Những Cuộc Nói Chuyện Madras

30/05/201012:00 SA(Xem: 6457)
Những Cuộc Nói Chuyện  Madras

TƯƠNG LAI LÀ NGAY LÚC NÀY
NÓI CHUYỆN CUỐI CÙNGẤN ĐỘ

Nguyên tác: THE FUTURE IS NOW Krishnamurti’s Last Talks In India
Lời dịch: Ông Không 2008

 

NHỮNG CUỘC NÓI CHUYỆN
MADRAS

 
Nói chuyện cùng công chúng lần thứ nhất tại Madras [1]
Ngày 26 tháng 12 năm 1985.

 Sự kiệný tưởng về sự kiện.

Tôi muốn biết tại sao tất cả các bạn lại ở đây. Tôi thực sự có ý về điều đó. Với ý định gì, với mục đích gì, với loại khái niệm tưởng tượng hay mê tín gì mà người ta có? Và có lẽ nếu tôi đủ can đảm để gợi ý nó, bạn có lẽ đã đến đây với những ý tưởng đó, với những công thức đó. Và tôi sợ rằng bạn sẽ bị thất vọng bởi vì – tôi hy vọng bạn có thể nghe rõ, được chứ? Tôi hy vọng tất cả các bạn có thể nghe – người ta đã nói chuyện khắp thế giới trong suốt một thời gian dài, bảy mươi năm, đó là một thời gian dài, và tự nhiên người ta đã thiết lập được mọi loại danh tiếng tưởng tượng, mê tín, kỳ dị, và những danh tiếng đó, những hình ảnh đó mà người ta đã tạo ra đều thực sự vô nghĩa bởi vì điều gì chúng ta đang nói hoàn toàn khác hẳn một bài giảng thuyết. Một bài giảng thuyếtmục đích để thông tin, giảng giải, hướng dẫn và vân vân. Đây không là một bài giảng thuyết. Làm ơn chúng ta phải rất rõ ràng về điểm này. Đây không là một bài giảng thuyết. Về phía người nói, ông ta không có ý định hướng dẫn bạn, giúp đỡ bạn – tha thứ cho tôi khi phải sử dụng từ ngữ đó – hay thông tin cho bạn về một điều gì đó mà bạn muốn được nói về, lý thuyết, mê tín, tưởng tượng, một cố định như nó đã là. Nhưng chúng ta sẽ cùng nhau cân nhắc kỹ càng. Từ ngữ đó có một nghĩa lý rất sâu xa, deliberate, mà có nghĩa là cùng nhau xem xét, cùng nhau tham khảo ý kiến, nuôi dưỡng lẫn nhau, không phải vật chất, tôi hy vọng, nhưng tâm lý, trí năng, và thâm nhập thật sâu thẳm vào ý thức riêng của người ta, vào vận hành riêng của nó, cách suy nghĩ riêng của nó, cách sống riêng của nó. Đây không là cuộc gặp gỡ thuộc lý thuyết, nói về những sự việc khác nhau mà nên là, hay mà đã không là, nhưng cùng nhau, bạn và người nói đang cùng nhau tham khảo ý kiến, đang cùng nhau xem xét những sự việc. Làm ơn đây không chỉ là những từ ngữ. Người nói thực sự có ý về điều gì ông ta nói, dù bạn thích nó hay không. Ông ta nói chúng ta sẽ cùng nhau tham khảo ý kiến, cùng nhau xem xét, không phải tôi xem xét rồi sau đó kể cho bạn về nó nhưng trái lại cùng nhau, bạn và người nói cùng nhau tham khảo ý kiến, cùng nhau xem xét. Đây không là tuyên truyền bởi vì chúng ta cùng nhau đang tìm hiểu, đang hỏi han, đang nghi vấn, đang ngờ vực.

Ý tưởngsự kiện là hai việc khác hẳn. Sự kiện là một việc. Cái micro không là một ý tưởng, nó là một sự kiện. Vì vậy, sự kiện là điều gì chúng ta sẽ thảo luận, không phải ý tưởng về sự thật. Tôi hy vọng tất cả việc này đã rõ ràng. Được chứ? Thưa bạn, tôi nên im lặng bởi vì bạn đang im lặng hay sao? Đây là một cuộc gặp gỡ nghiêm túc, không chỉ là một trao đổi những từ ngữ. Một điều gì đó sai trái, thưa bạn? Vì vậy, từ ngay khởi đầu chúng ta phải rất rõ ràng rằng đây không là một buổi giảng thuyết, chúng ta không đang nói về những lý thuyết, điều gì đã xảy ra cho những con người qua hai triệu rưỡi năm tiến hóa dài đăng đẳng, nhưng cái gì chúng ta là, cái gì chúng ta đã trở thành, và cái gì là tương lai của chúng ta – không phải của nhân loại, cái gì là tương lai của tất cả chúng ta? Được chứ? Chúng ta hãy rõ ràng về điểm đó. Chúng ta sẽ cùng nhau cân nhắc kỹ càng, đó là cùng nhau tham khảo ý kiến. Vì cùng nhau tham khảo ý kiến, chúng ta nuôi dưỡng lẫn nhau, cả thuộc trí năng, không lời nói lẫn thuộc tâm lý. Nó không là điều gì đó thuộc trí năng. Nó không lãng mạn, không mê tín, tưởng tượng và vân vân. Vì vậy, chúng ta cùng nhau, bạn không thể chỉ ngồi đó và nói vâng, vâng, hay không, không. Các bạn đang tham dự, các bạn đang chia sẻ, các bạn đang cân nhắc, đang cùng nhau tham khảo ý kiến. Được chứ? Điều đó được hiểu rõ giữa chúng ta hay không?

chúng ta không đang thực hiện bất kỳ loại tuyên truyền nào, hay mời mọc bạn tham gia một giáo phái đặc biệt nào. Và ở đây tôi phải nói thêm rằng tôi không là một đạo sư của bạn, bạn không là một đệ tử của tôi. Chúng ta không đang thiết lập một nghi lễ mới, một xã hội mới, một nơi ẩn dật mới, một loại trại tập trung mới. Nếu điều này rất rõ ràng giữa chúng ta, rằng bạn và người nói sẽ cùng nhau tham gia trong mọi cuộc nói chuyện – nếu có những cuộc nói chuyện tương lai, điều đó tùy thuộc vào điều kiện sức khỏe của cái thân thể này.

Thế là chúng ta đã hiện diện trên quả đất này, theo những nhà khoa học và khảo cổ học và vân vân, được trên hai triệu năm, và chúng ta đây nè. Chúng ta là gì? Đúng chứ? Bạn tự hỏi chính mình. Tôi không đang gợi ý bạn là gì. Chúng ta đang mở toang cái hang động bí hiểm, những nguyên nhân tiềm ẩn sâu thẳm, cái sự thật nằm sau những nguyên nhân. Vì vậy, chúng ta sẽ tìm hiểu việc đó trong suốt những buổi nói chuyện. Tôi không biết sẽ có bao nhiêu buổi, nhưng tôi không thể quả quyết với bạn. Họ sẽ báo cho bạn liệu rằng sẽ có buổi nói chuyện vào ngày mai, hay không. Hay chỉ có một cuộc nói chuyện, đó là hôm nay, và thứ tư là cuộc gặp gỡ đặt câu hỏi và trả lời, và thứ bảy tới là cuộc gặp gỡ cuối cùng.

Vì vậy cùng nhau chúng ta sẽ quan sát thế giới này, đó là chính chúng ta. Được chứ? Bạn sẵn lòng hay không? Hay bạn bị kinh hãi, đang ẩn náu đằng sau mọi loại lý thuyết vô lý, mọi ẩn ý bóng gió thuộc tâm lý, mọi sự vệc mà con người đã gom góp vào chung khi họ gọi nó là tôn giáo, cái xã hội đang tồn tại mà là tình trạng thoái hóa đang từ từ xảy ra: sự ô nhiễm trong tất cả những thành phố, tước đoạt đi không khí, và cũng cả sự bất lương đồi bại. Đây là điều gì chúng ta bị kẹt cứng. Vì vậy, có gì sai trái với chúng ta? Hay đây là dòng chảy tự nhiên? Bạn hiểu câu hỏi của tôi chứ? Bạn thực sự có muốn lắng nghe tất cả những rác rưởi này hay không? Bạn phải đọc tất cả những việc này trong những tờ nhật báo, nếu chúng thành thật, những tờ tạp chí, và dĩ nhiên tất cả những đạo sư trong thế giới đã hủy hoại cái đó mà chúng ta muốn.

Vì vậy, chúng hãy bắt đầu, nhưng làm ơn luôn luôn nhớ rằng đây không là một buổi giảng thuyết. Bạn không đến để lắng nghe tôi. Bạn đến để lắng nghe chính mình, cái tôi đó phức tạp như thế nào, giả tạo như thế nào, sâu sắc như thế nào. Chúng ta sẽ tìm hiểu tất cả việc đó. Có lẽ không thể được trong một buổi nói chuyện, nhưng chúng ta sẽ nhìn rõ tại cuối cuộc nói chuyện này liệu rằng người nói có còn sống nổi hay không. Đó là điều gì nằm sau nó: yêu cầu các bạn ngồi yên lặng trong hai hay ba phút sau khi người nói đã yếu đi, và người nói sẽ tìm ra liệu ông ta có thể tiếp tục vào ngày mai, hay liệu ông ta sẽ sụp đổ vào cuối buổi nói chuyện hay không? Điều đó tùy thuộc vào bạn, bởi vì nếu không bạn, là một thính giả, có lẽ nói, đúng, đúng, nó nghe hay quá, hoặc chẳng hay chút nào cả. Nó không hợp lý, hay hợp lývân vân. Được chứ?

Chúng ta là gì, như những con người, mà đã sống trên quả đất này trong một thời gian dài như thế, tại sao chúng ta là như chúng ta là? Bạn đã hiểu câu hỏi của tôi chứ? Được chứ? Bạn có hiểu câu hỏi của tôi không? Có, thưa bạn?

Người hỏi: Không.

K: Cái gì?

Người hỏi: Ông ấy nói ông ấy không hiểu.

K: Nó rất đơn giản. Tôi đang sử dụng tiếng Anh thông thường, không phải tiếng Anh chuyên nghiệp. Tôi sẽ lặp lại một lần nữa: chúng ta đang chia sẻ tất cả điều này cùng nhau. Bạn không chỉ lắng nghe người nói, chúng ta đang cùng nhau tham khảo ý kiến, chúng ta đang cân nhắc kỹ càng. Từ ngữ đó thực sự là một từ ngữ rất đúng, deliberate, nó có nghĩa là cùng nhau tham khảo ý kiến, cùng nhau xem xét những sự việc, không phải thành kiến của bạn, không phải những quan điểm của bạn, không phải những kết luận của bạn, nhưng toàn qui trình suy nghĩ của bạn, nó đã thay đổi con người thành cái gì và vân vân. Được chứ? Nếu bạn không hiểu nó, tôi xin lỗi vì tôi sẽ không lặp lại nó. Chúng ta đang nói tiếng Anh thông thường.

Vì vậy, điều gì sẽ xảy ra cho chúng ta, cho mỗi người chúng ta? Đó là, chúng ta đã sống trên quả đất này như những con người trong một thời gian rất, rất dài, mà được gọi là tiến hóa. Và trong suốt sự tiến hóa của trải nghiệm, hiểu biết, suy nghĩ đó, tất cả những sự việc mà con người đã góp nhặt vào chung, gồm cả những mê tín của anh ấy, những thần thánh của anh ấy, những đế chế khác nhau của anh ấy, và khi bạn theo sát cái sự kiện thực sự, điều gì sẽ xảy ra cho mỗi người chúng ta? Bạn không muốn biết hay sao? Hay bạn sợ hãi phải biết? Nó là cái nào? Chúa ơi. chuyện gì thế? Không một câu trả lời.

Người hỏi: Chúng tôi muốn tìm hiểu.

K: Tôi không hiểu bạn đang nói về điều gì? Và bạn là phần còn lại của thế giới; điều gì bạn đau khổ, điều gì bạn trải qua, sự nhàm chán hàng ngày, sự nhỏ nhen của cuộc sống một người: đấu tranh, lo âu, phiền muộn, lơ đãng, cẩu thả, vô cảm. Và điều này được chia sẻ bởi toàn thể nhân loại. Đúng chứ? Mọi người trải qua điều này, vị đạo sư của bạn – nếu bạn có một người, tôi hy vọng bạn không có ai cả – vị đạo sư của bạn, nếu ông ấy tỉnh táo, nếu ông ấy sáng suốthợp lý, ông ấy trải qua tất cả điều này. Những vị vua và những ngài bộ trưởng trải qua tất cả việc này: phiền muộn, lo âu, hoang mang, đau khổ, chết, hy vọng về một cái gì đó trong tương lai. Đây là điều gì mọi người, bất kỳ nơi nào bạn đi, dù một người có văn minh như thế nào hay không, mỗi con người đều trải qua điều này. Đúng chứ? Bạn đang nghi ngờ sự thật đó sao? Bạn nghi ngờ điều đó, rằng mỗi con người khắp thế giới đều trải qua tất cả những điều này phải không? Và điều này tạo thành ý thức của chúng ta. Đúng chứ? Chúng ta đang hiểu rõ lẫn nhau không? Chúng ta cùng nhau đang làm việc phải không? Chúng ta cùng nhau đang tìm hiểu phải không? Hay tôi đang hướng dẫn bạn, đang giúp đỡ bạn? Tôi không giúp đỡ bạn. Làm ơn, hãy chắc chắn về một sự thật: tôi không muốn giúp đỡ bạn, tôi không là người hướng dẫn của bạn hay người giúp đỡ của bạn. Vậy thì bạn sẽ hỏi, tại sao tôi đang ngồi ở đây? Bạn đang ngồi ở đây bởi vì sự hiếu kỳ, bởi vì điều gì bạn đã nghe, hay đã đọc một vài hàng trong một quyển sách, hay bạn đã được nói, hãy đi và lắng nghe ông già đó và bạn sẽ tìm ra. Vì vậy, làm ơn hãy rõ ràng, người nói không đang hướng dẫn bạn, không đang giúp đỡ, qua mọi thời đại bạn đã được giúp đỡ: những đấng cứu rỗi, những vị đạo sư, những lạt - ma, bạn biết toàn bộ danh sách của họ, họ quá sẵn lòng giúp đỡ bạn, với những nơi ẩn dật của họ, với những tổ chức của họ, được bao gồm trong việc này! Và bạn đã được giúp đỡ. Nếu bạn gặp bất kỳ rắc rối nào, bạn vội vã chạy đến một vị đạo sư, hay đến một ngôi đền xin xỏ sự giúp đỡ, mà được gọi là cầu nguyện. Và bạn đã được giúp đỡ, bạn đã được hướng dẫn, thuộc chính trị, thuộc tôn giáo, thuộc tinh thần, và vào khúc cuối của tất cả công việc đó bạn là cái gì bạn là.

Vì vậy, người nói giải thích rõ – làm ơn nhận điều này một cách nghiêm túc – ông ta không đang hướng dẫn bạn, ông ta không đang giúp đỡ bạn. Trái lại, cùng nhau chúng ta đang đi cùng con đường, cùng nhau chúng ta đang chia sẻ, đang nuôi dưỡng. Tôi đang sử dụng từ ngữ “đang nuôi dưỡng” vừa thuộc về trí năng lẫn thuộc về tâm lý, chúng ta không thể nuôi ăn uống lẫn nhau, có quá nhiều người.

Vì vậy, luôn luôn nhớ điều đó trong cái trí của bạn, rằng bạn và người nói cùng nhau đang quan sát tổng thể vấn đề này, không chỉ là đau khổ của tôi, hay đau khổ của bạn, lo âu, hoang mang của bạn. Nó được chia sẻ bởi mỗi người trên quả đất. Và ý thức của bạn là ý thức của nhân loại. Đúng chứ? Bạn có lẽ không đồng ý, nhưng tìm hiểu, cũng cả thuộc trí năng, thuộc lý luận, không thuộc về cảm xúc vì lúc đó bạn bị mất hút. Một cách hợp lý, một cách sáng suốt, đang quan sát nó, không có thành kiến, những quan điểm, nhưng quan sát nó: bạn đau khổ và người đàn ông ở nước Nga cũng thế. Bạn bị hoang mang, người đàn ông ở Trung quốc cũng thế. Đúng chứ? Vì vậy, ý thức của bạn được chia sẻ bởi tất cả nhân loại. Đúng chứ? Bạn là nhân loại, không phải ông Smith, ông Rao, hay một ai đó như thế. Nếu điều đó rõ ràng đối với bạn, không phải được chấp nhận nhưng được hiểu rõ một cách hợp lý, đang tìm hiểu cùng nhau, đang chia sẻ cùng nhau, vậy thì chúng ta sẽ làm gì? Bạn hiểu câu hỏi của tôi không? Bởi vì nhìn thấy tất cả việc này, làm thế nào nhân loại đã phân chia thành những quốc gia, thành những giáo phái, thành những tôn giáođạo sư của tôi giỏi hơn đạo sư của bạn – và vân vân. Sự phân chia này, sự tách rời này tồn tại khắp thế giới. Đó là một trong những nguyên nhân chính của chiến tranh, những dân tộc. Đúng chứ? Nhưng bạn sẽ tiếp tục với chủ nghĩa quốc gia của bạn, với Ấn độ giáo của bạn, với truyền thống của bạn bất kể điều gì người nói đang trình bày. Đúng chứ? Đúng chứ, thưa bạn? Tất cả các bạn đều đồng ý, tôi mừng lắm, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục như trước kia. Đúng chứ? Các bạn là một đám đông lạ lùng!

