6. Bình An Như Myanmar

20/05/201412:00 SA(Xem: 6262)
6. Bình An Như Myanmar

NỤ CƯỜI MYANMAR
TS Nguyễn Mạnh Hùng

6. BÌNH AN NHƯ MYANMAR

Chúng tathói quen, rời Hà Nội hay Sài Gòn náo nhiệt và ồn ào để về những vùng quê để đổi gió, để có được bình an. Nhiều người làm như vậy. Tôi cũng vẫn thế. Tuy nhiên cái bình an ở Myanmar khác xa so với bình an ở đất Việt. Tôi không biết tại sao.

Bạn đã được đến nước nào mà tại sân bay có đoàn âm nhạc dân tộc biểu diễn chào mừng bạn chưa. Trừ trường hợp bạn là thành viên đoàn của lãnh đạo quốc gia. Ấy vậy mà chuyện ấy xảy ra ở Myanmar. Câu chuyện là có thật. Một cảm giác nhẹ nhàng, thư thái, lâng lâng tràn dâng trong mọi thành viên của đoàn. Âm nhạc theo chúng tôi lên xe về khách sạn. Ai cũng thấy mình quá may mắnhạnh phúc. Có người bảo, do lao động ở Myanmar được trả thấp nên họ sẵn sàng phục vụ hành khách. Người khác lại cho rằng người dân Myanmar hạnh phúc khi phục vụ, rằng họ đang mang hạnh phúc đến cho chính họ và khách phương xa. Tôi chỉ lặng im thưởng thước trọn vẹn.

con_duong_binh_an-contentThời nay, ít đâu còn thấy xe bò, xe tay chở hàng từ máy bay về nhà chờ đợi bạn nhận hoặc chở hành lý của bạn từ nơi bạn check in ra máy bay để cất cánh. Lạ lắm. Tôi ngồi lặng lẽ ngắm những nhân viên hàng không Myanmar. Họ cần mẫn làm việc trong bình an đến lạ. Sân bay Myanmar giản đơn đến khó tin. Tất cả là thủ công. Là dùng tay. Nhưng rất nhẹ nhàng và bình an.

Khi máy bay hạ cánh tại Heho, xe kéo của sân bay kéo hết va ly, túi xách của chúng tôi ra thẳng xe bút. Thay vì chúng tôi nhận hành lý và tự xách hay đẩy ra xe. Chuyện này làm cho nhiều người đi Myanmar lần đầu ngạc nhiên. Nhưng thực ra đó là tấm lòng thôi mà: họ biết hành lý riêng đoàn chúng tôi là gần 20 kiện nên trả hết hành lý cho các khách lẻ, còn lại là đoàn Việt Nam. Họ giúp chúng tôi trong bình an và không có bất cứ đòi hỏi nào.

Đến với Bagan, chúng tôi đón nhận bình an đến lạ thường. Ngày nào cũng tôi cũng 2 lần ngắm mặt trời mọc và lặn. Trời Bagan về đêm khá lạnh. Chúng tôi mặc áo ấm để từ 3h30 lên xe ngựa hướng về ngôi chùa cao nơi đây và nhẹ nhàng trèo lên ngồi thiền sớm mai. Không khí trong lành và se lạnh. Những ánh nến được đoàn chúng tôi thắp lên ấm áp và tinh khôi. Chúng tôi im lặng ngồi thiền làm cho các bạn nước ngoài khác cũng thiền theo. Chúng tôi lễ Phật để các bạn phương tây cũng cùng lễ Phật. Chúng tôi niệm Phật và hầu như ai xung quanh cũng cùng niệm. Bình an và tràn đầy nặng lượng. Sớm mai đẹp làm sao.

Khi bầu trời ửng hồng là lúc chúng tôi im lặng nhất. Tất cả lặng im ngắm. Cả một rừng người im phăng phắc. Chợt tôi nghĩ, nếu mà ở Việt Nam hay chỉ cần có đông người Việt thôi thì quân ta tha hồbình luận, chỉ chỏ, nói chuyện và… náo loạn. Ở đây ai cũng như ai: lặng im, dồn cả thân lẫn tâm thưởng thức. Bởi nếu mải bàn tán thì ai sẽ thay ta nhận bình an sớm mai.

hoang_hon_myanmar_va_kinh_khi_cau-contentBình an khi mặt trời lặn. Ngắm hoàng hôn bình an lạ thường. Mặt trời đẹp kỳ lạ. Tôi ít thấy ở đâu mặt trời hiền dịu và long lanh như ở Myanmar. Cả ở Golden Rock lẫn Bagan. Cả ở hồ Inle lẫn Mandalay. Người phương tây đổ về đây hình như để ngắm cảnh và cảm nhận sự bình an. Tôi rất thích ngắm kinh khí cầu vào bình minh ngày mới nhưng cũng rất thích ngắm xe ngựa và những con đường nhỏ ngoằn nghèo đầy bụi khi trời chiều.

