KẺ Ở NGƯỜI ĐI
Truyện ngắn của H.A
Chàng
thanh niên và người thiếu nữ đã cùng nhau trải qua thời niên thiếu thật
đẹp ở ngôi làng bình yên dưới chân núi. Buổi sáng ai làm việc người nấy, buổi chiều rảnh rỗi họ cùng nhau đi tụng kinh nơi mái chùa làng. Thỉnh thoảng dân làng tụ tập ở chùa nghe các sư thuyết pháp, họ cũng đi theo. Phật pháp ngấm vào người đôi bạn trẻ một cách tự nhiên và vững chãi
Một
ngày nọ, chàng trai muốn đi
xuất gia. Chàng nói
ý định này với người bạn thanh mai trúc mã của mình. Nàng
thiếu nữ nghe xong thoáng buồn và hỏi lại:
-
Nhất định phải như vậy à?
- Anh muốn như vậy.
- Làm
cư sĩ tại gia cũng được mà.
- Em muốn như vậy sao?
Im lặng. Nàng không biết phải
trả lời như thế nào.
Phải chi nàng không hề hiểu gì về
Phật pháp, không biết rằng “Ái dục là
nguồn gốc của
sanh tử luân hồi”, thì có thể theo thói
nhi nữ thường tình rơi nước mắt tiếc nuối khi người
bạn thân quen sắp bỏ mình đi. Đằng
này cả nàng và chàng trai đều
hiểu rõ điều ấy. Có điều, đâu phải
hiểu rõ thì một sớm một chiều có thể dứt bỏ ngay nghiệp ái sâu nặng đeo bám
chúng sinh đời đời kiếp kiếp.
Không thấy bạn mình nói gì, chàng trai cũng
im lặng. Vài
tuần sau, chàng qua từ biệt nàng
thiếu nữ.
- Anh đã thưa với các sư. Đầu tháng tới anh sẽ được gửi
lên ngôi chùa nhỏ trên núi để tập sự
xuất gia. Em ở lại
mạnh khỏe nhé.
- Không phải ở chùa này sao? Mà là chùa trên núi sao?
- Ừ. Các sư nói như vậy.
- Ừ. Như
vậy thì tốt hơn.
Im lặng. Mỗi người đều có những
suy nghĩ riêng của
mình, nhưng sâu thẳm trong lòng họ thì nghĩ rằng
quả thật như vậy sẽ
tốt hơn.
Nàng khẽ hỏi:
- Anh đi thật hả?
- Không. Anh bắt đầu dừng lại. Em mới là người còn đi đó chứ.
Chàng trai cười khi nói với nàng câu ấy, để xua đi bầu không khí
trầm lặng bấy giờ.
Nàng
mỉm cười. Chắc chàng lại lấy tích truyện Phật
và tướng cướp
Vô Não để nói với nàng đây. Truyện kể rằng khi
Vô Não không tài nào đuổi
theo kịp để giết
Đức Phật, hắn mới bảo Phật dừng lại.
Phật nói
Như Lai đã dừng lại rồi. Hắn bảo Ngài
nói dối, Ngài vẫn đi mà nói là dừng lại. Lúc đó
Thế Tôn mới bảo hắn rằng
Như Lai đã dừng lại từ lâu sự làm
tội lỗi đưa đến
đau khổ trong
luân hồi, còn hắn thì vẫn chưa dừng sự
sát hại sinh mạng có thể dẫn đến đắm chìm trong biển
khổ luân hồi không biết ngày ra khỏi.
Vô Não nghe đến đó liền
tỉnh ngộ. Hẳn lúc này đây, người
bạn thân thương muốn trách nàng
thiếu nữ rằng nàng đã biết được nghiệp ái là
nguyên nhân dẫn đến
sinh tử luân hồi mà vẫn còn
mải miết chưa chịu dừng lại.
Bắt gặp được nụ cười mỉm của nàng, chàng trai biết nàng đã
hiểu ý mình. Nàng vốn rất
chú tâm khi
nghe pháp,
lại thuộc nhiều
câu chuyện cổ Phật giáo. Vả lại họ chơi thân
với nhau từ nhỏ đến lớn nên chỉ cần liếc qua một
cử chỉ, một cái nhíu mày hay
nheo mắt cũng biết ngay trong lòng người kia đang nghĩ gì.
Nhân duyên của chàng và nàng thật kỳ lạ và
tốt đẹp. Hiếm có người con gái nào
vững vàng và thấu hiểu như vậy. Bằng chứng là nàng bắt đầu
giả vờ tị nạnh để trêu chàng:
- Đang là bạn bè
như vầy mà sau này phải gọi anh là thầy, còn em xưng là con sao?
- Hay em
xuất gia luôn đi.
-
Không cần, vậy lại
mang tiếng bắt chước anh hả?
Cư sĩ Duy Ma Cật hiện thân cư sĩ tại gia mà các hàng
đệ tử Phật cũng rất kính nể kìa.
Nàng cười cười ra vẻ bướng bỉnh. Chẳng ai biết trong lòng nàng nghĩ gì. Nhưng chàng trai thì đã
quyết chí cắt ái ly gia, một lòng cầu
giải thoát sinh tử và nguyện đem
tình thương trải rộng
khắp
chúng sinh.
Chàng biết rằng tình cảm của nàng đối với chàng vừa
lo lắng vừa
thương mến như một người em gái đối với anh trai. Ngày nào còn
vui đùa hồn nhiên bên nhau, giờ phải tạm
xa nhau,
phàm phu ai không khỏi có chút
quyến luyến ngậm ngùi. Rõ là cái cõi này có hợp thì có tan,
vạn vật xoay vần
biến chuyển còn đó mất đó.
Vấn vương hoài trong
những thứ
hư ảo thì không thể làm nên nghiệp lớn. Chàng hỏi nàng một câu, vừa có ý thử nàng nhưng cũng là
thực tâm chàng thắc mắc:
- Anh hỏi thiệt, từ hôm anh nói sẽ đi
xuất gia, em không muốn giữ anh lại sao? Mọi lần em sẽ mè nheo dữ lắm mà.
Nàng nhìn thẳng vào mắt chàng và
chân thành đáp lại:
-
Lúc đầu thì em muốn giữ anh lại. Nhưng sau đó về nhà
suy nghĩ, em thấy anh đi
xuất gia như vậy
tốt hơn. Sống gần em đâu có tốt như sống gần Phật.
Nghe những lời
trong sáng và
thành thật như vậy, chàng trai rất
cảm động. Chàng thầm nguyện cho cả chàng và nàng đều sẽ mau chóng
thoát khỏi vòng quay
luân hồi khổ não vô biên này.
Họ chia
tay nhau, đường
ai nấy đi.
Mặt trời cũng sắp lặn. Từ xa vẳng lại thanh âm lay
động lòng người của
tiếng chuông chùa ngân vang, như
thức tỉnh khách trần mau tìm về với bổn tâm.
Truyện ngắn của H.A