Tâm Diệu Minh Thường Trụ [Bài 13] - Kalu Rinpoche - Bản Dịch Việt: Đặng Hữu Phúc

18/07/201112:00 SA(Xem: 22719)
Tâm Diệu Minh Thường Trụ [Bài 13] - Kalu Rinpoche - Bản Dịch Việt: Đặng Hữu Phúc

Kalu Rinpoche
TÂM DIỆU MINH THƯỜNG TRỤ [Bài 13]
Trung hữu của Sinh tới Chết 

Bản dịch Việt: Đặng Hữu Phúc
Bản Anh: The Bardo of Birth to Death

Khi tôi ở trong trung hữu của sinh tới chết, tôi nguyện không uổng phí thời gian;
Buông bỏ lười biếng, tôi nguyện chăm chú học, thấm nhập và thiền định về giáo pháp.
Tôi nguyện thực hành thiền quán, hội nhập trên đạo lộ Hiện tướng và tâm.
Liên Hoa Sinh . Tử thư Tây Tạng.

THỜI KÌ TRONG THAI

Khi hữu tình trung hữu hoặc thức tái sinh, hợp nhất với những tinh chất của mẹ và của cha, những kí ức trở thành bị mờ lẫn và bắt đầu biến mất giống như những chiêm bao không rõ nét của giấc ngủ sâu.

Trong suốt tuần lễ thứ nhất trong tử cung, phôi bào giống như nước cơm đặc và chịu đau đớn như là nó đang bị nấu trong một cái nồi đồng. Trong tuần lễ thứ nhì, nó thì hình thon thon, và giống như bơ đông đặc; ở điểm này, khí lan toả làm phân biệt biệt bốn nguyên tố (đất, nước , lửa và khí). Trong tuần lễ thứ ba, phôi có một hình dáng rõ nét, hình thể giống như một con kiến, và nhờ có khí tăng hoạt, sự ứng hiện của bốn nguyên tố trở thành rõ ràng.

Phôi tiếp tục biến đổi cho tới tuần lễ thứ bảy, khi khí xoắn hình thành hai tay, hai chân (bốn chi), tạo thành cảm thọ bị trải dài như theo một cây gậy. Ở tuần lễ thứ bảy, khí mở thông tạo ra chín lỗ mở của thân (hai con mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi, miệng, đường tiểu tiện, đường đại tiện // cửu khiếu) (nine bodily openings). Đối với phôi điều này cảm thấy như là một vết thương hở bị một ngón tay thọc vào.

Từ thời điểm này, nếu người mẹ ăn một thức lạnh, phôi cảm thấy như bị ném lên trên nước đá ; nếu bà mẹ ăn nhiều, phôi cảm thấy bị ép giữa những hòn đá; nếu bà mẹ ăn quá ít, như đang bị quay vòng trong không khí; nếu bà chạy nhanh hoặc té ngã, nó cảm thấy như bị liệng xuống một bờ đá dốc; nếu bà giao hợp, đối với phôi nó giống như bị quất với những gai sắt.

Sau tuần lễ thứ ba mươi bảy, thai nhi bắt đầu nhận thức ở trong tử cung của mẹ như trong trạng thái bị giam giữ trong một nơi tối, khổ; nó thì không hạnh phúc và muốn thoát ra ngoài. Trong suốt tuần lễ thứ ba mươi tám, đứa bé được hướng tới ống âm đạo bởi khí “hội hợp hoàn hảo” và chịu khổ như là thân theo bánh xe quay.

Như vậy thai nhi được sinh động bởi 28 khí (=gió; winds). Nó tăng trưởng, được nuôi dưỡng bởi máu của người mẹ và các chất dinh dưỡng, cho tới khi thân của nó được hình thành một cách trọn vẹn.

Cuối cùng, được xoay bởi khí chuyển hoàn, đứa bé ngoi lên, hai cánh tay gấp lại, chịu khổ như là bị ép qua một ống hẹp. Khi đứa bé ra khỏi tử cung, nó có cảm giác như bị đặt trên những gai nhọn; cuối cùng, khi nó được lau sạch và làm khô, nó cảm thấy như bị đốt lúc đang sống. Xem xét tất cả những đau đớn này, ai muốn trở lại tử cung của người mẹ ? Đây là chúng ta được sinh ra như thế nào.

TRONG SUỐT CUỘC ĐỜI

Trong suốt trung hữu này của sống tới chết, đó là cuộc đời bình thường, tâm sản sinh ra ngu si căn bản (=vô minh căn bản) là quan niệm hiện hữu tồn tại trong trạng thái một thân, xem thân như là chính nó.

Cái ngu si này về thân của chúng ta cũng nương tựa vào những nguyên tố đất, nước, lửa và khí. Những nguyên tố này hiện hữu trong chúng ta từ khi có nhận thức, ở mức nội quan và ngoại quan cho đến nay. Chúng trưởng thành trong chúng ta như một đoá hoa nở. Do sự trưởng thành của chúng, thân và tâm phát triển, tăng trưởng, và thành đạt năng lực của chúng. Thời kì tăng trưởng này có thể kéo dài đến 25 năm, sau đó, trong trong phần thứ nhì của đời người, thân và các khả năng yếu kém đi; một tiến trình thoái hoá đi với già, theo sau cuối cùng là chết. Thế nên, có hai giai đoạn tự nhiên: tiến triển và thoái triển. Tuy nhiên, tiến trình này có thể bị ngăn trở bởi cái chết đột ngột, như kiểu một đoá hoa bị cắt đi.

