Lời nói thật là gì…?

28/09/20201:00 SA(Xem: 6970)
Lời nói thật là gì…?

LỜI NÓI THẬT LÀ GÌ…?
Nhuận Hùng

 

hoa sen 0021Thông thường, người Việt chúng ta hay nói rằng: “thuốc đắng dã tật, nói thật mắc lòng” nói vậy, ai ai cũng biết nhưng khi đụng đến thật tế thì “nó” là chuyện khác. Chẳng mấy ai muốn nói thẳng hay nói thật cả. Vì nói ra không đúng chỗ đúng việc lại còn tai hại đến chừng nào. Bởi vậy, trên đời này người ta thường hay nói thế gian chớ ai muốn thế ngay đâu bạn ạ! Vì thế gian nó còn có nhiều kẽ hở để mà bào chữa, còn thế ngay là chết ngay tại chỗ. Lắm lúc còn tai họa nữa, ngược lại thuốc mà không đắng thì làm sao chữa khỏi bị được, nếu thuốc mà ngọt như đường thì chỉ nuôi bệnh mà thôi…!

Thuốc đắng cũng là người thầy của mình, mà mình cứ khước từ thì làm sao hết bệnh được.

Đúng vậy: ‘khổ đau là bạn, hoạn nạn là thầy.’ Khổ đau là người bạn chân thật, không dấu diếm, khoe khoan, không màu mè, kiểu cách.  Nó trực tiếp thức tỉnh chúng ta phải nhìn lại đời mình, xem những giá trị mình đang theo đuổi có thực sự quan trọng như mình nghĩ hay không?!  Hoạn nạn cũng vậy, nó đã dạy chúng ta biết dừng lại để nhìn thấy rõ đâu là hạnh phúc chân thật, đâu là chân giá trị của đời sống.  

 Nhờ có chánh tri kiếnchúng ta thấy rằng ai cũng cần có khổ đau vì khổ đau là một liều thuốc đắng giúp trị lành những căn bệnh bất trị. Chúng ta cảm thấy khổ đau không phải là một cái gì thật đặc biệt, chỉ có mình phải chịu như trong câu chuyện Phật dạy người đàn bà về cái chết của đứa con 7 tuổi của bà. Ai cũng đã từng trải qua kinh nghiệm khổ đau, bất kể kẻ sang, người hèn. Cứ mỗi lần  khổ đau chúng lại xuất hiện là ta lại nhận ra nhiều điều khác nhau. Giá trị là ở chỗ đó biết và hiểu thì có thể biến khổ đau thành an lành cho bản thân còn ngược lại thì bị chúng (khổ đau) dày vò...!  Nếu chúng ta biết dừng lại, quán chiếu những kinh nghiệm đó, mình sẽ tìm thấy cái tuệ giác ngay chính trong kinh nghiệm khổ đau đó. Do đó, khổ đau không còn là kẻ thù mà có thể là một người bạn tuy khó tính, nhưng rất chân thật mà ai cũng cần phải có để giúp mình tu tậpchuyển hóa.

Đời người nói dài thì là dài, nói ngắn thì thật ngắn ngủi biết bao. Hôm nay còn thơ bé, vui đùa ngây ngô bên bạn bè, vô ưu vô lo, tưởng chừng cuộc đời dài mãi không có kết thúc. Nhưng rồi một ngày nhìn lại, ta bỗng thấy thời gian sao quá vô tình, dường như những hồi ức đẹp, những cảm xúc ngày nào giờ xa vời vợi.

Cổ nhân thường nói: “Nhân sinh như mộng”. Đời người ta có mấy ai không tiếc nuối cho quá khứ, dù quá khứ đã qua đi, thời gian chỉ phủ thêm màu nhạt nhòa, mộng ảo. Tương lai lại quá xa xôi, tranh đấu toan tính cũng chỉ được cái lợi nhất thời. Trước mắt chỉ là danh lợi tình, là toan tính thiệt hơn, tương lai chưa thấy nhưng hiện tại ta đã đánh mất chính mình. Tôi có một anh bạn thường hay tự oán trách bản thân, những việc qua đi cứ giữ mãi trong lòng. Quá khứ dù đầy tiếc nuối thì ta cũng chẳng thể nào vãn hồi. Mãi đau buồn cho quá khứ chi bằng hãy sống thật tốt hướng về tương lai. Ngẩng mặt nhìn ánh mặt trời, ngắm nhìn nhân tình thế thái, thong dong tận hưởng hết những cay đắng ngọt bùi. Con người quá nhỏ bé, mà thế sự lại thật khôn lường. Đối với tất cả mọi chuyện trước tiên hãy nhìn vào chính mình, thay đổi bản thân cũng chính là thay đổi thế giớiCon người có lúc như dòng sông chảy xiết, sóng cuộn trào từng cơn. Nhưng cũng có lúc lại như mặt hồ tĩnh mịch phản chiếu bầu trời. Duyên đến duyên đi, tương phùng ly biệt, hạnh phúc có, ngọt ngào có, nhưng đau khổ buồn tủi cũng đâu thiếu đâu!  Cuộc sống tự nó là một hành trình không thiếu đau buồn và thất bại. Bạn càng cố chấp thì càng đau khổ. Những việc đã qua cho ta bài học và trải nghiệm, hiện tại cho ta cảm nhận. Dù thế nào đi nữa cũng hãy trân quý bản thân mình. Hãy mở rộng trái tim để đón nhận sự thay đổi, bao dung những lỗi lầm. Thứ trân quý nhất trên đời này là do mỗi người tự cảm nhận. Tuổi trẻ khí huyết bừng bừng, tình yêu, danh vọng có thể là tất cả. Đến khi ngả bóng tuổi trung niên, gia đình, con cái lại là số một. Cho tới lúc về già, ta chỉ muốn đánh đổi lấy tất cả lấy sức khỏe mà thôi. Nhưng vật chất thì chẳng thể bền lâu, con đường sinh mệnh cũng chẳng dài mãi, mỗi người mỗi việc chúng ta gặp phải cũng đều là có duyên cớ, là có sự an bài của tạo hóa. Ta sống mà cứ mải mê tranh tranh đoạt đoạt, đấu đấu đá đá vì những chuyện cỏn con chẳng phải đáng thương lắm sao! 

