Thư Viện Hoa Sen

An Bất An | Tiểu Lục Thần Phong

09/07/20254:06 CH(Xem: 79)
An Bất An | Tiểu Lục Thần Phong

AN BẤT AN
 Tiểu Lục Thần Phong

 

lotus flower (12)Lăn qua lộn lại, kéo mền trùm đầu vẫn không sao ngủ được. An ngồi dậy, đi ra đi vào và uống nước mấy lần, tâm trí bất an, song lòng dập dờn như biển, lại thấy nóng như thiêu như đốt. Dẫu biết lo lắng cũng không giải quyết được chuyện gì nhưng không thể không lo lắng. Má An ở quê bị bệnh nghiêm trọng, bác sỹ chuẩn đoán bị ung thư kỳ cuối.

**

Trong lúc này quả thật tâm An chẳng an, gần như bấn loạn lên. An nộp giấy nghỉ phép nhưng văn phòng nhân sự đòi hỏi phải có giấy xác nhận của bác sỹ điều trị. An thừa biết bác sỹ quê mình không rảnh và không dễ sẵn lòng cấp cho cái giấy xác nhận như văn phòng đòi hỏi. An định nghỉ phép hai tháng để về chăm má nhưng tình hình thế này chắc không ổn, chỉ có thể lấy phép thông thường mà thôi. Tuy nhiên An cũng tính đến nước cuối, nếu không xong thì bỏ việc luôn. An nghĩ đến việc nghỉ việc để về với má. Má đã mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng An suốt cả đời, giờ má bệnh, về chăm má một thời gian ngắn có là bao. Ngặt một nỗi còn vợ con, cơm áo gạo tiền cũng không phải chuyện chơi. Sống ở đời này không thể ăn gió uống trăng mà sống! Dù căng thật nhưng An sẵn sàng cho bước đường khó khăn nhất.

Không ngủ được, lòng bất an, tinh thần phiêu hốt. An ngồi dậy mở Facetime thấy tin nhắn từ cô bạn văn chương và cũng là cô em trân quý như em gái. Hồng Trân viết:

- Anh về với má đi, kẻo không sau này hối hận! mất việc cũng không chết đói đâu mà lo!

Rõ ràng Hồng Trân đọc được nỗi khó xử trong lòng An, chưa kịp trả lời thì Hồng Trân viết tiếp:

- Em biết lòng anh đang rối bời. Em đã trải qua giai đoạn này rồi, tám năm trước má em cũng bị ung thư, kế đến ba em mất… Phải nói là quãng thời gian đó như địa ngục. Em khủng hoảng và căng thẳng cực độ khi nhìn thấy ba má lần lượt qua đời mà không làm gì được, hoàn toàn bất lực! Anh hãy về với má đi anh, thời gian không còn nhiều đâu!

- Ừ, anh đã xin nghỉ phép và đang mua vé máy bay để về. Em gái anh từ Canada đã về cả tuần nay rồi. Nhà anh neo đơn nên hai an hem sắp xếp lệch thời gian để có được nhiều thời gian cho má hơn.

- Khi nào anh về nhắn tin cho em biết. Em sẽ ra quê anh thăm má anh.

Bất chợt lòng An lại nhồi thêm một cơn sóng. An biết Hồng Trân là một cô gái trẻ đẹp, có lòng nhân hậu, có sự cảm thông sâu sắc với người. Hồng Trân còn là một cây bút trẻ tài năng và là một nghệ nhân kim hoàn. Hồng Trân muốn gặp An, hai kẻ đồng điệu trong tâm hồn, cùng đam mê chữ nghĩa, yêu cái đẹp… Hồng Trân muốn ghé thăm má An, An cảm kích lắm nhưng lòng AN bất an. Chuyến này về có vợ và con gái cùng đi, liệu Hồng Trân gặp vợ An thì chuyện gì sẽ xảy ra? An hiểu rõ vợ mình như lòng bàn tay, một người đàn bà tận tụy, chung thủy nhưng hạn hẹp và ghen tuông rất dữ dội. Thật sự mà nói thì An cũng đã từng ngoại tình, dối gạt cô ấy nên giờ cô ấy chẳng tin An cũng là lẽ tự nhiên. Hồng Trân với An hoàn toàn là bạn bè trong sáng, chỉ là tình anh em, tình bạn văn chương… Nhưng làm sao cô ấy tin được? lúc nào cô ấy cũng nghĩ trai gái gặp nhau chỉ để lên giường. Có lần cô ta đã chửi mắng và nhục mạ Mai, một cô bạn giáo viên của An. Mai có con gái cũng trạc tuổi với con gái An, ngày cuối tuần cả hai chở con ra công viên chơi. Con gái về nhà hồn nhiên kể chuyên, thế là vợ An lồng lộn lên như thể An đã ăn nằm với Mai. Cô ấy nặng lời quá đáng khiến cho Mai đau lòng và cắt đứt quan hệ bạn bè với An, khóa chặn Facebook của An…

