8
THIỀN ĐỊNH
1. Bây giờ
tinh tấn đã được phát triển,
Tôi sẽ tập
trung tâm ý.
Vì người nào
tâm thức thả lỏng và lang thang
Sẽ sống trong
nanh vuốt của những
phiền não.
Để làm mạnh mẽ sự
thực hành của
chúng ta,
cần thiết phải phát triển tập trung
nhất niệm của
tâm thức. Để cho điều này,
trước tiên chúng ta cần hiểu những
tai hại của
phóng dật. Thiếu tập trung
ngăn cản chúng ta giữ được
tâm thức chúng ta chú tâm vào đối tượng của
thiền định.
Tâm thức chạy theo tư tưởng nào khởi lên, và bấy giờ rất dễ dàng cho thức tình
tiêu cực phát triển. Những hành động
tích cực chúng ta đang làm sẽ không phát huy đầy đủ
hiệu lực của chúng.
Phóng dật bởi thế là một khuyết điểm chính, và rất quan trọng cần
chống lại nó bằng phát triển
an định của
tâm thức (shamatha).
Sự
thực hành định tâm không độc nhất cho
Phật giáo. Những
truyền thống không phải
Phật giáo có những
phương pháp để phát triển định qua đó có
thể đạt đến
trạng thái tập trung của
chư thiên vô sắc giới trong cõi
vô sở hữu xứ.(33) Trong
trạng thái này những thức tình
tiêu cực được yên lặng nhưng không
hoàn toàn triệt tiêu – chúng còn trong
trạng thái tiềm ẩn. Bởi thế,
bản thân định tâm nó không là
đặc biệt độc nhất. Những sự tập trung
nhất niệm này là rất quan trọng trong sự phát triển
hoàn toàn sức mạnh của những hành động
tích cực, và cốt yếu cho sự
thực hành của
chúng ta về quán thấy
sáng tỏ (vipashyana). Cái thấy của Madhyamika (
Trung Đạo), là chung cho cả hai
Kinh thừa và Mật thừa, được
kiến lập qua
lý luận phân tích
cho đến khi
chúng ta sở đắc được sự
chắc chắn trong nó.(34) Đây là một cái gì rất
vi tế, và
trừ phi sức mạnh tập trung của
chúng ta vững vàng, có một nguy hiểm là mất đi cái thấy này về
tánh Không. Sự tập trung của
chúng ta càng
vững chắc, sự thấu hiểu về
tánh Không càng
rõ ràng.
Chúng ta hiểu
thiền định là cái gì ?
Trước tiên, có
thiền định qua phân tích, nhờ đó
chúng ta khảo sát lập đi lập lại một đối tượng
cho đến khi
chúng ta có được một mức độ
chắc chắn về
bản chất của nó. Khi
chúng ta không thể tiến hành thêm nữa với phân tích,
chúng ta hãy dừng lại nghỉ ngơi trong
trạng thái sáng tỏ và xác tín mà
chúng ta đã
thành tựu. Đây là
thiền định an trụ. Chính loại
thiền định sau được dùng trong những
thực hành như là
quán tưởng những hóa
thần bổn tôn và tu
định tâm, trong đó người ta phát triển
sức mạnh tập trung.
Người ta cũng có thể
thiền định về lòng sùng mộ, để hiểu và
tăng trưởng nó ; hay về
vô thường, trong đó người ta
chiêm nghiệm một đối tượng và cách nó
thường trực biến đổi ; hay về
tánh Không, thấu hiểu rằng đối tượng không có
hiện hữu thực sự.
Có nhiều cách để
diễn tả tri giác về những sự vật. Trong
thiền định, quan trọng là có thể
phân biệt giữa đối tượng được
tri giác, đối tượng tự chính nó, đối tượng như nó được xem là thế, và đối tượng của
ý định.(35)
Chúng ta cũng cần khảo cứu năm khuyết điểm cần tránh trong
thiền định, được đề cập trong Khảo Luận về
Trung Tâm và những
Cực Đoan.(36)
Tóm lại,
thiền định là một cách
tu hành và
chuyển hóa tâm thức, và điều này nó
chắc chắn làm được. Vì những
mục đích của
chúng ta, cái chính là phát triển tập trung
nhất niệm của
định tâm và
thiền định về
Bồ đề tâm. Để cho tập trung trở nên
trong sáng,
chúng ta cần những
điều kiện chân chánh, tức là
tự do khỏi những
phóng dật bên ngoài.
Lý tưởng là
thiền định trong một nơi biệt lập, nó sẽ khơi dẫn sự
yên tịnh của thân và tâm.
3. Nếu do những người
thương mến và lòng tham sở đắc,
Sự chán sợ
đời sống thế gian không khởi lên.
Bấy giờ, đấy là những thứ
trước tiên phải
từ bỏ.
Đó là những
ý nghĩ của một người
thận trọng.
4.
Sự quán thấy thấu suốt của một tâm
an địnhHủy hoại
hoàn toàn tất cả mọi
trạng thái phiền não.
Biết thế, người ta phải bắt đầu bằng
tìm kiếm an địnhMà những người
hoan hỷ từ bỏ thế gian đã
tìm ra.
7. Nếu khởi ra sự khát khao đối với những người khác,
Thì một tấm màn sẽ phủ che
chân lý toàn hảo,
Sự
sáng tỏ không có
vọng tưởng tan biến
Và
cuối cùng nọc độc của đớn đau lại đến.
8. Những
tư tưởng của tôi đều dành cho họ,
Và
dần dần cuộc đời tôi tan tác.
Gia đình tôi, bạn bè tôi rồi sẽ nhạt dần và qua đi,
Tuy nhiên vì họ mà
giáo pháp thường trụ bị bỏ qua.
Vì
chúng ta là
vô thường, có thực sự đáng luyến bám quá vào những người khác, họ cũng
vô thường ? Có thực sự đáng
nổi giận với họ ?
Chúng ta hãy
suy nghĩ về điều này và
chấm dứt dòng bám níu và ghét bỏ.
9. Nếu tôi làm như những người trẻ con
dại dột,
Chắc chắn tôi sẽ rơi vào những cõi
thấp kém.
Vậy tại sao lại kết đoàn với những trẻ con
Và bị chúng dẫn vào những đường lối
xa lìa đức hạnh ?
Những người
bình thường bị chế ngự bởi sự bám níu và ghét bỏ
thô thiển giống như những trẻ con. Nếu
chúng ta đối xử như họ,
chúng ta chẳng
thành tựu được gì cho mình, và sẽ chẳng thể làm
lợi lạc gì cho họ. Một phút trước họ là bạn của
chúng ta, phút sau họ
trở lại chống
chúng ta.
Chúng ta có khổ cực làm
vui lòng họ, cũng khó cho họ được
hài lòng. Và khi
chúng ta không nghe theo họ, họ
nổi giận.
13.
Tham gia với những người trẻ con – cái gì theo đó ?
Tự tâng bốc mình, hạ thấp người khác, và
Líu lo về những
lạc thú của
sanh tử.
Đủ loại
xấu xa chắc chắn sẽ tới.
14. Loại
liên hệ này giữa
chúng ta và những người khác
Sẽ chỉ sản sanh ra những điều
bất hạnh :
Họ chẳng đem
lợi lạc nào đến cho tôi ;
Và tôi cũng chẳng làm được cho họ điều
tốt đẹp nào.
Bởi thế
tốt hơn là giữ khoảng cách với những người như vậy.
Tuy nhiên làm thế,
chúng ta không khinh thường họ, và khi gặp họ,
chúng ta phải
lịch sự,
hòa nhã và làm cái gì có thể làm cho họ được
hạnh phúc, mà không trở nên quá
thân thiết.
16. Giống như những con ong lấy mật từ những đóa hoa,
Hãy chỉ lấy cái gì hợp với Pháp.
Hãy đối xử với họ như mới quen lần đầu ;
Chớ có
thân thiết với họ.
Chúng ta hãy không vướng vào những
thích thú phù du. Chỉ có những người
ngu si và lầm loạn mới tiêu hết
thì giờ của mình để góp nhặt
của cải. Họ
chấm dứt đời mình với khổ đau ngàn lần hơn cái
hạnh phúc mà họ đã
tìm kiếm.