Trong cuộc đời hãy giữ cho mình một tâm thái bình yên, coi nhẹ được mất. Trong dòng chảy kiếp nhân sinh hỏi mấy ai không bị cuốn đi, hỏi mấy người tự do tự tại mà nhìn thấu và coi nhẹ mọi chuyện? Sinh mệnhvĩnh cửu nhưng đời người thì ngắn ngủi, mới hôm nay còn đắm say hương nồng, biết đâu ngày mai sẽ thành người thiên cổ. Tiền tài bạc tỷ, lầu đài dinh thự, vua chúa, bá quyền chức tước, đền đài chùa thất lộng lẫy rồi cũng thành kẻ trắng tay, tranh tranh - đấu đấu cũng chỉ vô nghĩa. Có đủ sức để chống lại “tử thần’ hay không? Nếu ai thừa sức chống lại (cái chết nhất là trong mùa đại dịch Covid -19) thì hãy thản nhiên tung hoành trong trời đất…Xin miễn bàn…!

Có người cho rằng đời người như vở kịch, mỗi sinh mệnh đều không ngừng diễn, diễn hết vở kịch này rồi ta lại là người khác, đóng một vở kịch khác. Hành trang luôn mang theo bên mình âu cũng chỉ là đức và nghiệp qua bao kiếp bao đời mà thôi. Làm nhiều việc tốt, trọng đức hành thiện, tu dưỡng tâm tính mới là con đường dài lâu của sinh mệnh.

Xã hội muôn màu muôn sắc, cũng có đủ thể loại người. Người đi ngang qua đời ta cũng không sao kể xiết. Trải qua kinh nghiệm khổ đau giúp ta nhìn thấu, sự đời thất bại giúp ta kiên cường. Trong cõi hồng trần cuộn cuộn, xin hãy giữ cho mình một trái tim thuần khiết, thiện lương.

Xin hãy sống an lành bằng trái tim chân thật trong mùa đại dịch Covid -19 này là lúc chúng ta nên thực hành bằng hạnh nguyện thương yêu. Vì cuộc sống trong những ngày đại dịch rất ngủi mà người đời tham đắm chỉ biết dành giựt cấu xé, chưởi bới lẫn nhau những việc vô ý nghĩa. Chúng ta, cứ nghĩ hơn nhau một lời nói mà khi gặp bác sĩ phán cho một câu: “anh hay chị…đã nhiễm Covid -19…” thì lúc ấy chúng ta sẽ nghĩ sao? Có còn hơn thua với mọi người nữa hay không, bản án tử hình đã nhận rồi, thì dù có vàng khối trước mắt mạng sống cũng phải giã từ mà đi….

                                                             FL - Lake Wales ngày 27-9-2020

                                                                        Nhuận Hùng

 

Bài đọc thêm:
Chánh Ngữ Trong Phật Giáo (Tâm Minh Ngô Tằng Giao)





.

Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
04/01/2016(Xem: 6981)
01/12/2019(Xem: 12608)
15/11/2012(Xem: 17231)
14/10/2010(Xem: 34636)
01/04/2014(Xem: 8857)
06/01/2017(Xem: 10431)
Hiện tượng của thầy Thích Pháp Hòa là hợp với logic của cuộc sống bất cứ thời nào. Bên cạnh ma quỷ luôn có thánh thần, bên cạnh ác tăng luôn có những cao tăng kềm chế. Nếu kẻ lợi dụng mảnh áo cà sa để hướng dẫn Phật tử vào chốn u minh nhằm bóc lột tiền tài, công sức của họ, bằng cúng dường bằng tà thuyết phải cúng Phật mới được siêu sinh thì thầy Pháp Hòa mở ra từng pháp thoại có khả năng giác ngộ người nghe thầy thuyết giảng. Thầy khẳng định những điều đơn giản nhưng hiếm người hiểu rõ, đó là: “Phật Giáo là một triết lý, một lối sống để tìm đến sự an lạc trong tâm hồn, không phải là một tôn giáo vì Phật không phải là đấng toàn năng để có thể ban phước lộc cho người này hay trừng phạt người kia.”
Hãy cẩn trọng với giọng nói, video và hình ảnh làm từ trí tuệ nhân tạo AI: một số người hoặc đùa giỡn, hoặc ác ý đã làm ra một số sản phẩm tạo hình giả mạo liên hệ tới các tu sĩ Phật giáo. Những chuyện này đã được nhiều báo Thái Lan và Cam Bốt loan tin. Trong khi chính phủ Thái Lan xem các hình ảnh giả mạo tu sĩ là bất kính, cần phải ngăn chận ngay từ mạng xã hội, nhiều nước khác, như tại Hoa Kỳ, chuyện này không được chính phủ can thiệp, vì xem như chỉ là chuyện đùa giỡn của một số người ưa giỡn. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta không phải là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo để phân biệt hình giả và hình thật, nên thái độ phán đoán cần được giữ cho dè dặt, cẩn trọng.
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.