Về nhà

10/03/20152:57 SA(Xem: 9555)
Về nhà

Khóa tu Thắp sáng đèn tâm

Về nhà

Nguyễn Mạnh Hùng

 

ve nha 1Thế là chúng tôi đến đất Thái. Đoàn chúng tôi gồm 18 thành viên, cả lớn lẫn nhỏ. Bé nhất là Thùy Dương học lớp 3, rồi Minh Anh học lớp 4, Sỹ Tuấn học lớp 7. Đoàn từ Hà Nội hạ cánh xuống Băng Cốc trước đoàn từ Sài Gòn 3 tiếng nên mọi thành viên có 3 tiếng chờ đợi tha hồ ngắm sân bay Băng Cốc rộng mênh mông, nhiều hàng hóa. Có những thành viên lần đầu tiên đi nước ngoài nên bây giờ đã phân biệt được sân bay có đầy đủ dịch vụ và tiện ích với nhà ga, nơi chỉ để cho hành khách đi và đến.

Tất cả chúng tôi được quý thầy và quý sư cô đón rất chu đáo tại sân bay và chạy thẳng về Pack Chong với quãng đường 300 km. Tốc độ cho phép là 120 km/h, nhất là trời đêm,  vắng, nên xe chạy khá nhanh. Về đến nơi đã nửa đêm. Ai cũng mệt sau một chuyến đi dài. Có bạn còn nghĩ, nếu chỉ cần đi thêm 10 phút nữa thôi chắc xỉu luôn.

Ấy vậy mà những nụ cười rất tươi, rất hiền, rất thân thiện của hàng chục quý thầy, quý sư cô đứng đợi sẵn làm cho mệt mỏi tan biến hết. Bạn Phương Túy lần đầu tiên thấy một sự đón tiếp chân thành, ấm áp và tràn ngập yêu thương đến vậy. Bạn thốt lên “Về đến nhà thật rồi”, mặc dù đây là lần đầu tiên tham gia khóa thiền nơi đây.

Từ nơi xe dừng bánh đến nơi ngủ nghỉ chỉ quãng trăm mét. Vậy mà các thầy mang xe ra để chở đồ giúp các thiền sinh. Dù đã khuya mà các quý sư cô vẫn mời mọi người vào ăn, vào uống kẻo đói và khát. Hình như đây là xứ sở của những nụ cười và tâm yêu thương.

Trời đêm nơi Pack Chong nhiều sao lắm. Sao ở đây sáng và trong, lung linh và huyền ảo. Đêm đã khuya nhưng hình như không ai muốn ngủ. Tôi lang thang ngắm sao trời. Bởi ở Hà Nội hay Sài Gòn chưa khi nào tôi thấy sao sáng và đẹp, trời trong và thanh đến vậy. Tôi lắng nghe tiếng côn trùng kêu. Tôi thong thả thiền hành với từng bước đi nhẹ nhàng chánh niệm. Mũi tôi thưởng thức mùi thơm từ đủ các loài hoa tỏa hương đêm. Hương hoa đêm hình như cũng lắng dịu hơn và thơm nhẹ nhàng hơn.

Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống 1 tảng đá. Tôi thở một hơi rất nhẹ và sâu. Hôm nay là mồng bốn Tết. Đã 3 năm nay tôi không ăn Tết ở Hà Nội và vui Tết, chơi Tết ở Lễ Hội Đường Sách của Sài Gòn. Chiều tối hôm nay, Hội Sách mới kết thúc và giờ này chắc các đồng nghiệp và học trò của tôi đang dọn dẹp. Sách lại được đóng vào các thùng để chở về. Mộc bản kinh Phật cả trăm năm mang ra trưng bày trong tuần lễ Đường Sách chắc đã được dọn lại. Tôi nhớ rằng, tại khu vực trưng bày “Sách hay Sách đẹp“ của Thái Hà Books, có hàng trăm bức tâm thư pháp đã được viết tặng cho bạn đọc và khách tham quan. Rằng cả chục người đã được thưởng thức trà thơm, trà ngon tại không gian “Uống trà đi em! Đọc sách đi em”.  Rằng cột cờ Hà Nội xếp bằng sách của Công ty sách Thái Hà chúng tôi cùng hàng vạn đầu sách hay sách quý đã được khách tham quan và bạn đọc thưởng  thức trong suốt 7 ngày, từ 08h sáng đến 22h đêm.