19. Do đó, người trí không
thèm khát,
Vì từ
thèm khát,
sợ hãi được sanh ra.
Và hãy cố định điều này trong sự
hiểu biết của bạn :
Mọi thứ được
ước mong rồi sẽ đương nhiên tan biến vào
hư không.
20. Vì dù họ có kiếm được
giàu sang của cải,
Hưởng thụ
danh tiếng, sự
trọng vọng ngọt ngào,
Ai nói rằng lúc phải ra đi, họ có thể
mang theoTất cả những
hành lý giàu có và
tiếng tăm ấy ?
Có gì trong
hy vọng với sự khen ngợi của người khác và
sợ hãi với sự
chỉ trích của họ ? Nếu có một ít người
ca ngợi chúng ta, thì không có gì nhiều để
vui sướng vì đó, bởi vì có thể có nhiều người hơn âm thầm
chỉ trích chúng ta.
Chúng ta cũng không cần bận tâm khi một số
chỉ trích chúng ta, bởi vì có những người khác chỉ có khen ngợi
chúng ta. Những
thiếu sót và nhu cầu của những người khác quá khác nhau đến nỗi
chúng ta, những
chúng sanh bình thường không thể
thỏa mãn hết được. Ngay chư Phật cũng không thể làm thế. Thế nên
tốt hơn là có khoảng cách với sự trẻ con và thay vào đó
xem xét những điều lợi khi sống
đơn độc.
25. Trong rừng già, hươu chim nhởn nhơ
lui tới,
Giữa cây cối nơi không có những
âm thanh chát chúa
đến tai,
Đấy là những người chung sống đáng yêu của tôi.
Bao giờ tôi ra đi và trú ẩn nơi ấy ?
26. Khi nào tôi sẽ sống và làm nhà
Trong hang động hay am vắng hay dưới tàn cây,
Và có trong lồng ngực trái tim
tự do, không
ràng buộc,
Nó không bao giờ ném một cái nhìn
trở lại đàng sau.
Trong những nơi biệt lập như vậy
chúng ta có thể bỏ đi
tham luyến vào những thứ của mình và
thân thể, và dâng hiến tất cả
thời gian của
chúng ta vào
thiền định.
28. Khi nào tôi
thoát khỏi sợ hãi,
Không
cần phải tránh né một ai,
Với chỉ một
bình bát và một ít
vật dụng tùy thân,
Mặc những
y phục chẳng ai
thèm muốn ?
33. Như những người đi trên đường,
Họ dừng lại và nghỉ ngơi
dọc đường,
Chúng sanh trên những
con đường sanh tử luân hồi,
Dừng lại và nghỉ ngơi và
tiếp tục sanh lại.
34. Cho tới
thời gian khi nào
Bốn người khiêng tôi ra đi,
Giữa những nước mắt và
thở dài của
thân thuộc thế gian –
Tôi sẽ ra
đi vào rừng trước khi điều đó xảy đến.
35. Ở đấy, không thân thương hay không khó chịu
Tôi sẽ ở
một mình, trong vắng vẻ,
Ngay từ đầu, được
xem như đã chết,
Như thế, khi tôi chết, không là nguồn
đau đớn cho một ai.
Tóm tắt, trong những nơi
một mình người ta có thể
thiền định với tập trung
nhất niệm,
thoát khỏi những
quan tâm cá nhân và luyến chấp. Những
tư tưởng của
đức Phật và lời dạy của ngài sẽ đến với
tâm thức một cách
tự nhiên.
Shantideva
tiếp tục chỉ ra những
lỗi lầm luyến ái những khoái lạc thể xác. Vì
Bồ Tát Hạnh vốn được nói cho một
cộng đồng tăng sĩ, đoạn này
đặc biệt đề cập những khuyết điểm của
thân thể nữ giới, nhưng cần hiểu rằng một
hành giả phụ nữ có thể
áp dụng cùng một
phương pháp suy nghĩ đối với
thân thể nam giới.
40. Gởi nhiều
sứ giả và người mai mối
Với nhiều sự mời mọc cô dâu
Điều tra xem có
tội lỗi gì không
Hay những
hành vi đem lại
tiếng xấu.
41. Không có những hành động
liều lĩnh đáng sợ,
Không làm mất mát và
phá hoại tiền của của họ.
Và tất cả chỉ để cho
ái dục và khoái lạc
hoàn hảo,
Nhất là cái hôn thấm thía
42. Những thứ ấy thật ra không có gì ngoài một đống xương,
Không có tự ngã, không cả
hiện hữu tự thân !
Nếu đó là tất cả đối tượng để
tham muốn, khát thèm,
Tại sao không
vượt qua tất cả
muộn sầu và
đau đớn ?
Hãy nghĩ về điều này :
con người mà
chúng ta quá luyến bám, và vì nó
chúng ta đã
chịu đựng quá nhiều khó nhọc, chỉ là một đống thịt và bộ phận và hơn nữa, những chất chẳng đáng ưa. Bấy giờ cái gì
chúng ta luyến bám vào –
thân thể hay
tâm thức của
con người ? Nếu
chúng ta dò xét
cẩn thận,
chúng ta thấy rằng
chúng ta không thể chỉ ra một cái gì thực sự là nguồn gốc cho sự luyến bám của
chúng ta.
54. ”Nhưng đây là làn
da thịtTôi ưa nhìn ngắm và sờ chạm.”
Thế thì sao bạn không muốn chỉ sờ thịt thôi,
Vô hồn và trong
trạng thái tự nhiên của nó ?
55.
Tâm thức của người mà bạn
say đắmLẩn tránh sự sờ chạm của bạn ; tâm ấy bạn không thể thấy nó.
Mọi thứ mà
giác quan cảm nhận không phải là tâm,
Bởi thế, tại sao lại
chạy theo sự
phối hợp vô vị đó ?
Chúng ta hãy khảo sát kỹ
thân thể. Trước hết, nó sanh từ những chất lỏng sanh dục của
cha mẹ. Khi lớn lên, nó làm bằng máu, thịt, bộ phận và xương. Nếu thấy bất cứ thứ gì của chúng để trên mặt đất,
chúng ta sẽ
kinh hãi. Vậy tại sao
chúng ta không
từ bỏ tham muốn cái thân, nó
hoàn toàn làm bằng những
yếu tố ghê tởm ?
63. Như thế
bản chất của những đồ vật ấy
Đã
biểu lộ,
tuy nhiên nếu còn ôm mối
hoài nghi,
Tôi hãy nên
đi vào những nghĩa địa
Để nhìn vào những
xác chết buồn nôn.
Một phần lớn những thứ
chúng ta ăn và uống để
duy trì thân xác này chẳng bao lâu
trở thành một dòng không dứt nước tiểu và phân, đầy ứ những cầu tiêu hôi hám. Nhưng
lý do duy nhất có những cầu tiêu ấy là
thân thể chúng ta đang đầy cứt đái.
Thân thể không khác với một cầu tiêu ! Như
chúng ta đã thấy, nó có nguồn gốc từ đồ
dơ bẩn,
dựa vào đồ
dơ bẩn, và tinh chế ra vật
dơ bẩn. Chỉ khi
chúng ta nghĩ về
thân thể từ
quan điểm này, Tràng
Chuỗi Ngọc đã nói, thì sự luyến bám của
chúng ta vào
thân thể mới bắt đầu
giảm bớt,
nếu không nói là
hoàn toàn biến mất.
Lại nữa, hãy xem một người với một
thân thể rất
đẹp đẽ. Giả thử da được
lấy đi và
thân thể được mở ra. Dầu trong một người đang sống, những bộ phận bên trong nhìn
thật kinh khủng.
Dục vọng của
chúng ta sớm nhường chỗ cho ghê tởm. Luyến bám vào
thân thể là
ảo tưởng cao nhất của
ảo tưởng, và
chúng ta nên
hết sức gỡ ra.
70. Bạn có thấy những đống xương người
Và
cảm thấy ghê tởm khi ở trong nghĩa địa ?
Vậy tại sao có
vui thích như thế trong những thành phố của người chết của bạn,
Đông đầy những bộ xương
di động ?
