Chương một:
BƯỚC VÀO CON ĐƯỜNG TÂM LINH
1. MỤC ĐÍCH CỦA THIỀN ĐỊNH Tôi muốn nói vài lời
giới thiệu về sự
thực hành thiền. Rất nhiều người trên
thế giới này,
Đông phương cũng như
Tây phương, thích thiền. Họ bị
lôi cuốn vào sự
thực hành thiền và họ thực sự tha thiết với nó. Nhưng,
gia nhập thì nhiều mà thực sự hiểu nó thì quá ít.
Mỗi người trong
chúng ta ở đây đều có một thân xác được
cấu tạo bởi xương, thịt, máu huyết ...
vân vân...Ngay
hiện tại,
chúng ta không thể
hoàn toàn kiểm soát tất cả thân xác của
chúng ta như ý muốn,
chúng ta luôn luôn có những
vấn đề. Một nhà tỷ phú có thể
sở hữu rất nhiều
tài sản trên
thế giới, nhưng, hãy tạm quên sự giầu sang của ông ta đi, nếu tâm của ông ta bị nhốt trong một thân xác không thể
kiểm soát được thì
chắc chắn ông ta sẽ
đau khổ lắm lắm. Dù giầu hay nghèo, không một người nào trong
chúng ta có thể
trốn thoát được những
vấn đề. Cho dù có
cố gắng bằng nhiều cách,
chúng ta cũng không bao giờ có thể
ngăn cản được những điều khó khăn hay những
vấn đề xẩy ra cho
chúng ta. Nếu
chúng ta thanh toán được
vấn đề này,
vấn đề khác đã tự động đến thay thế. Những
bất mãn và
đau khổ tràn ngập thân xác của
chúng ta ở bất cứ nơi nào
chúng ta đến. Nếu
chúng ta dùng
trí tuệ để nhìn thật sâu vào trong trái tim của
chúng ta về những
vấn đề này và hiểu tường tận đường đi nước bước của chúng thì
chúng ta sẽ nhanh chóng phát giác được những
tình trạng bất mãn khủng khiếp này. Một điều cũng rất rõ và cần biết là nếu
chúng ta không có một thân xác không được
kiểm soát như thế thì
chúng ta cũng sẽ không có một cách nào để
kinh nghiệm được những sự
đau khổ liên hệ đến nó.
Vấn đề căn bản mà tất cả
chúng ta đều có là
chúng ta đã không
đạt được những gì
chúng ta ước muốn nên
chúng ta đau khổ. Đó là những gì
chúng ta cần cho
đời sống vật chất như cơm ăn áo mặc nhưng
chúng ta lại muốn tự hào hoặc
thích thú về chúng,
chúng ta lại muốn có những
lời khen tặng và được tâng bốc. Có nhiều cảnh khổ
chúng ta có thể nhìn thấy ngay, như một người đói rách
vô cùng nghèo túng. Nhưng một cách nào đó, tất cả
chúng ta đều là những kẻ
đói khát và không thể
kiểm soát được những gì
chúng ta ước muốn.
Hãy lấy một
thí dụ, có những người
tốt phước được sinh ra trong một
gia đình giầu có. Trong cả
cuộc đời của anh ta, có thể anh ta sẽ
không kinh nghiệm được một chút gì về sự
thiếu thốn vật chất. Anh ta có thể mua được bất cứ gì anh ta muốn và được
tự do đi du lịch ở bất cứ nơi nào anh ta thích để hưởng được tất cả những thú vui mà các nền
văn hóa khác nhau đem đến. Rồi khi mà không còn một nơi nào để đi, không còn một cái gì để
sở hữu, không còn một thú vui nào để hưởng, anh ta vẫn
cảm thấy thiếu, vẫn
cảm thấy không
thỏa mãn nên anh ta vẫn than khổ. Trong
trạng thái bất an như vậy, trong tâm trạng
bất mãn như vậy, nhiều người đâm ra điên loạn, họ không còn
kiểm soát được
tình trạng này và bắt đầu thấm mùi tê tái của khổ đau.