Tôi giật mình: đã về nhà rồi. Tôi đang ngồi ở nhà mình, ngôi nhà của chính mình trên đất Thái. Ngôi nhà nơi đây là ruộng đồng và đồi núi, là sắn và ngô, là xoài và tre, là núi đá và gió mát với diện tích trên dưới 20 héc ta. Ngôi nhà mà chúng tôi đã về tới nơi là địa điểm mà chúng tôi cùng nhau hành thiền và tu tập trong 5 ngày tới.

blankKhông hiểu sao, Pack Chong xa là vậy mà cuốn hút chúng tôi đến thế, kéo lôi chúng tôi như mật ngọt. Đây là lần thứ 4 tôi về đây. Tôi thì đã dần nhận ra. Nhưng có những bạn mới đến lần đầu nhưng vẫn thốt lên 4 từ “Đã về tới nhà”. Lạ thật. Tâm lúc này của Phương Túy, Ngọc Quân, Thu Hồng, Nguyễn Long, Tấn Khánh, Nguyễn Thi, Nguyễn Phúc, Tiến Sỹ,  Thanh Thương, Tâm Ngô Đồng, Quốc Việt,… là như vậy.

Đêm nay tôi ngủ trên tầng 2 của chiếc giường nhỏ nhắn đáng yêu, giống hệt chiếc giường tôi đã nằm suốt 3 năm cấp 3 tại trường chuyên ngoại ngữ, Đại học Sư phạm Ngoại ngữ, Hà Nội ngày xưa. Tôi ngủ một giấc rất sâu, không mộng mỵ. Mấy cháu nhỏ trong đoàn lại thích ngủ lều giữa rừng. Cháu Sỹ Tuấn báo tôi, ngủ trên giường thì ở Hà Nội đêm nào mà cháu chẳng ngủ, sang đây cháu phải ngủ trong lều, giữa rừng cây và xung quanh là núi đá mới sướng.

Đêm đầu tiên tất cả đều ngủ rất ngon. Thu Hồng, Phương Túy và Ngọc Quân bảo rằng, đây là đêm ngủ ngon nhất từ bé đến giờ. Lạ thật. Có lẽ bởi các em đã được về nhà. Về nhà thật rồi.

Ngày hôm sau, mồng 5 tết chúng tôi được thầy Pháp Anh - trụ trì thiền viện đích thân dẫn đi tham quan hang dơi. Thế là có cơ hội bước những bước nhẹ nhàng thảnh thơi giữa núi, rừng, cây và hoa xuân. Thế là chúng tôi có cơ hội khám phá vùng đất được biết đến là 1 trong 7 nơi có năng lượng tốt nhất thế giới. Thế là chúng tôi được làm quen nhau,những thiền sinh đến từ mọi miền đất nước Việt Nam và từ các nước khác như Thái Lan, Hồng Công, Mỹ, Hàn Quốc, Pháp, Canada, Singapore,… Chúng tôi, những giọt nước nhỏ li titừ khắp nơi đã thật sự đi cùng nhau, bên nhau như một dòng sông.  

Ngắm hang dơi rất đẹp với hàng trăm chú dơi treo mình trên vách đá làm ai cũng thấy nhẹ nhàng, thanh thoát, yêu đời. Tôi thỏa sức ngắm thiên nhiên kỳ vỹ với những chúng sinh đáng yêu. Dơi và người là bạn của nhau. Chúng ta cùng một ngôi nhà, cùng sống trong yêu thương.  Tôi bước chậm theo những người bạn tu và thấy bình an đến lạ kỳ. Năng lượng của chúng tôi tỏa cho nhau. Năng lượng từ thiên nhiêntu viện tỏa lan tỏa khắp thân và tâm của từng thành viên.  Thật khó nói thành lời, không cách nào viết lên thành chữ.