Khi người ta thực sự nhận ra sự thật này, rằng bạn là toàn thể, không phải thuộc vật chất nhưng thuộc tâm lý, vậy thì bạn phải luôn luôn đặt câu hỏi này, tôi sẽ làm gì. Đúng chứ? Đừng chờ đợi tôi nói cho bạn. Chúng ta cùng nhau đang chia sẻ. Chúng ta cùng nhau đang tham khảo ý kiến. Đây không là một bài giảng thuyết. Tôi phải lặp lại điều này bởi vì bạn quen thuộc những bài giảng thuyết, một ai đó tuôn ra những thông tin cho bạn. Vì vậy, chúng ta sẽ làm gì, nếu chúng ta hiểu rõ sự thật sáng suốt, hợp lý rằng chúng tatoàn thể nhân loại? Dĩ nhiên, bạn sẽ không hiểu rõ sự thật này bởi vì đối với bạn có được tánh cá thể là điều rất quan trọng: tôi tách rời khỏi bạn. Dĩ nhiên, bạn tách rời tôi theo vật chất, bạn là một phụ nữ, tôi là một người đàn ông, hay tôi cao hơn, bạn thấp hơn và mọi chuyện như thế. Ngoại trừ sự phân chia sinh học, ý thức, ý thức của chúng ta mà là cái tôi với mọi ký ức, trải nghiệm của nó, ý thức của nó được chia sẻ bởi mỗi con người. Đúng chứ? Bạn sẽ không đồng ý tất cả điều này. Nó không thành vấn đề, tôi sẽ tiếp tục; nếu bạn muốn lắng nghe, cứ tự nhiên, nó không thành vấn đề nếu bạn lắng nghe hay không lắng nghe. Giống như những con chim, chúng tiếp tục hót, giống như một cơn bão đầy gió, mưa, sấm sét, và vẻ tuyệt vời của ánh sáng.

Vì vậy, nếu người ta thực sự, không phải thuộc lý thuyết hay trí năng, nhận ra, đó là, nhận ra điều gì đó, giống như một con rắn hổ mang rất độc hại, một con rắn rung chuông rất độc hại, vì vậy đừng đến gần nó. Nó không chỉ là kết luận, nó là cái chết của bạn nếu bạn đến gần nó: vì vậy, thuộc vật chất chúng ta bị quy định đến một con rắn. Vì vậy, bạn bị quy định, định hình, uốn khuôn trong ý tưởng rằng bạn là những con người tách rời. Bạn có một linh hồn tách rời, ý tưởng của Thiên chúa giáo và nếu bạn nhận ra rằng bạn là nhân loại, không phải bạn nghi ngờ nó, bạn là. Nếu bạn quan sátcẩn thận, tìm hiểucó chủ ý, không lẩn tránh nó, bạn sẽ thấy rằng bạn bị đau khổ, người đàn ông khác bị đau khổ, anh ấy cãi cọ với người vợ và con cái và mọi vấn đề của cuộc sống hàng ngày. Vì vậy, người ta sẽ làm gì? Đúng chứ? Bạn sẽ làm gì? Hành động của bạn là gì? Không phải kết luận. Bạn hiểu chứ, thưa bạn? Bởi vì một kết luận không là một sự kiện. Bạn có thể rút ra một kết luận từ một sự kiện, nhưng cái kết luận không là sự kiện.

Tôi đang ở trong một biển người mà dường như không phản ứng đến tất cả những điều này. Toàn bộ những tôn giáo của bạn đều đặt nền tảng trên tánh cá thể, những lời cầu nguyện của bạn, sự thờ phụng của bạn. Điều đó không thành vấn đề, tôi sẽ tiếp tục.

Vì vậy, người ta phải làm gì? Tôi phải làm gì, khi đang sống trong xã hội này, cái xã hội mà quá thoái hóa, tôi sẽ làm gì? Bất kỳ điều gì tôi làm, liệu nó sẽ gây ảnh hưởng cho xã hội? Bạn hiểu chứ? Liệu nó sẽ gây ảnh hưởng cho người hàng xóm của tôi, liệu nó sẽ gây ảnh hưởng cho cái người đàn ông, không phải trên mặt trăng, nhưng cái người đàn ông ở Nga? Vì vậy, tôi phải hỏi, ai đã tạo ra xã hội này? Đúng chứ? Các bạn có đang cùng nhau suy nghĩ, hay không? Ô, chúa của tôi ơi, tôi phải làm gì đây nếu bạn không phản ứng, nếu bạn không cảm thấy một cái gì đó? Vì vậy, chúng ta đang hỏi, ai đã tạo ra xã hội này mà quá vô luân, quá suy đồi, khắp thế giới, mà đang hủy diệt con người, mà đang thoái hóa, mà đang ô nhiễm toàn thế giới, tôi sẽ làm gì, hay không làm gì, để gây ảnh hưởng đến xã hội này? Bạn hiểu rõ câu hỏi của tôi chứ? Vì vậy, tôi hỏi chính mình, tôi có khác biệt xã hội hay không? Đúng chứ? Ai đã tạo ra xã hội này mà chúng ta sống trong đó? Đúng chứ? Bạn đang tự mình đặt câu hỏi đó, hay bạn chỉ đang lắng nghe tôi? Bạn đang đặt câu hỏi đó phải không? Câu trả lời của bạn là gì, nếu bạn thực sự đang sử dụng bộ não của bạn, không chỉ đang gật đầu? Câu trả lời của bạn là gì? Không phải những thần thánh nào đó?

Người hỏi: Một cái gì đó …

K: Tôi sẽ nói thêm một chút nữa, nếu bạn không phiền, một chút nữa. Bạn không phiền chứ? Khi có một cuộc họp mặt đặt câu hỏi và trả lời, nếu có được, bạn có thể đưa ra mọi loại câu hỏi cho tôi. Vì vậy, ai đã tạo ra cái xã hội này? Người cha của tôi, người cha của bạn, người bà của tôi và người bà của bạn. Đúng chứ? Tất cả họ đã giúp đỡ xây dựng cái xã hội suy đồi này mà chúng ta sống trong đó. Vì vậy, chúng ta là những người tạo ra cái xã hội này, những người xây dựng cái xã hội này, qua tham vọng của chúng ta, những sợ hãi của chúng ta, ham muốn có được an toàn trong liên hệ của tôi, trong công việc, quyền hành, chức vụ của tôi. Đúng chứ? Tất cả chúng ta đều muốn điều đó. Tôi đang nói sự thật, hay một điều tưởng tượng nào đó? Vì vậy, chúng ta là những người xây dựng của cái xã hội này. Xã hội không khác biệt tôi, chúng ta, bởi vì chúng ta tham vọng, chúng ta tham lam, chúng ta sợ hãi, chúng ta muốn chức vụ, quyền hành, đặc ân. Đúng chứ? Chúng ta muốn tất cả điều này, và cả Thượng đế nữa, thỉnh thoảng. Vì vậy, Thượng đế cũng là tạo tác của chúng ta. Bạn có lẽ không đồng ý, đừng đồng ý, chúng ta hãy tìm hiểu nó, chia sẻ nó. Thế giới phương Tây bị giam giữ bởi cái tôn giáo đặc biệt đó, và họ đang thực hiện những thảm họa từ nó. Xin lỗi, tôi không được nói như thế. Thượng đế và tiền bạc theo cùng nhau. Bạn gặp phải tí ti phiền muộn, bạn liền muốn một ai đó giúp đỡ bạn, thuộc cảm xúc, hoặc tình dục, hoặc tâm lý. Có mọi nhà thờ, thánh đường và đền chùa kia và một giáo sĩ thuận tiện ở đó. Tôi không đang bi quan, tôi chỉ đang vạch rõ cho bạn những sự thật.

Vì vậy, tôi sẽ làm gì, khi biết rằng tôi là phần còn lại của nhân loại, không phải là ông K? Bạn hiểu câu hỏi của tôi chứ? Tôi là gì, như một con người, mà là phần còn lại của nhân loại, tôi không hỏi nơi nào nhân loại, nơi nào nhân loại đang đi bởi vì tôi là nhân loại. Tôi tự hỏi liệu bạn có thấy sự quan trọng của nó hay không. Tôi tự hỏi liệu bạn có thấy chiều sâu của nó, vẻ đẹp của nó, sự vô hạn của nó, cái trách nhiệm. Tôi e rằng bạn không thấy. Bởi vì nếu bạn thực sự thấy, hoàn toàn cảm thấy trách nhiệm với người em của bạn, hoàn toàn cảm thấy trách nhiệm với người hàng xóm của bạn, không phải rằng bạn sẽ ngăn cản hay đánh vào đầu anh ấy, hay bảo anh ấy làm gì; bạn là người hàng xóm, bạn là người chăm sóc em bạn. Tôi không hiểu liệu bạn có thấy tất cả những điều này.

Vậy thì tôi sẽ làm gì đây? Tôi không đang cầu xin sự giúp đỡ của bạn, tôi không đang nhờ vào những lời cầu nguyện để một đấng vĩ đại nào đó giúp đỡ tôi – nếu có một đấng vĩ đại. Tôi đang đưa ra câu hỏi này, đang đặt câu hỏi này cho chính bản thân tôi, vì bạn phải, và tôi hy vọng bạn làm. Tôi sẽ làm gì đây, khi biết rằng tôi là phần còn lại của nhân loại? Tôi là nhân loại. Tôi có lẽ là một người đàn bà hay một người đàn ông, lùn, cao, sẫm đen, hay bất kỳ màu sắc gì, màu sắc không quan trọng, điều gì quan trọng là, là cái gì bên trong hộp sọ.

Vì vậy, tôi sẽ làm gì? Bất kỳ điều gì tôi làm, nó sẽ gây ảnh hưởng xã hội, mà là tôi hay không? Bạn hiểu chứ? Xã hội là tôi. Tôi đã tách rời chính mình khỏi xã hội, nhưng sự thậtxã hội đã được sắp đặt vào chung bởi con người. Và con người trong ham muốn của anh ấy để có an toàn, an toàn vĩnh viễn, qua tài sản, qua những niềm tin, qua những công thứcvân vânvân vân, anh ấy đã làm mọi thứ. Đúng chứ? Anh ấy đã xây dựng những nhà thờ, anh ấy đã xây dựng những thánh đường, anh ấy đã xây dựng những đền chùa, không chỉ trong quốc gia này, nhưng bất hạnh thay họ đang mang chúng đến nước Mỹ.

Vì vậy, tôi sẽ làm gì? Tôi không tách rời khỏi xã hội, tôi không tách rời khỏi phần còn lại của nhân loại, vì vậy bất kỳ điều gì tôi làm có ý nghĩatrách nhiệm vô cùng. Đúng chứ? Vô cùng. Vì vậy, trách nhiệm của tôi là gì? Đúng chứ? Câu trả lời của bạn là gì? Đừng ngồi đó và nhìn tôi. Câu trả lời đầu tiên của tôi với nó là, chúng ta có ý gì qua hành động? Đúng chứ? Tôi muốn làm một cái gì đó, không chỉ như một con người, tôi muốn gây ảnh hưởng xã hội, tôi muốn thay đổi xã hội, tôi muốn chặn đứng tình trạng thoái hóa đang xảy ra này. Bạn biết điều gì đang xảy ra trong thế giới. Tôi sẽ không trình bày tất cả những việc đó. Vì vậy, tôi sẽ hành động ra sao?

 Vì vậy, trước khi chúng ta đặt câu hỏi đó, hay trong khi đặt câu hỏi đó, tôi phải tìm hiểu hành động là gì? Bạn nói cho tôi, hành động là gì? Hàng động. Hành động theo một công thức không là hành động gì cả bởi vì bạn lặp lại, và lặp lại đó là bộ phận trong sự an toàn của chúng ta. Và lặp lại đó cho chúng ta một ý nghĩa chắc chắn của hạnh phúc, chúng ta vững chắc, chúng ta ổn định. Vì vậy, có phải hành động được đặt nền tảng trên những ký ức nào đó, hiểu biết nào đó, những trải nghiệm thuộc quá khứ nào đó và vân vân, hay không? Hành động là gì? Hành động có ý nghĩa như thế nào? Không phải tôi sẽ hành động, hay tôi đã hành động, nhưng hành động ngay lúc này. Bạn hiểu câu hỏi của tôi chứ? Không à? Tất cả các bạn đều được giáo dục tốt, phải không? Cử nhân, Cao học, Tiến sĩ và Giáo sư và vân vân. Tất cả các bạn đều được giáo dục tốt, và có thể bạn chưa bao giờ đặt câu hỏi này cho mình: tôi sẽ làm gì, khi nhận ra tôi là tất cả nhân loại, và trách nhiệm của nó, sự vĩ đại của nó là gì? Vì vậy, chúng ta đang hỏi, hành động là gì? Hành động, không ở tương lai, đó không là hành động, không, tôi đã hành động, mà là quá khứ. Vì vậy, hành động không có quá khứ và tương lai là gì? Hãy tìm hiểu nó, đây là một câu hỏi rất quan trọng. Nếu bạn dựa vào quá khứ để đặt nền tảng cho hành động của bạn, nó không là hành động, nó là một lặp lại, được bổ sung, được thay đổi chút ít nhưng nó vẫn còn là lặp lại. Đúng chứ? Chúa ơi, bạn được giáo dục ở đâu!

 Vì vậy, liệu có một hành động, làm ơn tôi đang đặt câu hỏi này rất nghiêm túc, liệu có một hành động không lệ thuộc vào quá khứ hay quy định đến một khuôn mẫu tương lai hay không? Bạn hiểu chứ? Hay điều này khó khăn quá – hay không có hành động gì cả. Chúng ta sẽ phải tìm hiểu nó rất chậm rãi. Bạn có muốn lắng nghe mọi câu chuyện nhàm chán này không? Hay bạn muốn ngồi yên lặng và thiền định? Tôi không hiểu bạn có ý gì khi nói thiền định. Đó là một trong những từ ngữ đã được nói đến ở khắp nơi. Bạn đến một làng nhỏ ở California và họ nói về thiền định. Tôi hỏi, bạn có ý gì qua từ ngữ đó? Họ không biết nhưng họ tiếp tục thiền định. Tôi sẽ không trình bày về nó lúc này.

 Vì vậy, hành động mà không lệ thuộc vào thời gian. Bạn hiểu rõ điều này chứ? Đừng, hãy cẩn thận, thưa bạn, vì ơn chúa, đừng đồng ý điều gì đang được nói. Có một hành động không có động cơ, tánh tư lợi, không có kiếm được phần thưởng hay không? Bạn hiểu rõ câu hỏi của tôi chứ? Tất cả điều này hàm ý thời gian. Đúng chứ? Tôi sẽ được thưởng cho sự việc xuất sắc của tôi, tôi sẽ được thưởng nếu tôi cầu nguyện để có một cái tủ lạnh – tại sao không, điều đó cũng rất tốt như chúa, thực sự hơn chúa nhiều, thực tế hơn chúa nhiều. Vì vậy, liệu có một hành động – câu hỏi này đòi hỏi bạn vận dụng bộ não, không phải những cảm xúc của bạn – mà không bị đặt nền tảng trên tánh tư lợi, một kết quả mà bạn đang làm việc hướng về nó hay không? Vì vậy, bạn phải tìm hiểu thời gian là gì. Bạn hiểu chứ? Bởi vì chúng ta vận hành trong thời gian. Tôi đang gây nhàm chán cho bạn à? Bạn làm ơn nói cho tôi biết nếu tôi đang gây nhàm chán cho bạn.

Người hỏi: Không, thưa ông.