Tôi đã từng đi xe ngựa ở nhiều nơi khác nhau trên thế giới. Nhưng đi xe ngựa ở Myanmar là đặc biệt nhất. Nhất nữa là ở Bagan. Những người lái xe ngựa rất hiền lành và chất phát. Họ chăm và yêu ngựa vô cùng. Tôi rất xúc động thấy họ vuốt ve ngựa. Tôi ngạc nhiên khi thấy 1 anh nằm trọn dưới 4 vó ngựa. Bình an đến lạ kỳ.

Tôi vẫn nhớ bữa tôi tặng anh lái ngựa 2 bắp ngô đầu giờ sáng. Những tưởng anh sẽ ăn. Vậy mà anh đã bẻ ra cho ngựa ăn. Bắp còn lại anh không cất đi mà bẻ ra cho những con ngựa khác cùng đoàn, mỗi chú ngựa thưởng thức 1 miếng. Chao ôi, đẹp quá. Tôi cứ ngẩn người ra mà ngắm.

Trong 13 ngày có mặt trên đất Myanmar, ở đâu chúng tôi cũng thấy bình an. Dù Yangon hay Bago, dù Golden Rock hay Bagan, dù Mandalay hay Heho. Dù chốn đông người hay làng quê thì bình an cũng lan tỏa khắp muôn nơi. Tôi biết rằng bình an đó là do các Phật tử nơi đây tạo ra. Chắc chắn là vậy.

Những ngày cuối cùng đến với chúng tôi nhanh vô cùng. Chúng tôi nghỉ ngơi trên hồ Inle trong 1 resort đẹp đến lạ thường. Hồ Inle rộng lắm, có lẽ rộng dài hơn cả Biển Hồ của Campuchia. Chúng tôi tha hồ dạo chơi và ngắm nhìn nước, chơi với chim và cá. Chúng tôi ngồi trên bến uống trà nóng và sẻ chia. Chúng tôi bước những bước chậm và bình an trên những con đường nhỏ, dưới những tán cây xanh.

Resort này có quy định, khi có khách nước nào đến sẽ kéo cơ nước đó lên. Vậy là 3 ngày chúng tôi được thấy cờ Việt Nam. Ngồi bến hồ ngắm cảnh mà thấy an lạc và tự hào. Ai cũng muốn ở thêm Inle Resort thêm vài ngày nữa.

Về đến sân bay Tân Sơn Nhất trong cái nóng đất Việt, chúng tôi nhìn nhau và hỏi nhau: Bao giờ lại được quay lại đất nước Myanmar bình an nhỉ. Ước gì mỗi năm về đó một lần.

xe_ngua_va_nguoi_binh_an-content
Xe ngựa và người bình an
saan_bay_myamar-content
Sân bay Myanmar
ngam_binh_an_ho_inle-content
Ngắm bình an hồ Inle
nam_thu_gian_tai_ho_inle-content
Nằm thư giãn tại hồ Inle
mot_goc_san_bay_o_myanmar-content
Môt góc sân bay ở Myanmar
hoang_hon_myanmar_va_kinh_khi_cau-contenthoang_hon_binh_an_noi_golden_rock-contenthoan_hon_binh_an_o_bagan-content
Hoàn hôn bình an ở Bagan
con_duong_binh_an-content
Con đường bình an
cau_go_binh_an_o_myanmar-content
Cầu gỗ bình an ở Myanmar
canh_dep_ho_inle-content
Cảnh đẹp hồ Inle


Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
13/11/2015(Xem: 8222)
26/07/2016(Xem: 12266)
27/10/2023(Xem: 751)
21/11/2015(Xem: 7426)
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.
Có rất nhiều thông tin trái ngược nhau về đậu nành: Nó có tốt cho sức khỏe không? Nó có nguy hiểm không? Và nếu ăn được thì tại sao một số người lại nói là không?
Là Phật tử, ai cũng muốn tìm hiểu Đạo Phật để thực hành cho đúng đắn ; nhưng Phật Giáo thật mênh mông, như lá cây trong rừng : học cái chi đây ? bắt đầu từ đâu ? Cả đời người chắc cũng không học hết được. Mỗi người tùy theo phương tiện, chí hướng, ý thích, điều kiện, mà đặt trọng tâm trên một hay vài địa hạt nghiên cứu.