Khóa thiền cuối cùng trong năm nay hẳn dành cho những người can đảm. Mùa đông ở đây dường như lạnh nhất Hà Nội, nhưng không khắc nghiệt, chỉ lạnh đơn sơ và rét dung dị lạ thường. Cỏ cây gượng mình bóc hết lớp áo xanh để thay màu áo vàng thơ mộng... Bạn có muốn thay áo không ?
Không hiểu sao cây bích đào trước cửa thiền đường đã sớm nở hồng, chỉ một sáng mùa đông. Kỳ lạ thật, cây cối không cần ai chăm sóc mà tự vươn mình xanh biếc, một sức sống diệu kỳ, sức sống mà bất cứ kẻ nào mang trong mình một niềm tự trọng đều phải nhìn lại những ngày yếu đuối đã đi qua.
Khi dám bỏ lại sau lưng mọi dự định, toan tính, hoài nghi, bận rộn, tiện nghi, oán hờn, tranh chấp, xót xa, phiền muộn...ra đi chỉ một manh áo vải, chỉ một cõi lòng chân thành không tìm cầu hưởng thụ, chỉ màn đơn, chiếu chiếc, chăn sơ, chỉ cơm chay trà nhạt mỗi ngày... và không cần nói năng gì cả. Chỉ vậy thôi, hãy luôn trở về để thấy, một cái thấy thật rộng lớn và mênh mông trước trời mây... Để thấy lòng người vì sao phải chật hẹp, vì sao phải muộn phiền, vì sao cứ mãi phải chất cho thật đầy bức tường ngăn cách... khi mà sự sống này quá màu nhiệm... Và hạnh phúc có mặt thật đơn sơ trong từng hơi thở đều, từng bước chân chánh niệm, từng ngụm trà thảnh thơi, và từng chiếc tọa cụ nơi ta ngồi xuống thật yên lúc bắt đầu một ngày mới. Màn sương đêm ướt đẫm...