Tâm Tín hay Tâm Tưởng
Ni Sư Trí Hải thuật
(Truyện có thật)
Vào
khoảng năm 1978, chùa
chúng tôi xảy ra một
biến cố làm cho tất cả
mọi người có thêm
kinh nghiệm rùng rợn về
tái sinh và
nghiệp báo. Nếu
biến cố này xảy ra trước 75 thì
chắc chắn những tờ nhật báo
tha hồ khai thác để làm tiền
thiên hạ, và chùa
chúng tôi cũng sẽ bị
ảnh hưởng không ít vì
cái cảnh
dập dìu tài tử giai nhân đua nhau tới chùa
tìm hiểu sự vụ hòng
kiểm chứng những lời tường thuật của
báo chí. Nhưng vì
sự cố đã xảy ra vào một thời rất căng cho các chùa chiền, thêm nữa chùa
chúng tôi ở nơi thật hẻo lánh trên núi thì còn ai biết được một
sự cố hi hữu đã xảy đến.
Đương
sự hiện nay là một
ni cô đã ngoài ba mươi, tốt nghiệp
đại học và đang ở
Sàigòn để theo cao học. Một hôm về thăm chốn tổ - chùa
Trúc Lâm nằm trên đường đi lăng Khải Định -
chúng tôi gặp nhau và
nhân lúc cao hứng y
đã kể lại chuyện đời của y cho tôi nghe.
Tâm Tưởng -
pháp danh cô bé lúc mới vào chùa - trước kia
vào khoảng 1978, là một
nữ sinh viên đại học Sư phạm Huế
sắp ra trường. Cả
gia đình y không ai biết
đạo Phật là cái gì cả. Y đang lưu trú trong cư xá của
đại học vì nhà ở tận dưới quê xa. Một hôm y
về thăm nhà, ở lại trong căn phòng nhỏ,
thức đêm ôn bài cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Giữa khuya,
thình lình có một con rắn lớn bò qua cửa sổ vào phòng. Y hét lên,
đánh thức cả nhà. Cha y đang ngủ nhỏm dậy, cầm cây
then cửa phóng về hướng con rắn và
lập tức đập nó chết.
Không
lâu sau đó, ông
tự nhiên bỏ ăn bỏ uống, nằm dài suốt ngày này qua tháng
khác,
thân hình mỗi lúc một
tiều tụy. Chở đi bệnh viện thì
bác sĩ không
khám phá ra được bệnh gì, đành về nhà nằm tiếp. Cô gái
trở lại đại học xá, đang học thi thì bỗng được tin cha chết. Cô chạy như bay về nhà, vào
lúc giữa trưa đứng bóng. Cô chạy ngay giữa đường xe hơi nhưng kỳ lạ thay, không bị một
chướng ngại gì suốt cả quãng đường dài gần 20 cây số.
Người cha đã được khâm liệm bỏ vào quan tài, khằn kín mít chỉ chờ cô về
để đưa ma vì phải làm theo giờ giấc mà ông thầy coi lịch số đã định.
Cô
gái hùng hổ từ ngoài chạy vào nhà, gạt tất cả
mọi người ra mà đâm bổ vào nơi đặt quan tài cha. Đến nơi, cô dùng hai tay trần bứt tất cả giây nịt quan tài, mở tung cái nắp hòm, moi vứt ra
mọi vật dụng tẩm liệm
rườm
rà phủ trên
xác chết cho đến khi lộ gương mặt thây ma. Rồi cô dùng 10 ngón tay cào cấu gương mặt ấy cho rách nát xong chạy ra giữa đường cười ha hả la lên:
"Ta đã trả được mối thù! Ta đã trả được cả hai mối thù!"
Mọi
người quá bất ngờ không kịp
phản ứng vì cứ ngỡ cô gái thương cha muốn
tới gần quan tài để khóc lóc cho hả. Đến khi cô làm mọi sự nói trên một cách
chớp nhoáng, họ không kịp trở tay và
vô cùng kinh ngạc trước
sức mạnh phi thường của cô gái đang bị quỷ nhập. Nhiều người đàn ông lực lưỡng xông vào
can ngăn nhưng đều
bị gạt cho té nhào. Sau đó hồn ma ứng vào miệng cô để đọc lên một bài thơ dài, theo đó người ta được biết
câu chuyện đại khái như sau:
Nguyên
kiếp trước cô là một người đàn ông có vợ; người đàn ông này
ngoại tình và lại còn về giết vợ. Người vợ chết trong tâm trạng
uất hận nên đã
tái sinh làm con rắn, còn người đàn ông (có lẽ do nghiệp
ngoại tình)
tái sinh làm cô gái
trong đời hiện tại. (Thảo nào gương mặt cô bé do
ấn tượng tiền kiếp vừa qua, không mang vẻ
nữ tính cho lắm). Con rắn bò vào nhà toan mổ cô gái để trả
mối thù xưa, thì lại bị cha cô đánh chết.