K: Tôi biết, tôi biết. Câu trả lời không thay đổi. Nhưng tôi thực sự đang gây nhàm chán cho bạn phải không? Vì vậy, bạn phải nhìn vào bản chất của thời gian. Đúng chứ? Thời gian là gì? Không phải theo mặt trời mọc, mặt trời lặn, mà có khuôn khổ riêng của nó, một trăng non trong bầu trời dịu, và trăng tròn, tôi đã thấy ngày trước đang mọc từ biển. Đó là một cảnh tuyệt vời. Mặt trời mọc và sao hôm, tất cả việc đó là bộ phận của thời gian. Và cũng có thời gian nếu bạn có một trẻ nhỏ, một em bé lớn lên thành một người đàn ông, nó đòi hỏi thời gian, hai mươi năm, chín mươi năm. Và điều đó cũng có nghĩa thời gian. Chúng ta sống với thời gian; bạn phải thức dậy buổi sáng vào một giờ giấc nào đó, nấu nướng và mọi chuyện như thế. Vì vậy, chúng ta sống, vận hành, hành động trong những giới hạn của thời gian. Đối với chúng ta, thời gian quan trọng lạ lùng. Đã có một cuộc gặp gỡ ở đây lúc năm giờ ba mươi, và bạn phải sắp xếp mọi việc để đến đây lúc năm giờ ba mươi. Người nói cũng vậy. Vì vậy, chúng ta sống trong thời gian, không phải thời gian của những nhà khoa học, mà quá phức tạp – tôi sẽ không trình bày về điều đó. Chúng ta sống dựa vào thời gian nhưng cũng có thời gian vật lý và có thời gian tâm lý. Đúng chứ? Đó là, tôi là, tôi sẽ là. Tôi sẽ ganh tị, hoang mang, tham vọng, muốn thành tựu, leo lên thang và mọi chuyện như thế, muốn leo lên thang bạn cần thời gian, từng bậc và từng bậc để đến đỉnh. Đúng chứ? Vì vậy, có thời gian tâm lýthời gian vật lý. Điều này rõ ràng phải không? Đừng đồng ý, làm ơn. Bạn đang không đồng ý tôi, đây là một sự thật. Bạn không quen thuộc loại suy nghĩ này, đó là rắc rối của bạn. Bạn không muốn chia sẻ bất kỳ điều gì cho bất kỳ ai.

 Vậy là có phải chúng ta bị trói buộc vào thời gian? Bạn hiểu chứ? Tôi tham lam, nhưng cho tôi một ít thời gian, tôi sẽ không tham lam; cho tôi một ít thời gian để không còn bạo lực. Đúng chứ? Vì vậy, chúng ta dùng thời gian như một phương tiện của phần thưởng và hình phạt. Đúng chứ? Bạn có đọc báo chí không? Họ thông tin cho bạn mọi thứ đang xảy ra tùy theo người biên tập của họ, và bạn tiếp thu mọi điều đang được viết trong tờ báo. Nhưng ở đây bạn không đang tiếp thu, bạn thực sự đang suy nghĩ. Và nếu bạn không muốn suy nghĩ thì bạn có thể về nhà, tốt hơn nhiều. Nhưng nếu bạn muốn suy nghĩ, hãy tìm ra, bạn phải không chỉ dùng bộ não của bạn, mà năng động cực kỳ, nếu bạn cần tiền bạn làm việc cật lực để kiếm được nó. Nếu bạn muốn một chức vụ, quyền hành, chúa ơi! Hãy quan sát họ luôn luôn làm việc không ngừng nghỉ. Và nếu bạn muốn tìm ra liệu có một hành động không thời gian – bạn hiểu câu hỏi của tôi chứ? – mà không bị đặt nền tảng trên thời gian như quá khứ, hiện tại và tương lai. Vì vậy, thời gian là gì, ngoại trừ thời gian vật lý? Thời gian bao gồm quá khứ. Đúng chứ? Tất cả hiểu biết mà những nhà khoa học đã thâu lượm, từng bước một, trải nghiệm và trải nghiệm, cố gắng không thất bại, thêm nhiều hơn và nhiều hơn và nhiều hơn vào điều gì họ biết rồi. Đúng chứ? Bạn hiểu điều gì đó từ những việc tôi đang nói chứ? Tốt!

 Vì vậy thời gianquá khứ, thời gianhiện tại, thời gian là tương lai. Đây là cái chu trình chúng ta bị trói buộc. Tôi nhớ trải nghiệm của tôi, một thời gian vui vẻ tôi đã trải qua. Rồi thì ngày hôm đó khủng khiếp quá, tôi nhớ ngày đó. Vì vậy, bộ não của tôi đầy những kỷ niệm quá khứ, hiện tại và tương lai. Vì vậy, tương lai là cái gì tôi là ngay lúc này. Đúng chứ? Đúng chứ, thưa các bạn? Đừng đồng ý, thưa bạn, làm ơn hãy vì chúa, đừng đồng ý. Nếu bạn không thấy nó điều đó cũng không sao, nhưng bởi vì bạn đã phải gian lao nhiều để đến được đây nếu bạn không lắng nghe, nó là một lãng phí tiền bạc và năng lượng của bạn, nếu bạn không hiểu rõ câu chuyện bên trong thực sự của tất cả những việc này, bạn đang lãng phí thời gian của bạn, năng lượng của bạn, tiền bạc của bạn. Vì vậy, thời gianquá khứ, hiện tại và tương lai. Những nhà khoa học sẽ nói một điều gì khác nữa, tôi đã thảo luận vấn đề này với họ, họ cần mọi loại chi tiết phức tạp để tạo ra những kết luận riêng của họ.

Bây giờ, quá khứthời gian – tất cả những ký ức, tất cả hiểu biết, tất cả trải nghiệm, tất cả đau khổ, lo âu, cô độc, thất vọng, hoang mang, tất cả những việc đó là quá khứ. Và nó đang hành động trong hiện tại. Đúng chứ? Được bổ sung, được thay đổi chút ít, nhưng tất cả quá khứ đang hành động ngay lúc này. Điều gì bạn đã suy nghĩ cách đây mười năm, được bổ sung chút ít, nó vẫn còn đang tiếp diễn. Bạn tin Thượng đế, vì vậy niềm tin đó cho bạn một an toàn nào đó, và ngày mai bạn vẫn còn tin Thượng đế dù rằng nó là ảo tưởng hay tưởng tượng hay vô lý. Vì vậy, quá khứ đang tự bổ sung chính nó trong hiện tại trở thành tương lai. Đúng chứ, rõ ràng phải không? Rất đơn giản. Vì vậy, tương lai là ngay lúc này. Không à? Bởi vì bạn là gì, bạn sẽ là như vậy ngày mai nếu bạn không triệt để tạo ra một thay đổi. Bạn hiểu rõ điều gì tôi đang nói chứ? Tất cả các bạn đều đang ngủ gục rồi. Các bạn muốn lên giường không? Có thể các bạn chưa bao giờ suy nghĩ về tất cả những việc này, các bạn chưa bao giờ tìm hiểu nó, các bạn chưa bao giờ cố gắng đi sâu vào nó, các bạn chưa bao giờ dành ra thời gian, một chút ít thời gian trong ngày để nói, Thượng đế ơi, tất cả điều này là gì, tất cả đang sống này là gì, ý nghĩa của cách sống vô lý này là gì. Vì vậy, nếu bạn dành ra mười phút ngay lúc này, trao chú ý của bạn, trao tâm hồn của bạn để tìm ra, không là hành động thuần túy thuộc trí năng, thuộc từ ngữ nhưng trao toàn thân tâm của bạn, tâm hồn của bạn để tìm ra, bạn sẽ rất mau lẹ tìm ra cho chính mình. Vậy thì không Thượng đế, không giáo sĩ, không quốc gia, không quyền uy, không chức vụ và tất cả những việc đó, chúng hoàn toàn biến mất, chúng không còn ý nghĩa.

Vì vậy, tương lai là ngay lúc này. Bạn hiểu chứ? Bởi vì, tôi là điều này ngay lúc này: tôi tham lam, ganh tị, tôi có vô số kẻ thù – không phải tôi – giả sử tôi có – những kẻ thù, đó là quốc gia của tôi, đó là Thượng đế của tôi, vị đạo sư của tôi giỏi hơn vị đạo sư của bạn, và mọi chuyện vô lý đó. Vì vậy, nếu bạn có thể gạt đi tất cả những việc đó – những ý kiến, những nhận xét, những đánh giáđối diện cái sự thật rằng sau hai triệu năm bạn là điều gì bạn là ngay lúc này: sợ hãi, cô độc, phiền muộn, lo âu, hoang mang, đó là điều gì bạn là bây giờ, ngày hôm nay. Ngày mai bạn sẽ chính xác giống y hệt, được thay đổi chút ít. Vì vậy, tương lai là ngay lúc này. Tôi không biết liệu bạn có thấy điều này không.

 Vậy là sau đó câu hỏi nảy ra: thay đổi là gì? Bạn hiểu rõ chứ? Nếu tôi tham lam bây giờ, hay giận dữ, tôi đã ganh tị, ghen tuông, tôi đã có quá nhiều tổn thương, nếu tôi không thay đổi cơ bản ngay lúc này tôi sẽ y hệt ngày mai. Điều đó hợp lý, sáng suốt, vì vậy tôi tự hỏi chính mình, thay đổi là gì? Bạn hiểu chứ? Có một sự việc như là thay đổi hay không? Bạn hiểu tất cả những sự việc này chứ; ít ra một ít người trong các bạn? Chúng ta sử dụng từ ngữ “chuyển đổi”, mà có nghĩa là thay đổi những hình thức: tôi là điều này nhưng tôi sẽ thay đổi thành điều kia, mà vẫn còn cùng khuôn mẫu. Đúng chứ?

 Từ ngữ “tình yêu” có nghĩa gì với bạn? Bạn có khi nào đặt ra câu hỏi đó? Tình yêu Thượng đế, tình yêu những bức tranh, tình yêu văn chương, tôi yêu người vợ của tôi, mà có lẽ đáng ngờ vực lắm. Tôi yêu văn chươngvân vân. Từ ngữ đó có nghĩa gì với mỗi người chúng ta? Bạn muốn chờ đợi trả lời, từ từ biết? Hay là tôi sẽ tiếp tục nó? Bạn hiểu chứ? Bạn muốn trả lời câu hỏi đó, tình yêu là gì, hay bạn muốn tôi, người nói, trình bày nó. Giải thích nó quá dễ dàng với người nói! Đó là một câu hỏi quan trọng, rất, tình yêu là gì? Bằng cách nào bạn sẽ tìm ra? Bằng cách nào bạn sẽ tìm ra cho chính mình sự thật của vấn đề, không phải tất cả những giá trị lãng mạn, bạn biết mọi việc vô bổ đó, tôi không cần giải thích. Vì vậy, tình yêu là gì, mà không là cảm xúc, không là đáp ứng tình dục, không là một tưởng tượng – bạn biết rồi, mọi chuyện vô bổ? Vì vậy, đối với bạn tình yêu là gì?

Người hỏi: Yên lặng.

K: Yên lặng. Đó là tình yêu hay sao? Yên lặng. Khi bạn đánh người vợ của bạn, hay xô đẩy cô ấy, hay bạn làm điều gì đó với cô ấy, bạn yên lặng à? Bất kỳ việc gì xảy ra trong quốc gia này. Đúng chứ? Tất cả những vị thánh, tất cả những vị đạo sư, tất cả những người tình nguyện phi thường gần đây nhất, và mọi việc như thế, bạn thâu nhận mọi thứ. Đúng chứ? Một ai đó viết một quyển sách, và bạn nói, đúng, bạn đồng ý nó. Một ai đó xuất hiện và nói ngược lại quyển sách đó và bạn nói, đúng. Và bạn đã xua đuổi khỏi quốc gia này, Phật. Hay bạn nói, vâng, ông ta là một trong những người của chúng tôi. Vì vậy, bộ não của bạn có khả năng thâu nhận mọi điều nhảm nhí, đồng ý điều gì đó có vẻ là sự thật. Bạn không làm tất cả những việc này, thực sự, nếu bạn đối mặt cái sự kiện? Không làm chứ? Bộ não của bạn có khả năng thâu nhận mọi thứ xảy ra nhân danh tôn giáo: những thứ nhảm nhí thuần túy, và những thứ trung thực lạ thường. Và pha trộn này, hỗn độn này, đó là cuộc sống của bạn. Đúng chứ?

 Tôi phải ngừng lại. Vì vậy, tình yêu là gì? Bây giờ tôi phải ngừng lại. Chúng ta sẽ phải tìm hiểu điều này hoặc vào thứ tư, hoặc ngày mai, hoặc vào thứ bảy tới. Được chứ? Điều đó được không? Bạn không phiền chứ?

Người hỏi: Ngày mai.

K: Bạn muốn ngày mai à? Đừng nực cười như thế, thưa bạn. Tại sao bạn muốn ngày mai? Nó thuận tiện cho bạn, phải không?

Người hỏi: Ngày mai là Chủ nhật.

K: Ngày mai là Chủ nhật, đúng chứ? Và vì vậythuận tiện cho bạn. Giả sử nó không thuận tiện cho tôi? Bạn không nghiêm túc. Mọi chuyện trôi đi. Vậy là thưa các bạn, chúng ta nên ngừng lại và ông Narayan sẽ thông báo liệu tôi sẽ nói chuyện ngày mai hay Thứ tư. Như thế được chứ, thưa các bạn?

Người hỏi: Vâng.

K: Tạm biệt, thưa các bạn.

Nói chuyện cùng công chúng lần thứ hai tại Madras [2]
Ngày 01 tháng 1 năm 1986.

Nguồn gốc của năng lượng căn bản.

Vào một ngày làm việc được gặp gỡ nhiều người dường như rất vô lý, phải không? Tôi hy vọng – người ta hy vọng tất cả các bạn sẽ cố gắng lắng nghe lẫn nhau.

 Lần cuối cùng chúng ta gặp gỡ ở đây, đó là ngày Thứ bảy, chúng ta đã trình bày tình yêu là gì. Bạn có lẽ nhớ đề tài đó, nếu bạn đã ở đây. Và chúng ta sẽ tìm hiểu cùng nhau, tôi có ý nói “cùng nhau”, toàn vấn đề này, mà rất, rất phức tạp. Và vì vậy, nếu bạn không phiền, bạn phải suy nghĩ, không chỉ đồng ý, không nói, “Vâng, điều đó đúng”, và rồi suy nghĩ theo cách riêng của bạn. Vì vậy, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu đề tài tình yêu là gì này. Cùng nhau, không phải rằng người nói chỉ trình bày một mình nhưng cùng nhau chúng ta sẽ tìm hiểu. Đây không là một bài giảng thuyết, không dành cho hướng dẫn, hay chỉ thị, hay giúp đỡ. Điều đó sẽ quá xuẩn ngốc bởi vì chúng ta đã trải qua mọi loại giúp đỡ từ thế hệ qua thế hệchúng ta là cái gì chúng ta là lúc này. Chúng ta phải khởi đầu bằng cái gì chúng ta là lúc này, không phải cái gì chúng ta đã là ở quá khứ, hay cái gì chúng ta sẽ là ở tương lai. Cái gì chúng ta sẽ là tương lai là cái gì chúng ta là lúc này. Đúng chứ? Cái gì chúng ta là lúc này, tham lam của chúng ta, ganh tị của chúng ta, ghen tuông của chúng ta, những mê tín của chúng ta, ham muốn tôn thờ người nào đó của chúng ta, để nói “Ông là một người thánh thiện” và mọi điều vô nghĩa đó. Vì vậy, đây không là một giảng thuyết, không là một giải trí, không là một điều gì bạn chỉ chấp nhận, hay phủ nhận, nhưng chúng ta đang nói chuyện giống hai người bạn, mặc dù các bạn thích là những kẻ thù ngoài biên giới. Nhưng chúng ta đang nói chuyện cùng nhau. Vì vậy, bạn phải vận dụng bộ não của bạn, thúc ép nó, cưỡng bách nó, suy xét cẩn thận.

 Vì vậy, chúng ta sắp sửa tìm hiểu những câu hỏi này: tình yêu là gì? Và muốn tìm hiểu nó rất sâu sắc, thâm sâu, trước hết chúng ta cũng phải tìm hiểu: năng lượng là gì? Năng lượng. Mọi cử chỉ bạn làm được dựa vào năng lượng. Trong khi bạn đang lắng nghe người nói bạn đang vận dụng năng lượng của bạn. Muốn đến đây từ một khoảng cách xa, từ Benares, hay xa hơn nữa, bạn phải sử dụng nhiều năng lượng. Đúng chứ? Muốn xây một ngôi nhà, trồng một cái cây, làm một điệu bộ, nói chuyện. Từ niên thiếu, từ khi mới sanh, tiếng khóc đầu tiên được dựa vào năng lượng, tạm thời được cung cấp bởi người mẹ và vân vân. Tôi sẽ không trình bày tất cả điều đó.

