● Cuộc Họp Của Các Thượng Đế Về Năm 2000 - The Conference Of Gods On The Issues Of The Year 2000

24/01/201412:00 SA(Xem: 2758)
● Cuộc Họp Của Các Thượng Đế Về Năm 2000 - The Conference Of Gods On The Issues Of The Year 2000
TUYỂN TẬP TRUYỆN RẤT NGẮN
Tác giả: Thích Nhật Từ
Dịch giả: Nguyên Giác
A Collection of Very Short Stories
By Thích Nhat Tu
Translated into English by Tam Dieu and Nguyen Giac
tuyen_tap_truyen_rat_ngan_bia_250
AUTHOR:
Thượng Tọa Tiến Sĩ Thích Nhật Tử
Phó viện trưởng, Học viện Phật giáo Việt Nam tại TP. HCM
Tổng biên tập Tạp Chí Đạo Phật Ngày Nay
TRANSLATORS:
Cư sĩ Tâm Diệu
Chủ biên trang mạng Phật giáo
Thư Viện Hoa Sen - http://thuvienhoasen.org/
Cư sĩ Nguyên Giác
Nhà thơ, người viết truyện ngắn
Ven. Dr. Thich Nhat Tu
Deputy Rector of the Vietnam Buddhist University, HCMC Campus
Editor-in-Chief of Buddhism Today Magazine
Layperson Tam Dieu
Editor-in-Chief of the Buddhist website:
Thư Viện Hoa Sen - http://thuvienhoasen.org/
Layperson Nguyen Giac
A poet and short story teller
The Conference of Gods on the Issues of the Year 2000 Cuộc Họp của Các Thượng đế về Năm 2000

In the last months of 1999, the Gods from the large religions in the world met to talk about the issues of the year 2000.

Among those coming to the conference there were internationalized Gods, such as from India, China, Israel, Jerusalem City, and the Middle East.

Also coming there were national and local Gods; however, these lower-tier Gods were not allowed to get inside the meeting hall and they had to wait outside for the meeting results.

The president of the conference on the issues of the year 2000 was India’s God, who was the oldest among Gods. The secretary of the conference is China’s God.

“Dear my peer Gods,” the India’s God started the conference. “Within few more months, the year 1999 will be gone and we will face the year 2000, which was the end of the world as stated by some holy scriptures by some Gods. Do you all Gods here have any idea about this final end, and about how to make it a reality?

“That will be the day of final judgement,” the Middle East’s God said hastily.

“That was said by my holy scripture – everybody knew that,” Israel’s God said. “The core issue now is, as the President of Gods Conference said, how to make it a reality.”

“That has been my work for over 50 years, since the year India became independent from Britain and when Pakistan became a new country,” The Middle East’s God said. “When Pakistan became independent, I started urging these people to make war with India.”

This God continued, “From a bloody Siachen battle in 1960 to the Kargil war in 1999, I almost succeeded in persuading them to use nuclear bombs to destroy each other; however, I failed because the US did not support that war, and the G-8 countries and India were very busy with their elections. Thus, I failed.”

“Those efforts were not worthy to mention!” The Jerusalem City’s God said. “You all may still remember the Second World Ward, in which I helped my believers in Germany and Italy, and united with Japan’s God to make bloody wars in all the world. After the US dropped two nuclear bombs in Japan, those three countries were crushed badly.”

“Inevitably, it failed, “China’s God said. “That time was still far away from 2000, and the then efforts were not pushed hard enough. My holy scripture did not mention about the end of world; thus I don’t want to discuss about a plan to make it a reality.”

“We should have catched the preys from afar,” the Jerusalem City’s God said. “Recently, I wanted to make a big incident in Kosovo. The US jumped in there, and you all know that I failed in there. And some years ago, I pushed the Iraq government to conquer Kuwait and use nuclear weapons there, but the US again intervened and destroy my plan. The US scientists destroyed the weapons of mass destruction from Iraq, and put sanctions measures against this country; thus, the Muslim countries dared not to help Iraq. The US again put a stick on the wheels.”

“It’s worth it,” the Middle East’s God teasingly smiled. “If you asked my help at the time, you'd be successful then. The Middle East is in my jurisdiction, not yours.”

“Why do you argue with each other?” The President of Gods said. “We meet here to think about a plan, not to argue or boast about any achievement.”