An đang bối rối chưa biết sắp xếp sao cho ổn việc Hồng Trân muốn ra nhà thăm má thì điện thoại cầm tay lại tít tít tin nhắn dồn dập. Em gái An, nhỏ Hiếu gởi tin:

- Anh An ơi! Má đang nằm bệnh viện chờ làm sinh thiết.

Cùng lúc, anh Hai của An cũng nhắn tin:

- Sau khi siêu âm, nội soi, chụp Xray, CT…bác sỹ kết luận ung thư di căn vào thận, gan, xương…và với tuổi già như má thì không thể dùng hóa trị hay xạ trị. Giờ nhập viện nằm không chẳng được có ích gì.

- Còn nước còn tát, không lẽ nằm nhà chờ chết? - Hiếu trả lời.

Anh hai Huấn lại bảo:

- Tuần trước má nằm viện có mấy ngày mà bực bội chịu không nổi nên bỏ về nhà, giờ lại đưa má nhập viện làm gì? Bác sỹ cũng đâu có chữa trị.

- Phải chờ làm sinh thiết xong thì mới có phác đồ điều trị. - Hiếu đáp

Bác sỹ bịnh viện cũng có nói rõ sức khỏe và căn bệnh của má. Họ cũng phân tích những tác hại nguy hiểm của hóa trị và xạ trị. Họ đề nghị gia đình bàn bạc và lựa chọn trị hay không trị.

Nghe anh hai Huấn và em Hiếu nói, An lặng thinh, lòng ngổn ngang chẳng biết nói gì. Theo anh Hai thì cũng có lý mà em Hiếu cũng đúng. Tánh An xưa nay vốn xìu xìu ễnh ễnh giờ đụng chuyện lớn sanh tử như thế này thì làm sao dám quyết. An thật sự u tối vô minh, không biết phải nên như thế nào. Thấy má đang đối diện cái chết mà không biết phải làm gì. An thương má, sẵn sàng đổi mệnh cho má, gánh bệnh thay cho má nhưng làm sao thay được đây? Đoạn trường thật có qua cầu mới hay!

Từ lâu An đã thầm nghĩ sẽ về đưa má đi chơi chỗ này chỗ kia trước khi má yếu, vậy mà bao nhiêu năm nay không làm được, giờ thì muộn mất rồi! Những toan tính của An không thực hiện được vì không tự chủ được tiền bạc. Vợ An nắm chắc tay hòn chìa khóa và cô ấy cũng là thu nhập chính của gia đình. An biết lý thuyết bảo tiền bạc là vật ngoại thân, là phù du… nhưng không có tiền hay không nắm được tiền trong tay thì đời phù du hơn cả bọt nước, thân còn chẳng là của mình thì nói chi trong với ngoài.