 Vì vậy, chúng ta phải tìm hiểu năng lượng là gì? Các bạn đều đồng ý, người ta có thể tiếp tục chứ? Tôi có thể tiếp tục, người nói có thể tiếp tụcvô tận bởi vì ông ta đã ở cùng nó được sáu mươi năm, hay bảy mươi năm, trình bày cùng một sự việc trong những từ ngữ khác nhau. Vì vậy, bạn làm ơn lắng nghe một cách rộng lượng, nghiêm túc bởi vì lắng nghe là một nghệ thuật tuyệt vời, có lẽ một trong những nghệ thuật tuyệt vời nhất, lắng nghe điều gì người khác phải nói, không ngắt ngang, không nói, “Vâng, tôi đồng ý với ông và chúng ta hãy nói về đề tài khác.” Trước hết chúng ta phải tìm hiểu liệu bạn có lắng nghe thực sự không. Đây không là một giảng thuyết, hay một hướng dẫn, và mọi thứ hỗn tạp đó, chúng ta đang cùng nhau tìm hiểu, đang nghi vấn, đang nghi ngờ, không bao giờ, không bao giờ đang chấp nhận điều gì người nói trình bày, không bao giờ. Được chứ? Đừng nói, “Vâng, chúng tôi đồng ý”, nhưng sau đó tiếp tục chấp nhận. Ông ta không có uy quyền. Vì vậy, chúng ta sẽ bắt đầu.

 Năng lượng là gì? Điều này đã là một trong những nghi vấn của những nhà khoa học. Và họ trả lời năng lượngvật chất. Đúng chứ? Nhưng trước đó: năng lượng là gì? Bạn hiểu chứ? Nó có lẽ là vật chất. Nó có lẽ là mọi loại sự việc. Nhưng năng lượng là gì? Năng lượng căn bản? Ai đã tạo ra năng lượng này? Bạn đang hiểu rõ điều gì tôi đang trình bày chứ? Tôi không chắc lắm. Bởi vì điều này đã là một nghi vấn rất, rất nghiêm túc. Vì vậy, cùng nhau chúng ta đang làm một chuyến hành trình vào nó; cùng nhau, bạn và tôi đang đi cùng một con suối. Bạn không chỉ đang theo sau người nói, bạn không chỉ đang nói, “Vâng, điều đó nghe hay lắm, kinh Upanishads, và kinh Gita và mọi chuyện vô bổ như thế đã nói, vì vậy chúng tôi hiểu rõ”. Nó không hao hao giống như điều đó đâu. Trước hết, người ta phải có sự nghi ngờ cực độ. Đúng chứ? Nghi ngờ cực độ. Đúng chưa, thưa các bạn? Không, làm ơn đừng đồng ý, đừng đồng ý. Các bạn không nghi ngờ bất kỳ điều gì, các bạn chấp nhận mọi thứ. Vì vậy, hãy ngờ vực, hãy hoài nghi về trải nghiệm riêng của bạn, về những tư tưởng riêng của bạn, về những kết luận riêng của bạn, hãy nghi ngờ nó, hãy nghi vấn nó, không chấp nhận một việc từ bất cứ quyển sách nào, kể cả của tôi. Tôi chỉ là người qua đường, ông ta không quan trọng.

 Và chúng ta sẽ tìm hiểu cùng nhau, điều này rất quan trọng, làm ơn, cùng nhau. Bạn biết điều đó có nghĩa gì không? Hợp tác cùng nhau để xây dựng một cái gì đó, để tìm hiểu một cái gì đó, để thấy điều gì rõ ràng, điều gì ngờ vực, điều gì không rõ ràng. Bạn đang làm việc này. Và người nói đã làm việc này nhưng bạn phải làm việc này. Vì vậy, chúng ta cùng nhau, đang đi suốt một con suối rất dài, bạn có thể biến con suối đó thành một dòng chảy rất, rất, rất mạnh mẽ mà sẽ cuốn bạn đi, quẳng bạn trên hai bờ suối, hoặc là bạn có thể xử lý nó. Vì vậy, nó đòi hỏi năng lượng của bạn. Đúng chứ? Nó đòi hỏi năng lượng của bạn.

 Vì vậy, chúng ta đang hỏi: năng lượng là gì? (tiếng kêu của những con quạ) Tiếng kêu của những con quạ đó là thành phần của năng lượng. Đúng chứ? Cây cối, chim chóc, các vì sao, mặt trăng, mặt trời mọc, mặt trời lặn, tất cả đó là năng lượng. Đúng chứ? Có thể bạn nghi ngờ điều đó nhưng nó không đặt thành vấn đề. Và bất kỳ điều gì bạn nói đòi hỏi năng lượng, tiếng khóc đầu đời của em bé vừa ra khỏi bụng người mẹ, tiếng khóc đó là thành phần của năng lượng đó. Đúng chứ? Để chơi vĩ cầm, nói chuyện, kết hôn, ái ân, mọi thứ trên quả đất đòi hỏi năng lượng. Đúng chứ? Vì vậy, cùng nhau chúng ta đang tìm hiểu năng lượng này là gì, khởi nguồn là gì, cái nguồn là gì, nó đã bắt đầu như thế nào, ai đã tạo ra năng lượng này? Làm ơn, hãy cẩn thận, đừng nói, “Chúa” và đó là như thế. Tôi không chấp nhận Chúa. Người nói không có những thần thánh – điều đó được chứ? Bạn chấp nhận điều đó chứ? Bạn sẽ chấp nhận bất kỳ điều gì, vì vậy nó không đặt thành vấn đề, tôi sẽ tiếp tục.

 Làm ơn đừng cho phép bạn chấp nhận điều gì người nói đang trình bày ở bất cứ nơi nào – trong những quyển sách của ông ta, trong những cuộc nói chuyện của ông ta, trong những video của ông ta, và mọi công việc như thế. Vì vậy, năng lượng này là gì? Chúng ta không thể tồn tại nếu khôngnăng lượng này. Không có sự tồn tại trên quả đất nếu khôngnăng lượng này: cây cối, năng lượng khủng khiếp để hút nước lên trên mặt đất, hàng tấn. Đó là năng lượng khủng khiếp. Để làm một chiếc máy bay, hàng trăm người gánh vác công việc. Để tới mặt trăngvân vân. Vì vậy, bất kỳ việc gì chúng ta làm, hay không làm, là năng lượng. Đúng chứ? Người vũ công, người chơi vĩ cầm, người vẽ tranh, người mẹ ở nhà, vị tướng quân đội, mọi thứ đòi hỏi năng lượng. Đúng chứ? Đó là một sự thật dù bạn chấp nhận nó hay không, nó không đặt thành vấn đề. Và chúng ta đang tìm hiểu: năng lượng đó là gì? Khởi nguồn của nó, không chỉ là năng lượng, hay chấp nhận điều gì những nhà khoa học giải thích, đó là, năng lượngvật chấtvân vân. Tôi sẽ không tìm hiểu tất cả việc đó bởi vì người nói đã nói chuyện với nhiều người trong số họ về vấn đề này. Và những người tôn giáo nói “Thượng đế” và việc đó kết thúc nó. Họ không tìm hiểu, họ không nghi ngờ, họ không nghi vấn, họ không có sự ngờ vực. Đúng chứ?

 Vì vậy, ở đây chúng ta đang nói, nếu bạn có thể, hãy gạt bỏ tất cả những việc đó; điều gì những người cổ xưa đã nói, hãy gạt bỏ tất cả những việc đó bên lề đường và chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện chuyến hành trình. Nếu bạn không thể xóa sạch tất cả những việc đó, hãy để lại nó bên lề đường, bạn không thể theo người nói, bạn không thể hiểu người nói. Đúng chứ? Đừng bận tâm để hiểu ông ta, nó không đặt thành vấn đề. Nhưng bất hạnh thay bạn nghe nhiều từ ngữ và bạn nói, “Vâng, điều đó nghe hợp lý” và vân vânvân vân. Chúng ta không đang bàn luận về những từ ngữ. Từ ngữ không là hòn núi. Từ ngữ hòn núi không là hòn núi. Từ ngữ K không là K. Bạn hiểu rõ tất cả điều này chứ? Vì vậy, tên của bạn không là bạn. Nhận ra rằng tên của bạn không là bạn. Tôi nghĩ đây là điều quan trọng phải hiểu rõ. Từ ngữ không là thực tại. Đúng chứ? Điều đó rõ ràng phải không? Từ ngữ không là cái cây. Từ ngữ cây không là cái cây. Đúng chứ? Vì vậy, lúc này chúng ta phải rất cẩn thận, không bị trói buộc vào từ ngữ. Tôi tự hỏi liệu bạn theo kịp tất cả những điều này. Được chứ? Tôi có thể tiếp tục. Người bạn của tôi vừa ra dấu hiệu cho tôi, người bạn thân của tôi.

chúng ta sắp sửa tìm hiểu một điều gì đó mà đòi hỏi tất cả năng lượng của bạn, tất cả bộ não của bạn, mà là vật chất, mà là trải nghiệm đã được tích lũy của hàng triệu năm. Và tất cả sự tiến hóa đó có nghĩa là năng lượng. Đúng chứ? Vì vậy, tôi đang nói – tôi đang hỏi chính tôi, bạn đang hỏi chính bạn, vì vậy tôi bắt đầu hỏi: liệu rằng có năng lượng mà không bị kềm hãm, không bị kích thích, hay không bị chứa đựng trong lãnh vực của hiểu biết? Bạn hiểu câu hỏi của tôi chứ? Bên trong lãnh vực của hiểu biết. Đó là, bên trong lãnh vực của tư tưởng. Làm ơn đừng đồng ý điều đó. Bạn đồng ý mọi điều được trình bày.

Vì vậy, tôi tự hỏi chính tôi: liệu rằng có một năng lượng mà không bị xếp đặt vào nhau, bị kích thích, bị sắp xếp bởi tư tưởng hay không? Bạn hiểu chứ? Tư tưởng cho bạn nhiều năng lượng, đi đến nơi làm việc lúc 9 giờ, hay 8 giờ, tư tưởng cho bạn năng lượng đó. Đúng chứ? Tôi phải kiếm được nhiều tiền hơn, tôi phải có ngôi nhà đẹp hơn. Đúng chứ? Tư tưởng, suy nghĩ, cho bạn năng lượng. Tôi tin rằng phải mất hai hay ba trăm người, hay ba ngàn người để chế tạo một hỏa tiễn lên mặt trăng. Đúng chứ? Vì vậy, tất cả những việc đó đòi hỏi năng lượng. Để bắt tay bạn, để hỏi, “Bạn khỏe không?”, để nhận ra những người bạn cũ đang ngồi đằng kia. Tôi vui mừng khi họ đã tìm được chỗ ngồi, chúng tôi có thể trông thấy nhau. Vì vậy, tôi tự hỏi chính mình, tôi biết tư tưởng, suy nghĩ, suy nghĩ về quá khứ, suy nghĩ về tương lai, lên kế hoạch cho hiện tại, việc đó cho một năng lượng lớn lao. Đúng chứ? Đúng chứ, thưa các bạn? Suy nghĩ rằng tôi phải xây một ngôi nhà, vì vậy tôi đi đến văn phòng, tôi đồng ý anh ấy, và vân vânvân vân. Và bạn đòi hỏi nhiều năng lượng để được giáo dục. Đúng chứ? Từ dốt nát, như họ gọi nó, tôi không đang nói nó là dốt nát – từ không biết toán bạn dần dần học, và năng lượng, lên cao đẳng, đại học và sau đó bạn trở thành người này hay người kia. Rồi bạn có một công việc, với nó bạn tiếp tục mỗi ngày trong cuộc đời của bạn. Hoặc bạn về hưu sớm và chết. Vì vậy, tư tưởng, làm ơn hiểu rõ điều này, nó rất quan trọng nếu bạn muốn, tư tưởng tạo ra năng lượng này, để chế tạo một máy bay, hãy suy nghĩ những công việc gì liên quan trong nó. Hàng trăm người đã làm việc vì nó, từng bước một, đã kết cấu nó, và họ đã sản xuất những chiếc Boeing 747, hay bất kỳ loại nào, nó là bộ máy kỳ diệu nhất mà không bao giờ có thể sai lầm hay con người có thể làm nó sai lầm. Và vân vânvân vân. Vì vậy, tư tưởng là một dụng cụ lạ thường dùng để tạo ra năng lượng. Đúng chứ? Tôi được phép tiếp tục chứ?

Nếu người ta không thấy nó như một sự kiện thực sự vậy thì bạn bị lạc đề. Đúng chứ? Nếu bạn không thấy nó như một sự kiện thực sự rằng tư tưởng tạo ra năng lượng to tát; bạn muốn trở thành một người giàu có và bạn làm việc cật lực để được là một người giàu có. Đúng chứ? Bạn muốn thực hiện một loại truyền bá điên khùng nào đó và bạn làm việc hết sức, bạn gia nhập những nhóm người, những giáo phái, những vị đạo sư và mọi công việc như thế. Vì vậy, tư tưởng là một dụng cụ lạ thường dùng để sinh ra tư tưởng. Đúng chứ? Tư tưởng sinh ra năng lượng. Đúng chứ? Đừng đồng ý.

Vậy là chúng ta phải tìm hiểu tại ngay bản chất của tư tưởng. Đúng chứ? Đừng đưa ra những lời biện hộ. (Đừng bận tâm về điều này. Ngày hôm qua tôi vấp ngã và tôi làm đau đớn mình, đó là tất cả, việc đó kết thúc, bạn có thể dành sự chú ý của bạn cho việc khác.) Vì vậy tư tưởng, mà đã lên kế hoạch xã hội này, mà đã phân chia thế giới thành Châu á và Châu âu, người cộng sản, người xã hội, người tư bản, và người cộng hòa dân chủ, tất cả những việc đó được tạo ra bởi tư tưởng. Điều đó đơn giản. Quân đội, hải quân, không quân, để giết chóc, không chỉ dành cho vận chuyển mà còn để giết chóc. Điều này quá rõ ràng, phải không? Vì vậy, tư tưởng rất quan trọng trong cuộc sống của chúng ta bởi vì nếu khôngtư tưởng chúng ta không thể làm bất cứ điều gì cả. Đúng chứ? Bạn muốn đến đây từ rất xa đòi hỏi phải lên kế hoạch, điều chỉnh, đón xe lửa, máy bay, xe buýt vân vânvân vân, tất cả những việc đó là thành phần của suy nghĩ. Đúng chứ? Vậy thì suy nghĩ là gì? Bạn tìm ra nó, đừng nghe tôi. Suy nghĩ là gì? Bạn không thể sống nếu không có một loại suy nghĩ nào đó. Đúng chứ? Lên kế hoạch, quay trở về nhà bạn, quay trở lại làm công việc của bạn và vân vân, lập gia đình, ái ân và mọi thứ đều được điều khiển trong sự tiến hành của tư tưởng. Vì vậy, tư tưởng là gì? Người nói đã trình bày về nó nhiều, vì vậy đừng quay trở lại những quyển sách của ông ta. Đừng nói, “Đúng rồi tôi đã nghe về điều đó trước kia.” Nhưng ở đây bạn quên mọi quyển sách, mọi sự việc bạn đã đọc bởi vì bạn phải tiếp cận sự việc này mỗi lần đều mới mẻ lại. Vì vậy, suy nghĩ được đặt nền tảng trên hiểu biết. Đúng chứ? Nếu bạn không có hiểu biết, làm thế nào đến đây được, hay đón xe buýt hay thế này thế kia, bạn sẽ không có mặt ở đây. Vì vậy, hiểu biết, ký ức, tư tưởng. Đúng chứ? Đồng ý? Và chúng ta đã tích lũy vô vàn hiểu biết, làm thế nào để bán lẫn nhau, làm thế nào để bóc lột lẫn nhau, làm thế nào để xây dựng những chiếc cầu, làm thế nào để tạo ra những thần thánh và đền chùa, chúng ta đã làm tất cả những việc đó. Vô số nơi ẩn dật, bạn biết mọi chuyện đó, những trại tập trung của một loại nào đó. Vì vậy, tư tưởng đã làm tất cả những việc này: đã tạo ra quân đội, hải quân, những chiếc máy bay. Tư tưởng cũng qua hiểu biết, đã tạo ra những đền chùa và mọi chuyện như thế. Vì vậy, nếu không có trải nghiệm không có hiểu biết. Đúng chứ? Hãy lý luận, thưa các bạn. Lý luận cũng cần thiết đến mức độ nào đó. Nhưng nếu bạn khởi đầu mà không có lý luận, sự rõ ràng vậy thì bạn trở nên mê tín, tưởng tượng, dẫn đến những kết luận, dựng lên những đền chùa và mọi loại vô lý đó.



