Bilingual: 183. Research: Coup Prospects / Triển vọng đảo chánh

23/06/20233:59 CH(Xem: 1344)
Bilingual: 183. Research: Coup Prospects / Triển vọng đảo chánh

 

blankBilingual:
183. RESEARCH:  COUP PROSPECTS /
TRIỂN VỌNG ĐẢO CHÁNH
Author: Thomas Hughes
Translated by Nguyên Giác

INR logo

183. Research Memorandum From the Director of the Bureau of Intelligence and Research (Hughes) to the Secretary of State

 

Washington, June 21, 1963 .

 

SUBJECT

Implications of the Buddhist Crisis in Vietnam

The Diem government’s manner of implementing its agreement with South Vietnam’s Buddhist leaders could give rise to renewed difficulties. This memorandum examines the implications of such difficulties for the stability of the regime.

ABSTRACT

What appeared to be an isolated Buddhist incident in the city of Hue quickly became a national crisis that crystallized long-standing resentment of what Buddhist leaders regard as the privileged position occupied by the minority Roman Catholic church of which President Diem, his family, and a disproportionate number of civil and military officials are members.

The speed with which the Buddhist issue reached critical proportions was largely the result of the position adopted by President Diem and his family who misread the seriousness of the Buddhist movement and attributed it to political and even Communist inspiration. Until June 16 such concessions as were made to the Buddhists were clearly piecemeal and grudging. On June 16, however, against a background of sharply-increased Buddhist tensions and United States pressure, the Diem government signed an agreement with Buddhist leaders that, for the first time, accommodated all their demands.

A degree of calm having been resolved [reached?] by the June 16 agreement, much will now obviously depend on the sincerity and speed with which it is implemented. If the regime is conspicuously dilatory, inept, and insincere in handling Buddhist matters, renewed tension would probably again reach crisis proportions. Disaffection within the bureaucracy and the army, coupled with popular discontent and disorders, would almost certainly give rise to coup efforts. Such an effort if led, as it probably would be, by top and middle-echelon military and civil officials, would probably have good prospects of success. A successful coup, while posing real dangers of major internal upheaval and a serious slackening of the military effort against the [Page 406]Viet Cong, could draw upon a reservoir of trained and experienced personnel for reasonably effective leadership of the government and the war effort.

[Here follow sections entitled “Buddhist Incident Builds into National Crisis”, “The Diem Position”, Prospects for Long-Range Settlement”, and “Implications for the Stability of the Diem Regime”.]

Coup Prospects

A new Buddhist crisis, in the wake of any failure on the part of the regime to fulfill its commitments, would almost certainly give rise to coup efforts. A resurgence of open Buddhist hostility would again be reflected in demonstrations and, almost inevitably, bloodshed. Most Buddhist leaders, although not themselves likely to assume command of a movement to overthrow the government, would probably be inclined to favor a drastic political change as the only means by which their grievances could [be] remedied. Even before Buddhist-led disturbances reached serious or widespread proportions, however, the Diem leadership would probably be faced with an open revolt within the bureaucracy and the military establishment.

Some of Diem’s principal supporters might seek to counsel compromise and reform, but the futility of such counsel in the past, knowledge that officials have been removed or isolated for urging compromise, and the substantially-increased influence of the Nhus would tend to deter this effort. In any event, Diem probably would not listen to such advice, particularly to any recommendations that suggest removing the Nhus or even restricting their authority.

A revolt against Diem’s leadership could occur in several ways. For example, an army unit commander in the field, reacting rather spontaneously and without prior planning, might refuse orders from Saigon to use force to suppress a demonstration and might even openly indicate his support of the Buddhist cause. Apart from his personal sympathies, he might be motivated by fear of mutiny by his troops or armed action by the local populace aided by the Viet Cong. In any event, this open defiance of the government could quickly spread to other units, gain support within the top military leadership and the civil bureaucracy, and reach a climax in a major coordinated coup effort against the Diem family in Saigon. Counteractions by Diem, which he would have time to prepare in a revolt of this kind, could lead to armed conflict within military ranks and a protracted struggle between pro and anti-Diem forces.