Như vậy,
một đời sống
hoàn toàn sung túc, tràn đầy thú vui thì
đau khổ vẫn có ở đó, vẫn
hiện diện ngay ở đóù.
Sự thật là càng
sở hữu vật chất bao nhiêu thì tâm
bất mãn càng tăng lên bấy nhiêu, bởi vì sự
sở hữu vật chất không có một chút khả năng nào
ảnh hưởng đến hoặc cắt đứt được cái mầm mống căn để của khổ đau. Một dòng
liên tục của
bất mãn,
lầm lạc,
lo lắng và những
liên hệ với chúng vẫn còn đó. Nếu
sự tích tụ tất cả những
tiện nghi vật chất ở bên ngoài mà thực sự có khả năng
loại bỏ được khổ đau thì khổ đau phải
chấm dứt và
bất mãn phải ngưng đọng mới được. Nhưng
cho đến khi nào tâm của
chúng ta còn bị
ràng buộc với cái thân xác, vẫn còn
liên hệ với cái thân xác không thể
kiểm soát này thì
đau khổ vẫn còn
liên tục tiếp diễn.
Thí dụ, để
bảo vệ đôi chân khỏi giẫm phải đá nhọn trên đường
chúng ta phải mang giầy dép. Nhưng
sự kiện này không
hoàn toàn chấm dứt vấn đề. Chính đôi giầy cũng thường mang lại cái đau. Chúng có thể làm đau những ngón chân hoặc cho
chúng ta những lúc không
thoải mái. Đây
hoàn toàn không phải
lỗi lầm của những bác thợ giầy. Nếu chân của
chúng ta không dài quá, lớn quá, nhậy cảm quá thì những đôi giầy thời trang kia phải
hoàn toàn thoải mái cho chúng mới đúng. Như vậy, nếu
chúng ta nhìn sâu vào
vấn đề chúng ta sẽ
khám phá ra cái nguồn gốc không
thoải mái này không phải tại những
lý do ở bên ngoài mà thực sự những
nguyên nhân đang nằm sâu trong cơ thể và
tinh thần của
chúng ta,
chính cơ thể và
tâm thần của
chúng ta tạo ra
tình trạng không
thoải mái này.
Đây chỉ là một
thí dụ về
kinh nghiệm đau khổ qua thân xác của
chúng ta. Từ khi sinh ra đến khi lìa cõi đời này,
chúng ta đã phải dùng biết bao nhiêu
sức lực để
bảo vệ cái thân xác này khỏi
đau khổ. Thật ra, tất cả
mọi người chúng ta chỉ dùng
thời giờ để
bảo vệ cái thân xác này một cách
vô ích,
không hữu hiệu,
hoàn toàn không mang lại một kết quả nào.
Mục đích của thiền không phải để
bảo vệ cái thân xác này. Không bao giờ nên nghĩ như vậy. Nó có một
mục đích cao hơn,
giá trị hơn. Dùng thiền để chữa bệnh thân xác hay mưu
cầu lợi ích
bề ngoài thì thật là
vô nghĩa lý và làm mất đi sự
diệu dụng của một
phương tiện thiện xảo, dùng như vậy nó chỉ cho
chúng ta một
giá trị nhất thời giống như dùng thuốc aspirin để chữa bệnh nhức đầu. Bệnh nhức đầu có thể hết nhưng không có nghĩa là
chúng ta được
bảo đảm hoàn toàn. Một
thời gian sau nó sẽ
trở lại bởi vì
phương pháp điều trị này không có khả năng
chấm dứt tận gốc rễ của
vấn đề, vì
thế sự giải quyết chỉ có
tính cách tạm thời. Vì sự
dễ chịu nhất thời và sự giảm đau tạm có thể dùng những
phương tiện bên ngoài, nên không
cần phải dùng đến
thiền định hay bất cứ một sự
thực hành tâm linh nào cho
mục đích đó.