Vậy là nếu không có trải nghiệm không có hiểu biết. Mỗi ngày những nhà khoa học đang thêm vào cái gì đó mới mẻ. Làm ơn hãy theo dõi điều này rất cẩn thận, nếu bạn không phiền. Trải nghiệm bị giới hạn. Đúng chứ? Bởi vì chúng ta đang thêm vào nó mỗi lúc một nhiều thêm, qua hiểu biết. Trải nghiệm, hiểu biết được lưu trữ trong bộ não như ký ức và rồi thì đó là sự khởi đầu của tư tưởng. Đúng chứ? Tôi nói có đúng không? Hay là bạn đúng? Bạn nói gì đây? Chúa ơi, bạn không cảm thấy gì à? Vì vậy, trải nghiệm luôn luôn bị giới hạn. Đúng chứ? Bởi vì bạn đang thêm vào mỗi ngày nhiều hơn và nhiều hơn và nhiều hơn trong thế giới khoa học, trong cuộc sống riêng của bạn bạn có thể học một cái gì đó nhiều hơn. Vì vậy, trải nghiệm bị giới hạn, vì vậy hiểu biết bị giới hạn, ký ức bị giới hạnvì vậy tư tưởng bị giới hạn. Đúng chứ? Tôi sáng suốt hay không sáng suốt đây? Và chúng ta sống bằng tư tưởng. Vì vậy, chúng ta không bao giờ nhận ra, mặc dù tư tưởng có thể tưởng tượng thiên đàngđịa ngục lạ lùng nhất, những vị thần Olympic của người Hy lạp, những vị thần Ai cập – bạn có biết bất kỳ điều gì về tất cả những việc đó hay không? Không, nó không đặt thành vấn đề.

Vì vậy, tư tưởng của bạn luôn luôn bị giới hạn và những Thượng đế của bạn mà tư tưởng đã tạo ra sẽ luôn luôn bị giới hạn. Đúng chứ? Tôi biết bạn không thích điều này nhưng tôi sẽ tiếp tục. Vì vậy, những Thượng đế của bạn, suy nghĩ của bạn, dù nó có lẽ sâu sắc đến chừng nào, dù nó có lẽ nông cạn đến chừng nào, tất cả những việc này đều bị giới hạn. Và từ giới hạn này chúng ta cố gắng tìm ra năng lượng. Bạn hiểu rõ điều gì tôi đang nói chứ? Chúng ta cố gắng tìm ra nguồn gốc, sự khởi đầu của sáng tạo.

Vì vậy, tư tưởng đã tạo ra sợ hãi. Đúng chứ? Không à? Nó đã không tạo ra à? Bạn không sợ hãi việc gì có lẽ xảy ra hai năm sau – không à? Bạn không sợ hãi mất một công việc, không vượt qua những kỳ thi, không leo lên những bậc thang – bạn biết tôi có ý gì khi nói leo lên những bậc thang? Được thành công nhiều hơn và nhiều hơn và nhiều hơn. Và bạn sợ hãi không có thể thành công. Bạn sợ hãi không có thể đứng một mình, đủ mạnh mẽ trong chính bạn. Bạn luôn luôn lệ thuộc một ai đó. Tất cả những việc đó nuôi dưỡng sợ hãi khủng khiếp. Đúng chứ? Bạn sẽ không giả vờ rằng bạn không thèm lưu ý chứ? Vì vậy, một trong những vấn đề hàng ngày của chúng tachúng ta sợ hãi con người. Đúng chứ? Bạn có đồng ý sự thật rất đơn giản rằng chúng ta là những con người sợ hãi hay không? Và sợ hãi nảy sinh khi chúng ta muốn an toàn. Đúng chứ? Bạn chỉ lắng nghe. Được thôi, tôi sẽ tiếp tục. Đừng bận tâm, tôi sẽ tiếp tục.

Sợ hãi hủy diệt tình yêu. Bạn không thể có tình yêu – tình yêu không thể hiện diện nơi nào sợ hãi có mặt. Sợ hãi là một năng lượng khủng khiếp. Và tình yêu không có liên hệ với sợ hãi. Chúng hoàn toàn tách khỏi nhau. Đúng chứ? Đúng chứ? Vì vậy, nguồn gốc của sợ hãi là gì? Đúng chứ? Tất cả những điều này phải hiểu rõ, để sống động cùng bản chất của tình yêu. Nếu bạn không hiểu rõ tất cả những điều này vậy thì hãy đi đi và tiếp tục bất kỳ việc gì bạn đang làm. Hãy hạnh phúc cùng nó, tận hưởng, kiếm tiền, chức vụ và mọi chuyện như thế. Nhưng nếu bạn muốn tìm hiểu điều này rất kỹ càng, bạn phải tìm hiểu suy nghĩ là gì, và những cái máy, những máy tính đang làm việc này rất tuyệt vời – bạn không biết gì về nó cả. Tôi đã nói chuyện với một số giáo sư tại Anh ngay trước khi tôi đến Ấn độ, trước khi người nói đến Ấn độ. Có những máy tính có thể suy nghĩ lùi về sau và tiếp tới trước. Bạn hiểu việc đó có nghĩa gì không? Chúng có thể suy nghĩ cái gì? Người ta phải thức dậy lúc 6 giờ, vì vậy người ta phải lên kế hoạch để thức dậy lúc 6 giờ. Đúng chứ? Và sau 6 giờ nó phải làm việc gì. Và tôi tin rằng điều đó được gọi là – tôi đã quên bẵng rồi, nó sẽ nhớ lại. Vì vậy, những cái máy, vì Chúa làm ơn hãy hiểu rõ điều này, những cái máy, mà là máy tính – bạn biết rõ trò đùa đó. Người ta đang cầu nguyện Thượng đế, và có một máy tính gần bên, và cái máy đó nói, “Bạn đang cầu nguyện ai vậy? Thượng đế ở đây nè.” Không thưa bạn, bạn không biết điều đó nghiêm trọng đến mức nào. Vậy là – kiến trúc, đó là cái từ ngữ. Mới đây tôi chỉ học được điều này và nó có lẽ sai, nó có lẽ đúng, một máy tính có thể suy nghĩ điều gì đã xảy ra và lên kế hoạch điều gì sẽ xảy ra cho tương lai. Mà bộ não đang làm. Bạn hiểu chứ? Bạn lên kế hoạch để đến đây, bạn tiêu tốn rất nhiều tiền, rất nhiều thời gian và rồi quay trở về, tiếp tục như thế. Vì vậy, những cái máy tính có thể suy nghĩ tiến tới trước và lùi về sau, mà được gọi là kiến trúc – lúc này chúng có lẽ đã thay đổi tên gọi. Tôi sẽ hỏi một trong những chuyên gia ở đây.

Vì vậy, suy nghĩ đã tạo ra sợ hãi. Đúng chứ? Suy nghĩ về tương lai, suy nghĩ về quá khứ và không thể điều chỉnh mau lẹ đến môi trường sống và vân vânvân vân. Vì vậy, tư tưởngthời gian. Đúng chứ? Không, bạn không hiểu. Tôi sẽ tiếp tục. Tư tưởng của ngày mai, việc gì có lẽ xảy ra. Người vợ của tôi có lẽ bỏ tôi, hay có lẽ chết. Tôi là một người cô độc, vậy thì tôi sẽ phải làm gì đây? Tôi có nhiều con cái vì vậy tôi nên lập gia đình lại – lấy người này hay người kia bởi vì ít ra họ có thể chăm sóc con cái của tôi… Và vân vân. Đó là suy nghĩ về tương lai, được đặt nền tảng trên quá khứ, đúng chứ? Và vì vậy suy nghĩthời gian được bao hàm trong việc này. Đúng chứ? Suy nghĩ về tương lai, tương lai là ngày sau ngày mai, hay ngày mai, và suy nghĩ về việc đó gây ra sợ hãi. Đúng chứ? Vì vậy, thời gian, tư tưởng là những yếu tố của sợ hãi. Và chúng ta đã tìm hiểu tư tưởng, chúng ta đã tìm hiểu thời gian. Thời gianquá khứ, hiện tại và tương lai, mặt trời mọc và mặt trời lặn, trồng một hạt giống và nó trở thành một cái cây to. Đó là thời gian. Và cũng vậy chúng tathời gian bên trong, tôi là cái này nhưng tôi sẽ trở thành một triệu phú giàu có. Tôi tham lam nhưng cho tôi thời gian, tôi sẽ không tham lam, đời sau có lẽ. Và vân vânvân vân. Vì vậy, thời giantư tưởng là những yếu tố trung tâm của sợ hãi.

Tôi đang tìm một cái đồng hồ.

Khán giả: 6 giờ 10.

K: Cám ơn bạn. Vậy là tôi đã nói được một giờ mười lăm phút.

Khán giả: Bốn mươi phút.

K: Từng đó thôi à, dở quá! Vậy thì, hãy cho phép tôi chấm dứt đề tài này. Cho phép tôi hai mươi phút nữa, nếu bạn không phiền. Bạn có phiền không? Tôi sẽ không bắt bạn phải nghe lâu lắm đâu. Không có gì khác biệt nếu bạn lắng nghe tôi hay không. Bạn sẽ tiếp tục trong chính xác cùng cách như bạn đã và đang sống. Bạn sẽ không thay đổi, bạn sẽ không làm một việc gì cả bởi vì bạn bị kẹt trong một lối sống, trong một khe rãnh, trong một khuôn mẫu. Và bạn sẽ tiếp tục và chết hiện diện ở đó. Đúng chứ?

Vì vậy, chúng ta đang tìm hiểu một điều gì đó mà bạn có lẽ không hiểu nhưng nó không đặt thành vấn đề. Thời gian, tư tưởng là những yếu tố căn bản của cuộc sống chúng ta. Và cả thời gian bên trong nữa, tôi là thế này nhưng tôi sẽ là thế kia, hoặc tôi đã là, tôi sẽ là, tôi là, tôi sẽ là, tất cả những việc đó hàm ý thời gian. Và thời giantư tưởng. Chúng không là hai sự việc tách rời. Cả hai chúng là cùng chuyển động. Vậy thì chết có nơi chỗ nào? Bạn hiểu chứ, thưa các bạn? Nơi chỗ nào trong cuộc sống của tôi có chết, đau khổ, sầu muộn, lo âu, cô độc, mọi sự việc khủng khiếp đó mà tôi đã trải qua? Từng đó đủ rồi.

Thưa bạn, tôi nên lấy cái đồng hồ của bạn, bất kỳ ai sẽ giao nó cho tôi. Tôi có lẽ làm mất nó, hay bạn có lẽ làm mất nó.

Bạn hiểu chứ, thưa các bạn? Làm ơn hiểu rõ điều này rất cẩn thận. Thời gian, tư tưởng là những yếu tố trung tâm của cuộc sống. Và chúng ta đang nói tư tưởngthời gian là những yếu tố của sợ hãi. Đó là một sự thật dù bạn có thích nó hay không. Vì vậy, đau khổliên quan gì với thời gian? Bạn đang theo kịp mọi điều này chứ? Vì vậy, chết, đau khổ, sầu muộn, lo âu, cô độc, tuyệt vọng, tất cả những sự việc khủng khiếp mà tôi đã trải qua có nơi chỗ nào? Tất cả những lao khổcon người trải qua – đó là tất cả cuộc sống của chúng ta phải không? Bạn hiểu rõ điều gì tôi đang hỏi bạn chứ? Chúng ta đang đi cùng nhau. Bạn không chỉ đang ngồi đó và đang lắng nghe một người nói ngu dốt. Tôi đang hỏi bạn. Đây là cuộc sống của bạn. Đúng chứ, thưa các bạn? Những sự thật, không phải tưởng tượng. Bạn được sinh ra, được giáo dục, và bạn gắn khớp vào Cử nhân, Cao học, và mọi chuyện như thế, Tiến sĩ, với mục đích có một việc làm, hay bạn trở thành một vị Thủ tướng vĩ đại, hay Bộ trưởng, ơn Chúa, bạn hiểu chứ? Đây là cuộc sống của bạn. Đây là ý thức của bạn, ý thức của bạn được cấu thành bởi những sợ hãi của bạn, bởi hiểu biết của bạn, bởi thời gian của bạn, bạn biết cái ý thức. Hiểu biết của bạn, mọi thứ đều ở trong ý thức của bạn. Và trong ý thức đó, mà bạn thuộc về, ý thức đó mà bạn luôn luôn đã suy nghĩý thức của bạn, ý thức của tôi. Ý thức của tôi. Bạn hiểu rõ câu hỏi của tôi chứ?

Đừng ngồi chéo hai chân, chỉ ngồi thoải mái như bạn thường ngồi. Đừng thay đổi đột ngột.

Ý thức của bạn, nếu bạn tìm hiểu nó rất cẩn thận, không tìm hiểu nó qua những nhận xét, những đánh giá, điều gì bạn biết, nhưng nếu bạn tìm hiểu nó rất cẩn thận, ý thức của bạn được cấu thành bởi nội dung của nó. Đúng chứ? Bạn hiểu được điều gì tôi đang nói chứ? Điều gì bạn suy nghĩ, truyền thống của bạn, giáo dục của bạn, bao nhiêu sợ hãi, liệu bạn muốn bỏ người vợ của bạn để lấy một người vợ mới, hay liệu bạn có đến một ngôi đền nào đó, tất cả những việc đó, cô độc, sợ hãi là điều gì bạn là. Bạn có lẽ nghĩ rằng bạn là siêu phàm bên trong nhưng vẫn vậy bạn đang suy nghĩ. Khi bạn nói, “Vâng, có Thượng đế trong tôi,” nó vẫn còn là sản phẩm của tư tưởng. Vì vậy, ý thức của bạn, mà là điều gì bạn là, không phải vật chất, nhưng tâm lý, bên trong là ý thức của nhân loại.

Chúng ta đã tìm hiểu điều này rất kỹ càng. Đừng chấp nhận bất kỳ điều gì ông ta nói. Mọi con người trên quả đất đều trải qua đau khổ, sầu muộn, lo âu, hoang mang, không an toàn, những cãi cọ, dỗ dành, muốn cái này, không muốn. Tất cả những việc đó là điều gì bạn là. Nếu bạn tưởng tượng rằng bạn là một hiện thân của Thượng đế, đó là thành phần của tư tưởng. Đúng chứ? Tư tưởng, như chúng ta đã vạch rõ, bị giới hạn. Vì vậy, ý thức của bạn, điều gì bạn là, là phần còn lại của nhân loại. Mọi con người đều trải qua những việc này. Hay mọi phụ nữ. Mọi con người đều trải qua những việc này. Đúng chứ? Mọi con người: người hàng xóm của bạn, người cha của bạn, người ông của bạn, và những thế hệ thuộc quá khứ ở khắp thế giới. Vì vậy, các bạn không là những cá thể. Đây là một choáng váng. Đừng chấp nhận nó. Hãy tìm hiểu nó, đừng nói “Nó vô lý”, hay “Nó không là một sự thật” bởi vì kinh Gita nói một điều gì đó, hay kinh Upanishads nói một điều gì đó, hay kinh Bible nói một điều gì đó – nó là một sự thật rằng bạn, đau khổ của bạn, sầu muộn của bạn, lo âu của bạn, cô độc của bạn, hiểu biết của bạn, là chung cho tất cả – tôi sẽ không dùng từ ngữ “chung” – được chia sẻ bởi mọi con người. Được chứ? Vì vậy, bạn không là một linh hồn tách rời, một cái Ngã tách rời. Tôi biết bạn không thích điều này bởi vì bạn được nuôi dưỡng để nuốt trọn bất kỳ thứ gì đang phát triển.

Vì vậy, phải có tự do khỏi sợ hãi, khỏi những tổn thương, khỏi mọi loại sự việc mà những con người đã sắp xếp vào chung. Phải có tự do, bạn hiểu rồi, không chỉ những từ ngữ “Ấn độ phải được tự do khỏi phần còn lại của thế giới.” Điều đó đúng là vô lý. Không ai có thể sống một mình, họ cần một người bạn, họ cần ai đó giúp đỡ họ.

