Tản mạn khi Xuân sang

27/03/20205:07 SA(Xem: 4815)
Tản mạn khi Xuân sang

TẢN MẠN KHI XUÂN SANG
Tiểu Lục Thần Phong

 

xuan về Thế là chúa xuân laị về, muôn hoa rực rỡ khoe sắc hương, biêng biếc cả một vùng ngoại phương. Cánh hoa đào bay trong gió, cánh hoa rơi hồng trên thảm cỏ xanh rì. Phấn thông vàng nồng nàn bay trong không gian… Mùa xuân đẹp lắm, mùa xuânhiện thân của tuổi trẻ, sắc đẹp, mùa xuân là khởi đầu và hy vọng

 Có gã khờ ngu ngơ đến khẩn khoản:

 - Chúa xuân, xin người hãy ở laị vĩnh viễn với nơi này!

 Chúa xuân cười:

 - Này ngốc tử! nếu ta ở laị mãi nơi này thì liệu ta có còn là chúa xuân nữa không? Há ngươi chưa từng nghe câu:” Hoa đến lúc thì hoa phải nở, đò đã đầy đò phải sang sông” sao? Ta cũng như vạn vật trong đất trời, tuần hoàn thay đổi. Đông qua xuân tới, hạ quá thu sang. Ta có muốn ở laị nơi này lâu hơn một tí cũng chẳng thể được!

 - Này ngốc tử! Hoa đào nghìn năm trước của Thôi Hiệu với hoa đào của Hoàng Hoa trang nào có khác gì nhau. Đông tàn thì trơ cành cội, xuân sang thì rực hồng cả một phương. Hoa đào hồng thắm thôn trang cho chí thị thành. Ta ở laị một nơi thì thiên hạ còn có hoa đào chăng?

 Hoa mai của thiên hạ vàng cả mùa xuân, cứ mỗi độ xuân về thì rực rỡ biết bao, lòng người hoan hỷ, phấn chấn, tinh thần phỉ phong, tiếp thêm sức sống và hy vọng. Hoa mai của thiên hạ có nở, có tàn nhưng hoa mai của thiền sư Mãn Giác thì vĩnh viễn:” Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”

 Cuộc thịnh suy quay vòng bất tận, lẽ tự nhiên mà cũng có sức tác động của con người. Khi lòng người tham lam vô độ, tàn haị lẫn nhau, huỷ diệt môi trường thiên nhiên, bách hại muôn loài từ động vật đến thực vật, khi mà con người trở nên quá ích kỷ, khai thác đến độ hủy hoại mẹ thiên nhiên để phục vụ cho cái “tôi” của mình: ăn ngon, ăn sang, ăn sung; mặc đẹp, mặc lạ, mặc kỳ quái; tích trữ, cất giấu…lòng tham không đáy thì làm sao có thể thõa mãn được! Khi mà những chính thể bá đạo, độc tài không chùa một thủ đoạn tàn độc nào để haị dân, haị nước, haị vật, haị người…để duy trì quyền lực của mình, duy trì cái ý chí chủ quan, ngông cuồng và ngu muội hòng muốn muôn năm trường trị. Khi mà có những quốc gia lớn nhưng vẫn từng ngày, từng giờ xà xẻo, lấn chiếm đất đai của kẻ khác, cướp lấy tài sản của người khác làm của mình, muốn tất cả phải làm tôi mọi cho mình thì làm sao thế gới an, bản thân bọn họ cũng chẳng thể an. Khi mà kẻ tự tôn cứ cho mình là văn minh, là cái rốn của vũ trụ mà laị hành xử như cường sơn thảo khấu, hành xử dã man, mông muội bất chấp phép tắc, luật lệ chung. Bọn họ cũng chẳng khác gì tổ tiên bao đời nay của họ!

 Mùa xuân về, lẽ ra hân hoan với đất trời, với muôn loài như thiên hạ dưới gầm trời này. Ấy vậy mà mùa xuân năm nay kinh hoàng trong cơn dịch, phố phường phong toả, người chết la liệt, dịch bệnh tràn lan…Có những thành phố vô cùng đông đúc, chen chúc nhau mà sống, ấy vậy mà giờ như những thành phố ma. Người chết đã đành, người sống thì bi thảm kinh khủng, tất cả laị bưng bít dối quanh! Trong số những nạn nhân cả chết lẫn sống ấy, có biết bao người vô tôị nhưng vì cộng nghiệp mà phải chịu chung số phận. Có những xứ khác nhưng cũng vì cộng nghiệp mà bị lây lan. Dịch có thể là tự nhiên; có thể từ tập quán ăn uống tàn độc, ăn không chừa một con vật nào, vì vậy mà virus từ động vật hoang dã lây sang con người; có thể là virus thoát ra từ phòng thí nghiệm vũ khí sinh học…Rõ ràng “ tâm tưởng sự thành”, “ tâm tạo tác”, “ tâm chủ tể”… Rõ ràng là “ vừa thọ nghiệp báo vừa là chủ nhân của nghiệp” ( kinh Suy Niệm Về Nghiệp).