Alternatively a revolt could be precipitated in Saigon, aimed at resolving the situation quickly without excessive armed conflict and bloodshed and without weakening the military front against the Viet Cong. The initial action in Saigon would not preclude coordinated supporting actions elsewhere. A revolt staged in this fashion would [Page 407]almost certainly require considerable prior planning and probably the participation of middle and top military and civil officials. The abortive 1960 coup, however, may well have impressed potential coup leaders with the necessity of better planning and broader participation by army and government elements and with the potential dangers posed by succumbing to protracted negotiations with Diem.

The Viet Cong would probably not be able to initiate or gain control of a successful and ostensibly non-Communist revolt. More likely, they would make every effort to provoke militant action by the Buddhists and to encourage disaffection among local government officials and army field units. Once a revolt had been launched, they would attempt to strengthen their military and political positions locally. In the main, they would be looking for a general breakdown of government authority in the countryside.

Nor do we believe that the diversified array of non-Communist oppositionists outside the government could initiate or lead a successful coup. These oppositionists have consistently demonstrated their inability to unite under a common cause or leader. Many of them are opportunists whose political views range from neutralism to possible pro-Communist sympathies and who have little support outside their immediate personal following. However, some appear more responsible, have contacts within the government, and might be acceptable as participants although not necessarily as leaders in a revolt, particularly if they had gained support within Buddhist circles.

We believe that the most likely revolt, however staged, would be non-Communist and fully committed to the counterinsurgency effort, have appreciable support within the government, and include middle and top echelon military and civil officials. Nevertheless, we do not feel that a major polarization of the South Vietnamese military and civilian leadership into active coup and anti-coup groups will necessarily occur. While most of them would probably favor the coup, if it is clearly anti-Communist, many might still hesitate to commit themselves actively at the outset and would give their tacit or active support to whatever side appeared to have the best chance of winning. However, we believe that this would tend to work to the advantage of the coup leaders. Under these circumstances, the revolt would have a fair-to-good chance of succeeding.

We do not believe that Diem and his family are prepared to capitulate without a fight, but we see it as equally unlikely that they would be permitted any alternative other than to resign or face death. The removal of the Diem family would probably precipitate a power struggle within the government, but ultimately would tend to strengthen the role of the military. It is not impossible that Diem’s successor could come from outside the ranks of the present government. A government led by a military junta or by Vice President [Page 408]Nguyen Ngoc Tho is more likely, however, with the army, in the latter case, playing a major if not predominant role behind the scenes. On the one hand, the military might conclude that a military-led government would be better able to maintain national unity and internal political cohesion and, more importantly, to conduct a determined and effective campaign against the Viet Cong. On the other hand, they might conclude that Tho would share their views on the manner of conducting the fight against the Viet Cong and that his constitutional succession would legitimize the change in government and possibly avert a serious power struggle. The possibility for successful cooperation between Tho and military leaders is good; he is apparently on cordial terms with a number of them, and is also competent and widely respected in and outside the government.

The sudden removal of South Vietnam’s authoritarian and long-established regime, whatever the character of the successor government, would pose real dangers of major internal upheaval and a serious slackening of the military effort against the Viet Cong. Certainly it is open to question whether any successor to Diem could, on the one hand, provide the same firm anti-Communist leadership, or on the, other, assure a more efficient and less authoritarian administration. Nevertheless, there is a reasonably large pool of untapped or ineffectively used but experienced and trained manpower not only within the military and civilian sectors of the present government but also, to some extent outside, that, given the opportunity and continued support from the United States, could provide reasonably effective leadership for the government and the war effort and make possible broader participation in the administration.