Chúng ta không nên
phung phí sức mạnh của
thiền định cho những
mục đích hạn hẹp như vậy.
Mục đích chính của thiền là trị bệnh tâm.
Mặc dầu thân xác và tâm của
chúng ta có những
liên hệ nội tại nhưng chính chúng cũng có những
hiện tượng hoàn toàn khác nhau. Thân xác của
chúng ta là một đối tượng mà mắt của
chúng ta có thể nhìn thấy được, nhưng tâm thì không như vậy. Những
thành phần trong một
gia đình có thể có những nét giống nhau, nhưng mỗi một đứa trẻ lại có một cá tính khác nhau, đức tính khác nhau,
sở thích khác nhau...
vân vân...
Mặc dầu cùng học chung một trường nhưng sự
thông minh, sự
hấp thụ bài học của mỗi
học sinh lại
hoàn toàn khác nhau, vì chúng
ảnh hưởng từ
cha mẹ hay ông bà chúng. Sự khác biệt
tinh thần không thể
giải thích bằng những
phương pháp vật lý.
Một điều cũng cần nói đến ở đây, có những đứa trẻ nhớ rất rõ và
chính xác những gì xẩy ra trong
kiếp trước của chúng. Chúng có thể nói nơi nào chúng đã sinh ra,
chúng sinh sống như thế nào ...
vân vân... chúng còn có thể
nhận diện được người và sự vật trong
kiếp trước của chúng. Những
sự kiện này có thể kiểm chứng được, đây là những bằng chứng
hiển nhiên và xác thực cho bất cứ người nào muốn
nghiên cứu lãnh vực này với một tâm
vô tư không
thiên kiến.
Trong bất cứ
trường hợp nào cũng đều có một
lý do ẩn sâu khác biệt ở tính bẩm sinh của mỗi
thành phần trong
gia đình, ở mỗi người và
đặc biệt ở một số trẻ chúng nhớ được những
kiếp trước của chúng, tất cả những
sự kiện này cho
chúng ta biết một
sự thật: tâm của
chúng ta không có một chỗ bắt đầu
nhất định.
Kiếp trước thật sự có.
Chúng ta không đi sâu vào
vấn đề huyền bí ở đây về sự
tiếp nối của kiếp này và kiếp khác, một điều quan trọng cần nhớ là: tâm của
chúng ta liên tục từ kiếp này qua kiếp khác,
vậy thì nó có thể mang những gì ở
hiện tại qua tương lai.
Đời sống của
chúng ta trong
hiện tại là kết quả từ những hành động, của cả
tinh thần lẫn thể xác, mà
chúng ta đã tạo ra trong
kiếp trước. Cũng như thế, những hành động của
chúng ta đang làm trong kiếp này sẽ xác định
đời sống cho
kiếp sau của
chúng ta. Vì thế,
trách nhiệm hình thành tất cả những gì trong cuộc sống đang nằm trong tay của chính
chúng ta. Thật là
vô cùng quan trọng khi
nhận ra được
vấn đề này nếu
chúng ta muốn đi tìm những
ý nghĩa đích thực cho việc cắt đứt
toàn diện những
đau khổ tinh thần lẫn thể xác.
Mỗi một người
chúng ta đã từng sinh ra làm người. Như vậy,
chúng ta có cơ hội đem lại cho
đời sống của chính
chúng ta một
ý nghĩa và
mục đích. Để chiếm lấy tất cả những
lợi ích này,
chúng ta cần phải đi ngược lại những gì mà loài thú thấp hơn có thể làm được. Nhờ
hiểu biết về sự
tái sinh và nhờ
kiểm soát được tâm của chính mình,
chúng ta có thể kiếm tìm được căn nguyên của tất cả mọi
đau khổ.