Khi
cố gắng đi tìm người đối ngẫu
lý tưởng,
chúng ta trải nghiệm những gian
khổ không cùng, và khi
chúng ta tìm được,
chúng ta không luôn luôn sống
tốt đẹp cùng họ.
Chúng ta có
thể không có con, hay có thật nhiều, và việc nuôi chúng lại góp thêm vào những
vấn đề của
chúng ta.
Dĩ nhiên,
ban đầu cái gì mới thì
thích thú, nhưng nếu
chúng ta khảo sát sự vật kỹ lưỡng,
chúng ta thấy rằng khổ đau chỉ
tiếp nối khổ đau. Đấy là điều vì sao những
kinh điển nói đến “cơn bệnh của
đời sống gia đình.”
Đối với sự
sung túc,
chúng ta lâu dài mới có được nó, và ngay cả mất cả
cuộc đời chúng ta cho nó. Một khi có nó rồi,
chúng ta vĩnh viễn sợ mất nó. Vì
giàu có,
anh chị em
xích mích với nhau, vợ chồng tan vỡ. Khi
chúng ta không có nó
chúng ta khổ đau ; khi có nó
chúng ta cũng khổ đau !
79. Sự khổ đau phải
giữ gìn cái
chúng ta có, sự
đau đớn phải mất tất cả –
Chúng ta cần thấy những
phiền não không cùng đem đến cho
chúng ta bởi
tài sản.
Những người
phóng dật vì tình yêu
của cảiSẽ không bao giờ có một phút giây
thoát khỏi những lo buồn của cuộc sống.
80. Thật vậy những người có nhiều
tham muốnChịu nhiều khốn khổ, tất cả chỉ vì một cái gì quá ít –
Vài nắm cỏ con bò có được,
Phần thưởng cao nhất vì đã suốt ngày kéo xe !
Chỉ vì những
sung sướng nhỏ nhất, người ta tiêu phí
cả đời người mà họ đã tốn biết bao
cố gắng lớn hơn nhiều để có được.
82. Mọi thứ
chúng ta tham muốn chắc chắn sẽ
tiêu tan,
Và rồi
chúng ta rớt vào
đau đớn của
địa ngục.
Những nỗi khó khăn lao nhọc và
mệt mỏi thường xuyênChúng ta phải
chịu đựng, và tất cả để cho cái chẳng
ra gì.
83. Trong khi chỉ một phần triệu
của gian khổ đó
Tự thân
Phật tánh có
thể đạt được !
Những
thống khổ người
tham dục phải chịu thì nhiều hơn xa những khổ nhọc
Của
Bồ tát trên đường
giải thoát, mà
cuối cùng chẳng đem lại
tự do.
Thế nên
chúng ta cần khảo sát những sự vật chúng
kích thích những
tư tưởng phóng dật của
chúng ta.
Dần dần những
tư tưởng này sẽ kém mạnh, và
tâm thức chúng ta bình lặng hơn. Bấy giờ
chúng ta có thể
thiền định nhất niệm về
Bồ đề tâm.
Thiền định chính về
Bồ đề tâm cốt ở xem
bản thân mình và những người khác là
bình đẳng và bấy giờ
trao đổi bản thân mình với những người khác. Như Shantideva nói :
Chư Phật
đại hùng,
quán chiếu trong nhiều kiếp
Đã thấy rằng cái này (
Bồ đề tâm) và chỉ cái này
Sẽ
cứu độ vô lượng vô biên chúng sanhVà đem họ dễ dàng đến niềm vui
tối thượng. (chương I, 7)
Những vị thầy của
truyền thống Kadampa đã để lại những lời dạy
chi tiết về những đường lối khác nhau của sự
thực hành Bồ đề tâm. Bằng cách phát sanh
Bồ đề tâm qua những
thực hành ấy,
chúng ta có thể tịnh hóa mọi ngăn chướng của
chúng ta và tích tập những hành động
tích cực. Có nói rằng
chúng ta phải tích tập
công đức trải qua ba
vô số kiếp, nhưng những kỳ hạn này là
tương đối. Với
thái độ của
Bồ đề tâm những lượng số khổng lồ của
công đức được nhanh chóng và dễ dàng
hoàn thành. Tất cả những bậc thầy
bác học và
thành tựu, từ
đức Phật qua Nagarjuna và những
đệ tử của ngài xuống đến những vị thầy ngày nay của
chúng ta, lấy sự
thực hành xem những người khác quan trọng hơn chính mình như là nền tảng của sự
thực hành riêng của các vị. Qua điều này các ngài có thể làm
lợi lạc cho chính mình và những người khác trên một quy mô rộng lớn.
Bất kỳ người nào có
thiện ý, làm việc nhiều để giúp đỡ những người khác, và để lại những ký ức
tốt đẹp đều được
kính trọng bởi những
con người trên toàn
thế giới, bất kể họ có
tôn giáo hay không.
Trái lại, sự
vô minh,
kiêu căng, và
cố chấp của một vài
cá nhân, dầu
ý định của họ tốt hay xấu, đã là căn nguyên của mọi thảm kịch của
lịch sử. Chỉ những cái tên của những bạo chúa
nhẫn tâm này cũng gợi ra
sợ hãi và oán ghét. Thế nên mức
độ người ta sẽ
thích chúng ta
tự nhiên tùy thuộc vào nhiều bao nhiêu hay ít bao nhiêu
chúng ta nghĩ về sự
tốt đẹp của những người khác.
Nói đến
kinh nghiệm riêng của tôi, đôi khi tôi tự hỏi tại sao nhiều người thích tôi. Khi nghĩ về điều ấy, tôi không
tìm thấy trong tôi có phẩm tính
đặc biệt tốt đẹp nào, trừ mỗi một điều nhỏ. Đó là
tâm tích cực, mà tôi
cố gắng giải thích cho những người khác và tôi làm
hết sức để tự khai triển.
Dĩ nhiên, có những lúc tôi
nổi giận, nhưng trong sâu thẳm của lòng mình, tôi không giữ một
thù oán đối với ai cả. Tôi không thể tự cho rằng tôi thực sự có khả năng
thực hành Bồ đề tâm, nhưng
quả thật nó đem lại cho tôi
cảm hứng lớn lao.
Sâu xa trong tôi, tôi thấu hiểu nó
giá trị và
lợi lạc bao nhiêu, nó là tất cả. Và tôi
cố gắng càng nhiều càng tốt xem những người khác thì quan trọng hơn
bản thân tôi. Tôi nghĩ rằng đó là
lý do tại sao người ta chú ý đến tôi và thích tôi, bởi vì
lòng tốt của tôi.
Khi người ta nói tôi đã làm việc nhiều cho hòa bình, tôi
cảm thấy bối rối. Tôi
cảm thấy tức cười. Tôi không nghĩ tôi đã làm rất nhiều cho hòa bình
thế giới. Đúng là sự
thực hành của tôi là
con đường hòa bình của
lòng tốt,
tình thương,
lòng bi mẫn, và không làm hại người khác. Cái ấy đã
trở thành một phần của tôi. Đó không phải là cái gì mà tôi đã
đặc biệt tình nguyện. Tôi chỉ giản dị là một người theo
đức Phật, và
đức Phật đã dạy rằng
nhẫn nhục là
phương cách tối thượng để
vượt qua khổ đau. Ngài nói, “Nếu một ông tăng làm hại người khác, người ấy không phải là một vị tăng.” Tôi là một
tu sĩ Phật giáo, thế nên tôi
cố gắng thực hành một cách
phù hợp. Khi người ta nghĩ rằng sự
thực hành này là cái gì độc nhất và
đặc biệt, và gọi tôi là một lãnh tụ của hòa bình
thế giới, tôi
cảm thấy rất
xấu hổ !
Một
lòng tốt là ngọn nguồn của mọi
hạnh phúc và niềm vui, và tất cả
chúng ta có thể là tốt lòng nếu
chúng ta có
cố gắng. Nhưng còn
tốt hơn là có
Bồ đề tâm, nó là một
lòng tốt thấm nhuần trí huệ. Nó là
ham muốn mạnh mẽ
đạt đến giác ngộ để
giải thoát hết tất cả
chúng sanh khỏi khổ và đưa họ đến
Phật tánh.