Implications for the United States

The public reaction of the United States might well determine the failure or success of any armed revolt against Diem. Diem will almost certainly expect quick, publicly expressed, and strong support and would feel that he no longer had United States confidence if such support were not forthcoming. Indeed, he might immediately leap to the conclusion that the United States had inspired the action or was actively assisting the rebels. Under these circumstances, if Diem were able to defeat the rebels, the United States would meet with increased difficulty in efforts to guide and influence Diem’s policies. Even should the United States publicly come to Diem’s support in return for commitments on his part with respect to his future activities, these commitments might not be fulfilled were Diem to succeed in putting down the revolt. A victory in these circumstances would greatly reinforce Diem’s view that he is indispensable, that he knows best what the situation requires, and that he cannot trust anyone outside his immediate family

The rebels and the fence sitters too would be looking for some indication of the United States position. Our silence over any period or indications that we regarded the revolt as an internal problem which we hoped to see quickly resolved would probably be taken as support for the rebels. This, or any other evidence that the United States was not supporting Diem, would probably inspire broader participation in the rebel effort, and if it were successful, enable the United States to influence the formation and policies of the successor government. On the other hand, obvious United States support for the Diem government would tend to deter participation in the rebel effort. If nevertheless the rebel effort were successful we could anticipate considerable hostility toward the United States in the new administration.

Source:

https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1961-63v03/d183

 

.... o ....

 

183. BIÊN BẢN GHI NHỚ NGHIÊN CỨU
CỦA GIÁM ĐỐC CỤC TÌNH BÁO VÀ NGHIÊN CỨU (THOMAS L.  HUGHES)

GỬI BỘ TRƯỞNG NGOẠI GIAO HOA KỲ

 

Washington, ngày 21 tháng 6 năm 1963 .

 

CHỦ ĐỀ

Ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng Phật giáoViệt Nam

Cách thức thực hiện thỏa thuận của chính quyền Diệm với các nhà lãnh đạo Phật giáo Nam Việt Nam có thể làm nảy sinh những khó khăn mới. Bản ghi nhớ này xem xét tác động của những khó khăn đó đối với sự ổn định của chế độ.

TÓM TẮT

Điều dường như là một sự kiện Phật giáo riêng lẻ ở thành phố Huế đã nhanh chóng trở thành một cuộc khủng hoảng quốc gia kết tinh sự oán giận có từ lâu đối với điều mà các nhà lãnh đạo Phật giáo coi là vị trí đặc quyền của giáo hội Công giáo La Mã thiểu số mà Tổng thống Diệm, gia đình ông, và một số lượng không cân xứng các quan chức dân sự và quân sự là thành viên.

Tốc độ mà vấn đề Phật giáo đạt đến mức độ quan trọng phần lớn là kết quả của quan điểm của Tổng thống Diệm và gia đình ông, những người đã hiểu sai về mức độ nghiêm trọng của phong trào Phật giáo và quy chụp nó cho cảm hứng chính trị và thậm chí là Cộng sản. Cho đến ngày 16 tháng 6, những nhượng bộ như vậy đối với các Phật tử rõ ràng là từng phần và miễn cưỡng. Tuy nhiên, vào ngày 16 tháng 6, trong bối cảnh căng thẳng Phật giáo gia tăng mạnh mẽ và áp lực của Hoa Kỳ, chính phủ Diệm đã ký một thỏa thuận với các nhà lãnh đạo Phật giáo, lần đầu tiên, đáp ứng mọi yêu cầu của họ.

Một mức độ bình tĩnh đã được giải quyết [đạt được?] bởi thỏa thuận ngày 16 tháng 6, giờ đây rõ ràng sẽ phụ thuộc nhiều vào sự chân thành và tốc độ mà nó được thực hiện. Nếu chế độ rõ ràngtrì hoãn, thiếu năng lực và không thành thật trong việc xử lý các vấn đề Phật giáo, căng thẳng mới có thể sẽ lại đạt đến tỷ lệ khủng hoảng. Sự bất mãn trong bộ máy quan liêu và quân đội, cùng với sự bất mãnrối loạn của dân chúng, gần như chắc chắn sẽ làm nảy sinh các nỗ lực đảo chính. Một nỗ lực như vậy nếu được lãnh đạo, có thể là như vậy, bởi các quan chức quân sự và dân sự cấp cao và cấp trung, có thể sẽ có nhiều triển vọng thành công. Một cuộc đảo chính thành công, trong khi đặt ra những nguy cơ thực sự về biến động lớn trong nội bộ và nỗ lực quân sự chống lại Việt Cộng bị suy giảm nghiêm trọng, có thể huy động một nguồn nhân lực được đào tạo và có kinh nghiệm để lãnh đạo chính phủ và nỗ lực chiến tranh một cách hiệu quả.