Vì vậy, chúng ta đang cố gắng tìm ra, tìm hiểu, tình yêu là gì, đúng chứ? Chúng ta đang nói, chừng nào còn có sợ hãi của bất kỳ loại nào, thuộc sinh học, sợ hãi của quyến luyến, sợ hãi của mất mát, sợ hãi của mọi loại, cái khác không thể hiện diện. Nếu có bất kỳ loại quyến luyến nào, cái khác không thể hiện diện – cái khác là tình yêu. Vì vậy, chúng ta sẽ tìm hiểu, nếu thời gian cho phép. Vậy thì, thấy tất cả những việc này, từ khởi đầu, từ em bé đến người trưởng thành, thấy thế giới là gì, và tìm hiểu chết là gì, tại sao chúng ta quá sợ hãi chết? Bạn hiểu chứ? Bạn biết chết có nghĩa gì hay không? Bạn không thấy hàng tá người bị giết, hoặc bị thương hay sao? Không à? Các bạn là những con người lạ lùng, hay cái gì? Thuộc một hành tinh khác à? Chúng ta đã thấy chết. Chúng ta chưa bao giờ tìm hiểu cặn kẽ chết là gì. Nó là một câu hỏi rất quan trọng, giống như sống là gì. Bạn hiểu chứ? Chúng ta đã nói sống là mọi vô nghĩa này. Chúng ta đã nói sống là hiểu biết, học hành, bạn biết rồi, tất cả mớ lung tung đó, đi đến nơi làm việc đều đều mỗi ngày lúc 9 giờ hay 10 giờ, cãi cọ, đấu tranh, muốn cái này và không muốn, bạn theo kịp chứ? Chúng ta biết đang sống là gì. Đúng chứ? Một chuỗi những hành động sinh ra một chuỗi những phản ứngđau khổ, sầu muộn, đó là cuộc sống của chúng ta. Vậy thì nếu đó là đang sống, mà đúng như vậy, đừng nói, “Vâng, sống là cái gì đó thật lạ thường” – đây là sống, cãi cọ, ly dị, đấu tranh. Nhưng chúng ta chưa bao giờ nghiêm túc tìm hiểu chết là gì. Bạn hiểu tôi đang nói điều gì chứ? Chúng ta biết đang sống là gì, nếu bạn thành thật, và bạn có thể tưởng tượng bất cứ điều gì bạn thích nhưng đây là đang sống. Bạn có thể tưởng tượng thiên đàng ở đó và một loại Thượng đế nào đó chăm sóc bạn, mọi lời cầu nguyện được đáp lại và mọi điều vô nghĩa đó. Ít nhất là đối với tôi, đối với người nói. Nhưng chúng ta không bao giờ nghiêm túc tìm hiểu chết là gì. Đúng chứ, thưa bạn?

Chết là gì? Chết phải là một sự việc lạ thường lắm. Không à? Sự việc lạ thường. Mọi thứ đều bị tước đoạt khỏi bạn: những quyến luyến của bạn, tiền bạc của bạn, người vợ của bạn, con cái của bạn, quốc gia của bạn, những mê tín của bạn, những đạo sư của bạn, những Thượng đế của bạn. Mọi thứ điều biến mất rồi. Đúng chứ? Bạn có lẽ ước muốn đem nó sang thế giới khác nhưng bạn không thể đem tiền bạc của bạn, tài khoản ngân hàng của bạn. Đúng chứ? – những quyến luyến của bạn, những đạo sư của bạn, những đền chùa của bạn. Bạn có thể sáng chế ra đền chùa ở bên đó, không phải sau khi chết nhưng khi sống bạn có thể sáng chế tất cả những thần thánh trên quả đất. Nhưng khi chết đến nó nói: “Nhìn kìa, bạn không thể đem theo bất kỳ thứ gì với bạn, tất cả những quyến luyến của bạn, tất cả những thương yêu của bạn, tất cả những tổn thương của bạn, tất cả những sự việc bạn đã thâu lượm trong cuộc đời, bạn không thể đem theo, không có chỗ cho những thứ đó.” Đúng chứ? Vì vậy, chết nói, “Hãy từ bỏ tất cả đi!” Đúng chứ? Đó là điều gì xảy ra khi chết đến. Bạn không có một người để nương dựa, không gì cả. Đúng chứ? Bạn đã hiểu rõ điều này phải không? Bạn có thể tin tưởng điều gì bạn muốn, được đầu thai đời sau, đó là một ý tưởng thoải mái, nhưng nó có lẽ không là sự thật, nó có lẽ là tưởng tượng của bạn, ao ước của bạn, “tôi không thể xa vợ tôi” của bạn, tôi đã để lại thật nhiều cho con trai tôi nhưng tôi sẽ gặp nó đời sau vì vậy tôi sẽ la mắng nó và vân vân.

Vì vậy, chúng ta đang cố gắng tìm ra chết có nghĩa gì, trong khi đang sống, không phải tự tử, tôi không đang nói về loại hành động ngu xuẩn đó. Tôi muốn hiểu rõ chết là gì? Không phải nhảy xuống sông, tôi không có ý nói như thế, hay bỏ đi đến núi Himalayas và chết ở đó. Nhưng tôi muốn hiểu rõ cho chính tôi chết có nghĩa gì. Điều đó có nghĩa rằng liệu tôi có thể hoàn toàn được tự do khỏi mọi sự việc mà con người đã tạo ra, gồm cả chính bản thân tôi hay không? Bạn biết có một câu chuyện vui của người Ý, xin lỗi phải nhắc lại: toàn thế giới sẽ chết, gồm cả tôi! Vì vậy, tôi muốn tìm ra sự kiện thực sự khi chết nói, đủ rồi. Được chứ? Bạn muốn hiểu rõ không? Không. Bạn thực sự muốn hiểu rõ không?

Chết có nghĩa gì? Từ bỏ mọi thứ? Đúng chứ? Không phải hy sinh, chết, cảm xúc, đừng sử dụng những từ ngữ xuẩn ngốc đó. Nó cắt đứt bạn bằng một lưỡi dao rất, rất, rất sắc khỏi mọi quyến luyến của bạn, khỏi những vị Thượng đế của bạn, khỏi những mê tín của bạn, khỏi ham muốn thanh thản cho đời sau của bạn và vân vânvân vân.Vì vậy, tôi đang tìm ra chết là gì bởi vì nó cũng quan trọng bằng sống. Vì vậy, làm thế nào tôi có thể tìm ra, thực sự, không lý thuyết, thực hiện những đánh giá về nó và từ những xã hội, và bạn biết rồi, mọi nhố nhăng đó? Nhưng tôi thực sự muốn tìm ra, cũng như bạn muốn tìm ra, tôi đang nói vì bạn, vì vậy đừng ngủ. Vì vậy, chết có nghĩa gì? Một người rất khỏe mạnh, cơ thể đang vận hành, không có bệnh tật, giống như K – chín mươi mốt tuổi, ông ta không bệnh tật, không đau khổ vân vân, bởi vì tôi đã gặp những chuyên gia, những bác sĩ. Vì vậy, chết có nghĩa gì? Hãy đặt câu hỏi đó cho bạn, đừng nghe tôi. Trong khi bạn còn trẻ, hay khi bạn rất già, nghi vấn này luôn luôn ở đó. Đúng chứ? Nó luôn luôn đang hỏi, đang muốn biết chết có nghĩa gì. Bạn có quan tâm điều này không? Có không? Ồ, đừng, đừng lắc đầu. Bạn biết nó có nghĩa gì. Được hoàn toàn tự do, được hoàn toàn không quyến luyến mọi thứ con người đã sắp xếp vào chung, hay bạn đã sắp xếp vào chung, hoàn toàn tự do. Không những quyến luyến, không Thượng đế chúa thần thánh, không tương lai, không quá khứ? Bạn cũng không biết tất cả những điều đó có nghĩa gì. Bạn không thấy vẻ đẹp của nó, sự vĩ đại của nó, sức mạnh lạ thường của nó. Vì vậy, trong khi đang sống là đang chết. Bạn hiểu điều đó có nghĩa gì không? Trong khi bạn đang sống, mỗi khoảnh khắc bạn đang chết. Vậy là suốt cuộc đời bạn không quyến luyến một cái gì, người vợ của bạn, người cha của bạn, người mẹ của bạn, người bà của bạn, quốc gia của bạn, không gì cả – bởi vì đó là Chết có nghĩa gì. Đúng chứ? Bạn có lẽ ao ướcmột đời sau. Những điều đó quá dễ dàng, quá đơn giản, quá ngô nghê.

Vậy là đang sống là đang chết. Bạn hiểu chứ? Đang sống có nghĩa là mỗi ngày bạn đang từ bỏ mọi thứ bạn quyến luyến. Cái gì bạn thờ phụng, cái gì bạn suy nghĩ, cái gì bạn không suy nghĩ, những Thượng đế của bạn, quốc gia của bạn, không gì cả. Bạn có thể làm việc này không? Bạn có thể làm việc này không? Một sự thật rất đơn giản nhưng nó có những hàm ý lạ thường. Để cho mỗi ngày là một ngày mới mẻ. Bạn hiểu chứ? Mỗi ngày bạn đang sống và đang hóa thân. Ồ, bạn không hiểu à. Có sinh lực, năng lượng vô tận ở đó. Bạn hiểu chứ? Bởi vì không có gì khiến bạn sợ hãi. Không có gì có thể gây tổn thương, bị tổn thương, nó không tồn tại. Tư tưởng bị giới hạn, vì vậy nó không quan trọng; nó có quan trọng bởi vì tôi phải đứng dậy và đi trong năm phút nữa; nhưng thời gian, tư tưởng, sợ hãi, quyến luyến, và mọi sự việc con người đã sắp xếp vào chung phải hoàn toàn bị từ bỏ. Đó là điều mà chết có nghĩa. Thượng đế có lẽ đang chờ đợi cứu rỗi bạn trên thiên đàng – tất cả điều đó nghe ra thật nực cười. Vì vậy, bạn có thể thực hiện nó không? Bạn sẽ thử nó chứ? Bạn sẽ thử nghiệm nó chứ? Không chỉ trong một ngày; hàng ngày. Không, thưa bạn, bạn không thể thực hiện nó. Bộ não của bạn không được đào tạo cho việc này. Những bộ não của các bạn đã bị quy định quá nặng nề, bởi giáo dục của bạn, bởi truyền thống của bạn, bởi những quyển sách của bạn, bởi những người thầy của bạn, tất cả mọi chuyện của nó. Việc này đòi hỏi hiểu rõ tình yêu là gì; tình yêu và chết theo cùng nhau. Bởi vì chết nói hãy tự do, đừng quyến luyến, không có gì bạn có thể đem theo cùng bạn. Và tình yêu nói – không có từ ngữ cho nó. Vì vậy, tình yêu có thể hiện diện chỉ khi nào có tự do, không phải rời bỏ người vợ của bạn, tìm một cô gái mới, hay một người chồng mới, nhưng cảm thấy, sức mạnh vô cùng, sinh lực, năng lượng của tự do tổng thể.

Lần tới chúng ta gặp gỡ, chúng ta sẽ nói về tôn giáothiền định. Tôi hy vọng thực hiện được đề tài đó. Tôi xin lỗi khi chỉ có ba buổi nói chuyện nhưng người nói không thể tiếp tục. Bạn hiểu chứ? Ông ta đã chín mươi mốt tuổi và từng đó đã quá tốt lành rồi.

Nói chuyện cùng công chúng lần thứ ba tại Madras [3]
Ngày 04 tháng 01 năm 1986.
 
 
Bộ não đang tìm hiểu

Bạn không phiền nếu chúng ta bắt đầu trước năm phút? Tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện.

Bạn làm ơn tham gia trong điều gì ông ta sẽ nói. Đồng ý chứ? Theo dõi nếu bạn ao ước điều gì ông ta sẽ nói. Không chỉ theo dõi, nhưng, cùng nhau chia sẻ, tôi có ý nói tham gia trong nó, không chỉ suy nghĩ về nó hay chú ý nó một cách lơ là, nhưng trái lại cùng nhau thâm nhập trong điều gì ông ta sắp sửa trình bày.

Một hay hai việc phải được giải thích rõ ràng. Đây không là một sùng bái cá thể. Người nói kinh tởm tất cả những việc đó – tôn sùng một người nào – bởi vì mọi điều ông ta đang nói đều bị mâu thuẫn nếu bạn, chính bạn, tôn sùng một cá thể, hay biến một cái gì đó, ông ta, thành một vị Chúa, thành một … mọi điều vô lý xảy ra trong thế giới. Việc quan trọng là lắng nghe điều gì ông ta phải nói, chia sẻ nó, không chỉ lắng nghe, nhưng thực sự tham gia trong điều gì ông ta đang nói. Bạn có lẽ đồng ý, hay không đồng ý, điều đó bạn hoàn toàn có quyền, nhưng bởi vì bạn ở đây, chúng ta đang cùng nhau bàn luận. Chúng ta đã nói về – tôi quên bẵng rồi – chúng ta đã nói về sự sống, rất phức tạp của sự sống, khởi đầu của sự sống. Chúng ta đang đi cùng nhau. Sự sống là gì, cái gì là nguồn gốc của tất cả những việc này, quả đất diệu kỳ, buổi chiều dễ thươngmặt trời ban mai, sông ngòi, thung lũng, núi non và vẻ huy hoàng của đất đai đang bị hủy hoại, đang bị tàn phá.

Vì vậy, nguồn gốc của tất cả những việc này là gì? Nếu bạn nói “Thượng đế”, vậy thìchấm dứt; vậy thì bạn có thể rảo bước đi đầy vui vẻ bởi vì bạn đã giải quyết xong vấn đề. Nhưng nếu bạn bắt đầu nghi vấn, ngờ vực, như người ta nên làm, tất cả Thượng đế, tất cả đạo sư – tôi không thuộc bộ lạc đó – nếu bạn bắt đầu nghi vấn mọi sự việc mà con người đã sắp xếp vào chung qua một quá trình tiến hóa dài đăng đẳng của hai triệu năm từ khi bắt đầu của con người Sumerian, và vân vân, người Hebrew, người Ai cập cổ xưa, suốt dòng lịch sử, họ đã luôn luôn đặt câu hỏi này: khởi đầu là gì; nguồn gốc là gì; làm thế nào tất cả những việc này xảy ra? Tôi hy vọng bạn đang đặt câu hỏi này. Đừng chỉ lắng nghe tôi, lắng nghe người nói bằng cặp mắt mở rộng, hay bằng cặp mắt chật hẹp, bất kỳ cặp mắt nào bạn có, nhưng chia sẻ nó, xé nát nó ra thành mảnh nhỏ, đừng, làm ơn đừng chấp nhận bất kỳ điều gì ông ta nói. Ông ta không là đạo sư của bạn, cám ơn chúa; ông ta không là người lãnh đạo của bạn, ông ta không là người giúp đỡ của bạn. Đúng chứ? Vì vậy, đó là nền tảng, đó là khởi đầu của cuộc nói chuyện này.

Đây là một cuộc nói chuyện rất nghiêm túc mà chúng ta sẽ tham gia, và nếu bộ não của bạn không năng động, không chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm, không thực sự năng động, người ta e rằng bạn sẽ không thể theo sát. Việc đó sẽ vô ích, đối với người nói, nếu bạn ngồi đó và nghe những từ ngữ; nhưng nếu chúng ta có thể cùng nhau thực hiện một chuyến hành trình, một chuyến hành trình rất dài, không dựa vào thời gian, không dựa vào niềm tin hay những kết luận hay những lý thuyết, nhưng bởi vì chúng ta đã tìm hiểu rất cặn kẽ phương cách của cuộc sống chúng ta, sợ hãi, hoang mang, không an toàn và mọi phát minh mà con người đã tạo ra gồm cả những máy tính lạ thường và vân vân, nếu bạn thực hiện một chuyến hành trình dài vào việc này, chúng ta ở đâu tại khúc cuối của hai triệu năm? Chúng ta đang đi đâu? Không phải lý thuyết nào đó, không phải điều gì quyển sách đáng thương nào đó giải thích, dù nó thiêng liêng đến mức nào. Tất cả chúng ta đang đi đâu? Và chúng ta đã khởi đầu ở đâu? Cả hai việc này đều liên quan lẫn nhau: chúng ta đang đi đâu, chúng ta đã khởi đầu ở đâu. Khởi đầu có lẽ là kết thúc. Bạn hiểu rõ chứ? Tôi không biết liệu bạn có hiểu rõ điều gì tôi đang nói hay không. Đừng đồng ý. Hãy tìm ra. Có lẽ không có khởi đầu và kết thúcchúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu điều đó. Việc đó được không? Bạn chấp nhận tất cả chứ? Không đặt thành vấn đề liệu bạn chấp nhận hay không, tôi sẽ tiếp tục.