Chúng ta có thể
giải thoát khỏi vòng
luân hồi chết và
tái sinh chỉ trong một vài kiếp sống.
Chúng ta cứ phải trôi lăn vào
vòng sinh tử mà không có một sự
lựa chọn hay
kiểm soát nào, nó là như vậy,
chúng ta đã
kinh nghiệm biết bao nhiêu là
đau khổ về một cái thân xác không thể
kiểm soát được. Nhưng với một
ý chí quyết tâm thực hành, cái vòng
luân hồi này sẽ bị
phá hủy hoàn toàn,
chúng ta sẽ
được giải thoát khỏi
đau khổ và
bất mãn một cách
trọn vẹn viên mãn.
Tuy nhiên, chỉ
chạy trốn khỏi
luân hồi sinh tử cho
chúng ta thôi thì không được, chưa đủ. Đây không phải là một cách
áp dụng khôn ngoan cho
đời sống làm người của
chúng ta. Không phải chỉ
một mình chúng ta bị
đau khổ và
bất mãn mà tất cả những
chúng sinh khác cũng đang chịu như
chúng ta. Nhưng, hầu như họ thiếu
trí tuệ -con mắt Đạo pháp- để tìm
con đường đúng mà
chấm dứt hoàn toàn đau khổ. Không trừ một ai, tất cả mọi
chúng sinh trên mặt đất này đều dành
trọn vẹn cả
cuộc đời để
tìm cách thoát khỏi khổ đau,
tìm kiếm hạnh phúc và
an lạc. Nhưng tâm của họ tràn đầy
u minh tăm tối, sự kiếm tìm của họ rơi vào
hão huyền lạc lõng. Tâm
vô minh, thay vì hướng dẫn họ đi tới
mục tiêu phúc lạc, nó lại dẫn họ từ khổ đau này đến
bất mãn khác. Họ
cố gắng loại bỏ những
nguyên nhân của khổ đau, nhưng
bất hạnh thay mỗi ngày họ lại đi xa
niết bàn hơn.
Tất cả
chúng sinh đều bị khổ và đều mong muốn thoát khổ như chính
chúng ta. Nếu
chúng ta nhận thức được điều này,
chúng ta sẽ hiểu được sự
ích kỷ của
chúng ta khi
chúng ta chỉ mong
giải thoát, vào
niết bàn một mình.
Tốt hơn chúng ta hãy cầu mong cho tất cả đều
được giải thoát. Nhưng trước khi có thể dẫn dắt người khác vào
con đường chấm dứt khổ đau, chính
chúng ta phải là người
giác ngộ trước. Nói khác đi, chính
chúng ta cần phải tinh tiến trên
con đường tu tập giải thoát để có thể hướng dẫn người khác.
Vấn đề này có thể
cắt nghĩa như sau: gỉa sử
chúng ta muốn đem một người bạn đi ngắm cảnh ở một công viên nào đó, nếu
chúng ta bị mù thì không có cách chi
chúng ta có thể dẫn cô ta đến đó được,
mặc dầu chúng ta muốn lắm.
Điều kiện tiên quyết là
chúng ta phải có một cặp mắt tốt và phải biết đường đi đến công viên. Cũng giống như vậy,
chúng ta phải có
kinh nghiệm về
con đường giác ngộ trước khi
chúng ta có thể chỉ cho người khác, mỗi người sinh ra khác nhau, từ
tính tình cho đến đời sống, nên
con đường dẫn đến
giải thoát cũng khác nhau.
