(bài này, Ns Tú Minh tại Hoa Kỳ tìm đọc trên báo, phổ nhạc đổi tựa đề Miền Trung quê tôi, và đã hát online trên Youtube, đài Truyền hình VN tại Hoa Kỳ,…) Xót thương trận bão Ketsana xuất phát tháng 9-2009 năm nay, kéo qua tháng 10, tạo ra sóng giódập vùi, lũ lụt tơi bời, gây chết chóc và đổ nát tan hoang khắp các tỉnh : Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế, Quảng Nam, Đà Nẵng, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên, Kon Tum, Đắc Lắc, Đà Lạt của Miền Trung & Cao Nguyên VN. Và sẽ còn tiếp tụcdai dẳng dầm dề với mùa mưa Miền Trung. Mặc Giang
Miền Trung ơi, thiên tai chi nhiều thế ! Hết hạn hán khô cằn Đến bão lụt trào dâng Người dân tôi đã tan nát phong trần Lại gánh chịu khi trời long đất lở Khi nắng, thì nắng như đổ lửa Khi mưa, thì mưa như trời thủng mất chân mây Để trút những bạo tàn, man dại, đọa đày Xuống trên đầu trên cổ người dân Miền Trung cay đắng Mỗi một năm lại đến Còn gì là tay trắng !!! Có năm ập vài lần Còn gì là manh áo chén cơm !!! Chan nước mắt ! Ngậm khổ đau ! Nuốt bồ hòn ! Manh chiếu rách, đắp ông trời. Trăng sao khóc gió !!! Nước, như vỡ tận nguồn, nước tuôn, nước lũ Gió, như nộ xung thiên, gió vập, gió vùi Sóng, như động thủy cung, sóng phủ, sóng quay Phá xơ xác đất Miền Trung nghiệt ngã Lúa, ngã gục trên đầu xanh lá mạ Mộng, thúi tàn khi hạt giống chưa ươm Mái nhà tranh, xéo gió, rách tươm Dân quê nghèo, khóc khô nước mắt Nhiều khi, cũng muốn cắt lìa : nơi chôn nhau cắt rốn Nhiều khi, cũng muốn đành đoạn : xa mồ mả ông cha Nhưng đi đâu, thiệt tình, áo quần, chỉ mấy mảnh dính da Nói đừng cười, chứ bạc với tiền, không một xu dính túi Tủi, còn gì để mà buồn tủi Đau, còn gì để mà buồn đau Khố rách, đã từ khi mới sinh ra, mở mắtchào đời Mo cau, đã từ khi mủng dừa sứt mẻ, vét lu, húp nước Tiết tháo, cúi đỡ cõi còm, thui chột Hào khí, lom khom xơ xác, khô gầy Chai sần mấy lớp, đeo tay Khẳng khiu mấy lớp, đọa đày bước chân Đầu trần, chống chõi phong trần Thân trần háp nắng, héo dần tấm thân Sương sa, lạnh buốt cơ bần Gió táp, se thắt mấy lần thịt thau Khổ đau, chồng chất mái đầu Bù xù tóc trắng, rầu rầu bụi bay Trắng tay, trắng cả hai tay Xoa qua bóp lại, không ngày nào nguôi Miền Trung, quê của tôi ơi Gian truân đầy ắp, ai người biết không ??? Vậy mà : Mỗi một năm, thiên tai chi rứa Mỗi một năm, nghiệt ngã chi ri Còn chi, mà nói mô tê Còn chi, mà nói răng ri, nữa hè Chén cơm manh áo, ai nghe Chiếu mền tơi tả, sao che đất trời Miền Trung, ơi hỡi quê tôi Hòa trong nước mắt, khóc cười Miền Trung !!!
Bài này là cuộc phỏng vấn qua email trong tháng 1/2023 với nhà sư Kunchok Woser (Don Phạm), người xuất gia theo truyền thừa Phật Giáo Tây Tạng, sau nhiều năm tu học ở Ấn Độ đã tốt nghiệp văn bằng Lharampa, học vị cao nhất của dòng mũ vàng Gelug, và bây giờ chuẩn bị học trình Mật tông.
Nhân dịp Tết cổ truyền dân tộc - Xuân Quý Mão, thay mặt Ban Thường trực Hội đồng Chứng minh Giáo hội Phật giáo Việt Nam, tôi có lời chúc mừng năm mới, lời thăm hỏi ân cần tới tất cả các cấp Giáo hội Phật giáo Việt Nam, tới chư tôn đức Hòa thượng, Thượng tọa, Ni trưởng, Ni sư, Đại đức Tăng Ni, cư sĩ Phật tử Việt Nam ở trong nước và ở nước ngoài; kính chúc quý vị một năm mới nhiều an lạc, thành tựu mọi Phật sự trên bước đường phụng sự Đạo pháp và Dân tộc!
Trong ngày hội truyền thống dân tộc, toàn thể đại khối dân tộc đang đón chào một
mùa Xuân Quý mão sắp đến, trước nguồn hy vọng mới trong vận hội mới của đất nước,
vừa trải qua những ngày tháng điêu linh thống khổ bị vây khốn trong bóng tối hãi hùng
của một trận đại dịch toàn cầu chưa từng có trong lịch sử nhân loại, cùng lúc gánh chịu
những bất công áp bức từ những huynh đệ cùng chung huyết thống Tổ Tiên; trong nỗi
kinh hoàng của toàn dân bị đẩy đến bên bờ vực thẳm họa phúc tồn vong,
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.