“It would be easy,” the Jerusalem City’s God said happily and confidently. “All we Gods should try to urge our believers to make wars among them, then the Third World War will come and the earth will explode into bloody fragments.”

“We have not much time left for a successful plan.” The Israel’s God said in a worried manner. “Now the members of the United Nations Security Council were divided into three dissenting groups; they cannot agree on any issue, and they are very happy to fight against each other. How could we push them to have a majority of votes.”

“Yes, that’s right!” The Gods clamored, clicked their tongues, and nodded their heads thoughtfully.

“What should we do now?” A God said.

“That’s OK, I have a plan!” The Jerusalem City’s God happily said. “My priests in the world have built up large flocks of thousands of doctoral degree holders. I will tell my priests to give orders to them to create a theory to explain the end-of-world incident of year 2000, just like the Y2K incident of the computers.”

“What does that mean? We don’t understand.” Some Gods surprisingly asked.

“That means we should explain the ‘doomsday’ as a philosophical symbol, not as a literal incident in which the world would be destroyed and come to an end,” the Jerusalem City’s God explained.

“You said quite reasonably!” The President of Gods happily said. “I has been labeled as the Creator of the world, the Protector of the world, and the Destroyer of the world. If I don’t want to destroy the world, it must still be protected and maintained by me. Thus, it must be the same with the incident of year 2000.”

“That means that you got all the advantageous bargain on the explanation of the doomsday incident,” all the other Gods clamored.

While the discussion came to nowhere, an outside voice from a local God provocatively reached into the hall, “How could that immature plan success? If there is no doomsday plan, then you all should kill yourselves first.”

“Arrest him please!” The President and the Secretary of the Conference gave out the order.

Many Gods rushed out of the hall, catched that small local God, and beat him up badly. Painfully, this local God detonated his concealed suicide bomb. A huge explosion shook the earth. All the Gods in the hall died, and their bodies came to pieces. Many local Gods waiting outside also died, and the rest had to run to find a hiding place to avoid prosecution by worldly courts.

Then the year 2000 passed safely. Thus the end of the doomsday event.

Vào những tháng cuối năm 1999, các vị Thượng đế của các tôn giáo lớn trên thế giới gặp gỡ nhau để tổ chức cuộc họp về năm 2000.

Buổi họp đến, các Thượng đế cấp quốc tế, chẳng hạn như, của Ấn Độ, của Trung Quốc, của Do thái, của thành Gia-du-xa-lem và của khối Trung Đông đều có mặt.

Ngoài ra, còn có các Thượng đế cấp quốc gia và địa phương đều đến đông đủ. Nhưng bất hạnh thay, các Thượng đế cấp nhỏ này không được dự họp, vì đẳng cấp xã hội thấp kém của mình. Họ phải đứng ngoài phòng họp để chờ kết quả.

Chủ tọa của cuộc họp cấp cao về năm 2000 là Thượng đế của Ấn Độ, vị Thượng đế có tuổi lớn nhất. Thư ký của cuộc họp là Thượng đế của Trung Quốc.

"Kính thưa quý Thượng đế đồng nghiệp!" Thượng đế của Ấn Độ khai mạc cuộc họp, "Chỉ còn vài tháng nữa, năm 1999 sẽ trôi qua và năm 2000 sẽ đến, cái năm mà kinh thánh của một số Thượng đế ghi rằng sẽ tận thế. Quý Thượng đế đồng nghiệpý kiến gì về cái ngày này và có biện pháp gì để biến nó thành hiện thực,"

"Đó là ngày phán xét cuối cùng," Thượng đế khối Trung Đông vội vã nói.

"Đây là điều kinh thánh của tôi nói trước, ai mà không biết!" Thượng đế Do Thái cắt ngang. "Vấn đề trọng tâm, như Thượng đế chủ tọa nói, là làm thế nào để biến nó thành hiện thực."

"Đây là công việc mà tôi đã lưu tâm hơn 50 năm nay, kể từ Ấn Độ thoát khỏi ách thống trị của Anh và chia Pakistan thành một nước độc lập trên bản đồ thế giới," Thượng đế Trung Đông phân trần. "Khi Pakistan hiện hữu như một nước độc lập, tôi đã không ngừng kích động thiên hạ của tôi ở nước này gây chiến với Ấn Độ."