[Ở đây xin hãy theo dõi các phần có tựa đề “Biến cố Phật giáo dẫn đến khủng hoảng quốc gia”, “Lập trường của ông Diệm”, Triển vọng dàn xếp lâu dài”, và “Những tác động đối với sự ổn định của chế độ ông Diệm”.]

Triển vọng đảo chính

Một cuộc khủng hoảng Phật giáo mới, sau bất kỳ sự thất bại nào của chế độ trong việc thực hiện các cam kết của mình, gần như chắc chắn sẽ làm phát sinh các nỗ lực đảo chính. Sự trỗi dậy của sự thù địch công khai của Phật giáo một lần nữa sẽ được phản ánh trong các cuộc biểu tình và gần như chắc chắn là đổ máu. Hầu hết các nhà lãnh đạo Phật giáo, mặc dù bản thân họ không có khả năng nắm quyền chỉ huy một phong trào lật đổ chính phủ, nhưng có lẽ sẽ có khuynh hướng ủng hộ một sự thay đổi chính trị mạnh mẽ như là phương tiện duy nhất mà qua đó những bất bình của họ có thể [được] giải quyết. Tuy nhiên, ngay cả trước khi những xáo trộn do Phật giáo lãnh đạo đạt đến mức độ nghiêm trọng hoặc lan rộng, giới lãnh đạo Diệm có lẽ sẽ phải đối mặt với một cuộc nổi dậy công khai trong bộ máy quan liêu và cơ sở quân sự.

Một số người ủng hộ chính của ông Diệm có thể tìm cách tư vấn thỏa hiệpcải cách, nhưng sự vô ích của những lời khuyên như vậy trong quá khứ, biết rằng các quan chức đã bị loại bỏ hoặc cô lập vì thúc giục thỏa hiệp, và ảnh hưởng gia tăng đáng kể của ông bà Ngô Đình Nhu sẽ có xu hướng ngăn cản nỗ lực này. Trong mọi trường hợp, Diệm có lẽ sẽ không nghe theo lời khuyên như vậy, đặc biệt là bất kỳ khuyến nghị nào đề nghị loại bỏ ông bà Nhu hoặc thậm chí hạn chế quyền lực của họ.

Một cuộc nổi dậy chống lại sự lãnh đạo của Diệm có thể xảy ra theo nhiều cách. Ví dụ, một chỉ huy đơn vị quân đội trên chiến trường, phản ứng khá tự phát và không có kế hoạch trước, có thể từ chối mệnh lệnh từ Sài Gòn sử dụng vũ lực để đàn áp một cuộc biểu tình và thậm chí có thể công khai bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với chính nghĩa Phật giáo. Ngoài sự đồng cảm cá nhân, người chỉ huy đó có thể bị thúc đẩy bởi nỗi sợ binh lính của mình hoặc hành động vũ trang của người dân địa phương được hỗ trợ bởi Việt Cộng. Trong bất kỳ trường hợp nào, sự thách thức chính phủ công khai này có thể nhanh chóng lan sang các đơn vị khác, giành được sự ủng hộ trong giới lãnh đạo quân sự cao nhất và bộ máy quan liêu dân sự, và đạt đến đỉnh điểm trong một nỗ lực đảo chính có phối hợp lớn chống lại gia đình Diệm ở Sài Gòn. Các phản ứng của Diệm, mà Diệm sẽ có thời gian để chuẩn bị trong một cuộc nổi dậy kiểu này, có thể dẫn đến xung đột vũ trang trong hàng ngũ quân đội và một cuộc đấu tranh kéo dài giữa các lực lượng ủng hộ và chống Diệm