Từ khởi đầu của thời gian, con người đã luôn luôn tìm kiếm, suy nghĩ dựa vào tôn giáo, đúng chứ? Những người Ai cập cổ xưa đã có nữ thần Isis, em gái và vợ của thần Osiris và tất cả những thần thánh của người Do thái cổ xưa, và vân vân, thẳng xuống ngày nay. Tôn giáo là gì? Bạn hiểu câu hỏi của tôi chứ? Tôn giáo là gì? Tại sao chúng ta lại dễ dàng bị ảnh hưởng, và không nói rằng, tôi không tin tưởng bất kỳ điều gì, nhưng con người đã luôn luôn tìm kiếm cái gì đó cao quý hơn thế giới này. Họ đã tôn thờ các vì sao, những mặt trời, những mặt trăng và những sáng chế riêng của họ; đã có một năng lượng, nỗ lực, gắng sức khủng khiếp dành cho những đền chùa cổ xưa, và dĩ nhiên những thánh đường, những nhà thờ. Họ đã tiêu xài năng lượng khủng khiếp vào việc này. Một số chúng tráng lệ cực kỳ, một số khác xấu xí – quanh góc đường bạn có thể tìm ra chúng. Và chúng ta đang hỏi: cái gì là tinh thần của con ngườitìm kiếm điều gì đó vượt khỏi nỗi thống khổ hiện nay, lao dịch, công việc, đến nhà máy, đến văn phòng và leo những bậc thang của thành công, kiếm tiền, cố gắng gây ấn tượng con người, cố gắng chỉ huy, ngay từ tột đỉnh đến đáy? Đúng chứ? Đúng chứ? Bạn đang đồng ý điều này chứ? Đó là một sự thật dù bạn đồng ý hay không. Tất cả các bạn đều đang tìm kiếm uy quyền trong hình thức nào đó; muốn là trung tâm của mọi sự việc – ở Delhi, hay đây, hay trong những nơi khác. Tất cả các bạn đều muốn ở đó.

Nhưng, chúng ta đang hỏi: tôn giáo là gì; nó là cái gì mà làm con người tiêu tốn những tài sản to lớn, hay dâng tặng của cải cho một ngôi đền và vân vân; cái gì đã khiến con người làm tất cả những việc này? Chúng ta đang cùng nhau bàn luận phải không? Vâng à? Vâng à? Vâng à? Một ai đó nói cho tôi một chút đi. Cái gì đã khiến con người làm tất cả việc này? Cái gì là năng lượng được dành cho tất cả những việc này? Nó là sợ hãi phải không? Nó đang tìm kiếm một phần thưởng từ thiên đàng, hay địa ngục, hay bất kỳ từ ngữ gì bạn thích gọi nó? Tìm kiếm một phần thưởng? Đó là khởi nguồn? Bởi vì con người như bạn, bạn muốn một phần thưởng, bạn muốn trao đổi một cái gì đó. Bạn cầu nguyện ba lần hay năm lần một ngày và bạn hy vọng một thực thể nào đó sẽ cho bạn cái gì đó, từ một tủ lạnh đến một chiếc xe hơi, đến một người vợ tốt hơn, hay một người chồng tốt hơn, hay chờ ơn lành, một cái gì đó mà bạn hy vọng, bám vào. Đúng chứ? Đây đã là lịch sử của mọi tôn giáo, đúng chứ, có tổ chức, bạn biết ngôi đền gần đây gọi là Tirupati. Tôi chắc rằng bạn đã đi đến đó, nhưng nó không đặt thành vấn đề, họ kiếm được, tôi tin tưởng, một triệu đô la mỗi ba ngày. Đúng chứ? Đúng chứ? Không à? Vì vậy, Thượng đế và tiền bạc luôn luôn theo cùng nhau. Đó là cách nhà thờ thiên chúa giáo được xây dựng, của cải vô số ở đó, những nữ trang giá trị cực kỳ và tất cả những việc đó. Vì vậy, bạn cũng có nó ở đây, những đền chùa của bạn cùng mọi lễ nghi thờ phụng và tất cả những tầm thường đó; mọi sự việc đó thực sự đầy vô lý.

Vì vậy, chúng ta đang cố gắng tìm ra, tìm hiểu rất, rất sâu sắc tôn giáo là gì, tất nhiên không phải công việc kiếm tiền này. Đúng chứ? Bạn có theo cùng điều gì tôi đang nói, thậm chí trong một tiếng đồng hồ hay không? Nhưng sau đó bạn có thể quay trở lại những đền chùa của bạn, những cầu nguyện của bạn, những… của bạn – nó được gọi là gì bằng tiếng Phạn, lúc này tôi đã quên bẵng – nó không đặt thành vấn đề. Vậy là, chúng ta đang tìm kiếm cái khác mà không tên, mà thông minh tột đỉnh, mà không liên quan đến tất cả những đền chùa, những thánh đường, những nhà thờ của chúng ta; dĩ nhiên, tất cả những việc đó đều do con người làm ra. Đúng chứ? Đúng chứ? Tất cả những Thượng đế, tất cả những đền chùa, những thánh đường và vân vân, ngay cả việc đó, tất cả những việc đó đều do con người tạo ra. Không à? Chúng ta đã xây dựng những nhà thờ (không phải các bạn, tất cả các bạn ở trong những văn phòng hay nơi nào khác) nhưng những người xây dựng của những đền đài cổ xưa, những đền chùa cổ xưa; tất cả những công việc đó, tất cả những nghi lễ, tất cả những trang phục lạ lùng họ khoác vào, trang phục thời trung cổ, để gây ấn tượng con người. Nhưng nếu bạn gạt đi mọi việc đó, những lời cầu nguyện, thờ phụng, nghi lễ, trao vòng hoa cho thần tượng nào đó, được chứ, và người giáo sĩ thì thầm vài từ ngữ tiếng Phạn, có thể chính anh ấy không hiểu rõ, và có thể đó là truyền thống của anh ấy và anh ấy kiếm được nhiều tiền và vân vân. Nếu bạn có thể gạt đi mọi việc đó, không trở thành bi quan, không trở thành hoài nghi, nhưng một bộ não thực sự đang tìm hiểu, đúng chứ, bộ não đang tìm hiểu. Bạn có bộ não như thế không? Bộ não đang tìm hiểu, bộ não năng động, một bộ não tìm hiểu mọi thứ, không chỉ phía bên ngoài mà những nhà khoa học đang làm trong cách của họ, thế giới, thế giới bên ngoài, nhưng bạn có một bộ não đang tìm hiểu những tư tưởng riêng của nó, ý thức riêng của nó, những chịu đựng, những đau khổ riêng của nó, đại loại như thế. Bạn có một bộ não như thế không?

Ở đây, chúng ta phải tách rời bộ não khỏi cái trí. Bạn không phiền chứ? Bộ não là trung tâm của tất cả những dây thần kinh của chúng ta, tất cả những hiểu biết của chúng ta, tất cả những lý thuyết, những ý kiến, những thành kiến, những trường cao đẳng, những trường đại học của chúng ta, tất cả những hiểu biết đó được tập hợp trong hộp sọ. Đúng chứ? Nó ở đó, tất cả những tư tưởng, tất cả những sợ hãivân vân. Bộ não có khác biệt cái trí không? Đừng nhìn tôi, tôi đang đặt cho bạn một câu hỏi. Nếu bạn chú ý một cách nghiêm túc điều gì người nói đã hỏi: có một khác biệt giữa bộ não, bộ não của bạn, mà ở bên trong hộp sọ và mọi hiểu biết của bạn đã thâu lượm, không chỉ mình bạn, nhưng còn cả tổ tiên của bạn và vân vân, trong hai triệu năm, hay không? Tất cả đều được nhét trong đó. Vì vậy, bộ não đó sẽ luôn luôn bị giới hạn. Đúng chứ? Đừng đồng ý, thưa bạn, việc này quá nghiêm túc. Và liệu cái trí có khác biệt cái này, ý thức của tôi, hoạt động hàng ngày của tôi, những sợ hãi, những lo âu, những hoang mang, đau khổ, sầu muộn của tôi và tất cả những lý thuyếtcon người đã thâu lượm về mọi thứ – nó ở đó. Đứng chứ? Và cái trí không liên quan với bộ não, nhưng nó có thể tiếp xúc với bộ não, nhưng bộ não không thể tiếp xúc với nó phải không? Tôi đang trình bày điều gì đó rõ ràng cho bạn phải không? Bạn hiểu câu hỏi của tôi chứ? Đừng đồng ý, làm ơn, đó là việc cuối cùng để làm, đồng ý với tôi. Người nói đang trình bày rằng bộ não là kho lưu trữ của tất cả ý thức của chúng ta, những tư tưởng của chúng ta, những sợ hãi của chúng tavân vân, và tiếp tục, và tiếp tục. Tất cả những thần thánh, chúa, Thượng đế, tất cả những lý thuyết về Thượng đế và những người không tin tưởng, tất cả chúng đều ở đó. Không ai có thể tranh cãi việc đó nếu bạn không hơi hơi kỳ cục. Bạn biết từ ngữ “kỳ cục” chứ? Tất cả chúng đều ở đó, nhưng bộ não này mà bị điều kiện bởi hiểu biết, bởi trải nghiệm, bởi truyền thốngvân vân, nó không thể có bất kỳ giao tiếp nào với cái trí đó mà hoàn toàn ở bên ngoài hoạt động của bộ não. Tôi không biết liệu bạn có chấp nhận điều này; đừng bận tâm, chỉ suy nghĩ về nó, quan sát nó. Nhưng cái trí đó có thể tiếp xúc với bộ não, nhưng bộ não không thể tiếp xúc với cái trí đó, bởi vì bộ não có thể tưởng tượng vô hạn, bộ não có thể tưởng tượng cái không tên; bộ não có thể làm mọi thứ. Bạn hiểu chứ? Và cái khác quá bao la bởi vì nó không lệ thuộc bạn; nó không là cái trí của bạn; … của bạn vân vânvân vân.

Vậy là, chúng ta sẽ tìm hiểu – cùng nhau, làm ơn luôn luôn nhớ rằng cùng nhau – không chỉ bản chất của tôn giáo, nhưng cũng còn tìm hiểu máy tính. Bạn biết máy tính là gì rồi, phải không? Vâng. Nó là một cái máy. Nó có thể tự lập trình. Nó có thể tạo ra máy tính riêng của nó. Máy tính cha có máy tính con riêng của nó mà giỏi hơn cha. Bạn hiểu tất cả điều này chứ? Bạn không phải chấp nhận điều này. Nó phổ biến, nó không là một cái gì bí mật, vì vậy hãy quan sátcẩn thận. Máy tính đó có thể làm hầu hết mọi thứ con người có thể làm. Nó có thể sáng chế tất cả những Thượng đế của bạn, tất cả những lý thuyết của bạn, những nghi lễ của bạn, thậm chí còn giỏi hơn bạn sẽ làm.Vì vậy, máy tính đang xuất hiện trong thế giới, không chỉ trong những nhà máy, nhưng nó sẽ biến những bộ não của các bạn thành một cái gì đó khác hẳn. Đó là – bạn đã nghe về biến đổi gene – ồ, chúa ơi, bạn không nghe tất cả những điều này à? Họ đang cố gắng, dù bạn thích nó hay không, thay đổi toàn bộ cách cư xử của bạn. Đó là biến đổi gene. Họ đang cố gắng thay đổi cách suy nghĩ của bạn. Bạn hiểu điều gì tôi đang nói chứ?

Ồ, đừng nhìn tôi chằm chằm. Bạn làm ơn dời đi và ngồi nơi nào khác. Được chứ? Bạn làm ơn dời đi và ngồi nơi nào khác? Bởi vì bạn cứ luôn luôn nhìn tôi chằm chằm. Hãy ngồi đó, thưa bạn, được chứ?

Khán giả: Nó chỉ là đôi mắt của tôi.

K: Tôi biết, tôi biết. Chỗ đó được rồi. Bạn làm ơn ngồi đó, thưa bạn. Tốt. Cám ơn bạn.

Vậy là, biến đổi gen và máy tính, khi hai cái này gặp gỡ cùng nhau – mau thôi chúng sẽ gặp gỡ, trong một vài năm nữa – bạn là gì? Bạn hiểu điều gì tôi đang nói không, thưa bạn? Bạn là gì; như một con người bạn là gì? Những bộ não của các bạn sẽ được biến đổi. Cách cư xử của bạn sẽ được thay đổi. Đúng chứ? Chúng có lẽ hoàn toàn mất đi sợ hãi, mất đi đau khổ, mất đi tất cả những Thượng đế của các bạn. Chúng sẽ, thưa bạn, đừng mê muội mình. Bởi vì tất cả sẽ kết thúc hoặc trong chiến tranh hoặc chết. Đúng chứ? Vì vậy, đây là điều gì đang thực sự xảy ra trong thế giới. Biến đổi gene ở một phía và máy tính ở phía còn lại và khi chúng gặp gỡ, bởi vì chắc chắn chúng sẽ gặp gỡ, bạn là gì như một con người? Thật ra, lúc này bộ não của bạn là một cái máy. Bạn được sinh ra ở Ấn độ và nói: “Tôi là một người Ấn độ”. Bạn bị khép kín trong đó. Hay bạn được sinh ra ở Nga, và lại như thế. Và vân vân. Bạn là một cái máy. Làm ơn đừng cảm thấy bị lăng nhục. Tôi không đang lăng nhục bạn. Bạn là một cái máy mà lặp lại, lặp lại, hay nói khác đi – bạn biết một cái máy, giống như cái máy tính. Đứng chứ? Đừng tưởng tượng có một cái máy gì đó thần thánh trong bạn – điều đó sẽ đáng yêu lắm – một cái gì đó thiêng liêng mãi mãi. Máy tính cũng nói cái đó cho bạn.

Vì vậy, cái gì đang trở thành một con người? Cái gì đang trở thành bạn? Và chúng ta cũng phải tìm hiểu – đây là một chủ đề rất nghiêm túc, đừng đồng ý hay không đồng ý, chỉ lắng nghe, bạn không thể, có lẽ bạn không thể tham gia trong nó – sáng tạo là gì? Bạn hiểu câu hỏi của tôi không? Ít ra bạn hiểu câu hỏi của tôi – sáng tạo. Không phải sinh ra một em bé, việc đó rất đơn giản, hay sáng chế một cái này cái kia mới mẻ. Sáng chế hoàn toàn khác biệt sáng tạo. Sáng chế được đặt nền tảng trên hiểu biết. Đúng chứ? Tôi có thể cải tiến, những kỹ sư có thể cải tiến phản lực; cải tiến được đặt nền tảng trên hiểu biết và sáng chế được đặt nền tảng trên hiểu biết. Vì vậy, chúng ta phải tách rời sáng chế khỏi sáng tạo. Bạn làm được chứ? Không, không, thưa bạn, đừng đồng ý. Việc này đòi hỏi toàn năng lượng của bạn, khả năng thâm nhập của bạn, không chỉ nói: vâng, vâng. Sự khác biệt giữa sáng tạo và sáng chế, bạn hiểu rõ sự khác biệt? Sáng chế theo cơ bản được đặt nền tảng trên hiểu biết. Đúng chứ? Tôi cải tiến cái đồng hồ; tôi có một đồ dùng mới, bởi vì những đồ dùng cũ tôi đã sử dụng rồi và tôi sáng chế một cái khác. Vì vậy, tất cả sáng chế được đặt nền tảng trên hiểu biết, đúng, trên hiểu biết. Rõ ràng những sáng chế bị giới hạn bởi vì chúng được đặt nền tảng trên hiểu biết. Ồ, vì chúa, ai đó thức dậy đi. Vì vậy, hiểu biết luôn luôn bị giới hạn, những sáng chế phải luôn luôn bị giới hạn. Trong tương lai họ có lẽ không có những phản lực, nhưng một cái gì khác và cái đó sẽ đi từ Delhi đến Los Angeles trong hai tiếng đồng hồ, đó là một sáng chế được đặt nền tảng trên hiểu biết có trước mà đã được cải tiến từng bước và từng bước và từng bước, nhưng nó không là sáng tạo. Đúng chứ? Tôi khá bực bội khi thấy những bộ mặt kia không nói lời nào cả.

Vì vậy, sáng tạo là gì? Vì vậy, sự sống là gì? Bạn hiểu chứ? Sự sống trong cái cây, sự sống trong cọng cỏ bé tí, sự sống trong nhà khoa học, sự sống, không phải cái gì họ sáng chế, cái gì họ làm, nhưng khởi đầu của sự sống. Tôi không biết liệu bạn có hiểu rõ, sự sống, cái sự vật mà sống. Bạn có lẽ giết nó nhưng nó vẫn còn đó trong cái khác.

Vì vậy, chúng ta đang hỏi, đừng đồng ý hay không đồng ý, đừng gật đầu của bạn, nhưng thấy chúng ta đang tìm hiểu cái gì là khởi nguồn của sự sống? Bạn tán thành chứ? Chúng ta cùng nhau bàn bạc vấn đề này chứ? Tôi xin lỗi. Vì vậy, chúng ta sẽ tìm hiểu cái tuyệt đối – một cái gì đó mà thực sự lạ thường. Không phải một phần thưởng. Bạn không thể mang nó về nhà và nói: tôi sẽ dùng nó.

