Be Attentively Careful / Cẩn Trọng (Song ngữ Vietnamese-English)

06/09/20235:02 SA(Xem: 2081)
Be Attentively Careful / Cẩn Trọng (Song ngữ Vietnamese-English)

 

 

BE ATTENTIVELY CAREFUL

Author: Minh Niệm
Translated by Nguyên Giác

 

thich minh niem 2The ancients often say, "A morsel when hungry equals a package when full." When you're starving and suddenly someone gives you food or you find some, you can say, "There's no such thing as happiness now!" You will eat that piece of food carefully and attentively, fully experiencing its taste and worth, as if only you and it existed in that moment.

The allure of money, power, or love cannot be compared to that feeling because everything in the world holds only utilitarian value in each specific situation. Just like when the stomach is full, a table full of delicious dishes will not hold any significance; if it does, it only caters to the senses or greed, but it fails to provide the exquisite sensation of eating when famished. The ancients compared these two feelings equally to remind us to appreciate our modest circumstances. However, in terms of true enjoyment, even when we are in need, having a little gives us deeper happiness than having a lot and gaining more.

The secret to eating deliciously is to let your stomach go hungry before eating. This is also the secret to a happy life. Instead of accumulating numerous conveniences based on society's belief that "more is better," it is important to always consider the perspective of "having a little less." For example, if you only have five or seven sets of clothes, you will certainly cherish each set when you wear it. You will consider the clothes as your close friends, rather than having fifty or seventy sets that you can't remember their looks or origins. Love is also like that. If the other person does not know how to manage their feelings of love, and you also lack the courage to set boundaries, then you will inevitably experience boredom and contempt.

You are still "baking" your time on pointless tasks because you believe that you have plenty of time left in your life. Perhaps you think you will live for two or three hundred years, so now you are wasting your youth by indulging in anger and jealousy, constantly competing with others, and pursuing distant dreams. It must be when you receive a sentence from a doctor, informing you that you only have a few months or weeks to live, that you may truly come to appreciate and embrace life. That's still fortunate, but there are numerous individuals who don't have the opportunity to take a breath or catch a glimpse of their loved ones before departing from this world.

You claim that you are doing everything possible to achieve a prosperous and secure life. Look closely again. Perhaps "prosperity" never goes hand-in-hand with "security," and it seems that the more prosperous someone is, the less secure. But what about having a prosperous life? Is that the highest value of human life? You also know the feeling when you purchase your favorite item, such as a new car or an expensive apartment: tears of joy and forgetting to eat and sleep. But now you no longer have any feelings for those things. They look normal, too. So, on what basis do you believe that having a more prosperous life will make you happier? In fact, the concept of affluence is also very vague. If you constantly chase after others, you don't truly understand what it means to be affluent. And when you're well off, are you sure you'll just sit there and enjoy it?

You only know how to make money and possess the talent to acquire various comforts, but you do not know how to enjoy them and are unable to appreciate what you have achieved. You spend two or three hours cooking a sophisticated and attractive dish, yet you can't spare half an hour to fully enjoy it. Furthermore, you may spend five or seven years conquering someone, and yet not have time to eat together or share in his or her deep joys. What's wrong with you? Are you truly alive?

Now that you still don't know what happiness is, you might waste another ten years or even a few decades. You may have additional conditions for happiness, but you may not be able to recognize and enjoy them. So the problem lies within you—your perception and attitude towards life—rather than waiting for something external to change. Only when you recognize that happiness is achieved when your mind is at peace, free of worries and expectations, and when you fully accept everything that is happening in the present, both internally and externally, will you have the energy and determination to truly appreciate and value life.

When will you wake up, friend? Or just let yourself indulge in the youthful desire to prove yourself, to experience the harsh realities of life, to face both success and failure, life and death, as Nguyen Du said, "Those who cross the bridge understand that the path is very painful." And then, naturally, you will seek the truth of life for yourself. Is there still time?

Think more, dear friend. Before you make the right decision for the big turning point in your life, try to put yourself in the situation of "only one day left to live" to put all your energy into capturing every minute and every second of life, so that you feel what the world you live in really is when you have taken all your worries and sorrows out. Or, imagine yourself as a tourist from another planet visiting this world, so you will see everything with eyes of purity, discovery, and enjoyment.