Vậy, mỗi khi nói về
mục đích của
thiền định là
chúng ta nói về sự đạt
giác ngộ, một sự
thành đạt chẳúng những cho chính
chúng ta mà còn cho tất cả những người khác nữa. Đây là
mục đích và cũng là
lý do chính yếu khi
chúng ta bước chân vào
con đường thiền định. Tất cả các
vị đạo sư du gìa cũng như tất cả các bậc thầy về
thiền định trong qúa khứ đều đã
thực hành Đạo pháp theo
tâm nguyện đó. Giống như vậy, khi
chúng ta bước chân vào
con đường thiền định - theo
Đức Phật, có hàng ngàn hàng ngàn
phương pháp thực tập thiền định khác nhau,
tùy theo căn cơ của mỗi người -
chúng ta nên có những động năng
thúc đẩy này.
Sự
thực hành tâm linh thật là
cần thiết.
Chúng ta không
thiền chỉ vì bắt chước một phe nhóm nào, một người nào hay ngay cả vì
Thượng đế. Nhưng chỉ vì
trách nhiệm của
chúng ta đối với chính sự
đau khổ của
chúng ta, chính
chúng ta chịu
trách nhiệm bảo vệ chúng ta.
Chúng ta tự đứng lên đi
tìm hiểu chính mình và cũng chính
chúng ta tạo ra
hoàn cảnh cho mình để tự
giải thoát. Do đó, vì
đau khổ đã dày vò
cuộc đời chúng ta, nên chính
chúng ta phải làm một cái gì cho cuộc sống hàng ngày của
chúng ta. “Một cái gì” này chính là sự
thực hành tâm linh,
hay nói một cách khác, chính là
thiền định. Nếu
chúng ta không quay trở vào bên trong để huấn luyện tâm ta mà cứ dồn hết
năng lực vào việc sắp xếp rồi lại sắp xếp những
chương trình cho
cuộc đời vật chất hiện tại này thì khổ đau vẫn còn đó, cứ
mãi mãi tiếp tục. Khổ đau không có chỗ bắt đầu,
nếu không thực hành một
phương pháp tâm linh hữu hiệu thì khổ đau cũng không có chỗ
chấm dứt.
Nói một cách tổng quát, thật là khó
thực hành Đạo pháp trong một môi trường sống tràn đầy
vật chất như ngày nay. Vì có qúa nhiều trở ngại, có qúa nhiều điều
hấp dẫn hơn sự
tu tập thiền định.
Tuy nhiên,
căn bản của những điều
cản trở này lại không phải là
nguyên nhân và môi trường của chính nó. Khổ đau không tại những nhà máy trong khu kỹ nghệ, nó không phải tại đồ ăn
thức uống của
chúng ta, cũng không phải tại bất cứ cái gì khác. Nó đang nằm ngay trong tâm của chính
chúng ta. Đây là điểm rất
ngạc nhiên cho tôi trong
thời gian này, chuyến
thăm viếng đầu tiên của tôi qua
Tây phương, để thấy tận mắt bên cạnh sự
tiến bộ vật chất là sự
thích thú thực hành Đạo pháp và
thiền định trong nhiều chiều hướng khác nhau của người
Tây phương. Có rất nhiều người
chân thành đi tìm một
ý nghĩa cao cả hơn cho
cuộc đời của
con người, họ
cố gắng chuyển hóa mỗi ngày. Với lòng ngưỡng mộ
đặc biệt, tôi nghĩ rằng đây là một
việc làm rất khôn ngoan khi
con người biết
cố gắng hoà hợp đời sống vật chất và
đời sống tinh thần, có
một đời sống
sâu xa về
nội tâm cũng như
một đời sống đầy đủ tiện nghi cho thể xác. Với những người như vậy
đời sống chắc chắn không phải là một sự hứa hẹn trống rỗng.
Món ăn mà được chế tạo bởi nhiều
thực phẩm khác nhau thì
chắc chắn phải ngon. Cũng vậy, nếu
chúng ta có những công
việc làm, có những
hoạt động và
cố gắng thật nhiều cho việc kiện toàn
con đường tâm linh theo
Đạo pháp thì
đời sống của
chúng ta thật là
phong phú. Sự
lợi lạc, ơn ích mà
chúng ta có được nhờ biết
kết hợp hai
lãnh vực này thì thực là vĩ đại
bao la.