 Mùa xuân luân phiên đến với từng quốc độ, vùng phương ngoại sang xuân, trời đất phong quang, lòng người thênh thang…Người người ui hưởng thái bình, cuộc sống ấm no dư dật, tinh thần thoải mái, tự do ngôn luận, minh bạch chính trị, khai phóng nghệ thuật, nhân bản giáo dục…Nhưng lòng những gã du tử vẫn đau đáu hướng về cố quận, mảnh đất chon nhau cắt rốn, mảnh đất mà ông bà, tổ tiên đã bao đời nay gầy dựng và giữ gìn. Cố quận hôm nay nhiều hư hao, mất mát: núi rừng cạo sạch, sông ngòi cạn kiệt, biển cả nhiễm ô, muôn loài tận diệt, con người bất an, quốc gia bất tường. Mọi người “ vỡ oà” ( chữ của báo chí) vì một trận banh nhưng dửng dưng khi thấy đất đai bị giặc xâm lấn. Mọi người ùn lên vì một cô gái hở hang hay một món hàng miễn phí nhưng lạnh lùng trước cái chết của ngư dân bị giặc bắn giết hoặc người dân bị côn đồ chém giữa ban ngày. Quốc gia bất tường vì những cái tốt, người tốt bị mỉa mai cho là “ không bình thường”, “hâm”, “rỗi hơi” ( chữ của báo chí  trong nước); những cái xấu, cái ác thì laị xem là bình thường. Quốc gia bất tường vì nhà cữa của mình mà mình không được quyền đóng hay mở, người lạ vào ra tung tác như chỗ không người.

 Đành rằng thịnh suylẽ tự nhiên nhưng con ngườitác nhân thúc đẩy cho tăng cái tốc độ quay vòng. Ngày xưa lũ lụt là do thiên nhiên nhưng ngày nay lũ lụt do quan quyền, chặn nước và xả hồ  bất tử. Nhà cữa, tài sản, sinh mạng người và vật cuốn trôi theo giòng nước lũ nhân tạo. Dòng nước chứa đầy sự ngu mội, tham lam, ích kỷ của những kẻ nắm quyền sinh sát.

 Núi sông, biển cả, thiên nhiên, đất đai… là của chung, con người và muôn loài cùng cộng sinh. Nay thế lực vô minh, tham lam cưỡng bức làm cạn cả một dòng sông dài nhất nhì thế giới. Biển cả bao la thì cướp lấy làm ao nhà, xua dân quân dàn hàng chục ngàn tàu cá trên biển, càn quét không chừa một con tôm cái tép. Thử hỏi với cái tâm như vậy, hành xử như vậy thì làm sao mà không nhận lấy hậu quả như : dịch Sars, dịch cúm gà H5N1, H5N6, cúm heo, dịch Coronavirus… và đời nào cũng có những bạo chúa sẵn sàng giết vài mươi triệu người như bỡn.

 Cố quận nhiều nỗi bất tường, thế giới bất an, nhân tâm bất đồng, kiến giải bất hoà, lòng người bất bình, chính trị bất minh, khí tượng bất thường…

Mùa xuân ơi, ta nghe mùa xuân hát…” ( lời một bản nhạc) văng vẳng khắp đất trời ngoại phương, âm hưởng trong tâm những gã du tử rong chơi cõi ngoài, tuy rong ruổi cõi ngoài mà lòng vẫn hướng về nguồn cội. Mùa xuân lên chùa lễ Phật, viếng cảnh, thấy hoa thủy tiên nở vàng sân. Người ta bảo hoa thủy tiênbiểu tượng của ích kỷ, yêu bản thân, bởi bắt nguồn từ truyền thuyết Hy Lạp ( anh chàng Narci đẹp trai yêu bản thân mình  đến chết mà hoá thành hoa thủy tiên). Ấy là cưỡng ép, là gán đặt, bản thân hoa thủy tiên đẹp và thơm, dâng hương sắc cho đời thì làm sao mà ích kỷ chứ? những ý nghĩa này nọ của muôn hoa là do con người vẽ ra, áp đặt cho hoa. Bản thân muôn hoa là đẹp, vị tha, tô điểm cho đời, dâng hương sắc cho người.

 Mùa xuân nơi sơn thôn hay thị thành đều hiển hiện trên gương mặt người, trong lòng người, “ và em ơi, ta nghe mùa xuân hát…” ( lời một bài hát) lòng ta cũng ngân nga giai điệu xuân, hy vọng một mùa xuân rạng rỡ cho nước Việt, một mùa xuân thái hoà và lạc an cho thế giới, một mùa xuân yêu thương và hài hào giữa con người và muôn loài.

 Mơ một mùa xuân sử sang trang

 Dân quyền vinh hạnh, nước an khang

 Người và muôn vật đồng chung sống

 Cố quận vui trong ánh nắng vàng

 

TIỂU LỤC THẦN PHONG

Ất lăng thành, 3/2020

 

Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
04/01/2016(Xem: 7080)
01/12/2019(Xem: 12694)
15/11/2012(Xem: 17295)
14/10/2010(Xem: 34760)
01/04/2014(Xem: 8936)
06/01/2017(Xem: 10522)
Trong tập san Sagesses bouddhistes (Trí tuệ Phật giáo) của Tổng hội Phật giáo Pháp, số mới nhất tháng tư năm 2024, với chủ đề Tìm kiếm một nền hòa bình cho mình, cho thế giới (Trouver la paix pour soi, pour le Monde), trong mục ‘Tin ngắn’ có nêu lên hai mẫu tin đáng cho chúng ta suy nghĩ. Mẫu tin thứ nhất như sau :
Hôm nay, 29-4 (21-3-Giáp Thìn), tại chùa Thiên Mụ (TP.Huế, tỉnh Thừa Thiên Huế), môn đồ đệ tử Đại lão Hòa thượng Thích Đôn Hậu đã trang nghiêm tổ chức tưởng niệm 32 năm ngày ngài viên tịch. Đông đảo chư Tăng Ni, Phật tử đã đến tham dự, đảnh lễ tưởng niệm.
Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Kiên Giang ngày 26/4 khởi tố bị can và bắt tạm giam Facebooker Dương Hồng Hiếu, 46 tuổi, về cáo buộc “lợi dụng quyền tự do dân chủ” theo Khoản 2, Điều 331 của Bộ luật Hình sự vì chỉ trích một chức sắc cao cấp của Giáo hội Phật giáo Việt Nam.