Tư tưởng giúp đỡ những người khác này mọc rễ từ trong lòng bi, nó lớn lên từ một cảm thức
biết ơn và
thương yêu chúng sanh, họ đã và đang
phiền não bởi khổ đau.
Theo
truyền thống có hai
phương pháp để khai triển loại chăm sóc và
biết ơn này. Người ta nên nghĩ đến
sự kiện rằng tất cả
chúng sanh vào một lúc nào đó của chuỗi những
cuộc đời tiếp nối của họ đã từng là
cha mẹ chúng ta, hay
ít nhất cũng là những người
bạn thân thiết của
chúng ta, đến nỗi
chúng ta tự nhiên cảm thấy biết ơn họ và muốn nhận sự
đau khổ của họ đổi lấy
hạnh phúc của
chúng ta.
Phương pháp kia là hiểu rằng những người khác khổ đau như
chúng ta đang khổ đau, thấy rằng tất cả
chúng sanh đều
bình đẳng, và
suy nghĩ về cái
sai lầm nơi tính
ích kỷ và những
lợi lạc của
lòng vị tha.
Chúng ta có thể dùng cái nào của hai
phương pháp này hợp với
chúng ta nhất, hay
thực hành cùng lúc cả hai cái.
Trong
trường hợp nào,
trước tiên cần phải hiểu cái mà
chúng ta gọi là khổ đau. Khá dễ dàng cho
chúng ta cảm thấy bi mẫn đối với những người đang đói, đang
đau đớn hay đang lâm cảnh khốn cùng và đối với những
thú vật đang bị ngược đãi. Nhưng khi
chúng ta nghĩ đến những người hay những loài trời đang rất
hạnh phúc,
chúng ta có khuynh hướng
thèm khát,
đố kỵ. Ấy là bởi vì
chúng ta không thực hiểu khổ đau là gì và rằng mọi
chúng sanh đều khổ. Ngoài những
đau đớn rõ ràng hơn của khổ thêm vào khổ và khổ của
biến dịch, còn có khổ
thấm nhuần khắp.(37) Vì cái sau,
chừng nào chúng ta còn trong
sanh tử luân hồi,
chúng ta không bao giờ có thể
hạnh phúc lâu dài. Một khi
chúng ta đã
suy nghĩ và hiểu điều này cho
chúng ta,
chúng ta có thể
áp dụng cái hiểu này cho những người khác. Bấy giờ
chúng ta bắt đầu
cảm thấy lòng bi và nghĩ, ta phải
giải thoát tất cả
chúng sanh này khỏi khổ.
Tuy nhiên, để thực sự làm như thế,
chúng ta phải thay đổi cách tiếp cận của
chúng ta đối với
cuộc đời này và với những
cuộc đời tương lai của
chúng ta.
Trước tiên chúng ta phải
suy nghĩ về
vô thường, về sự
chắc chắn chúng ta sẽ chết, và về
sự kiện chúng ta không bao giờ biết
chúng ta chết khi nào.
Sau khi chết,
chúng ta sẽ không biến mất một cách
đơn giản : những hành động
tích cực và
tiêu cực chúng ta đã làm sẽ
quyết định chúng ta tái sanh như thế nào. Những hành động
tiêu cực của
chúng ta có thể khiến
chúng ta sanh lại trong những cõi thấp hơn, chẳng hạn như loài vật – bị khai thác, bị ngược đãi, và bị
loài người đem làm thịt hay bị những
thú vật khác
ăn thịt.
Như thế, để
giải thoát mình khỏi biển cả khổ đau,
chúng ta cần bắt đầu
nghiên cứu và
thực hành con đường giải thoát.
Chúng ta có thể
hy vọng thấy vài kết quả sau một vài năm, nhưng nói một cách
thiết thực,
chúng ta nên trù tính có thể còn
tiếp tục sự
thực hành của
chúng ta trong nhiều đời tới. Trong mỗi đời này
chúng ta cần một chỗ
nâng đỡ cho việc
thực hành,
nói thẳng ra, là một thân người, không có nó sẽ không thể
tiến bộ. Bởi thế, giai đoạn đầu tiên trên
con đường là
bảo đảm cho một
tái sanh tốt được làm người. Thế nên dù
mục tiêu tối hậu của
chúng ta là
thành tựu giác ngộ cho tất cả
chúng sanh,
chúng ta phải bắt đầu
con đường bằng cách theo kỷ luật tránh mười hành động xấu ác và
thực hành mười hành động thiện hảo.
Tóm lại,
chúng ta bắt đầu bằng việc
lìa bỏ sự bám níu của
chúng ta vào những
mục tiêu không tâm linh,
trước tiên trong đời này và rồi trong những
đời sau. Đã thấy sự khổ đau nội tại trong
sanh tử,
chúng ta quyết định giải thoát chính mình, và khi
chúng ta mở rộng thái độ này đến những
chúng sanh khác,
chúng ta khai triển lòng bi và phát sanh
Bồ đề tâm.
Chúng ta phải đi qua những giai đoạn này của sự huấn luyện
tâm thức trong thứ tự chân chánh, như
đi lên vài tầng lầu hay như xây
nền móng trước khi xây vách. Nếu
chúng ta theo
con đường một cách thứ bậc theo lối này, kết quả
chúng ta có sẽ
vững chắc. Nhưng nếu
chúng ta chỉ nói, “Vì
lợi lạc của tất cả chúng sanh…” dầu cho mong muốn giúp đỡ
chúng sanh có thể mạnh mẽ vào lúc đó, nó sẽ không
vững chắc trừ phi nó được đặt nền tốt trên sự
thực hành đúng của những giai đoạn trước đó.
Lúc bắt đầu
chúng ta cần có một cái thấy
sáng tỏ,
toàn bộ về
con đường, đến độ
chúng ta biết mình đang nhắm vào cái gì trong
thực hành của
chúng ta và có thể
nhận biết mức độ nào
chúng ta đã
đạt được. Bấy giờ khi
chúng ta thực hành đều đặn,
chúng ta có thể
kinh nghiệm những thay đổi
sâu xa trong
tâm thức chúng ta, nhưng những
kinh nghiệm này chỉ xảy ra khi
chúng ta đang tập trung trong những thời
thiền định. Về sau, sau khi
thiền định một
thời gian lâu,
chúng ta thấy rằng những
kinh nghiệm này xảy ra
tự nhiên khi
chúng ta gặp những
hoàn cảnh đặc biệt, không cần
chúng ta tập trung trong
thiền định.
Lấy ví dụ
Bồ đề tâm. Sau khi
chúng ta đã
thiền định về
Bồ đề tâm một
thời gian, một thay đổi xảy ra trong
tâm thức chúng ta, nhưng chỉ khi nào
chúng ta đang thực sự nghĩ về
Bồ đề tâm. Đây là cái gọi là một
kinh nghiệm do tạo tác. Nó không phải là
Bồ đề tâm của một
Bồ tát đích thực.
Tuy nhiên, khi
chúng ta duy trì sự
tiến bộ,
chúng ta đạt đến một điểm mà chỉ thấy một con vật hay con chim thì
ý nghĩ vọt ra từ chiều sâu của lòng
chúng ta, Khi nào tôi sẽ
đạt đến giác ngộ vì
chúng sanh này ? Đó là cái
chúng ta gọi là một
kinh nghiệm tự nhiên và ở điểm này
Bồ đề tâm chân thật đã cắm rễ trong
chúng ta.
Chúng ta có thể
chính thức gọi mình là những
hành giả của
Đại thừa và bấy giờ đang ở trên
con đường của
sự tích tập.
