THEO DẤU CHÂN PHẬT
Cuốn sách này là tập hai. Tập một mở đầu một tường thuật về chuyến
hành trình dài sáu tháng của hai người Anh, một thầy tu và một
cư sĩ, đến những nơi
linh thiêng của
Phật giáo ở
Ấn Độ. Trong chuyến
hành hương đi bộ hơn một ngàn cây số này qua một trong những nơi đông dân
nhất hành tinh,
chúng tôi đã đi
khất thực để độ nhật – như
ngày xưa chư tăng từng làm – và ngủ dưới sao trời. Tập một đã là chuyến phiêu lưu
lý thú. Mặc dù phần hai
hành trình vẫn có phần phiêu lưu riêng, và một vài cuộc chạm trán
thú vị với
động vật hoang dã, nhưng cái mới lạ của
nỗ lực đã vơi bớt, nên
chúng tôi được đối mặt với
nhân tính sâu xa hơn của mình và của người.
Vì vậy mà với
chúng tôi thì trong hai tường thuật, phần
tiếp theo này quý giá hơn.
Bạn không
cần phải đọc tập một mới
thưởng thức và chia sẻ được những
thử thách cam go, niềm vui, và những bài học của
chúng tôi ở đây, nhưng có lẽ một chút bối cảnh sẽ làm cho
câu chuyện rõ ràng hơn. Ajahn Sucitto không phải thầy
trụ trì Tăng viện Chithurst, cũng chẳng phải vị thầy
tiếng tăm như ngày nay khi
sư phụ của thầy, Ajahn Sumedho, chọn thầy để
đáp lại lời mời của Nick đưa một thầy tu theo chuyến
hành hương, còn Nick thì vẫn là người
phụ trách bảo vệ động vật hoang dã. Chuyến đi bộ đã bắt đầu thật
thích hợp tại Lumbini, nơi
Đức Phật đản sanh ngay trong
biên giới Nepal. Từ đó,
chúng tôi vượt qua biên giới vào bang Bihar, ngày nay tuy vẫn là bang nghèo nhất, đông dân nhất,
lạc hậu nhất Ấn Độ nhưng trước đây đã từng là
trung tâm của nền
văn minh Ấn Độ và là địa điểm của biết bao
sự kiện trong
cuộc đời Đức Phật.
Mùa Thu năm 1990, khi
chúng tôi bắt đầu chuyến
hành hương, ban ngày trời vẫn nóng như thiêu như đốt, và hầu như
chúng tôi dừng chân ở đâu cũng thấy tức thì
xuất hiện từng đám người
tọc mạch.
Chúng tôi thường
lặn lội đi tiếp
cho đến khi màn đêm buông xuống chỉ để tìm nơi nào đó cho được yên thân, bày một
bàn thờ nhỏ để
tụng niệm và cố gượng thiền nhưng rồi cũng
rã rời ngủ thiếp đi. Khi bình minh vừa rạng,
chúng tôi lại làm lễ puja(1), thiền rồi đi thêm vài cây số nữa trước khi trời bắt đầu nóng nực.
Đến gần trưa,
chúng tôi vào làng, ngồi xuống
đâu đó, chờ một
lời mời ăn – mà, kỳ lạ thay, hầu như luôn
xuất hiện.
Ban đầu, Ajahn Sucitto muốn mỗi ngày chỉ ăn một bữa, nhưng dần dà, khi công việc mà
chúng tôi đang cố
thực hiện ngày càng cam go,
chúng tôi ăn thêm một đĩa nho nhỏ đậu gà hay ít bánh quy lúc dừng chân buổi sáng trong quán trà. Sự
chu cấp và
bố thí chúng tôi nhận được dường
như thật kỳ diệu –
chúng tôi chỉ phải chịu đói có ba ngày.
Mới đầu thì cái thách
thức chủ yếu nằm ở sự
gắng gượng của thể xác –
duy trì việc đi bộ trong cái nóng ngày này qua ngày khác bằng chế độ dinh dưỡng
thiếu hụt và sự
kiệt sức vì từng trận kiết lỵ. Những vết đứt nhỏ mưng mủ lên nên dần dà Ajahn Sucitto
bị thương ở bàn chân, và do thiếu chất đạm nên
chúng tôi còn không nghĩ cho
thông suốt được. Rồi những khác biệt về
tính cách bắt đầu gây
tác hại: Nick
theo đuổi những vết tích
động vật hoang dã còn lại giữa cả
nhân loại ấy, còn Ajahn Sucitto một lòng với
siêu việt thì lại không hứng thú với cảnh vật. Thầy chỉ muốn
đi vào nội tâm.
Đến Rajgir, một nơi nghỉ ngơi ưa thích của Đức Phật, chúng tôi đã xuống tận đáy. Trong cánh rừng đích thực đầu tiên chúng tôi tới, chúng tôi bị toán thổ phỉ tay cầm rìu từ trong rừng xông ra trấn lột. Chúng tôi mất gần hết: tiền bạc, hộ chiếu, đồ hạ trại, máy ảnh, thậm chí gần hết áo quần. Tuy nhiên, Ấn Độ vẫn thường như vậy, tai ương luôn có khía cạnh nhân từ: sau khi bị lột gần như tất cả, chúng tôi được lòng quảng đại và từ tâm của người khác khích lệ và tác động sâu xa hơn. Về vật chất thì chúng tôi đã có quần áo cùng trang bị mới và đủ tiền để mua vé xe lửa đi Calcutta, là nơi chúng tôi hy vọng đổi lại hộ chiếu, séc du lịch, và vé máy bay để còn tiếp tục. Nhưng sự mong manh yếu đuối còn khiến chúng tôi khiêm nhường hơn, phơi phới hơn, và tự do hơn. Ấn Độ nện chúng tôi một trận tơi bời và, một cách kỳ lạ nào đó, chúng tôi đã qua được thử thách. Có lẽ phần tiếp theo trong chuyến hành hương, nếu chúng tôi được phép thực hiện, sẽ khác – sáng suốt hơn, từ bi hơn – thậm chí theo đúng cung cách cần có của một chuyến hành hương.