Có một sự khác biệt rất lớn giữa tâm, xúc cảm và những
kinh nghiệm của một người biết
áp dụng Đạo pháp vào
cuộc đời của họ và một người không biết
áp dụng. Trong lúc phải đương đầu với những khó khăn của cuộc sống tràn đầy
vật chất này, người biết
áp dụng Đạo pháp sẽ ít
lầm lẫn hơn và
kinh nghiệm cuộc đời ít
đau khổ hơn. Họ biết
kiểm soát tâm và biết phải làm gì ở bên trong tâm của họ để sẵn sàng
giải quyết những
vấn đề xẩy ra một cách thành thạo, khôn ngoan. Sự
áp dụng này không phải chỉ cần cho
đời sống thường ngày của họ mà
đặc biệt ngay cả trong lúc họ chết.
Nếu
chúng ta không bao giờ
thực hành đời sống tâm linh thì
chúng ta sẽ không bao giờ huấn luyện được tâm của
chúng ta qua kỷ
luật thiền định, rồi khi sự chết đến,
chúng ta sẽ phải chiến đấu rất
gay go. Sự
lợi ích quan trọng nhất mà một người
thực hành Đạo pháp có được là họ coi cái chết như là một cuộc
hành trình đầy vui thú
trở về nhà. Nó giống như là đi đến dạo chơi trong một công viên
tuyệt đẹp. Và ngay cho cả những người chưa đạt
giác ngộ trong
thiền định thì cái chết đối với họ cũng nhẹ nhàng, không
đáng sợ hãi. Có những người
đối diện sự chết --chúng ta không thể tránh được -- với một cái tâm thật bình thản. Họ không
sợ hãi chút nào, không
lo âu về những điều mà họ sẽ gặp hay về những người
thân yêu, về
của cải và ngay cả về chính thân xác của họ. Trong
cuộc đời này
chúng ta đã
kinh nghiệm sự sinh ra và bây giờ
chúng ta đang
kinh nghiệm về tiến trình gìa. Chỉ
duy nhất có một
sự kiện mà tất cả
chúng ta đang phải đi đến chính là sự chết. Vì thế, sự
thực hành tâm linh sẽ giúp
chúng ta đối diện với một
sự kiện không thể tránh được một cách bình thản
an nhiên, như vậy sự
thực hành thiền định mới có
ích lợi --
mặc dầu nó còn có những
mục đích cao hơn nữa mà
chúng ta có thể
áp dụng.
Để
tóm tắt, không còn một
sự kiện bên ngoài nào của
thiền định có vẻ quan trọng hơn nữa. Mặc dù
chúng ta ngồi xếp tay theo kiểu này hay xếp chân theo kiểu kia thì cũng chỉ có một chút
ảnh hưởng mà thôi. Điều
vô cùng quan trọng trong
con đường tu tập là
kiểm soát xem,
theo dõi xem
phương pháp thiền định mà
chúng ta đang
áp dụng có thực
sự giải thoát chúng ta ra khỏi
đau khổ hay không. Nó có
chấm dứt những
sự kiện hão huyền,
huyễn ảo đang diễn ra ở trong tâm của
chúng ta không? Nó có
chấm dứt được
tham sân si không? Nếu nó thực sự giúp
chúng ta giảm được những
thái độ tiêu cực của tâm thì đó là
sự thiền định
hoàn hảo, sự
thực hành đúng và có
giá trị. Nhưng, nói một cách khác, nếu nó chỉ làm tăng thêm những
thái độ tiêu cực, xấu (như tăng lòng
kiêu mạn,) thì đó lại là một
nguyên nhân khác đem lại
đau khổ. Trong
trường hợp này, dù
chúng ta có nói là
chúng ta đang thiền, đang
tham dự những khóa
tu tập, thì đó chẳng phải là
thực hành tâm linh hay
thực hành Đạo pháp một chút nào.