Tiến hành trên
con đường bậc trung của tích tập, bấy giờ
chúng ta bắt đầu
con đường lớn hơn của
sự tích tập
công đức, nó kéo dài ba
vô số kiếp (như đã nói ở trên
thời gian này chỉ là
tương đối). Tiếp đó là
con đường của sự tiếp cận với bốn giai đoạn của nó là hơi nóng (nỗn địa), đỉnh cao (đỉnh địa),
kiên nhẫn (
nhẫn địa), và
chứng ngộ tối cao (thế đệ
nhất địa). Bấy giờ khi
chúng ta bắt đầu vào
con đường của sự thấy,
chúng ta đạt được trí huệ của cấp độ thứ nhất của
Bồ tát (
sơ địa, địa thứ nhất). Trong
con đường này,
chúng ta dần dần vượt qua năm
con đường và mười cấp độ (mười địa) và
cuối cùng đạt đến Phật tánh.(38) Những
con đường và cấp độ này bởi thế
tùy thuộc vào sự
chuyển hóa bên trong của
bản thân chúng ta qua sự
thực hành Bồ đề tâm.
90. Trước hết
nỗ lực thiền địnhVề sự như nhau của chính bạn và người khác ;
Trong
vui sướng và buồn khổ,
chúng sanh đều
bình đẳng.
Hãy
bảo vệ cho tất cả, như cho chính mình.
Trong cách nào mà những người khác
bình đẳng với
chúng ta ? Cũng giống như
chúng ta, họ
tự nhiên muốn được
hạnh phúc và không có
đau khổ. Dầu cho khi phân tích
chúng ta không thể
tìm thấy một cái “tôi” nào
hiện hữu thực sự, nhưng
chúng ta còn tin rằng nó
hiện hữu, và bởi thế
chúng ta cho như rằng
chúng ta có một quyền được
hạnh phúc và một quyền tránh
bất hạnh. Nhưng đây cũng là
trường hợp của tất cả những
chúng sanh khác, thế nên
không có lý do
đặc biệt nào tại sao
chúng ta phải quan trọng nhiều hơn họ. Tại sao
chúng ta chỉ hoàn thành
hạnh phúc riêng của
chúng ta và không
trách nhiệm về
hạnh phúc của những người khác ? Tại sao
chúng ta cố gắng tránh khổ đau cho
bản thân chúng ta và không
trách nhiệm làm như vậy đối với những người khác ?
Khi
chúng ta cố gắng bảo vệ thân thể chúng ta,
chúng ta cũng
bảo vệ những phần của thân, như tay và chân
chúng ta.
Tương tự, bởi vì
hạnh phúc và khổ đau của những người khác đều
tham dự vào cùng một
hạnh phúc và khổ đau của
chúng ta,
chúng ta phải
bảo vệ những người khác khỏi khổ cũng nhiều như
chúng ta bảo vệ cho chính mình và
cố gắng cho
hạnh phúc của những người khác như
chúng ta đang làm cho chính mình.
Những khổ đau của
chúng ta, dù những người khác không
cảm giác được,
chắc chắn khó cho
chúng ta chịu đựng. Bởi thế thật
tự nhiên khi
chúng ta bảo vệ chính mình khỏi khổ đau.
Tương tự, sự
đau đớn của những người khác, dầu cho
chúng ta không cảm nhận nó, thì không kém khó
chịu đựng đối với họ. Nhưng vì
chúng ta liên hệ với tất cả những
chúng sanh khác, vì
chúng ta nợ họ
lòng biết ơn của
chúng ta và họ giúp
chúng ta trong sự
thực hành của
chúng ta,
chúng ta hãy
cố gắng xua tan nỗi khổ của họ cũng như nỗi khổ của
chúng ta. Mọi
chúng sanh đều
bình đẳng như nhau mong muốn được
hạnh phúc, vậy tại sao chỉ có
chúng ta là những người được
hạnh phúc ? Tại sao
chúng ta cần được
bảo vệ khỏi khổ đau còn những người khác thì không ?
94. Thế nên tôi sẽ
trừ diệt khổ đau của những người khác,
Bởi vì khổ đau nào thì cũng giống như của tôi.
Và tôi sẽ giúp đỡ và làm
lợi lạc cho những người khác,
Bởi vì họ là
chúng sanh, cũng giống như tôi.
97. – Những
đau khổ của những người khác không làm hại gì đến tôi,
Thế sao tôi phải
che chở và
bảo vệ cho họ khỏi chúng ?
– Nhưng tại sao tôi lại phải
bảo vệ khỏi
đau khổ “của tôi” trong tương lai,
Khi nó không làm hại gì đến “tôi” lúc
hiện giờ ?
Người ta có thể nghĩ rằng người ta phải
che chở mình khỏi khổ đau tương lai bởi vì cái “tôi” khổ đau bây giờ và cái “tôi” sẽ khổ đau trong tương lai là cùng một cái “tôi”. Điều này
sai lầm, bởi vì cái mà
chúng ta nghĩ đến như là cái “tôi” là một
tiếp nối những khoảnh khắc trong một dòng
tương tục của
tâm thức, và cái “tôi” của giây phút sẽ chịu khổ trong tương lai thì khác với cái “tôi” của giây phút bây giờ.
99.
Chắc chắn đối với người nào khổ đau
Hắn phải tự chữa lấy bất kỳ
thương tổn nào xảy đến !
Thế thì cái đau chân tôi
cảm thấy không phải là cái đau của tay tôi ;
Vậy tại sao tay tôi lại
bảo vệ cho chân tôi ?
Nếu người ta nghĩ rằng ai cũng phải tự chăm sóc cho khổ đau
của riêng mình, người ta cũng nên
biện minh rằng tay chỉ nên
bảo vệ cho chính nó và không phải
bảo vệ cho phần khác của thân :
không có lý do nào để tay phải
bảo vệ cho chân. Dù
chúng ta có thể cho rằng
biện minh này
thích đáng, nó không hợp luận lý chút nào.
Chúng ta hãy thôi
ngoan cố và chỉ nghĩ đến chính mình.
101. Những nối tiếp và hợp thể được đặt tên,
Như là những
tràng hạt và đạo quân, là lừa gạt ;
Cũng thế, không có ai là người
đau khổ.
Có ai bị
đau khổ bức bách họ đâu ?
102. Nhưng
nếu không có chủ thể nào đang khổ đau,
Thì cũng không có sự khác biệt trong nỗi đau của ta và của người khác.
Bấy giờ,
đơn giản bởi vì
đau khổ là
đau khổ, tôi sẽ
tiêu diệt nó.
Có ích gì khi có những
phân biệt ta – người như thế ?
Khi
chúng ta nói về “tôi” và “chúng sanh,” các cái này không phải là những
thực thể độc lập. Chúng là những đặt tên, danh xưng giả tạo
áp dụng cho một dòng
tương tục những
yếu tố vô thường, như “chuỗi đeo cổ” được
áp dụng cho một
tràng hạt hay “quân đội” cho một tập hợp những người lính.
Tuy nhiên, nếu
chúng sanh không có
hiện hữu thực sự, thì ai đang
đau khổ ? Tại sao phải
cố gắng trừ diệt đau khổ ? Dù cho cái “tôi” không
hiện hữu thực sự, trong
chân lý tương đối mỗi người đều muốn tránh khổ đau. Đây là
lý do đủ cho sự trừ tiệt những khổ đau của những người khác cũng như của chính
chúng ta. Ích gì mà
phân biệt ?
103. Như
thế sự khổ đau của bất cứ ai
Cần phải được
diệt trừ, và ở đây không phải
bàn cãi.
Giải thoát cho chính tôi khỏi khổ đau nghĩa là
giải thoát cho tất cả
chúng sanh ;
Ngược lại, tôi khổ đau với nỗi đau của
chúng sanh trong tất cả.
Chúng ta có thể nghĩ, Nếu tôi
thiền định về lòng bi và nghĩ đến những nỗi khổ đau của những người khác, nó sẽ chỉ thêm vào sự
đau khổ mãnh liệt mà tôi đã có.
Chúng ta chỉ nghĩ như trên vì
chúng ta hẹp lượng. Nếu
chúng ta không muốn giúp đỡ
chúng sanh, bấy giờ sự khổ đau của họ sẽ không dứt. Nhưng nếu
chúng ta có thể khai triển một ít lòng bi và làm một
cố gắng để xua tan sự khổ đau của những người khác, bấy giờ sự khổ đau ấy sẽ có một
chấm dứt. Không có sự nhận lấy
trách nhiệm của
chúng ta để giúp đỡ những người khác, không có
giới hạn nào cho khổ đau. Khi
chúng ta khai triển một tâm rộng lớn và
cảm thấy bi mẫn đối với những người khác, điều này
lợi lạc bao la. Những khó khăn nhỏ nhặt
chúng ta có thể
trải qua là xứng đáng.