Start with small, everyday things, such as drinking tea. Feel your palms and fingers touching the warm cup of tea; experience the aroma of the tea rising; savor each sip of the tea, with its blend of bitterness and sweetness, as it glides down your throat; and sense the refreshing sensation spreading through your mind. While drinking tea, remember to relax and maintain a smile. If you find yourself missing the habit of rushing or getting nervous, take a moment to calm down: "Come on, let me have some tea," and then proceed to fully experience everything that is happening in your body and around you.

What about the case of a person who gets to eat for the first time and also the last time? Do you remember when you were a child and every time you ate ice cream, one hand would hold the ice cream cone while the other hand would be positioned upside down to catch the drips of ice cream? Then you savor those precious and sweet drops of ice cream without wasting a single one. It is one of life's wonderful moments that is not easily replicated, even by dining in the most luxurious restaurants.

In fact, you can still recreate that scene every day with the practice of slow living and living carefully. Like when you sit down to eat, you shouldn't talk. Do not follow the habit of trying to create a happy atmosphere with silly stories, so that you and the person next to you will accidentally lead each other to the past or the future and forget the happiness of eating. If there is something that needs to be shared, practice silence for at least the first fifteen minutes. Although we may be silent, we can still exchange glances, smile, and unwind. To ensure a successful practice, it is important to inform the other person in advance and provide guidance throughout the process. Of course, you have to turn off the TV and even the phone in order to focus on eating and focus on eating only.

Continue to cultivate mindfulness by observing the sequence of movements involved in reaching for the food, slowly bringing it to your mouth, and then gently setting down your chopsticks or spoon. You should chew about 40 to 50 times before swallowing. This helps the food to be easily digested and allows you to fully experience the taste of each dish, especially those that have been prepared with great care and attention to detail. While chewing, remember to relax your entire body, if necessary, and close your eyes to facilitate better focus on chewing. Avoid letting your mind wander or becoming preoccupied with thoughts of praise or criticism.

You can also apply this practice of being "mindful in every action" to other activities, such as walking around the house or office, turning on the faucet, closing the door, placing down a coffee cup, texting or writing an email, conversing with others, and making decisions regardless of their size. It's not difficult! Just try to remind yourself all the time, "What am I doing (or who am I dealing with)?" Then, automatically, your mind will return to the present and become clear again. For a deeper level of self-awareness, ask yourself, "Am I doing this task carefully or carelessly?" or "How careful is the task I am currently performing?"

You just need to act mindfully in every action, regardless of what you are doing or the object you are interacting with (if it is truly necessary, it can be considered later). In the light of mindfulness, you will know clearly what you are doing, where you are going, and where you are arriving. And then you will lift the mysterious veils of your identity and life with your own awakening power.

Minh Niệm

.... o ....

 

CẨN TRỌNG

Minh Niệm

 

Người xưa thường nói, “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Khi đói muốn rã ruột mà bỗng nhiên có ai cho hay tìm được chút thức ăn thì bạn có thể thốt lên rằng, “Thật không có hạnh phúc nào bằng!”. Bạn sẽ ăn miếng thức ăn ấy một cách cẩn trọng, chân thành, cảm nhận rõ rệt hương vị và giá trị của nó, và chỉ có bạn và nó trong giây phút đó.

Không thể đem sự hấp dẫn của tiền bạc, quyền lực, hay tình yêu ra so sánh với cảm giác ấy được, vì mỗi thứ trên đời này chỉ có giá trị hữu dụng trong từng hoàn cảnh. Cũng như khi no bụng thì một mâm cỗ đầy ắp những món cao lương mỹ vị sẽ không mang lại ý nghĩa gì cả, nếu có, nó chỉ làm thỏa mãn các giác quan hay lòng tham, chứ nó không đem lại cái cảm giác tuyệt trần như khi đang đói thực sự. Người xưa so sánh hai cảm giác ấy ngang bằng nhau là để nhắc nhở chúng ta phải biết trân quý những điều kiện ít ỏi mà mình đang có, nhưng nếu xét về mặt hưởng thụ đúng nghĩa thì khi thiếu thốn mà có được chút ít vẫn làm cho con người hạnh phúc sâu sắc hơn là khi đủ đầy mà có thêm.