Ngoài ra, một cuộc nổi dậy có thể được thúc đẩy ở Sài Gòn, nhằm giải quyết tình hình nhanh chóng mà không gây xung đột vũ trang quá mức và đổ máu và không làm suy yếu mặt trận quân sự chống lại Việt Cộng. Hành động ban đầu ở Sài Gòn sẽ không loại trừ các hành động hỗ trợ phối hợp ở những nơi khác. Một cuộc nổi dậy được tổ chức theo cách này hầu như chắc chắn đòi hỏi phải lập kế hoạch trước và có thể có sự tham gia của các quan chức quân sự và dân sự cấp trung và cấp cao. Tuy nhiên, cuộc đảo chính thất bại năm 1960 có thể đã gây ấn tượng với các nhà lãnh đạo đảo chính tiềm năng về sự cần thiết của việc lập kế hoạch tốt hơn và sự tham gia rộng rãi hơn của quân đội và các thành phần chính phủ cũng như những mối nguy hiểm tiềm ẩn gây ra do không chịu nổi các cuộc đàm phán kéo dài với ông Diệm.

Việt Cộng có lẽ sẽ không thể bắt đầu hoặc giành quyền kiểm soát một cuộc nổi dậy thành côngbề ngoài là phi Cộng sản. Nhiều khả năng hơn, họ sẽ cố gắng hết sức để kích động hành động quân sự của Phật tử và khuyến khích sự bất mãn giữa các quan chức chính quyền địa phương và các đơn vị quân đội. Khi một cuộc nổi dậy đã được phát động, họ sẽ cố gắng củng cố vị trí quân sự và chính trị của mình tại địa phương. Về cơ bản, họ sẽ tìm kiếm sự phân chia chung của chính quyền ở nông thôn.

Chúng tôi cũng không tin rằng sự đa dạng của những người đối lập không cộng sản bên ngoài chính phủ có thể khởi xướng hoặc lãnh đạo một cuộc đảo chính thành công. Những người chống đối này đã liên tục chứng tỏ họ không có khả năng đoàn kết dưới một mục tiêu hoặc nhà lãnh đạo chung. Nhiều người trong số họ là những kẻ cơ hội có quan điểm chính trị đa dạng từ chủ nghĩa trung lập đến những người có thể có cảm tình với Cộng sản và những người có rất ít sự ủng hộ bên ngoài những người theo dõi cá nhân ngay lập tức của họ. Tuy nhiên, một số tỏ ratrách nhiệm hơn, có liên hệ trong chính phủ và có thể được chấp nhận với tư cách là người tham gia mặc dù không nhất thiết phải là người lãnh đạo cuộc nổi dậy, đặc biệt nếu họ nhận được sự ủng hộ trong giới Phật giáo.

Chúng tôi tin rằng cuộc nổi dậy có nhiều khả năng xảy ra nhất, dù được dàn dựng như thế nào, sẽ không phải là cuộc nổi dậy của Cộng sản và hoàn toàn cam kết với nỗ lực chống nổi dậy, nhận được sự ủng hộ đáng kể trong chính phủ, và bao gồm cả các quan chức quân sự và dân sự cấp trung và cấp cao. Tuy nhiên, chúng tôi không cảm thấy rằng một sự phân cực lớn trong giới lãnh đạo quân sự và dân sự Nam Việt Nam thành các nhóm đảo chính và chống đảo chính tích cực sẽ nhất thiết xảy ra. Trong khi hầu hết trong số họ có thể sẽ ủng hộ cuộc đảo chính, nếu nó rõ ràng là chống Cộng sản, nhiều người vẫn có thể ngần ngại cam kết tích cực ngay từ đầu và sẽ hỗ trợ ngầm hoặc tích cực cho bất kỳ bên nào có cơ hội chiến thắng cao nhất. Tuy nhiên, chúng tôi tin rằng điều này sẽ có xu hướng mang lại lợi ích cho những người lãnh đạo cuộc đảo chính. Trong những trường hợp này, cuộc nổi dậy sẽ có cơ hội thành công khá cao.