105. Nếu qua một nỗi
đau khổ ít ỏi như thế
Một số nhiều những
đau khổ khác có thể được chữa lành,
Thì tất cả những bậc
từ bi đều
cố gắngNuôi dưỡng nỗi
đau khổ ấy trong các ngài và trong những người khác.
Những
đại Bồ tát được chuẩn bị để làm mọi sự, ngay cả mất đi
đời sống của các ngài, nếu nó sẽ nhổ gốc được sự khốn khổ của nhiều
chúng sanh khác.
107. Những người nào
tâm thức họ được
thực hành trong cách này,
Hạnh phúc của họ là làm dịu sự
đau khổ của những người khác,
Sẽ xông pha vào
địa ngục của sự hấp hối không
ngừng nghỉ
Như những
thiên nga phóng thẳng vào hồ sen.
108. Sự
bao la của niềm vui như
đại dương mênh môngSanh ra khi tất cả
chúng sanh được giải thoát –
Điều ấy không đủ sao ? Điều ấy không
thỏa mãn sao ?
Ước muốn cho
sự giải thoát của riêng tôi, nó có nghĩa gì với tôi đâu ?
Đối với một
Bồ tát mặc áo giáp của
quyết định, niềm vui vị ấy có từ sự làm nhẹ bớt nỗi khổ của
vô số chúng sanh là đã đủ cho phần ngài, dù ngài có chịu
đau đớn một ít. Làm sao có thể
hoàn thành sự giải thoát cho chỉ
một mình chúng ta, trong khi bỏ đi
lời hứa giải thoát cho những người khác, cái này thì tốt biết bao lần hơn cái kia cái kia ?
109. Công việc đem lại
lợi lạc cho
chúng sanhSẽ không làm tôi kiêu hãnh và tự phụ.
Hạnh phúc của những người khác, chính nó là sự
thỏa mãn của tôi ;
Tôi sẽ không
trông chờ một phần thưởng
thành quả nào.
Chúng ta chớ bao giờ nghĩ, Nếu tôi giúp đỡ những người khác, tôi sẽ tích tập những hành động
tích cực. Tôi sẽ là một người
đức hạnh và trong tương lai tôi sẽ
hạnh phúc. Đây không phải là
vấn đề.
Chúng ta hãy làm những hành động
tích cực với
lòng bi mẫn sâu xa để cắt đi sự
bất hạnh của những người khác, và hãy
hồi hướng những hành động này cho sự an vui của họ, từ chiều sâu của lòng mình, không có chút
ý niệm nào về phần thưởng
cá nhân trong tương lai.
Bây giờ,
chúng ta sẽ bàn đến sự
trao đổi của ta và những người khác. Sự
thực hành này cốt ở đặt chính
chúng ta vào chỗ của những người khác và đặt người khác vào chỗ của
chúng ta. Nếu
chúng ta tu hành điều này,
chúng ta sẽ đến chỗ xem những người khác quan trọng hơn chính mình, đến độ
hạnh phúc và khổ đau của họ
trở thành quan trọng hơn của
chúng ta, và khi họ bị
thiệt hại,
chúng ta cảm thấy nó một cách sâu sắc như khi
chúng ta bị
thiệt hại. Điều này không khó
thực hiện một khi
chúng ta đã thấu hiểu những
tai hại của việc chỉ nghĩ đến mình và những
lợi lạc của sự quý chuộng những người khác. Sự
trao đổi giữa mình và người của
chúng ta trở nên
sống động và mạnh mẽ đến nỗi
chúng ta dễ dàng đem
cuộc đời của
chúng ta cho họ. Và “những người khác”
chúng ta hiểu là tất cả
chúng sanh ở bất cứ nơi đâu.
114. Như những tay và chân
Được nghĩ là những
thành phần của
thân thể,
Sao tôi sẽ không xem những
chúng sanh khác
Như những
thành phần của một
thân thể đang sống ?
Chúng ta không nên nản lòng bởi sự khó khăn của một
thực hành như vậy. Đó là một
vấn đề của
thói quen qua sự
tu hành. Ví dụ, có thể
trở thành quen thuộc với một người mà chỉ cái tên cũng làm cho người ta
sợ hãi. Ngay cả người ta có thể tiến đến mức người ta không thể
chịu đựng nổi phải
xa cách con người ấy.
120. Người nào mong muốn nhanh chóng được là
Một chỗ dựa cho chính họ và cho những
chúng sanh khác,
Cần nhận lấy chỗ của những người khác, và cho họ chỗ của mình,
Đảm đương như thế một
bí mật thiêng liêng.
Tuy nhiên phương pháp chắc chắn này để
bảo vệ những người khác, gồm cả mình trong đó, là khó khăn đối với những người có một
hiểu biết giới hạn về
Bồ đề tâm. Đây là tại sao Shantideva
ám chỉ nó như là một “bí mật
thiêng liêng.” Như ngài chỉ ra,
chướng ngại chính yếu là sự
yêu chuộng bản thân mình.
121. Vì sự luyến bám vào
thân thể mình
Chúng ta sợ hãi bởi chỉ những chuyện nhỏ nhặt
Thân thể này là ngọn nguồn của
sợ hãi như vậy –
Sao không xem nó như
kẻ thù tệ hại nhất ?
122. Muốn làm giảm nhẹ những
ham muốn của thân,
Cái miệng đói, cổ họng khô khan,
Chúng ta nằm chờ dọc bên đường
Và cướp đi mạng sống của cá, chim và hươu nai.
123. Vì sự
phục vụ và
lợi dưỡng của thân
Có những người dám giết cả cha hay mẹ
Hay
trộm cắp cái đã được
cúng dường cho
Tam Bảo,
Vì những điều ấy họ sẽ bị thiêu đốt trong
địa ngục sâu nhất.
Để
duy trì thân thể này của
chúng ta, mà
chúng ta rất
quyến luyến,
chúng ta giết những
chúng sanh khác. Để cho nó sự
tiện nghi,
chúng ta trộm cắp. Để
thỏa mãn những
dục vọng phù du,
chúng ta chiều theo
hoạt động tình dục không có
phân biệt.
Tóm lại, vì sự quan trọng
chúng ta gán cho thân thể chúng ta,
chúng ta tích tập nhiều hành động
tiêu cực. Nếu
chúng ta để
thân thể chúng ta làm điều gì nó muốn, thì chỉ có mất mát và
thiệt hại cho
chúng ta.
124. Bấy giờ có
con người thận trọng nào
Lại muốn chiều chuộng và
bảo vệ thân họ,
Ai không
xem thường và đối xử với sự khinh miệt
Cái mà đối với họ là một
kẻ thù nguy hiểm ?
125. “Nếu tôi cho cái này, tôi còn lại cái gì ?”
Chỉ nghĩ đến mình – đây là
con đường của
ngạ quỷ.
“Nếu tôi giữ lại nó, lấy cái gì để cho ?”
Quan tâm đến người khác là
con đường của
chư thiên.
Nếu
chúng ta gây
tổn hại và làm nghèo người khác để làm tăng thêm
tài sản của
chúng ta,
chúng ta sẽ sanh lại vào những cõi thấp, như những
địa ngục.
Trái lại, nếu
chúng ta quên
bản thân để làm
lợi lạc cho người khác, nếu
chúng ta sẵn sàng cho
cuộc đời chúng ta để cứu vớt
cuộc đời của những người khác, cho họ bất cứ thứ gì
cần thiết cho sự an vui của họ, bấy giờ
chúng ta sẽ có được
hạnh phúc và mọi
hoàn thiện.