Như vậy bí quyết ăn ngon chính là để bụng đói rồi mới ăn, và đây cũng chính là bí quyết sống hạnh phúc. Thay vì tích góp thật nhiều tiện nghi theo mốt chung của xã hội “càng nhiều càng tốt” thì bạn phải luôn đặt mình vào tình trạng “thiếu thốn một chút”. Thí dụ bạn chỉ có năm bảy bộ quần áo thôi thì chắc chắn khi mặc bộ nào là bạn sẽ nâng niu bộ đó, xem quần áo như là người bạn thân thiết của mình, thay vì có tới năm bảy chục bộ mà bạn chẳng nhớ nổi mặt mũi và xuất xứ của chúng. Tình cảm cũng vậy. Nếu người kia không biết cách tiết chế cảm xúc yêu thích mà bạn cũng không đủ can đảm giới hạn sự đón nhận, thì chắc chắn sự nhàm chán và khinh lờn trong bạn sẽ xảy ra.

Bạn vẫn còn “nướng” thời gian trong những việc làm hết sức vô bổtại vì bạn có suy nghĩ rằng đời bạn còn dài lắm. Có lẽ là bạn tưởng mình sẽ sống tới hai ba trăm năm lận, nên giờ này bạn vẫn còn ham chơi, tha hồ tàn phá tuổi trẻ, tha hồ giận hờn, tha hồ hơn thua nhau, tha hồ đuổi theo những giấc mộng xa vời... Chắc là phải đợi đến khi bác sĩ “tuyên án” là bạn chỉ còn có vài tháng hay vài tuần nữa để sống thôi, thì may ra bạn mới chịu quay về nắm lấy sự sống. Như vậy là vẫn còn may, chứ có rất nhiều người chẳng còn kịp thở hay nhìn thấy mặt người thương trước phút từ biệt cõi này nữa kìa.

Bạn nói rằng bạn đang làm tất cả là để có được cuộc sống sung túc và an ổn? Nhìn kỹ lại xem. Có lẽ “sung túc” không bao giờ đi chung với “an ổn”, và dường như càng “sung túc” là càng mất “an ổn”. Nhưng, có được một cuộc sống sung túc thì sao, đó có phải là giá trị cao đẹp nhất của đời người không? Bạn cũng biết cái cảm giác khi sắm được món đồ yêu thích, khi mua được chiếc xe đời mới, hay khi sở hữu được căn hộ đắt tiền rồi đó: sung sướng đến rơi nước mắt, đến quên ăn bỏ ngủ. Thế mà bây giờ bạn chẳng có cảm giác gì đối với những thứ đó nữa hết. Thấy cũng bình thường. Vậy dựa vào đâu mà bạn tin rằng khi có được một cuộc sống sung túc hơn là bạn sẽ có hạnh phúc? Thực ra ý niệm về sự sung túc cũng mơ hồ lắm, cứ chạy đua theo kẻ khác mãi thì chẳng biết thế nào mới gọi là sung túc. Và khi sung túc rồi bạn có chắc là sẽ ngồi yên đó để tận hưởng không?

Bạn chỉ biết làm, chỉ có tài đem về đủ thứ tiện nghi, nhưng bạn lại không biết hưởng, không có khả năng thưởng thức những gì mình đã tạo ra. Bạn bỏ ra hai ba giờ đồng hồ để nấu một món ăn cầu kỳ, hấp dẫn, vậy mà bạn lại không thể bỏ ra nửa giờ để đem hết sự chú tâm vào việc thưởng thức món ăn. Bạn bỏ ra năm bảy năm trời để chinh phục một người, vậy mà bạn lại than không có thời gian để ăn cơm chung hay chia sẻ những niềm vui sâu sắc của người ấy. Bạn đang bị cái gì vậy? Bạn có đang thực sự sống không?

Bây giờ mà bạn vẫn chưa biết được thế nào là hạnh phúc, thì cố gắng thêm mười năm hay vài chục năm nữa cũng vậy thôi. Bạn có thể có thêm điều kiện của hạnh phúc, nhưng bạn lại không thể nhận ra và không thể tận hưởng chúng. Cho nên vấn đề là ở nơi bạn, nơi nhận thứcthái độ sống của bạn, chứ không phải là phải chờ đợi thêm cái gì nữa ở bên ngoài. Chỉ khi nào bạn tỉnh ngộ rằng, hạnh phúc là khi tâm hồn bình yên, không còn lo lắng hay bị áp lực vì sự mong cầu, chấp nhận hết những gì đang xảy ra trong hiện tại - trong bạn và xung quanh bạn, thì bạn mới có đủ năng lựcý chí để nâng niu sự sống.