Với bạn thiền định là gì? Làm ơn nói cho tôi biết. Thiền định là gì? Bạn thiền định, một số người các bạn, phải không? Không à? Ồ, chúa ơi. Một số người các bạn thiền định, phải không? Thiền định là gì? Cái từ ngữ, ngôn ngữ thông thường trong tự điển, nó là: cân nhắc, suy nghĩ, tập trung, học tập trung vào một cái gì đó, không cho phép bộ não của bạn lang thang khắp mọi nơi. Đúng chứ? Đúng chứ? Đó là điều gì bạn gọi là thiền định phải không? Hãy đơn giản đi, thưa bạn, hãy chân thật. Đó là gì? Dành ra mỗi ngày một thời gian nào đó và bạn đi đến một căn phòng yên lặng, ngồi trong mười phút, mười lăm phút, thiền định. Đúng chứ? Đúng chứ? Bạn đồng ý điều đó phải không, thưa bạn? Không à? Vậy thì, với bạn thiền định là gì? Tập trung? Suy nghĩ về một điều gì đó rất cao quý? Bạn không thể trả lời tất cả những câu hỏi này.

Vì vậy, đầu tiên chúng ta sẽ tìm hiểu thiền định là gì. Bất kỳ nỗ lựcý thức để thiền định đều là thành phần của sự kỷ luật thuộc văn phòng của bạn, bởi vì bạn nói: nếu tôi thiền định, tôi sẽ có một cái trí tĩnh lặng, hay tôi sẽ thâm nhập một trạng thái khác và vân vânvân vân. Từ ngữ “thiền định” có nghĩa đo lường, mà có nghĩa so sánh. Ồ, chúa ơi! Vậy là thiền định của bạn trở thành máy móc, đúng chứ, bởi vì bạn đang vận dụng năng lượng để tập trung vào một bức ảnh, một hình ảnh, hay một ý tưởng và sự tập trung đó phân chia. Đúng chứ? Bạn hiểu rõ điều gì tôi có ý nói không? Sự tập trung luôn luôn gây phân chia. Không à? Tôi muốn tập trung vào cái đó, nhưng tư tưởng lại lang thang ra khỏi nó. Sau đó tôi nói, tôi không được lang thang, hãy quay trở lại. Bạn lặp lại việc đó suốt ngày, hay nửa tiếng đồng hồ. Và sau đó bạn thực hiện nó rồi nói rằng tốt quá tôi đã thiền định xong. Và thiền định này được cổ động bởi tất cả những đạo sư, bởi tất cả – bạn biết rồi, những đệ tử, và vân vânvân vân; và ý tưởng của Thiên chúa giáo là: tôi tin Thượng đế và tôi hiến dâng mình cho Thượng đế. Bạn hiểu rõ điều gì tôi đang nói chứ ? Và vì vậy, tôi cầu nguyện để cứu rỗi tôi, cứu rỗi linh hồn của tôi, cứu rỗi … của tôi, vân vân, vân vân. Tất cả việc này là thiền định à? Nói cho tôi, tôi không biết gì về thiền định, ít ra không phải loại này. Bạn sẽ nói cho tôi chứ? Đây là thiền định à? Hãy nói cho tôi, thưa bạn, đừng sợ hãi, đừng sợ hãi, tôi không là đạo sư của bạn, hay ông chủ của bạn, hay … của bạn – hãy nói cho tôi nếu đây là thiền định. Nó giống như một thành tựu. Đúng chứ? Nếu tôi thiền định được nửa tiếng đồng hồ, chúa ơi, tôi cảm thấy tốt lành hơn. Hay liệu có một loại thiền định hoàn toàn khác hẳn? Phải không, thưa bạn? Hoàn toàn khác hẳn?

Tôi đang hỏi bạn, nhưng bởi vì bạn sẽ không trả lời nên tôi phải trả lời. Trong từ ngữ “ thiền định” mà là sự đo lường, như tôi đã nói, mà là sự so sánh của thành tựu, đó không là thiền định. Tôi nói, đừng chấp nhận bất kỳ điều gì người nói trình bày, với bất kỳ giá nào. Người nói trình bày rằng đó không là thiền định gì cả. Đó chỉ là qui trình của thành tựu. Đúng chứ? Bạn đã trải qua một ngày không thể thiền định; bạn dành ra một tháng rồi nói: vâng, tôi đã thành công. Việc đó giống như một thư ký trở thành một giám đốc. Đúng chứ? Vì vậy, liệu có một thiền định khác hẳn mà không là nỗ lực, không là đo lường, không là thói quen – làm ơn chú ý điều gì tôi đang nói – không là máy móc? Liệu có một thiền định trong đó không có ý thức của so sánh, hay không có phần thưởng và hình phạt? Bạn hiểu rõ điều gì tôi đang nói chứ? Vì vậy, liệu có bất kỳ loại thiền định nào không bị đặt nền tảng trên tư tưởng mà là đo lường, thời gian, và tất cả việc đó? Bạn hiểu rõ câu hỏi của tôi chứ? Làm thế nào người ta có thể giải thích một thiền định mà không có đo lường, không có thành tựu, không nói rằng: tôi sẽ là cái đó; tôi là cái này, nhưng tôi sẽ trở thành cái đó? Cái đó là chúa hay siêu thiên thần.

Vì vậy, việc đó đòi hỏi, nếu tôi được phép vạch rõ, không phải cho bạn chấp nhận hay phủ nhận, nhưng chỉ đang vạch rõ, liệu có một thiền định mà không liên quan đến ý chí, đến một năng lượng nói rằng: tôi phải thiền định – không liên quan đến bất kỳ nỗ lực nào hay không? Người nói thưa rằng: có. Bạn không phải chấp nhận nó. Ông ta có lẽ là người lập dị. Ông ta có lẽ đang nói ngông cuồng, nhưng ông ta thấy một cách hợp lý rằng thiền định thông thường là tự thôi miên, đang tự dối gạt và khi bạn ngừng dối gạt, ngừng mọi qui trình máy móc đó, liệu có một loại thiền định khác? Và bất hạnh thay, người nói thưa rằng: có. Điều đó không có nghĩa cho phép bạn nói rằng: vâng, tôi đồng ý, tôi sẽ thiền định. Bạn không thể đạt được nó nhờ vào nỗ lực, nhờ vào trao toàn năng lượng của bạn đến một điều gì đó. Bạn không thể, không có – bạn hiểu chứ? Nó là một cái gì đó mà phải tuyệt đối tĩnh lặng. Đừng đạt được tĩnh lặng ngay lúc này. Đừng ngồi thiền định. Làm ơn đừng làm nó, thưa bạn. Bạn không thể làm nó. Trước hết, hãy bắt đầu rất khiêm tốn, rất, rất khiêm tốn và vì vậy, rất hòa nhã, và vì vậy, không đang xô đẩy, không đang thúc ép, không đang nói: tôi phải làm việc này. Nó đòi hỏi một ý thức mãnh liệt của không chỉ là cô đơn, nhưng một ý thức của – tôi không được diễn tả nó. Tôi không được diễn tả nó bởi vì sau đó bạn sẽ lạc trong những diễn tả. Nếu tôi diễn tả nó, sự diễn tả không là sự thật. Đúng chứ? Sự diễn tả về mặt trăng, hay về núi Himalayas, được vẽ ra, sự diễn tả không là núi Himalayas. Đúng chứ? Vì vậy, chúng ta sẽ ngừng diễn tả. Tùy bạn muốn chơi đùa cùng nó, hay không chơi đùa cùng nó, đi con đường riêng của bạn và những thành tựu đặc biệt riêng của bạn qua thiền địnhvân vân, và vân vân, phần thưởng và mọi chuyện của nó. Vì vậy, một thiền địnhtuyệt đối không nỗ lực, không thành tựu, không suy nghĩ; lúc đó bộ não tĩnh lặng. Bạn hiểu chứ? Không phải được làm tĩnh lặng bởi ý chí, bởi ý định, bởi kết luận và mọi điều vô lý đó; nó tĩnh lặng. Và bởi vì tĩnh lặng, nó có không gian vô hạn. Bạn đang chờ tôi khai phá và bạn nuốt trọn điều gì tôi khai phá? Chúa ơi! Bạn là loại người gì vậy?

Vì vậy, bộ não của bạn có khi nào tĩnh lặng? Tôi đang hỏi bạn. Liệu bộ não của bạn, đang suy nghĩ, đang sợ hãi, công việc văn phòng của bạn, suy nghĩ về gia đình của bạn, họ sẽ làm gì, những cậu con trai của bạn và những cô con gái của bạn; đang suy nghĩ, mà là thời giantư tưởng. Liệu bộ não của bạn có khi nào tĩnh lặng? Bạn làm ơn nói cho tôi?

Người hỏi: (Không nghe rõ.)

K: Cái gì, thưa bạn? Đừng hoảng sợ. Hãy nói điều gì bạn muốn nói và nếu bạn không thể nói nó, hãy quên nó đi. Bộ não của bạn có khi nào tĩnh lặng? Không phải được làm chết lặng bởi thuốc men và bởi mọi loại sự việc, rượu và những dạng khác để gây mê cho bạn. Bạn gây mê cho chính bạn khi bạn tin tưởng. Bạn tự gây mê và nói: vâng, việc này đúng hoàn hảo; Phật đã nói điều đó, vì vậy nó phải đúng. Luôn luôn bạn đang tự gây mê cho chính bạn, do đó bạn không có loại năng lượng cần thiết cho sự thâm nhập vào cái gì đó bao la.

Vì vậy, bây giờ chúng ta sẽ quay lại để tìm ra sáng tạo là gì? Bạn hiểu chứ? Sáng tạo là gì? Bởi vì nó không liên quan đến sáng chế. Việc đó đã qua rồi. Vì vậy, sáng tạo, sự khởi nguồn, sự khởi đầu là gì? Sự sống là gì? Hãy nói cho tôi, thưa các bạn, các bạn nghĩ gì về nó. Sự sống là gì? Không phải đi đến văn phòng và mọi chuyện còn lại, ái ân và con cái, hay không con cái nhưng ái ânvân vânvân vân. Sự sống là gì? Cái gì cho sự sống vào cọng cỏ dưới nền xi măng? Bạn hiểu chứ? Sự sống trong chúng ta là gì? Không phải tất cả những sự việc chúng ta trải qua, quyền hành, chức vụ, danh vọng, nổi tiếng, hay không nổi tiếng, nhưng ô nhục. Vì vậy, đó không là sự sống, đó là thành phần thuộc cách đối xử bạc đãi với sự sống của chúng ta. Nhưng sự sống là gì? Bạn hiểu câu hỏi của tôi chứ? Bạn hiểu chứ, thưa bạn?

Tại sao bạn đang lắng nghe tôi? Điều gì làm cho bạn, nếu bạn đang lắng nghe, lắng nghe con người này? Động cơ đằng sau lắng nghe của bạn là gì? Bạn cần gì? Ham muốn của bạn là gì? Đằng sau ham muốn có một động cơ. Vì vậy, ham muốn là gì? Trước hết, chúng ta hãy cẩn thận suy xét nó thật nhanh. Ham muốnthành phần của cảm giác, phải không? Tôi nhìn thấy cái đồng hồ đẹp hay cái đồng hồ xấu này; nó là một cảm giác. Đang nhìn thấy tạo ra một cảm giác. Ồ, điều này bình thường, thưa bạn. Từ cảm giác đó, tư tưởng đến và tạo ra một hình ảnh của nó. Đó là, tôi nhìn thấy cái đồng hồ này, khá đẹp, tôi muốn có nó. Cảm giác của đang thấy, sau đó tư tưởng đến và tạo ra một hình ảnh của cảm giác đó; tại khoảnh khắc đó, ham muốn được sinh ra. Nó rất đơn giản. Đúng chứ? Vì vậy, liệu có một bộ não, bộ não của bạn, mà không bị mất trật tự, bị mất trật tự bởi môi trường sống, bởi truyền thống, bởi xã hội và mọi chuyện còn lại?

Vì vậy, nguồn gốc của sự sống là gì? Bạn đang chờ tôi trả lời nó? Bạn đang chờ người nói trả lời câu hỏi đó? Đúng không? Bạn làm ơn hãy nói cho tôi đúng hay không. Tôi sẽ chờ. Nếu bạn nói cho tôi, sau đó tôi sẽ tiếp tục. Đây là một chủ đề rất nghiêm túc nên bạn không thể đùa giỡn được, bởi vì chúng ta đang cố gắng thâm nhập, tìm hiểu một cái gì đó không tên, không kết thúc. Tôi có thể giết con chim đó; có một con chim khác. Tôi không thể giết tất cả chim chóc; có quá nhiều chúng trong thế giới. Vì vậy, chúng ta đang tìm hiểu cái gì tạo ra một con chim, cái gì là sáng tạo phía sau tất cả việc này? Đúng chứ? Bạn đang chờ đợi tôi diễn tả nó, nói về nó? Có, phải không, thưa bạn? Bạn muốn tôi nói về nó? Tại sao?

Người hỏi: Để hiểu rõ.

K: Bạn hiểu rõ cái gì?

Người hỏi: Sáng tạo là gì?

K: Tại sao bạn hỏi câu đó? Bởi vì tôi đã hỏi? Lại nữa, bạn thấy không, bạn là – xin lỗi, thưa bạn. Không diễn tả nào phù hợp, có thể diễn tả được khởi nguồn. Khởi nguồn là không tên; khởi nguồn là tĩnh lặng tuyệt đối; nó không đang lao xao, loanh quanh để tạo ra một huyên náo. Sáng tạo là một cái gì đó thần thánh nhất; đó là sự việc thiêng liêng nhất trong cuộc sống và nếu bạn đã tạo ra một hỗn loạn trong cuộc sống của bạn, hãy thay đổi nó. Thay đổi nó hôm nay, không phải ngày mai. Nếu bạn hoang mang, hãy tìm ra tại sao và bình tâm. Nếu suy nghĩ của bạn không ngay thẳng, hãy suy nghĩ ngay thẳng, hợp lý. Nếu tất cả việc đó không được sẵn sàng, tất cả việc đó không được giải quyết, bạn không thể thâm nhập thế giới này, thế giới của sáng tạo.

Nó hết. (Hai từ này khó nghe rõ, thở ra thay vì nói.)

Đây là cuộc nói chuyện cuối cùng. Các bạn có muốn cùng nhau ngồi yên lặng trong chốc lát? Được rồi, thưa các bạn, ngồi yên lặng trong chốc lát. 

Bây giờ chúng ta được phép đứng dậy chứ? Từ từ, từ từ, thưa các bạn.

9-2008

[1] Lấy từ www.tchl.freeweb.hu [663Later-and Unpublished Texst]
[2] Lấy từ www.tchl.freeweb.hu [663Later-and Unpublished Texst]
[3] Lấy từ www.tchl.freeweb.hu [663Later-and Unpublished Texst]

Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
16/08/2013(Xem: 16742)
Hiện tượng của thầy Thích Pháp Hòa là hợp với logic của cuộc sống bất cứ thời nào. Bên cạnh ma quỷ luôn có thánh thần, bên cạnh ác tăng luôn có những cao tăng kềm chế. Nếu kẻ lợi dụng mảnh áo cà sa để hướng dẫn Phật tử vào chốn u minh nhằm bóc lột tiền tài, công sức của họ, bằng cúng dường bằng tà thuyết phải cúng Phật mới được siêu sinh thì thầy Pháp Hòa mở ra từng pháp thoại có khả năng giác ngộ người nghe thầy thuyết giảng. Thầy khẳng định những điều đơn giản nhưng hiếm người hiểu rõ, đó là: “Phật Giáo là một triết lý, một lối sống để tìm đến sự an lạc trong tâm hồn, không phải là một tôn giáo vì Phật không phải là đấng toàn năng để có thể ban phước lộc cho người này hay trừng phạt người kia.”
Hãy cẩn trọng với giọng nói, video và hình ảnh làm từ trí tuệ nhân tạo AI: một số người hoặc đùa giỡn, hoặc ác ý đã làm ra một số sản phẩm tạo hình giả mạo liên hệ tới các tu sĩ Phật giáo. Những chuyện này đã được nhiều báo Thái Lan và Cam Bốt loan tin. Trong khi chính phủ Thái Lan xem các hình ảnh giả mạo tu sĩ là bất kính, cần phải ngăn chận ngay từ mạng xã hội, nhiều nước khác, như tại Hoa Kỳ, chuyện này không được chính phủ can thiệp, vì xem như chỉ là chuyện đùa giỡn của một số người ưa giỡn. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta không phải là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo để phân biệt hình giả và hình thật, nên thái độ phán đoán cần được giữ cho dè dặt, cẩn trọng.
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.