Thần
thức của người đàn bà bị tình phụ
kiếp trước - tức của con rắn
bị giết kiếp này - đã nhập vào cô con gái, bắt cô phải cào nát mặt cha cô.
Khi
tỉnh dậy nghe thuật lại những gì mình đã làm, cô gái
vô cùng đau khổ.
Gia đình cô cũng từ đấy càng ngày càng
sa sút. Hồn ma báo oán không những nhập vào cô gái làm cô khi tỉnh khi say mà còn khiến tất cả các thành viên trong
gia đình cũng trở nên dở dở ương ương từ ngày cha cô chết. Đôi khi vào những ngày "thất thất trai tuần" của người cha, vị thầy đang
tụng kinh phải rởn ốc vì tiếng cười
rùng rợn của tất cả
mọi người trong
gia đình đang quỳ sau lưng.
Cô
gái bỏ học, về nhà thức suốt ba đêm
thắp hương giữa trời
cầu khẩn vị nào có phép
thần thông (cô chưa hề biết Phật) xin hãy giải mối oan khiên
nghiệp chướng cho cô. Lời
cầu nguyện của cô đã cảm đến một vị
thiền sư trong cõi
vô sắc. Vị ấy nhập vào xác cô gái bắt người anh phải đưa cô lên chùa
Trúc Lâm xin
Hòa thượng thế phát quy y. Trong nhà không ai biết
đến chùa và
Hòa thượng, nhưng cô gái
cương quyết bảo người anh
cứ theo cô là được. Nói xong cô gái lôi người anh chạy như bay giữa đường trường
gần 20 cây số lên tới chùa
Trúc Lâm.
Tới
nơi trong khi người anh sụp lạy
Hòa thượng trụ trì như tế sao, xin
Hòa thượng cứu cho em gái, thì cô gái cứ đứng
sừng sững ngang nhiên nhìn
Hòa
thượng mà
mỉm cười.
Hòa thượng quắc mắt nhìn cô gái, quát lên: - "Quỳ xuống".
Hồn
ma trong xác cô vẫn không
quy phục, cứ nhìn chằm chặp vào
Hòa thượng mà
cười
ngạo nghễ. Khi
Hòa thượng rút con roi bằng gỗ dâu sắp giáng lên người cô gái và quát lần thứ hai "quỳ xuống" thì cô gái mới từ từ quỳ xuống, nhưng vẫn nhìn
Hòa thượng mà
mỉm cười nói: - "Vì muốn độ cho nữ này mà tôi phải quỳ trước sư đệ".
Theo
những gì xác cô gái nói, thì đấy là một
thiền sư (mang một cái tên bằng
tiếng Phạn) đã
viên tịch 200 năm, hiện trú cõi
vô sắc, vì cảm lời
cầu khẩn của cô gái nên muốn giúp cô ta đi tu để
giải thoát oan nghiệp nhiều
đời giữa cô và con rắn. Theo vị
thiền sư thì giữa đôi bên đã có oan nghiệp từ 500 năm chứ không phải mới đời trước và đời này.
Thiền sư yêu cầu Hòa thượng độ cho cô gái
xuất gia.
Hòa thượng bèn gửi cô gái qua chùa ni bên cạnh cho
sư trưởng tôi
dạy bảo. Khi tỉnh cô gái
sinh hoạt rất
bình thường và
tuyệt nhiên không nhớ được điều gì đã xảy ra trong khi vị
thiền sư mượn xác cô để nói chuyện với
Hòa thượng. Cũng
do
áp lực vô hình của vị
thiền sư, cô lên trường
đại học Sư phạm nhiều lần xin nghỉ học để
xuất gia, nhưng nhà trường
không chấp thuận.
Cuối cùng một chuyện kỳ lạ xảy đến làm cho bạn bè và nhà trường phải
chấp thuận cho cô nghỉ học vì
lý do bệnh
thần kinh. Mỗi lần bước vào cổng trường là cô
tự nhiên bị câm không thể nói một tiếng nào
cho đến khi ra khỏi cổng. Nhiều lần như vậy trước sự
chứng kiến của những nhân viên trong trường, nên họ phải làm chứng cho cô được nghỉ học vì bệnh điên.
Trở
về chùa, cô gái hành điệu như tất cả những người tập sự
xuất gia khác, nhưng
thỉnh thoảng cô lại
bị oan hồn con rắn (mà cũng là bạn đời trong
kiếp trước) nhập vào xác để
quấy nhiễu, trách móc về chuyện không lo
tu hành, có
tư tưởng xấu, muốn bỏ về nhà. Mỗi lần như vậy xác cô gái lại bị
một trận đòn nhừ tử của
sư trưởng tôi. Một hôm sau khi bị đòn, cô gái khóc lóc đến quỳ trước
sư trưởng mà bạch:
- Bạch
sư trưởng,
sư trưởng đánh con
oan ức lắm. Y có
ý nghĩ thối
lui về
nhà không muốn tu, nên con mới phá y. Con chỉ muốn cho y
tu hành để
giải oan nghiệp giữa con và y mà thôi.