Khi nào mới chịu tỉnh ngộ, hở bạn? Hay là cứ để cho bạn thỏa mãn với bản năng ham muốn chứng tỏ này nọ của tuổi trẻ, để cho bạn nếm trải thêm những cú thăng trầm nghiệt ngã trong trường đời, để cho bạn chạm trán đôi lần với lằn ranh của còn - mất hay sống - chết, nói như cụ Nguyễn Du “Đoạn trường ai có qua cầu mới hay”, thì tự động bạn sẽ quay về tìm lẽ sống chân thật cho đời mình? Nhưng, liệu còn kịp nữa không?

Suy gẫm thêm đi bạn. Trước khi tìm ra được quyết định đúng đắn cho khúc quanh lớn của cuộc đời, bạn hãy thử đặt mình vào tình trạng “chỉ còn một ngày để sống” để dồn hết năng lượng vào việc nắm bắt từng phút giây của sự sống, để bạn cảm nhận thế giới mà bạn đang sống đích thực là gì khi bạn đã lấy hết những lo lắng muộn phiền của mình ra. Hoặc, bạn hãy tưởng tượng mình là du khách từ hành tinh khác đến viếng thăm xứ sở này, nên bạn sẽ nhìn mọi thứ bằng con mắt tinh khôi, khám phá, và đầy thưởng thức.

Bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt thường ngày như là khi uống trà. Bạn hãy cảm nhận lòng bàn tay và các ngón tay của bạn đang chạm vào tách trà còn nóng hổi, cảm nhận hương trà thơm lừng đang bốc lên, cảm nhận từng ngụm trà có vị vừa chát vừa ngọt đang thấm vào cổ họng, cảm nhận sự tươi tỉnh đang diễn ra trong đầu bạn. Trong khi ngồi uống trà, bạn cũng nhớ thư giãn và giữ nụ cười hàm tiếu. Lỡ thói quen gấp gáp hay lo lắng chồm dậy, hãy vỗ về nó: “Thôi mà, để cho ta tự do uống trà một chút đi”, rồi tiếp tục ghi nhận hết những gì đang diễn ra trên thân bạn và xung quanh bạn.

Còn với một người được ăn lần đầu cũng như lần cuối thì sao? Bạn có nhớ hồi nhỏ, mỗi khi ăn cà-rem, thì một tay cầm cây cà-rem còn một tay để ngửa ở phía dưới để hứng những giọt cà-rem rớt xuống. Rồi bạn liếm sạch những giọt cà-rem ngọt ngào và quý giá đó chứ không bỏ phí. Đó là một trong những giây phút tuyệt trần của sự sống mà không dễ gì tìm lại được sau này, dù bạn có ngồi ăn trong những nhà hàng sang trọng bậc nhất.

Thực ra, bạn vẫn có thể tái hiện cảnh ấy mỗi ngày bằng sự luyện tập sống chậm và sống kỹ. Như khi ngồi xuống ăn, bạn đừng nên nói chuyện. Đừng theo thói quen cố tạo ra không khí vui vẻ bằng những câu chuyện vớ vẩn, để rồi bạn và người bên cạnh vô tình dắt nhau đi về quá khứ hay tương lai mà quên mất cái hạnh phúc được ăn. Nếu có việc cần thiết phải chia sẻ thì cũng nên thực tập im lặng ít nhất trong mười lăm phút đầu. Tuy im lặng nhưng vẫn có thể nhìn nhau, mỉm cười, và thư giãn. Để sự thực tập này diễn ra tốt đẹp, bạn cần phải cho người kia biết trước và hướng dẫn qua cách thức. Tất nhiên là phải tắt ti-vi và cả điện thoại để chỉ tập trung vào mỗi việc ăn và chỉ có ăn mà thôi.