An thương má mà chẳng làm gì được cho má. Những buổi Facetime với má hàng giờ, An lắng nghe má nói đủ chuyện trên đời. An cố khêu gợi để má nói cho hết mọi chuyện trong lòng, điều ấy giúp má nhẹ nhõm tinh thần hơn. An lắng nghe tất cả chuyện buồn vui của má. An thương má, ngày nghỉ cuối tuàn có thời gian ngủ trưa nhưng không dám ngủ, nhiều lần cứ chợp mắt là thấy hình bóng má lung linh trong tâm tưởng nên gợi lên bao sóng cồn. An thương má nhưng không làm sao bảo lãnh má qua Mỹ được lại không thể về quê sống với má. Lòng An suốt tháng năm giằng xé giữa đi – về, đàng nào cũng chẳng trọn vẹn, tháng ngày lần lữa trôi qua, tuổi đời chồng chất, công danh sự nghiệp không có, đời sống quẩn quanh, ngày từng ngày mòn mỏi như muốn mục rữa ra. An như con thuyền mặc tình sóng nước đẩy đưa, như chiếc lá phập phều trôi theo dòng.

Đời An coi như bỏ đi, chẳng có giá trị gì, đường đạo không xong, đường đời lở dở. An học thiền nhưng cũng chẳng buông bỏ được, hoàn cảnh bó buộc không còn ăn chơi bay bướm như thuở trước nhưng lòng thèm khát vẫn âm ỉ cháy.

An học thiền để tâm an nhưng an sao được? con người đâu phải gỗ đá vô tri, lại chẳng phải động vật vô tình. Má đau như thế An an sao được? mấy năm trước ba An cũng đau bịnh thập tử nhất sanh. An cũng tan nát ruột gan mà không làm sao về được! An sao được khi thấy má đối diện với thần chết mà mình bất lực!

**

An trở mình trên giường, địa ngục đâu ở dưới đất, lửa ngục đang cháy trong tâm An. An muốn khóc mà không khóc được, muốn hét toáng lên cho uất khí thoát ra mà cổ họng nghẹn đắng, miệng lưỡi khép kín. Đầu An căng như dây đàn, lại ngồi dậy lấy Tylenol uống. An biết lý thuyết là thế, lo lắng chẳng ích lợi gì, chẳng giải quyết được vấn đề. Má ung thư, nghiệp lực đã thế thì dù tâm có an hay bất an cũng thế mà thôi! Thương đến thế nào cũng không thay được nghiệp cho nhau. Trên đời này có chi thiêng liêng cao quý hơn tình mẫu tử? có gì thương yêu sâu đậm hơn tình mẹ con? Thương thế nào thì thương, khi đối diện với già, bệnh, chết thì tất cả chịu bó tay! An thầm cầu nguyện khấn chư Phật ba đời mười phương gia hộ cho má. An niệm chú Đại Bi mong cầu phép nhiệm mầu khó nghĩ bàn từ Bồ Tát. An thầm ao ước máy móc có sự lầm lẫn, bác sỹ chuẩn đoán sai…Trong nỗi bất an, An thầm khấn nguyện và đi vào cơn mộng mị.

Tiểu Lục Thần Phong

Ất Lăng thành, 0525

 

Tạo bài viết
21/01/2018(Xem: 22929)
12/10/2016(Xem: 20882)
26/01/2020(Xem: 14104)
12/04/2018(Xem: 22070)
06/01/2020(Xem: 12485)
24/08/2018(Xem: 11077)
12/01/2023(Xem: 5429)
28/09/2016(Xem: 26495)
Đạt Lai Lạt Ma, nhà lãnh đạo tinh thần Tây Tạng sống lưu vong, tuyên bố ông sẽ có người kế nhiệm sau khi ông qua đời, dập tắt mọi đồn đoán về việc liệu thể chế 600 năm tuổi này có kết thúc khi ông viên tịch hay không.
Tòa án Tối cao phán quyết rằng một nữ tu Phật giáo đã thọ giới đầy đủ phải được chính thức công nhận là một tỳ kheo ni—lần đầu tiên tòa án tối cao của Sri Lanka phán quyết rằng nhà nước có nghĩa vụ theo hiến pháp phải đối xử với một tỳ kheo ni ngang bằng như với một tỳ kheo.
Thầy Chân Pháp Từ, người xuất thân từ Làng Mai của thiền sư Nhất Hạnh, đang trụ trì đạo tràng Tâm Kim Cương, Hawaii, trao đổi với Nguyễn Hòa, tại chùa Phổ Giác, Novato, California. Ngày 25/5/2025.