Trong trung hữu của sinh tới chết, chúng ta cũng trải nghiệm trung hữu chiêm bao và có lẽ trung hữu của thiền định. Thế rồi lại một lần nữa, chúng ta đi tới trung hữu của tính khôngtrung hữu của hữu tái sinh, cái dẫn chúng ta hướng tới một cái sinh khác nữa. 

_______________________________________

Chú thích

Clouded: dark; dull

Clouded dreams: những chiêm bao không rõ nét.

Primary delusion : ngu si căn bản =vô minh căn bản

Primary = first = original =fundamental

Ngài Vô Trước ( Asanga) giảng:

Si = ngu si = vô minh = vô trí = vô kiến = phi hiện quán = hôn muội = hắc ám

Ngữ cảnh phật học:

ignorance (vô minh) = fundamental ignorance (vô minh căn bản) = delusion (ngu si; vô trí) = stupidity (ngu si)

______________________________

Kalu Rinpoche

The Bardo of Birth to Death

When I am in the bardo of birth til death, may I waste no time;
Abandoning laziness, may I engage without distraction in the study, assimilation of, and meditation on the teachings.
May I practice, integrating on the path Appearance and mind.
Padmasambhava. The Tibetan Book of the Dead

_____________________________

GESTATION

When the bardoa, or rebirth consciousness, unites with the mother’s and father’s substances, memories become confused and begin to disappear like the clouded dreams of deep sleep.

During the first week in the womb, the embryo looks like rice mush and suffers as though it were being cooked in a copper pot. In the second week, it is oblong, and looks like frozen butter; at this point, the pervasive wind differentiates the four elements (earth, water, fire, and air). In the third week, the embryo has a complete form, shaped like an ant, and, due to the activator wind, the manifestation of the four elements becomes evident.

The embryo continues to change until the seventh week, when the spiral wind forms the four limbs, creating the feeling of being forcefully stretched, as if across a stick. At the seventh week, the opening wind produces the nine bodily openings; to the embryo this feels as if an open wound were being poked with a finger.

From this point on, if the mother eats something cold, the embryo feels as though it is being thrown onto ice; if she eats a lot of food, the embryo feels pressed between rocks; if she eats too little, being whipped around in the air; if she runs violently or falls, it has the feeling of being hurled down the side of a cliff; if she has sex, for the embryo it is like being flogged with metal thorns.

After the thirty-seventh week, the fetus starts to perceive being in the mother’s womb as being imprisoned in a dark, unpleasant place; it is unhappy and wants to get out. During the thirty-eighth week, the baby is directed toward the birth canal by the “joining to the flower” wind and suffers as though the body were being carried away by a moving wheel.

The fetus is thus animated by twenty-eight winds. It grows, nourished by mother’s blood and nutrients, until its body is completely formed.

Finally, turned over by the reversing wind, the baby emerges, arms folded, suffering as though being forced through a narrow tube. When the baby comes out of the womb, it has the sensation of being deposited onto thorns; when it is finally cleaned and dried, it feels like it is being burned alive. Considering all this suffering, who would want to return to the womb? This is how we are born.

DURING LIFE

During this bardo of birth to death, which is ordinary life, the mind produces the primary delusion of existing as a body that it considers its own.

This delusion about our body also rests on the elements earth, water, fire, and air. These elements exist in us since conception, at the inner as well as the outer level. They mature in us like a flower that blooms. By their maturation, the body and mind develop, grow, and acquire their power. This period of growth might last up to twenty-five years, after which, in the second part of lifetime, the body and abilities weaken; a process of deterioration accompanies aging, followed finally by death. There are, therefore, two natural stages: evolution and involution. Nevertheless, this process can be interrupted by a sudden death, as if a flower had been cut.

In the bardo of birth to death, we also experience the dream bardo and maybe the bardo of meditation. Then once again, we pass on to the bardo of emptiness and the bardo of becoming, which lead us toward yet another birth.

________________________

Source: Kalu Rinpoche. Luminous Mind. The Way of the Buddha. Wisdom, 1997.


Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
08/08/2010(Xem: 108763)
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.
Có rất nhiều thông tin trái ngược nhau về đậu nành: Nó có tốt cho sức khỏe không? Nó có nguy hiểm không? Và nếu ăn được thì tại sao một số người lại nói là không?
Là Phật tử, ai cũng muốn tìm hiểu Đạo Phật để thực hành cho đúng đắn ; nhưng Phật Giáo thật mênh mông, như lá cây trong rừng : học cái chi đây ? bắt đầu từ đâu ? Cả đời người chắc cũng không học hết được. Mỗi người tùy theo phương tiện, chí hướng, ý thích, điều kiện, mà đặt trọng tâm trên một hay vài địa hạt nghiên cứu.