Tiếp tục nuôi dưỡng tâm tỉnh thức bằng cách để ý đến chuỗi động tác đưa tay đến gắp thức ăn, từ từ đưa thức ăn vào miệng, rồi khẽ khàng đặt đũa hay muỗng xuống. Nên nhai khoảng 40 đến 50 lần rồi mới nuốt, như vậy vừa giúp thức ăn dễ tiêu hóa vừa giúp bạn cảm nhận rõ rệt hương vị của từng món ăn đã được làm rất công phu. Trong khi nhai vẫn nhớ thả lỏng toàn thân, nếu cần, cũng nên nhắm mắt lại cho dễ tập trung vào việc nhai mà không để cho tâm suy nghĩ vu vơ hay cuốn theo ý niệm khen chê.

Bạn cũng có thể đem sự thực tập “cẩn trọng trong từng động tác” này vào những sinh hoạt khác như khi đi bộ quanh nhà hay trong văn phòng, khi mở vòi nước, khi đóng cửa, khi đặt tách cà-phê xuống, khi nhắn tin hay viết email, khi trò chuyện với bất cứ ai, khi đưa ra một quyết định dù rất nhỏ… Không khó đâu! Chỉ cần cố gắng luôn tự nhắc nhở, “Ta đang làm gì đây (hay tiếp xúc với ai đây)?” thì tự động tâm bạn sẽ quay về hiện tạinhận biết rõ ràng trở lại. Để sự nhận biết sâu sắc hơn, bạn hãy tự hỏi thêm, “Ta đang làm việc (hay tiếp xúc với đối tượng) ấy một cách cẩn trọng hay hời hợt?”, hoặc “Việc ta đang làm (hay đối tượng ta đang tiếp xúc) như thế nào rồi?”.

Chỉ cần có sự tỉnh thức thôi, còn việc đang làm hay đối tượng đang tiếp xúc có như thế nào cũng được (nếu điều ấy thực sự cần thiết thì sẽ tính sau). Dưới ánh sáng tỉnh thức, bạn sẽ biết rõ mình đang làm gì, đang đi đâu và về đâu. Và rồi bạn sẽ tự vén lên những bức màn bí ẩn của thân phận và cuộc sống bằng chính năng lực tỉnh thức của mình.

Minh Niệm

 

Nguồn:

https://thuvienhoasen.org/a19199/can-trong

 

.... o ....

 

Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
11/02/2021(Xem: 7351)
08/09/2015(Xem: 18308)
05/10/2014(Xem: 21582)
Hiện tượng của thầy Thích Pháp Hòa là hợp với logic của cuộc sống bất cứ thời nào. Bên cạnh ma quỷ luôn có thánh thần, bên cạnh ác tăng luôn có những cao tăng kềm chế. Nếu kẻ lợi dụng mảnh áo cà sa để hướng dẫn Phật tử vào chốn u minh nhằm bóc lột tiền tài, công sức của họ, bằng cúng dường bằng tà thuyết phải cúng Phật mới được siêu sinh thì thầy Pháp Hòa mở ra từng pháp thoại có khả năng giác ngộ người nghe thầy thuyết giảng. Thầy khẳng định những điều đơn giản nhưng hiếm người hiểu rõ, đó là: “Phật Giáo là một triết lý, một lối sống để tìm đến sự an lạc trong tâm hồn, không phải là một tôn giáo vì Phật không phải là đấng toàn năng để có thể ban phước lộc cho người này hay trừng phạt người kia.”
Hãy cẩn trọng với giọng nói, video và hình ảnh làm từ trí tuệ nhân tạo AI: một số người hoặc đùa giỡn, hoặc ác ý đã làm ra một số sản phẩm tạo hình giả mạo liên hệ tới các tu sĩ Phật giáo. Những chuyện này đã được nhiều báo Thái Lan và Cam Bốt loan tin. Trong khi chính phủ Thái Lan xem các hình ảnh giả mạo tu sĩ là bất kính, cần phải ngăn chận ngay từ mạng xã hội, nhiều nước khác, như tại Hoa Kỳ, chuyện này không được chính phủ can thiệp, vì xem như chỉ là chuyện đùa giỡn của một số người ưa giỡn. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta không phải là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo để phân biệt hình giả và hình thật, nên thái độ phán đoán cần được giữ cho dè dặt, cẩn trọng.
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.