Chúng tôi không tin rằng ông Diệm và gia đình ông sẵn sàng đầu hàng mà không chiến đấu, nhưng chúng tôi cũng thấy rằng họ sẽ không được phép lựa chọn bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài việc từ chức hoặc đối mặt với cái chết. Việc loại bỏ gia đình ông Diệm có thể sẽ dẫn đến một cuộc đấu tranh quyền lực trong chính phủ, nhưng cuối cùng sẽ có xu hướng củng cố vai trò của quân đội. Không phải là không có chuyện người kế nhiệm ông Diệm có thể đến từ bên ngoài hàng ngũ của chính phủ hiện tại. Tuy nhiên, một chính phủ được lãnh đạo bởi một hội đồng quân sự hoặc bởi Phó Tổng thống Nguyễn Ngọc Thơ, với quân đội, trong trường hợp thứ hai, đóng một vai trò quan trọng nếu không muốn nói là chủ yếu ở hậu trường. Một mặt, quân đội có thể kết luận rằng một chính phủ do quân đội lãnh đạo sẽ có khả năng tốt hơn trong việc duy trì sự thống nhất quốc gia và sự gắn kết chính trị nội bộ, và quan trọng hơn, để tiến hành một chiến dịch kiên quyếthiệu quả chống lại Việt Cộng. Mặt khác, họ có thể kết luận rằng Thơ sẽ chia sẻ quan điểm của họ về cách tiến hành cuộc chiến chống lại Việt Cộng và rằng việc kế nhiệm theo hiến pháp của ông sẽ hợp pháp hóa sự thay đổi chính phủ và có thể ngăn chặn một cuộc tranh giành quyền lực nghiêm trọng. Khả năng hợp tác thành công giữa Thơ và các nhà lãnh đạo quân sự là tốt; ông ta rõ ràng có mối quan hệ thân tình với một số người trong số họ, đồng thời cũng là người có năng lực và được kính trọng rộng rãi trong và ngoài chính phủ.

Việc loại bỏ đột ngột chế độ độc tàilâu đời của miền Nam Việt Nam, bất kể tính cách của chính phủ kế nhiệm là gì, sẽ gây ra những nguy cơ thực sự về những biến động lớn trong nội bộ và làm giảm sút nghiêm trọng nỗ lực quân sự chống lại Việt Cộng. Chắc chắn người ta đặt câu hỏi rằng liệu bất kỳ người kế nhiệm nào của ông Diệm có thể, một mặt, cung cấp sự lãnh đạo chống Cộng vững chắc như vậy, hay mặt khác, đảm bảo một chính quyền hiệu quả hơn và ít độc tài hơn. Tuy nhiên, có một nguồn nhân lực khá lớn chưa được khai thác hoặc sử dụng không hiệu quả nhưng có kinh nghiệm và được đào tạo không chỉ trong các lĩnh vực quân sự và dân sự của chính phủ hiện tại mà còn ở một mức độ nào đó bên ngoài, nếu có cơ hội và sự hỗ trợ liên tục từ Hoa Kỳ , có thể cung cấp sự lãnh đạo hiệu quả hợp lý cho chính phủ và nỗ lực chiến tranh và có thể tham gia rộng rãi hơn vào chính quyền.