Thượng đế này kể chi tiết, "Từ một trận Siachen đẫm máu vào năm 1960 cho đến cuộc chiến Kargil vào năm 1999 vừa qua, tôi gần thành công trong việc kích hai nước này sử dụng bom hạt nhân để tiêu hủy nhau. Nhưng nỗ lực này đã thất bại, do Pakistan không được sự ủng hộ của Mỹ và khối G-8 và Ấn Độ lại bận rộn trong cuộc bầu cử. Tôi đành bất lực!"

"Nỗ lực đó có chi đâu mà nói!" Thượng đế thành Gia-du-xa-lem so sánh. "Chắc qúi vị vẫn còn nhớ thế chiến thứ hai, tôi đã hỗ trợ đắc lực cho con chiên của tôi ở Đức và Ý, và ngoài ra, tôi còn phối hợp nhịp nhàng với Thượng đế xứ Thần Đạo, gây chiến tranh đẩm máu trên toàn cầu. Nhưng rồi chuyện không đi đến đâu. Mỹ chỉ dội hạt nhân vào xứ Thần Đạo, rồi ba cường quốc này bị quân đội đồng minh đánh bại tan tành!"

"Bại là phải!" Thượng đế Trung Quốc nói, "Thời điểm đó đã đến năm 2000 đâu mà nỗ lực hết mình! Kinh thánh của tôi không hề nói đến chuyện tận thế, do đó, tôi không muốn tham gia bàn kế sách biến nó thành hiện thực."

"Chúng ta phải bắt mồi từ xa chứ!" Thượng đế thành Gia-du-xa-lem biện hộ. "Gần đây," ông kể, "Tôi muốn làm lớn chuyện ở Kosovo. Mỹ nhúng tay tiếp và rồi như quý đồng nghiệp thấy, tôi đã không thành công!" Thượng đế này dẫn chứng thêm, "Và một lần vào mấy năm trước, tôi đã kích Iraq đánh chiếm Cô-quét và thả bơm hạt nhân vào nước này, nhưng Mỹ lại can thiệp và phá đám. Các khoa học gia nước này đã phá hủy các vũ khí sát hại tập thể của Iraq và đã cấm vận nước này làm cho khối Hồi giáo không dám ủng hộ Iraq." Thượng đế này kết luận một cách chán chường, "Cũng lại Mỹ chọt gậy bánh xe nữa!"

"Đáng đời lắm!" Thượng đế khối Trung Đông cười chọc tức. "Nếu anh cầu viện tôi lúc đó thì mọi việc đã xong rồi." Ông buông nhẹ thêm một câu, "Trung Đông là xứ sở cai trị của tôi chứ đâu phải của ông!"

"Sao quý vị lại cãi vã với nhau!" Thượng đế chủ tọa can. "Chúng ta họp là để bàn giải pháp chứ đâu phải để giành công và cãi lộn,"

"Dễ thôi," Thượng đế thành Gia-du-xa-lem nói. "Quý Thượng đế đồng nghiệp hãy cố gắng xúi giục thiên hạ của mình gây chiến với nhau và cuộc gây chiến này sẽ dẫn đến chiến tranh thế giới thứ ba. Lúc đó, thì quả địa cầu này chỉ còn là mãnh vụn của bụi mù pha với màu máu!" Thượng đế này nói một cách tự tin và tâm đắc.

"Nhưng thời gian còn quá ít làm sao chúng ta có thể thành công?" Thượng đế Do Thái chất vấn. "Hiện nay, hội đồng bảo an liên hiệp quốc có đến ba nhóm. Ba nhóm đều phá kế hoạchquyết định của nhau. Nhóm này đồng ý thì nhóm kia chống kịch liệt. Làm sao lấy được biểu quyết của đa số?" Thượng đế này phân trần nỗi khó khăn.

"Đúng, đúng!" Các Thượng đế đồng nghiệp đều chắc lưỡigật đầu suy nghĩ.

"Làm sao bây giờ?" Một vị Thượng đế chợt lên tiếng.

"Không sao, tôi đã có cách!" Thượng đế thành Gia-du-xa-lem vui vẻ nói. "Chủ chăn của tôi dưới thế có đến hàng ngàn tiến sĩ giỏi, làm việc dưới trướng. Tôi sẽ bảo vị chủ chăn ra lệnh các vị tiến sĩ này tạo nên môn "giải thích học" để lý giải sự cố tận thế năm 2000, theo cách thức lý giải sự cố Y2K của máy vi tính vậy."