Kết quả của ước muốn cao hơn những người khác, được
nổi tiếng, sẽ là
tái sanh thấp hay là
tái sanh như một người khờ khạo, trong khốn khổ, hạ tiện, với một
thân hình xấu xí. Ngược lại, khiêm tốn thật sự, đối xử với những người khác quan trọng hơn chính
chúng ta, sẽ dẫn đến
tái sanh trong những cõi cao, nơi đó
chúng ta sẽ được
kính trọng và có
uy tín. Nếu
chúng ta cưỡng bách những người khác làm việc cho
chúng ta và
phục vụ chúng ta, khinh suất
lợi dụng họ, trong những
tái sanh tương lai
chúng ta sẽ làm tôi tớ cho họ hay ngay cả làm tôi tớ cho tôi tớ của họ. Trong khi nếu
chúng ta tiêu pha đời mình để
phục vụ cho những người khác,
chúng ta sẽ
tái sanh như những vua chúa và lãnh tụ.
Đấy là những
lợi lạc có được từ sự nhìn những người khác là quan trọng hơn chính mình và những
tai hại của việc đặt chính mình lên
ưu tiên cao nhất.
129. Mọi niềm vui mà
thế giới chứa đựng
Đều đến từ mong muốn
hạnh phúc cho những người khác ;
Mọi khốn khổ mà
thế giới chứa đựng
Đều đến từ mong muốn
sung sướng cho chính mình.
130. Có cần gì
giải thích dài dòng ?
Những
chúng sanh con nít chỉ
tìm kiếm cho chính mình ;
Những
Bồ tát làm việc cho sự
tốt đẹp của những
người khác.
Hãy thấy sự khác biệt
phân chia giữa họ !
131. Nếu tôi không cho đi
hạnh phúc của tôi
Để đổi lấy khổ đau của những người khác,
Phật tánh có bao giờ
đạt được,
Và ngay trong
sanh tử, niềm vui cũng bay mất khỏi tôi.
Kẻ thù lớn nhất của
chúng ta là xem
chúng ta quan trọng hơn những người khác, nó dẫn
chúng ta và những người khác đến chỗ hư hỏng
chắc chắn. Từ sự chấp bám này vào cái “tôi” khởi lên mọi thứ làm
tổn hại,
sợ hãi và khổ đau trong
thế gian này.
Chúng ta phải làm gì, Shantideva hỏi, với con quỷ khổng lồ này ?
135.
Nếu không có sự
hàng phục cái ta,
Thì buồn đau như vậy không thể tránh được.
Như một người sẽ không
tránh khỏi bị thiêu đốt
Nếu nó không tránh xa khỏi ngọn lửa.
136. Để
giải thoát chính bạn khỏi
tổn hạiVà những người khác khỏi khổ đau của họ,
Hãy hiến chính bạn cho những người khác,
Xem những người khác
thân thiết như bạn đang làm với chính mình.
137. ”Bây giờ ta đã ở dưới quyền của tất cả”
Hỡi tâm, điều này phải là sự xác tín của ngươi ;
Từ nay ngươi không còn ấp ủ một
ý tưởng nào
Mà chỉ toan tính sự
lợi lạc của
chúng sanh.
138. Mắt tôi và những
giác quan, từ nay là
tài sản của những người khác –
Dùng chúng cho chính tôi là không
hợp pháp.
Huống gì là được phép dùng
Những khả năng ấy của tôi để
chống lại những chủ nhân
chính thức của chúng.
Vì
chúng ta đã
phát nguyện tận hiến chính
chúng ta chỉ để giúp đỡ những
chúng sanh khác và từ những chiều sâu của lòng mình,
chúng ta đã đem cho họ mọi sự,
chúng ta phải xem
thân thể chúng ta không còn thuộc về
chúng ta nữa mà bây giờ đã thuộc về tất cả
chúng sanh. Thế nên
chúng ta phải không bao giờ dùng một phần nào của
thân thể chúng ta để làm điều gì mà không giúp đỡ
chúng sanh. Bất cứ cái gì
chúng ta thấy trong
chúng ta là
tốt đẹp, hãy rút nó ra khỏi
chúng ta và dùng nó để
phụng sự những người khác.
Bây giờ
chúng ta đến một
thực hành đặc biệt trong
Bồ Tát Hạnh :
140. Hãy nghĩ về những người
thấp kém như là chính bạn,
Và
đồng hóa chính bạn với những người khác,
Bấy giờ, tâm bạn gỡ khỏi những
ngại ngùng,
Hãy trau dồi một
cảm giác ganh tỵ, kiêu hãnh và
đua tranh.
Ở đây
chúng ta bắt đầu bằng cách
đánh giá những phẩm tính tốt và xấu của
chúng ta, và trên nền tảng này,
so sánh chúng ta với những người khác,
phân biệt những người bằng
chúng ta, những người hơn
chúng ta và những người kém
chúng ta. Làm điều này
chúng ta phân biệt giữa mặt mới, mặt tốt của
chúng ta – nó đã thấy
sai lầm khi xem
chúng ta quan trọng hơn những người khác và những
lợi lạc khi nhìn những người khác thì quan trọng hơn
chúng ta – và mặt cũ, mặt xấu của
chúng ta, cái “tôi”
ích kỷ. Cái “tôi” mới bây giờ
đồng hóa chính nó với những người khác và nhận lấy phía của họ. Cái “tôi” cũ có ba
phương diện : hơn, bằng và kém. Và cái “tôi” mới, nó
hiện giờ đồng hóa với những người khác, cũng có đủ ba
phương diện này.
Chúng ta sẽ dùng hai cái “tôi” tách biệt này để phát triển
lần lượt một
cảm giác ghen tỵ,
đua tranh và kiêu hãnh.
Trước tiên,
chúng ta nhìn vào những phẩm tính mà
chúng ta hơn những người khác.
Đồng hóa chúng ta (cái “tôi” mới của
chúng ta) với những người
thấp kém này,
chúng ta làm cho chính mình
ghen tỵ với những phẩm tính hơn người của cái “tôi” cũ,
ích kỷ.
Thật không công bằng,
chúng ta la lên, khi nó được
kính trọng trong khi
chúng ta thì không !
141. “Nó là
trung tâm của sự chú ý ; còn tôi chẳng là gì cả !
Nó thì giàu, tôi thì ngèo, không
tài sản ;
Mọi người tôn trọng nó, khinh thường tôi ;
Tất cả đều
tốt đẹp cho nó ; với tôi thì chỉ có đắng cay.
142. ”Tất cả những gì tôi có là mồ hôi và
vất vả,
Trong khi nó ngồi
thoải mái,
tiện nghi.
Nó là lớn lao, được
kính trọng trong
thế gian ;
Tôi là kẻ hạ tiện, một kẻ
vô danh.”
Nếu
chúng ta thấy sự
so sánh này quá
thấp kém,
chúng ta không nên nản lòng vì sự thiếu những phẩm tính tốt của
chúng ta.
Chúng ta hãy nhớ rằng tất cả
chúng sanh đều có
tiềm năng giác ngộ và rằng
chúng ta có
thể đạt được
Phật tánh nếu
chúng ta cố gắng. Bởi thế,
không có lý do nào để
thất vọng.
143. “Sao ! một người chẳng ra gì, quá mờ nhạt ?
Không đúng ! Tôi cũng có vài phẩm tính tốt.
Nó không phải là người nhất, nó còn ở dưới một số người
Trong khi,
so sánh với một số người tôi là
tuyệt hảo !”
Chúng ta thấp kém, đó không phải là lỗi của
chúng ta, mà là lỗi của những tình thức
tiêu cực. Những
ý niệm về cao thấp, hơn kém này
hoàn toàn tương đối.
Chúng ta nói với cái tôi cũ : Ngươi chỉ hơn bởi vì ta kém, bởi thế nếu ngươi muốn ở cao hơn, ngươi sẽ phải
chịu thua ta khi ta
cố gắng cho
giác ngộ. Những phẩm tính
tốt đẹp của ngươi có
ích lợi gì nếu nó không làm
lợi lạc được cho ta ? Theo cách này, khi
chúng ta thấy những phẩm tính nơi
chúng ta chúng làm cho
chúng ta tốt hơn những người khác,
chúng ta cần
trao đổi địa vị và hủy diệt những
cảm giác của
chúng ta về sự trội hơn.
Tiếp theo chúng ta đồng hóa với những người bằng
chúng ta, và lại ở về phía họ,
chúng ta phát triển một
cảm giác đua tranh với cái “tôi” cũ, chỉ nghĩ đến phải
tốt hơn nó và làm cho nó khốn khổ.