Về nhà là về với nhau, về với khóa tu. Về nhà là khi những con người đang thực tập sống tốt, sống thiện, sống có ích, thực tập sống trong chánh niệm và tỉnh thức được quây quần bên nhau, được nương tựa vào nhau. Về nhà là khi mỗi chúng ta coi đây là ngôi nhà chung là ai cũng có quyền được thụ hưởng, được góp tâm trí và công sức xây dựng. Về nhà là khi ta có trạng thái vui vẻthoải mái nhất.

Tuy nhiên, tôi lại giật mình: Về nhà, đúng nhất là khi ta quay về với chính mình, quay về với bản lai diên mục của mình. Bao tháng ngày ta mải rong ruổi theo chuyện đời, theo cơm áo gạo tiền mà quên mất chính mình, quên đi cả những gì quý giá nhất như sự bình anthảnh thơi. Về nhà là khi ta được lắng tâm chăm sóc chính mình.  Về với chính mình. Về nhà là để tự mình thắp sáng đèn tâm.

Ban đầu chỉ có 70 người đang ký khóa thiền, mà con số cuối cùng là 250 thiền sinh. Vượt mọi tưởng tượng của ban tổ chức. 250 thiền sinh chúng tôi về đây và được 180 quý thầy và quý sư cô đón tiếp. Vậy là ngôi nhà chung của chúng tôi trong 5 ngày Tết có đến 430 thành viên. Gia đình chúng tôi có đông không ạ. Đông vậy mới vui. Nhà của chúng tôi là thế mà. Năm nay chúng tôi cùng vui Tết với nhau, cùng đón xuân bên nhau.

Miệng mỉm cười thật tươi, tôi nhẩm trong đầu mình bài hát

Xuân của đất trời, nay đã cùng về đây với người,

Vui trong niềm tin nghe trần gian hát ca mọi mơi,

Làm cho kiếp người mau thoát vòng trần lao đắm đuối,

Hãy dâng an vui tới đời.

Kìa trong vạt nắng, mạch xuân tràn dâng,

Chúng ta nhẹ đi trong vườn địa đàng cùng bao nguồn sáng,

Cõi tâm an lành, thắm như trời xanh,

Bầy chim tung cánh hót vang đón mừng màu nắng tươi trong.

Ta nghe gió về đang thiết tha như muôn tiếng đàn,

Xuân dâng niềm vui cho ngày xanh không vương sầu thương,

Niềm đau xóa mờ, tình yêu người càng thêm chan chứa,

Khúc ca xuân vui thái hòa.

Cùng đón Chúa Xuân đang giáng xuống trần,

Chúng ta đứng trong mùa xuân hông hồng,

Hãy luôn nhớ tu trì tinh tấn,

Trần gian tủi hờn,  xuân vẫn mãi còn,

Tới đây nắm tay cùng nhau bước,

Hát lên khúc ca của bản môn.

 

Pack Chong – Sài Gòn tháng giêng Ất Mùi 2015

TS Nguyễn Mạnh Hùng  - Chủ tịch HĐQT kiêm TGĐ Công ty sách Thái Hà

 

Mời đón đọc các bài tiếp theo:

2, Biết ơn từ tâm

3, Nghệ thuật sống hạnh phúc

4, Hải đảo tự thân

5, Hóa ra bói kiều là mưa Pháp

6, Hội xuân

7, Thắp sáng đèn tâm 

Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
06/07/2016(Xem: 5290)
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.
Có rất nhiều thông tin trái ngược nhau về đậu nành: Nó có tốt cho sức khỏe không? Nó có nguy hiểm không? Và nếu ăn được thì tại sao một số người lại nói là không?
Là Phật tử, ai cũng muốn tìm hiểu Đạo Phật để thực hành cho đúng đắn ; nhưng Phật Giáo thật mênh mông, như lá cây trong rừng : học cái chi đây ? bắt đầu từ đâu ? Cả đời người chắc cũng không học hết được. Mỗi người tùy theo phương tiện, chí hướng, ý thích, điều kiện, mà đặt trọng tâm trên một hay vài địa hạt nghiên cứu.