Sư trưởng tôi bảo hồn ma:
- Bây giờ ta
quy y cho
ngươi. Hãy theo Phật, đừng theo nó nữa, ngươi chịu không?
-
Dạ, dạ, thế thì tốt lắm, bạch
sư trưởng. (Hồn ma có vẻ mừng rỡ, mượn xác cô gái để bày tỏ sự cám ơn). Xin
sư trưởng quy y cho con luôn.
Sư
trưởng tôi làm phép thọ
tam quy y cho cả cô gái lẫn hồn ma đang mượn xác cô. Hồn ma được
pháp danh Tâm Tín, còn cô gái
pháp danh là
Tâm Tưởng. Từ đấy cô gái được
yên ổn tu hành không bị
quấy nhiễu.
Bẵng
đi một dạo khá lâu, bỗng một đêm kia, sau giờ "chỉ tịnh" (khoảng 9 giờ tối, giờ mà tất cả
tu sĩ trong chùa đều leo lên
bồ đoàn để
tọa thiền niệm Phật trước khi nằm xuống ngủ), cô gái xồng xộc chạy vào "liêu" của
sư trưởng trong khi người đang nhập thiền. Người quát hỏi:
- Ai đó? Tâm Tín hay Tâm Tưởng?
Cô gái
trả lời ngay : - "Dạ con là Tâm Tín".
Cô
bé
thị giả đang hầu quạt cho
sư trưởng (vì lúc đó vào
mùa an cư khí trời khá nóng nực) nghe mà ớn lạnh
toàn thân, cả mình rởn ốc.
Sư trưởng bình tĩnh dạy:
- Ta đã bảo ngươi hãy
để yên cho nó tu, sao
cứ theo nó hoài? Người còn muốn theo nó tới bao giờ nữa? Có phải như vậy là cả ngươi lẫn nó
cùng khổ cả không?
Hồn ma tỏ lộ sự
vui vẻ, nói qua xác cô gái:
-
Dạ, dạ bạch
sư trưởng, con không theo nó nữa! Con chỉ muốn đến báo cho
sư trưởng một
tin mừng là con đã tìm được chốn
đầu thai. Xin
cảm tạ sư trưởng!
Nói xong cô gái chạy về chỗ ở dành cho chúng điệu, và từ đấy hồn ma không bao giờ
trở lại.
Nghe
xong chuyện ni cô kể (khi kể chuyện này thì cô gái đã là một
tỷ kheo ni
trong đạo) tôi
củng cố được vài
kinh nghiệm bổ ích cho việc
tu hành. Trước hết là
tính cách giả dối tạm thời của giới tính như nam hoặc nữ và
của sinh vật như người hay
súc sinh. Khi bị
vô minh làm mờ ám thì người
nam
si mê người nữ và ngược lại, mà không
ý thức được rằng hai
yếu tố nam, nữ không có gì là chắc thực cố định. Mỗi người qua quá trình
luân chuyển, ai cũng đã
vô số lần khi mang thân người nam, khi khoác lốt người nữa, cho nên hai thứ
mặc cảm tự tôn (khi mang thân nam nhi) và tự ti (khi khoác
hình hài nữ nhân) đều vô lối; lại nữa
bản chất mỗi người đều có đủ cả hai
yếu tố nam
nữ không ai thiếu ai. Chính cái
cảm giác thiếu thốn tưởng tượng ấy đã đẻ ra
vô số vấn đề xã hội và
tâm lý.
Thứ
hai, chẳng những
nam nữ là
huyễn hóa mà người và
súc sinh cũng thay nhau như bỡn. Ta không thể quyết chắc mình sẽ được
mãi mãi làm người. Nếu vô tình nổi một niệm
sân si trước khi chết là ta có thể thác sinh làm rắn rết như chơi. Tỉ như người đàn bà bị
phụ tình đời trước, vì chết
trong cơn tức tối mà đã
tái sinh làm thân rắn
trong đời này, bất kể oan
hay ưng.
Vậy thì điều cốt yếu là đừng nên thù hiềm bất cứ ai, vì sẽ rất
hiểm cho chính
bản thân mình.
Nên trong kinh
Di Giáo đức Phật có dạy:
"Nếu ai cắt xẻ thân thể ngươi ra từng mảng từng đoạn, cũng đừng vì thế mà ôm lòng giận dữ."
Lạy Phật! Mong sao cho tất cả
mọi người đều
ý thức được
hạnh phúc hiếm có mình đang hưởng (là được
tái sinh làm thân người) để lo
tu học theo
chánh pháp, không bỏ
lỡ dịp may hiếm có này.
Trích nội san Tuệ Uyển, số 4, tháng 07/95 (Người gửi bài: Trần Tiến)