếu văn em và tôi tiếc là từ lâu thích đeo mặt nạ vỗ bụng rỗng thấy mình vô ngã lừa dối chi văn hiến mấy nghìn năm có lần ngồi đốt lửa dưới cụm núi san hô giọt sương sao lại rơi ngay vào mắt mường tượng chống chiếc lá tre qua sông sào gãy hồi nào chẳng biết tìm kiếm quanh mình chỉ còn giun dế kêu rên con cóc trong hang đâu đó nhảy ra và con quạ đen đậu cô đơn bóng tùng gãy đọt rồi rừng đen phết thêm họa tiết buồn con sông trầm ngâm khổ đau và sự chết chẳng cũ mòn chẳng mới mẻ trôi hoài trôi hủy mấy nghìn đông! 2- vẫn là đám mây đi qua dòng sông thả chiếc bóng thức tri hư ảo có kẻ làm bài toán tâm hồn không có dấu trừ chỉ toàn dấu cộng cộng lợi lộc, cộng công danh cộng trăm thứ phù phiếm xì xèo rồi lập nghĩa phương trình trăm vui một khổ giảng thuyết ngàn trang bốc mùi tục đế hang thẳm Ràgu chẳng có thánh thần giữ cửa tha hồ cõng mộng nghêu ngao có sự sống chỉ cần tí lửa một khoảng trời không thỉnh thoảng thở và đôi khi tập hú có sự sống nuôi tế bào suy nghĩ sáng tạo một từ thôi đã hạnh phúc ngất ngây có sự sống thiết tha được tách hẳn đàn bầy muốn cô độc muốn cô liêu một vài phút giây rừng sâu tê giác có sự sống bình an một chung trà giản dị cùng nụ cười lặng lẽ tình thâm có sự sống được yêu thương và thèm chút lỗi lầm để thấy rõ chất người hơn cùng anh em đồng loại ai đánh đổi sự sống bằng xu rau, hào cải bằng mật mã tính toan ký hiệu gươm đao xương cốt chất cao hãnh diện tháp người dành chỗ đứng, tranh chỗ ngồi trơ trân, bù nhìn, phỗng đá nếu chỉ nuốt vật mà no chỉ no bụng làm sao no óc nếu tiện nghi, lâu đài, xôi thịt là vinh quang nhà thơ nhà văn đời này đâu có miệt mài còng lưng phu chữ lại đâu có khổ hạnh sư ẩn sĩ lên non mây ăn lá tầm ma đây đó vẫn có người cày xới cánh đồng hoa vãi mầm xanh, mầm măng lú nhú cày xới mãi khóc cười ngất ngứ tác phẩm đem rao bán chợ trời khách, trăm người qua có ai ngoảnh lại phủi từng chữ che tay miệng ngáp! ôi! nếu văn minh: một bước gót lầm đi tới thì văn hóa phải hai bước thất thểu quay lui soi mặt nhau nhập nhọa tối thui đâu đó chợt thấy mình lạc hậu nếu bước mãi càng thụt lùi thêm mãi sẽ tao phùng cái thuở chưa sinh! có một vị sư già tụng một biến kinh gõ tánh không giữa dập dềnh hương khói bên này cột bên kia trói loay hoay hoài kẹt giữa hai biên chiếc hố giữa anh và tôi nhảy mãi hóa điên cái còn lại coi chừng va đầu cánh cửa cái còn lại coi chừng than lửa đốt nghi tình lạnh buốt kiến tri hoang! ôi! trò chơi đại hóa bất toàn bình nguyên mật lũ gấu rừng ăn hết chữ nghĩa mấy nghìn năm loạn thư, loạn triết đống tro tàn khái niệm ba hoa có kẻ đua đòi tư tưởng Hy-La học tây phương nhị nguyên thơ trẻ đi ngược đầu vào cõi nhân sinh dẫu Nietzscher có đập đổ thần linh mọi giá trị mù sương phức rối mớ thuần lý bọc đùm bao nỗi ảo thuật gia biến hóa lọc lừa lòng đã tràn mà trời vẫn cứ mưa lệ còn chảy đầu nguồn cuối bểôi! bức “chó mây” màu tranh kể lể cứ vẽ hoài cứ chưng hoài ngứa mắt trăng sao chống trượng Khổng Khâu nhập thế ra vào Lão Đam cỡi ngược trâu xanh con đường khói sương để dấu ôi! cúi gập người mà ho khan rơi đau cục đờm tri kiến ngửa cổ lên trời mà than phiến đá từ hư không hốt rơi lổ trán biết nói gì cát bụi lấm