Không Có Pháp Môn Nào Duy Nhất

07/02/201312:00 SA(Xem: 8045)
Không Có Pháp Môn Nào Duy Nhất

BỆNH TẬT LÀ MỘT ÂN SỦNG
Chân Pháp Đăng

Không có pháp môn nào duy nhất


Bạn thân mến,

 Hai hôm nữa, thầy Vô Ngại sẽ đến tu viện Cát Tường. Đó là một niềm vui cho Lang. Thầy Vô Ngại và Lang là hai anh em, xuất gia cùng một ngày với thầy Nguyện Hảisư cô Bảo Nghiêm, gọi là bốn con sư tử. Bấy lâu nay, thầy Vô Ngại tu nhập thất, nhưng thương Cát Tường nên về đây nâng đỡ cho Lang. Trong đời sống tu tập, bạn luôn luôn cần sự nâng đỡ của tăng thân, dù bạn có tài năng gì nữa, có sức mạnh gì đi nữa, so với năng lượng của tăng, bạn vẫn luôn cảm thấy nhỏ bé.

 Thầy Vô Ngại rất thích tu theo phương cách riêng của thầy. Cát Tường là nơi thích hợp cho thầy. Cát Tường có đầy đủ không gian và thời khóa phù hợp với thầy. Ngoài ra, thầy có thể tu tập theo nhu yếu riêng. Lang cũng đang cố gắng thực tập. Lang may mắn đã từng ở tu viện Rừng Phong hơn 7 năm nên tự đào luyện cho mình một nếp thực tập tự lực, nghĩa là mình không cần phải nương tựa quá nhiều nơi người khác. Lang cố gắng thực tập khi ở trong rừng một mình, khi ở trong phòng ngủ, và cố nhiên là giữ đều công phu thời khóa. Lang có một chút niềm vui, an lạc trong lúc ngồi thiền, thiền hànhtụng kinh nên không bị lờn.

 Đời tu dễ rơi vào các trạng thái lờn, lười, dãi đãi, phóng túng... dù cho hoàn cảnhthuận tiện tới đâu. Trạng thái của tâm là căn bản. Mọi phẩm chất đời sống đều tuỳ thuộc sâu đậm nơi tâm. Tâm bất an, bạn ở đâu cũng không an. Có nhiều tiền lắm của nhưng nếu tâm bạn buồn chán, căng thẳng, bất an thì bạn cũng không có hạnh phúc. Biết thế, Lang dồn hết tấm lòng chăm sóc cho vườn tâm. Lang thích uống trà một mìnhthực tập nuôi dưỡng ý thức rằng ‘đây là giây phút hạnh phúc’. Nếu khônghạnh phúc thì dù làm gì, đi đâu, Lang cũng sẽ buồn chán. Tóm lại, sống từng giây từng phút là quan trọng nhất của đời người.

 Lang quí thầy Vô Ngại lắm. Từ ngày xuất gia, hai anh em luôn có liên hệ tốt. Lang kính trọng sự tha thiết trong đời sống thực tập của thầy. Thầy luôn bước từng bước chân thiền hành. Dáng dấp của thầy tỏa lộ nét thong dong. Thầy lại thích ngồi thiền, lạy Phậttụng kinh. Chỉ như vậy, thầy có đủ tư cách làm thầy cho Lang. Thầy là món qùa quí cho tu viện. Có nhiều người có tài tổ chức, thuyết giảng, làm văn phòng, viết văn, làm thơ, nhưng cái quí của người tu là sự vững chãi trong sự thực tập. Tới khi gần chết, tài năng, giảng hay, tổ chức không thể giúp được gì cho sự thông suốt nội tâm, chỉ có công phu thực tập thiết tha mới có thể cứu vớt linh hồn khỏi đọa vào nơi đen tối của nghiệp lựcvô minh.

 Thầy Vô Ngại bảo với Lang. “Sư anh ơi! Sư em thích hợp với pháp môn tịnh độ hơn thiền. Sư em cần niệm Phật A Di Đà thì mới định tâm.” Lang biểu lộ niềm vui và tán thán rằng pháp môn nào cũng mầu nhiệm cả. Niệm Phật được định tâm là quí lắm, còn hơn ngồi đó mà suy nghĩ lung tung. Lang chia sẻ tiếp.

 Mỗi người có một căn cơ khác nhau nên ta phải tìm cho được pháp môn thích hợphiệu quả trong sự thực tập. Quan trọng là thực tập có nội dung, chứ không nên bị kẹt vào pháp môn nào đặc biệt. Ta nên cởi mở để học hỏi. Trong lúc thực tập, ta cần có sự uyển chuyển để thích nghi với căn cơpháp môn hành trì.

 Lang hợp với sự thực tập an ban thủ ý do Bổn Sư trao truyền. An ban giúp Lang dễ định tâm, và nó làm cho Lang cảm thấy khỏe nhẹ. An ban đưa dưỡng khí vào thân và đưa thán khí ra ngoài. Cố nhiên an ban giúp định tâm. Tuy nhiên, định tâm không hẳn phải nhất định theo an ban. Tâm định là sự chú tâm vào một đối tượng mà đối tượng ấy có thể là một vị Phật hoặc một hình ảnh nào cũng được.

 Thông thường, đối tượng thích thú mới dễ đưa tới định. Định nghĩa là chú tâm, nhất cảnh, tập trung, tức là ngược lại với tán loạn. Nếu đối tượng không thích thú thì tâm dễ chán, vì thế nó chạy lung tung, nhất là người có đời sống phóng đãng, lăng xăng. Bởi thế, ta phải tìm ra đối tượng thích thú để kích thích định tâm. Có định tâm thì làm gì cũng vui và có ý nghĩa.

 

 

Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.
Có rất nhiều thông tin trái ngược nhau về đậu nành: Nó có tốt cho sức khỏe không? Nó có nguy hiểm không? Và nếu ăn được thì tại sao một số người lại nói là không?
Là Phật tử, ai cũng muốn tìm hiểu Đạo Phật để thực hành cho đúng đắn ; nhưng Phật Giáo thật mênh mông, như lá cây trong rừng : học cái chi đây ? bắt đầu từ đâu ? Cả đời người chắc cũng không học hết được. Mỗi người tùy theo phương tiện, chí hướng, ý thích, điều kiện, mà đặt trọng tâm trên một hay vài địa hạt nghiên cứu.