CHẲNG CÓ CÁI ĐANG LÀ
Tác giả: Cư sĩ CHÁNH HIỀN (Phạm Chân Như)
Không có cái Tôi nào đang hiện hữu hay đang là, mà sự hiện hữu ấy đã có từ muôn thuở, trước khi cái Tôi này có mặt, nên sự hiện hữu ấy nhận ra ta, chứ không có một cá nhân nào tu hành gì mà nhận ra cái đang là hay hiện tiền gì cả. Chỉ quên cái Tôi đang hiện hữu ảo này thôi.
Như sóng xuất hiện, biển biết. Sóng tan, biển cũng biết. Biển là muôn đời, khoảnh khắc của sóng làm sao cảm nhận ngàn đời của biển.
So với pháp giới hiển bày rõ ràng như vậy từ thuở nào, đối với sự xuất hiện của thân này mấy mươi năm đâu không là khoảnh khắc, khoảnh khắc ấy phải chịu không biết bao nhiêu đau thương, thống khổ, có phút giây nào mà nước mắt không rơi trên cái đang là không tướng mạo ấy. Đã không tướng mạo sao biết có cái đang là? Không phải tưởng chứ là gì?
Chúng ta nghe quý Ngài dạy: quan trọng là cái đang là, hiện tiền, hiện hữu… gì đó. Rồi cũng nghĩ rằng mình cũng có cái đang hiện hữu, đang là… thật chẳng phải. Vì sự hiện hữu hoặc đang là mà bạn vừa tư duy mà có được là cái đang là sinh diệt, là tưởng ra thôi. Là sự lầm lẫn.
Vì sao gọi lầm lẫn? Vì vừa nghĩ cho mình cũng có cái đang là, hiện tiền, hiện hữu liền mất khi gặp duyên, tức là cái tư duy ấy lại tư duy các duyên khác, sao gọi đang là được. Chỉ để thể hiện với người rằng tôi cũng có “cái đang là” bình yên. Để đỡ ngại là người nghiên cứu lâu năm thôi...
Người đang là, như chiếc lá rơi dưới trăng hay mưa bão, trăng vàng lặng lẽ tịch chiếu vô ngại. Ta cũng có sự thấy biết lặng lẽ bình yên thanh tịnh như ánh trăng vàng trên mọi vấn đề cuộc đời không ngăn ngại.
Trừ khi ta đại hùng, đại lực, đủ sức tin rằng mình không là gì cả. Từ sự thấy biết uyên thâm đến sự trải mình trong khổ đau vinh nhục. Chẳng có cái gì gọi là mình, không ai phải chịu khổ đau vinh nhục, thân này cũng không phải là mình.
Sóng nghiệt ngã chập chùng cũng chẳng nhớ mình là sóng, ngại gì hợp tan.
Người cũng không phải là ta, chuyện muôn đời của loài người như sóng vỗ. Nhớ về nghìn trùng nòi giống nào là ta, tìm cái đang là cũng không thấy.
Suối chảy về nguồn, chim gọi bầy bên đồi xa về tổ. Bên đồi xa lặng lẽ ánh trăng vàng..

- Từ khóa :
- nói với chính mình
- ,
- Kinh Nghiệm Tu Tập