đầy ta rậm rịt bên sông lau cỏ quê nhà lạnh lẽo trăng lạnh lẽo hư vô bốn bề còn ai bè bạn bốn bề nhân tình lẽ nào khô hạn? 3- vẫn là đám mây đi qua dòng sông chẳng thấy chân dung chỉ thấy māyā ảo hóa đêm mộng mị mặt đất chao nghiêng chân trời chao nghiêng ước mơ và nỗi đời cũng chao nghiêng đồng quy, nghịch lực phận người đi chân đất lọ mọ dẫm lên hồn chữ hồn văn những trang sách không còn trăng gai mọc thành cây thành rừng nhốt mùa xuân nhốt tuổi thơ trong từng kẽ lá cắt mặt thành hai cắt mặt thành ba cứ cắt mãi xếp thành diện mạo tro tiền sử dính đầy vai áo hội hóa trang nhảy múa tung tăng con đường đứng con đường nằm ngơ ngác lối về bỏ cuộc ca dao của mẹ quay cuồng giữa phố đông, đèn mờ, hắc điếm không còn quen lội ruộng, mò ao cánh cò xưa điện chớp hàng rào tao nôi nhện giăng cối xay sàn thúng rế nia còn thừa củi đốt điều nhân nghĩa nói hoài miệng nhạt thương các em nghèo nàn thiếu vắng giấc mơ trang giấy học trò bập bè i tờ truyện phép, truyện hình, hiệp sĩ, đĩa bay, vệ tinh khạc lửa lười suy nghĩ, lười dạo chơi lười nghịch hoa đuổi bướm chim ca bên rừng suối hát ngàn khe vách núi lặng câm đêm thỏ khóc trăng ngày bụi công nghiệp mặt người che kín nhà thơ đứng giữa phố dài xem bóng mình tĩnh vật sâu hoắm nhiều chiều nhiều kiểu bon chen bấm đốt ngón tay ngày này tháng này năm này chẳng tìm ra quán trọ chung cư, khách trạm thì dẫy đầy mà không còn ôxy để thở dật dờ hồn dật dờ óc dật dờ tim... ghé công viên ngắm cảnh cỏ cây cũng ủ rủ ưu phiền lá hoa cũng khô kiệt thiên nhiên xanh đỏ trắng vàng ni lông hóa nụ vật thể hóa mỹ miều vô kể đi tìm mình lạc giữa bơ vơ lại lên con tàu từ năm bảy sân ga lại gẫm suy đời người không bến đổ cả anh cả em cả tôi cả chị cả cao sĩ hiền nhân cả thi gia nghệ sĩ kẻ xa lạ cuối cùng đã đốt tuổi đốt tên! lầm lũi ven đường (biết bao là ven đường) bọ hung thi cuộc với ốc sên lỗn ngỗn bò lêu đêu kiếm rác hôm qua hôm kia rác đầy như núi lớn ô nhiễm tinh thần ô nhiễm thánh linh mắt người trí đau thế gian bác sĩ rập rình mổ tế bào chẳng tìm ra mảnh ung, cục bướu thư pháp chữ tâm ruộng đồng chữ tư xóa sạch cả chẳng ai hoài công thu nhặt độc tương lai ôi! mây! mây! mây! bài hạo ca non xanh sĩ khí tùng trúc già cúi mặt giọt sương đau ngàn trang văn chương không nói được khối sầu vỡ thành hạt nếm nghe chừng mặn muối thơ vốn cao sang khoác mầm xanh tươi rói từ đống sách nhàu mối mọt với tàn hương chữ thắp đèn chữ vỗ ngực đi đêm qua mấy khúc sông qua mấy con đê qua mấy triền cao dốc đứng chênh vênh trời chênh vênh đất chênh vênh đỉnh mù sa... bước ngược qua ngày vào cõi sa-bà thơ mọc cánh tự do bay mất có cái gì vô danh bên bờ ranh sự chết nhập nhòa sắc màu đi vào hoang tưởng sơ nguyên những dòng sông giao nhau rỗ mặt thung triền ông già hiền triết đông phương lỡ khóc lỡ cười nụ cười phất phơ sương hồng gió trắng tạc giữa điêu tàn chiều! thông điệp yêu thương! đốt lửa trên non trêu cợt mộng trường mai mốt sẽ ta lại lội trần chân đất ta lại học thứ tha lại vui buồn như thật nếu không được bèn đưa tay xóa ấn hốt rơi! hốt tụ! hốt tan! có cái gì trên tay câu hỏi? dấu than! MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH (CÙNG TÁC GIẢ) |