Ý nghĩa đối với Hoa Kỳ

Phản ứng công khai của Hoa Kỳ có thể quyết định rõ ràng sự thất bại hay thành công của bất kỳ cuộc nổi dậy vũ trang nào chống lại Diệm. Diệm gần như chắc chắn sẽ mong đợi sự hỗ trợ nhanh chóng, được bày tỏ công khai và mạnh mẽ và sẽ cảm thấy rằng ông không còn được Hoa Kỳ tin tưởng nếu sự hỗ trợ đó không đến. Thật vậy, anh ta có thể ngay lập tức đi đến kết luận rằng Hoa Kỳ đã truyền cảm hứng cho hành động này hoặc đang tích cực hỗ trợ quân nổi dậy. Trong những hoàn cảnh này, nếu Diệm có thể đánh bại quân nổi dậy, Hoa Kỳ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn trong nỗ lực hướng dẫn và gây ảnh hưởng đến các chính sách của Diệm. Ngay cả khi Hoa Kỳ công khai ủng hộ Diệm để đổi lại những cam kết từ phía ông ta liên quan đến các hoạt động trong tương lai của ông ta, thì những cam kết này có thể không được thực hiện nếu Diệm thành công trong việc dập tắt cuộc nổi dậy. Một chiến thắng trong những hoàn cảnh này sẽ củng cố rất nhiều cho quan điểm của Diệm rằng ông ta là người không thể thiếu, rằng ông ta biết rõ nhất tình hình đòi hỏi điều gì, và rằng ông ta không thể tin tưởng bất kỳ ai ngoài gia đình ruột thịt của mình.

Những người nổi dậy và những người ngồi bên lề chờ đợi cũng sẽ tìm kiếm một số dấu hiệu về lập trường của Hoa Kỳ. Sự im lặng của chúng ta trong bất kỳ khoảng thời gian hoặc dấu hiệu nào cho thấy chúng ta coi cuộc nổi dậy là vấn đề nội bộ mà chúng ta hy vọng sẽ nhanh chóng được giải quyết có thể sẽ được coi là sự hỗ trợ cho quân nổi dậy. Điều này, hoặc bất kỳ bằng chứng nào khác cho thấy Hoa Kỳ không ủng hộ ông Diệm, có thể sẽ khuyến khích sự tham gia rộng rãi hơn vào nỗ lực nổi dậy, và nếu nó thành công, sẽ cho phép Hoa Kỳ gây ảnh hưởng đến sự hình thành và các chính sách của chính phủ kế nhiệm. Mặt khác, sự ủng hộ rõ ràng của Hoa Kỳ đối với chính phủ Diệm sẽ có xu hướng ngăn cản việc tham gia vào nỗ lực nổi dậy. Tuy nhiên, nếu nỗ lực nổi dậy thành công, chúng ta có thể lường trước được sự thù địch đáng kể đối với Hoa Kỳ trong chính quyền mới.

 

.... o ....

 




Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
14/04/2020(Xem: 7727)
Hiện tượng của thầy Thích Pháp Hòa là hợp với logic của cuộc sống bất cứ thời nào. Bên cạnh ma quỷ luôn có thánh thần, bên cạnh ác tăng luôn có những cao tăng kềm chế. Nếu kẻ lợi dụng mảnh áo cà sa để hướng dẫn Phật tử vào chốn u minh nhằm bóc lột tiền tài, công sức của họ, bằng cúng dường bằng tà thuyết phải cúng Phật mới được siêu sinh thì thầy Pháp Hòa mở ra từng pháp thoại có khả năng giác ngộ người nghe thầy thuyết giảng. Thầy khẳng định những điều đơn giản nhưng hiếm người hiểu rõ, đó là: “Phật Giáo là một triết lý, một lối sống để tìm đến sự an lạc trong tâm hồn, không phải là một tôn giáo vì Phật không phải là đấng toàn năng để có thể ban phước lộc cho người này hay trừng phạt người kia.”
Hãy cẩn trọng với giọng nói, video và hình ảnh làm từ trí tuệ nhân tạo AI: một số người hoặc đùa giỡn, hoặc ác ý đã làm ra một số sản phẩm tạo hình giả mạo liên hệ tới các tu sĩ Phật giáo. Những chuyện này đã được nhiều báo Thái Lan và Cam Bốt loan tin. Trong khi chính phủ Thái Lan xem các hình ảnh giả mạo tu sĩ là bất kính, cần phải ngăn chận ngay từ mạng xã hội, nhiều nước khác, như tại Hoa Kỳ, chuyện này không được chính phủ can thiệp, vì xem như chỉ là chuyện đùa giỡn của một số người ưa giỡn. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta không phải là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo để phân biệt hình giả và hình thật, nên thái độ phán đoán cần được giữ cho dè dặt, cẩn trọng.
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.