"Nghĩa là làm sao, chúng tôi không hiểu!" các Thượng đế khác ngạc nhiên hỏi.

"Nghĩa là giải thích chữ "tận thế" theo nghĩa biểu tượng triết lý, chứ không theo nghĩa đen của từ: thế là đời, tận là chấm dứt, là bị hủy diệt hết," vị Thượng đế thành Gia-du-xa-lem giải thích cặn kẽ.

"Có lý đấy!" Thượng đế chủ tọa nói. "Tôi được mệnh danh là đấng đã tạo dựng nên thế giới, đấng duy trì thế giới và đấng hủy diệt thế giới. Nếu ta không muốn hủy diệt thì thế giới vẫn còn nằm trong sự bao bọc và duy trì của ta. Sự cố năm 2000 cũng vậy," Thượng đế chủ tọa tâm đắc vô cùng.

"Như vậy tất cả món hời của cuộc giải mã ý nghĩa "Tận thế" thuộc về món hời của ông sao!" các vị Thượng đế đồng thanh lên tiếng.

Chuyện bàn cãi không đi đến đâu, bổng văng vẳng từ ngoài vọng vào là tiếng của một vị Thượng đế địa phương: "Kế hoạch non như vậy làm sao thành công được." Ông đắc chí nói tiếp với một giọng khêu khích và chọc tức, "Có gì đâu, nếu kế hoạch tận thế không xong, thì các anh phải tự sát trước chứ!"

"Bắt anh ấy lại!" Thượng đế chủ tọathư ký ra lệnh.

Các Thượng đế xúm chạy ra khỏi phòng họp, nhào tới vị Thượng đế địa phương nhỏ bé, chụp lấy ông rồi đánh túi bụi. Trong cơn đau đớn, vị Thượng đế này đã bấm nút "mìn tự sát" trong người ông. Một tiếng nổ khốc liệt vang lên, rung chuyển cả địa cầu. Các vị Thượng đế dự họp trong phòng chết tan xác. Các Thượng đế địa phương không được dự họp, một số cũng bị chết, số còn lại chạy trốn để khỏi bị truy án can hệ.

Rồi năm 2000 trôi qua trong bình yên! Sự kiện tận thế đã chấm dứt!



Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
Hiện tượng của thầy Thích Pháp Hòa là hợp với logic của cuộc sống bất cứ thời nào. Bên cạnh ma quỷ luôn có thánh thần, bên cạnh ác tăng luôn có những cao tăng kềm chế. Nếu kẻ lợi dụng mảnh áo cà sa để hướng dẫn Phật tử vào chốn u minh nhằm bóc lột tiền tài, công sức của họ, bằng cúng dường bằng tà thuyết phải cúng Phật mới được siêu sinh thì thầy Pháp Hòa mở ra từng pháp thoại có khả năng giác ngộ người nghe thầy thuyết giảng. Thầy khẳng định những điều đơn giản nhưng hiếm người hiểu rõ, đó là: “Phật Giáo là một triết lý, một lối sống để tìm đến sự an lạc trong tâm hồn, không phải là một tôn giáo vì Phật không phải là đấng toàn năng để có thể ban phước lộc cho người này hay trừng phạt người kia.”
Hãy cẩn trọng với giọng nói, video và hình ảnh làm từ trí tuệ nhân tạo AI: một số người hoặc đùa giỡn, hoặc ác ý đã làm ra một số sản phẩm tạo hình giả mạo liên hệ tới các tu sĩ Phật giáo. Những chuyện này đã được nhiều báo Thái Lan và Cam Bốt loan tin. Trong khi chính phủ Thái Lan xem các hình ảnh giả mạo tu sĩ là bất kính, cần phải ngăn chận ngay từ mạng xã hội, nhiều nước khác, như tại Hoa Kỳ, chuyện này không được chính phủ can thiệp, vì xem như chỉ là chuyện đùa giỡn của một số người ưa giỡn. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta không phải là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo để phân biệt hình giả và hình thật, nên thái độ phán đoán cần được giữ cho dè dặt, cẩn trọng.
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.