Đạo pháp hướng dẫn
chúng ta ra khỏi khổ đau, ra khỏi những sự
rắc rối. Nếu sự
thực hành không dẫn
chúng ta theo đường hướng này thì đã có một cái gì
sai lầm trong đó mà
chúng ta cần phải khám xét lại.
Thực ra, cốt tủy của việc
thực hành Đạo pháp của tất cả các vị hành gỉa là
khám phá xem những hành động nào của họ mang lại khổ đau và những hành động nào của họ là
nguyên nhân của
hạnh phúc. Từ đó, họ
áp dụng sự
thực hành vào việc tránh khổ đau và tạo thêm
hạnh phúc càng nhiều càng tốt. Đây mới là cốt tủy của
thiền định, đây mới là tinh yếu của
Đạo pháp.
Tóm lại, tất cả
chúng ta là những người bắt đầu bước chân vào
con đường thực hành Đạo -- bắt đầu
thiền định và
thực tập kiểm soát tâm --
chúng ta cần phải tin tưởng vào những nguồn
giáo lý, những sự dậy bảo.
Chúng ta nên đọc những cuốn sách có
giá trị, khi có sự
nghi ngờ hay thắc mắc,
chúng ta nên hỏi những bậc thầy, những bậc đã thực sự
tu tập,
chuyên cần thực hành và đã có những
chứng nghiệm trên
con đường tâm linh mà họ đi. Đây là một điều
vô cùng quan trọng. Nếu
chúng ta chỉ theo sự
chỉ dẫn của sách vở thì đây là một việc
vô cùng nguy hiểm cho
con đường tu tập của
chúng ta. Ngay cả việc chọn lựa một vị thầy, một
vị đạo sư hay một vị
lạt ma. Hãy chọn cho đúng. Họ phải là những người có
thực chứng, đã từng
thực hành và sống trong
Đạo pháp.
Sự
thực hành thiền định của
chúng ta, sự
thực hành con đường tâm linh của
chúng ta không thể
tiêu cực, không thể có những
thái độ thụ động được.
Chúng ta không thể nào phá vỡ được sự
kiên cố của
đau khổ bằng một sự
mù quáng, nhẹ dạ khi đặt
niềm tin vào một vị nào đó --ngay cả một
đại sư -- bảo
chúng ta làm điều này, việc kia.
Tốt hơn chúng ta nên
sử dụng sự
thông minh nội tâm của chính
chúng ta để
xác nhận, để
tìm kiếm những
phương pháp thích hợp hầu mang lại nhiều kết qủa hơn. Nếu
chúng ta đã có đầy đủ những
lý do tốt lành để
tin tưởng rằng sự dậy bảo này có
giá trị và hữu ích thì
chúng ta nên thực sự thiết tha và
chân thành theo đuổi nó. Giống như việc chọn thuốc, một khi
chúng ta đã chọn được đúng loại thuốc chữa lành căn bệnh của
chúng ta thì
chúng ta phải dùng
ngay lập tức.
Nếu không,
chúng ta cứ uống đại bất cứ loại thuốc nào mà
chúng ta có thì
chúng ta chẳng những không khỏi bệnh mà còn mang thêm bệnh vào người.
Đây là
lời khuyên cuối cùng của tôi cho những người nào muốn bước chân vào
con đường thiền định và
tu tập Đạo pháp.
Con đường tâm linh rất là
thâm diệu bao la, nếu
chúng ta không thể
thực hành Đạo pháp mà chỉ
học hỏi tìm hiểu nó thôi thì nó cũng hữu ích cho
cuộc đời của
chúng ta rất nhiều. Đó là tất cả những gì tôi muốn chia sẻ.
Cám ơn qúy vị rất nhiều.