.
VẾT HẠC
Đồng Thiện
Tôi đang ngon giấc, chợt nhiên đầu đau như búa bổ, đau như thể dây sắt niền siết vậy, khí huyết trong người nhộn nhạo chịu không nổi phải dậy lấy tylenol để uống thì hay tin thầy đã tịch, lúc ấy là bốn giờ sáng bên này tức bốn giờ chiều bên kia.
Thầy tịch rồi, xác thân trả lại cho tứ đại riêng tinh anh thì sống mãi với tứ chứng và nước non này. Khi sống thầy trụ Thị Ngạn am, giờ thì Thị Ngạn hay bỉ ngạn cũng là một “phương trởi mộng”, “một cung trời hội”...Chữ nghĩa thế gian tán tụng thế nào cũng không làm sao nói hết được công hạnh của thầy, giờ đây tứ chúng bơ vơ như đàn con thơ. Thầy đi rồi khúc dương cầm thôi thánh thót, thiền thất vắng bóng Người, nước non này tiễn bậc hiền sĩ quẩy gót về tây…
Dẫu biết vô thường là thế nhưng khi hay tin thầy tịch vẫn không sao kiềm được giọt lệ tràn. Tấm thân gầy gò đã chiến đấu với bệnh tật bao nhiêu năm nay, giờ thì thầy yên nghỉ rồi nhưng tôi tin chắc thầy không rời tứ chúng, không bỏ nước non này! Di sản của thầy còn đó, tư tưởng của thầy còn đây, hình bóng thầy mãi mãi trong tâm tưởng chúng con.
Thầy đã về “Một phương trời mộng”
Bóng thầy lồng lộng tựa hư không
Chí bình sinh trùng hưng dòng Phật Việt
Chèo chống con thuyền giáo hội qua bão dông
Dịch kinh dạy chúng
Chấn tác thiền môn
Bóng hạc gầy trên trường sơn
Khúc dương cầm văng vẳng ba ngàn thế giới
“Thiên lý độc hành”
Tám vạn bốn ngàn ai tri kỷ?
Ngục thất ngồi gõ ngón tay trên mảng tường rêu
Thị Ngạn am đêm đêm lặng lẽ chong đèn
Ngày gầy hao nắng quái
Đôi mắt nào thấu ba ngàn thế giới
Hồn mênh mông đọng lại một câu thơ
Đêm chưa tàn ngày mới chưa lên
Quốc vận này lắm độ chênh vênh
Cơ nghiệp Như Lai còn đó
Tứ chúng còn đây
Bậc long tượng lòng tràn đầy từ bi
Vị sư vương dõng mãnh vô úy
Thạch trụ thiền lâm giữ giòng đời loạn động
Mây nước mười phương
Bóng ngã trường sơn
Sao rơi nguyệt lặn
Vết hạc từ đây vĩnh viễn trên ngàn
Đồng Thiện
Atlanta, 11/24/23