148. “Tôi sẽ phô trương bằng mọi
phương tiệnNhững phẩm tính của tôi cho tất cả
thế giới,
Bảo đảm rằng bất cứ phẩm tính nào mà nó có
Đều chìm nghỉm không ai được biết.
149. “Những
lỗi lầm của tôi, tôi sẽ
che dấu.
Tôi, chứ không phải nó, sẽ là đối tượng của
hâm mộ ;
Tôi, chớ không phải nó, sẽ có
tài sản và
tiếng tăm ;
Tôi sẽ là
trung tâm của sự chú ý.
150. “Tôi sẽ nhìn hoài với sự
thỏa mãnVào sự nhục nhã và thất sủng của nó ;
Tôi sẽ làm cho nó bị khinh khi
Là sự
chế diễu và
trò cười cho
thiên hạ.
Cuối cùng,
chúng ta nghĩ đến những
phương diện trong đó
chúng ta thua kém những người khác, và rồi nhìn vào cái “tôi” cũ của
chúng ta qua đôi mắt của những người khác,
chúng ta phát triển một
cảm giác kiêu hãnh.
151. “Tiếng đồn rằng kẻ khốn khổ
bất hạnh này
Đang
cố gắng tranh đua với tôi !
Làm sao nó có thể giống như tôi trong
trí thông minh,
Trong học vấn, sắc đẹp,
giàu có hay
dòng dõi ?
152. “Ôi, sự
vui sướng, làm run rẩy cả xương sống,
Tôi đã có và say sưa khi nghe
Rằng
mọi người đang nói
Về tôi tài giỏi như thế nào !
153. “Tốt lắm, nếu nó có một thứ gì,
Tôi là người nó phải
phục dịch cho !
Nó chỉ có đủ để sống còn ;
Tôi là chúa tể, và tất cả những thứ gì còn lại là của tôi !
154. “Tôi sẽ làm
hao mòn hạnh phúc của nó ;
Tôi sẽ luôn luôn làm
thương tổn và chửi mắng nó.
Nó là người ở trong
sanh tửĐã làm cho tôi
thiệt hại bằng cả ngàn lần !”
Đặt chính
chúng ta vào chỗ của những người khác là rất
ích lợi để thấy những
lỗi lầm của cái “tôi”
ích kỷ, và
chúng ta trở nên ghê tởm sâu sắc nó. Khi
chúng ta thực hành như đây, dùng
ghen tỵ như một dụng cụ,
chúng ta hãy tưởng tượng rằng cái “tôi” cũ của
chúng ta là rất ưa nhìn,
ăn mặc đẹp, mạnh khoẻ,
quyền uy và có mọi thứ nó cần. Rồi
chúng ta tưởng tượng chính
chúng ta như một khán giả khách quan ở giữa một đám đông những người bần cùng,
ăn mặc rách rưới, đáy cùng của
xã hội. Bây giờ hãy
quan sát cái “tôi’ cũ, từ thời
vô thủy nó đã chỉ nghĩ đến mình nó và không bao giờ có một
tư tưởng nào cho những người khác. Để tăng thêm
quyền lợi của riêng nó, nó đã bắt những người khác hầu
hạ mình và không
ngần ngại giết, trộm cướp,
nói dối, vu khống và
tà dâm. Nó đã chẳng là gì ngoài một
gánh nặng cho
cuộc đời những người khác. Khi
chúng ta nhìn vào cái “tôi”
ích kỷ theo lối này, sự ghê tởm thật sự dâng trào trong lòng
chúng ta. Và vì
chúng ta đồng hóa chúng ta với những
chúng sanh khác này, trong sự khốn cùng của họ,
chúng ta sẽ
cảm thấy gần gũi với họ, và lòng mong muốn giúp đỡ họ sẽ tăng lên.
Chúng ta nên làm cho
thực hành về
ganh đua và kiêu hãnh đều được
sống động và thực sự.
Chúng ta hãy tự nhớ lại mọi hành động
tiêu cực mà cái “tôi” đã khiến
chúng ta làm, mọi sự
tổn hại nó đã làm cho
chúng ta, gây cho
chúng ta khổ đau và cũng gây ra khổ đau không cùng cho những người khác. Đây là
kẻ thù thực sự của
chúng ta. Không
tuyệt vời sao khi làm cho nó phải khổ đau hơn
chúng ta đau khổ, hay làm cho nó biến mất
hoàn toàn ?
Chúng ta không kiêu hãnh
chân chính sao nếu
chúng ta có thể đập vỡ nó và làm cho nó bại liệt ?
156. Bởi thế
chân lý là điều này :
Bạn phải
hoàn toàn hiến dâng chính bạn cho những người khác.
Đức Phật đã không dối gạt trong điều ngài đã nói ;
Những
lợi lạc từ đó về sau
chắc chắn sẽ đến.
Đã
xem xét tất cả
sai lầm khi xem
chúng ta quan trọng hơn những người khác, và đã thấy tất cả
tổn hại do một
thái độ như thế đem lại,
chúng ta cần nổi lên
chống lại sự
thống trị của nó và không bao giờ để cho
tư tưởng về sự quan trọng của mình
ảnh hưởng đến
chúng ta.
170. Mỗi
tư tưởng làm việc cho chính mình
Bây giờ đã bị
từ bỏ, gạt qua một bên.
“Giờ đây ngươi đã bị bán cho những người khác,
Hãy ngưng sự rên than của ngươi, hãy
phục vụ !”
171. Vì nếu,
lơ là chểnh mãng
Ta không giao nộp ngươi cho những người khác,
Ngươi sẽ nắm cổ ta, điều này
chắc chắn,
Đem nộp cho những quỷ sứ giữ
địa ngục.
173. Như thế này : Nếu tôi muốn
hạnh phúc,
Tôi chớ nên bao giờ
tìm cách làm
vui lòng chính tôi.
Nếu tôi muốn
cứu thoát chính tôi
Tôi phải luôn luôn là người
bảo vệ của những người khác.
Shantideva
đặc biệt nhấn mạnh những nguy hiểm của sự luyến chấp
thân thể mình.
174. Cái hình thể
con người này
Càng được chiều chuộng và
bảo vệ chừng nào,
Thì cùng với mức độ đó
Nó càng dễ phật ý và nhỏng nhẽo chừng đó.
175. Và người ta rơi vào một
tình trạngTrái đất và
toàn bộ những gì nó có
Cũng bất lực để
thỏa mãn cho y.
Có ai có thể cho nó mọi điều nó khao khát ?
Luyến bám
thân thể chỉ có thể đem lại cho
chúng ta khổ não. Nếu
chúng ta quý nó vì nó hữu ích cho
chúng ta, bấy giờ
chúng ta cũng cần nhìn
thân thể của người nào khác theo cùng cách như vậy, vì
thân thể của họ cũng hữu ích cho họ.
184. Bởi thế,
thoát khỏi mọi luyến bám,
Tôi sẽ
bố thí thân này cho
lợi lạc của
chúng sanh ;
Như thế, dù có nhiều khuyết điểm
hành hạ nó,
Tôi sẽ dùng nó như một dụng cụ
cần thiết của tôi.
Cho đến lúc này,
chúng ta đã để cho
chúng ta bị
thống trị bởi sự bám chấp của
chúng ta vào cái “tôi”. Bây giờ là
thời gian quyết định để
chúng ta chấm dứt thái độ trẻ con này bằng cách theo bước chân của những vị
Bồ tát, nhớ lại những lời dạy về
cẩn thận, và bỏ qua
hôn trầm và ngủ nghỉ. Giống như những Người
Thừa Kế bi mẫn này của những bậc Chiến Thắng,
chúng ta cần
kiên nhẫn thực hành ngày và đêm. Nếu
chúng ta có thể làm điều đó,
chắc chắn sự khổ đau của
chúng ta một ngày nào sẽ đến chỗ
chấm dứt.
187. Như thế,
dẹp bỏ mọi tấm
màn che ám
Tôi xoay
tâm thức tôi khỏi
con đường sai lầm,
Và
thường trực nhắm vào đối tượng
hoàn hảoTôi
an định tâm tôi vào
thiền định thường hằng.