Bilingual. Bowles: We cannot achieve our objectives in Southeast Asia as long as Diem and his family run Vietnam / Bowles: Mỹ không thể đạt được mục tiêu ở Đông Nam Á chừng nào ông Diệm và gia đình ông Diệm còn cai trị VN

04/08/20233:17 SA(Xem: 1269)
Bilingual. Bowles: We cannot achieve our objectives in Southeast Asia as long as Diem and his family run Vietnam / Bowles: Mỹ không thể đạt được mục tiêu ở Đông Nam Á chừng nào ông Diệm và gia đình ông Diệm còn cai trị VN

blankBilingual: 

BOWLES: WE CANNOT ACHIEVE OUR OBJECTIVESIN SOUTHEAST ASIA
AS LONG AS DIEM AND  HIS FAMILY RUN VIETNAM
 
BOWLES: MỸ KHÔNG THỂ ĐẠT ĐƯỢC MỤC TIÊU Ở ĐÔNG NAM Á
CHỪNG NÀO ÔNG DIỆM VÀ GIA ĐÌNH ÔNG DIỆM CÒN CAI TRỊ VN

 

231. Letter From the Ambassador in India (Bowles) to the President’s Special Assistant for National Security Affairs (Bundy)

 

Chester Bowles
Chester Bowles

New Delhi, July 19, 1963

Dear Mac: In addition to the more or less routine report of my impressions of East Asia which I have just sent through the regular channels,2 I feel that I must write to you directly about the situation in Vietnam. Here in brief is the way it appears to me:

1. The highly contradictory nature of reports from South Vietnam is largely the result of a paradox: while the military situation is steadily improving, the political situation is rapidly deteriorating. Thus those who concentrate on military developments are optimistic while those who focus on the political aspects are gloomy. This state of affairs cannot continue indefinitely. If the political situation is not vastly improved, our ability to control the Viet Cong situation is almost certain to deteriorate.

2. Our mission in Saigon is on the edge of severe demoralization. The bitter conflict between the U.S. press and our mission is symptomatic. The morale of our military people, particularly the junior ones who are dealing with the military situation in the field, is high and they appear to be putting on an extraordinary performance. The same [Page 519]is true in the aid program. As you move further up the scale of authority, however, you encounter increasingly emotional differences and antagonisms.

3. We cannot achieve our objectives in Southeast Asia as long as Diem and his family run Vietnam. I met no one who was in a position to judge the attitudes of the Vietnamese people who did not stress this fact.

My own impression of Diem was that of a man quite remote from reality. For three hours and fifty-two minutes he gave me his version of what was happening in the country—a version which on key questions was inaccurate or distorted, and with respect to the U.S. not only misinformed but insulting.

In Diem and his family we have a set-up comparable to that presented by the Generalissimo in China in the 1940’s. We failed in China largely because we failed to find an effective means of dealing with an inept ruling power that had lost touch with the people. We will fail in Southeast Asia, and perhaps even more decisively, if we repeat this mistake in Vietnam.

Although the risks in any political switchover are formidable, the risks of staying on dead center are, in my opinion, substantially greater. Nor am I impressed by the familiar argument that “there is no available successor”. It is not too much to say that almost any articulate, courageous, anti-communist Vietnamese with a good reputation who puts himself at the head of a group to overthrow Diem, and who outlines a policy of continued vigorous anti-communism combined with anti-favoritism, better government administration and land reforms, would find himself a national hero in a matter of weeks.

Admittedly this would be merely the first stage; the ultimate test would be his capacity to carry out the promises which enabled him to take charge. However, it is defeatist in my opinion to assume that there is no anti-communist leadership other than Diem’s ready to blossom in Vietnam.

4. I think it would be a mistake to assume that Cabot Lodge by some magic can change the fundamental situation which I have described. Lodge has strong convictions and bluntly expresses his views. But Diem, according to every observer with whom I talked, is impervious to argument or threat.

It would therefore appear likely that Lodge will either find himself in a head-on conflict with Diem or be forced into a position of relative impotence. If the government is to change in Vietnam, there is much to be said for having the change occur before his arrival.

5. Although a new deal in Saigon appears to me an essential first step, we still may fail to achieve stability unless we can find some means of coming to grips with the deteriorating situation in southern Laos. For the last two years it has been my belief that the only feasible [Page 520]solution is likely to be partition by a line running across Laos from the 17th parallel then moving north and west along the Mekong. In my opinion we now have very little time to lose in securing this crucial area. Although I hesitate from this distance to attempt to outline a specific program, my previous knowledge of the area and what I heard and saw on my recent visits leads me to suggest a procedure along the following lines.

a. Once we are convinced that the neutrality experiment is unworkable under present conditions, an indigenous government (preferably-that of Souvanna Phouma) might issue a statement that the Geneva agreements have been subverted by the Pathet Lao and that he is now calling on all loyal government troops to defend the southern Laos area.

b. With a minimum of fanfare introduce some U.S. special service troops and advisors into Laos to beef up and train the best Laotian troops. It is estimated by the military men with whom I talked that 2000 could do the job. At the same time persuade the Vietnamese or Thai Governments to provide modest contingents of troops with the Thais assigned perhaps to the defense of a few strategic points along the left bank of the Mekong including the capital.

There is considerable doubt as to whether the Thais would agree to move unless we introduce at least a battle group of U.S. troops. However, in this first stage at least I suggest that every effort should be made to avoid this direct commitment since it would almost certainly involve us in difficulties with Congress. Several military experts were of the opinion that we could get by with the 2000 special service troops with perhaps [less than 1 1ine not declassified]Thailand [less than 1 line not declassified]occupy the area between the western border and the right bank of the Mekong in what is now northwestern Laos. [1 sentence (2 lines) not declassified]

c. Simultaneously a strong effort should be made to keep Cambodia as quiet as possible. Although Sihanouk cannot be expected publicly to applaud the proposed action, I believe that in his heart he might welcome it. Nguyen Ngoc Tho, Vice-President of Vietnam, offered the same judgment. Although the Malayans are currently occupied with the problems of Malaysia and the demagogy of Sukarno, I found them deeply concerned by the Laotian situation, [1-1/2 lines not declassified].

All of this would take a great deal of doing. However, I believe that the long struggle to create a basis for stability in Southeast Asia on which we have spent several billion dollars since 1951 is now calling for a major decision. I recognize the risks in the suggestions I have outlined, yet our continuing support of Diem and our relative inaction in Laos may result in the entire situation getting wholly out of control within a matter of months.

On the other hand, a bold political program with modest U.S. military commitments plus a bit of luck may enable us to turn the tide our way and to lay the basis for a far more favorable situation in Southeast Asia than seemed possible a few months ago.

I am sending this to you on a Personal Eyes Only basis with no copies to anyone as I do not want these observations to rattle too loosely around the Department.

The situation here is sensitive and complex; the staff is riddled with departures and home leave. I am bogged down with protocol and it is hot. Otherwise I have no complaint.

Warmest regards.

Sincerely,

Chester Bowles

 

Source:

https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1961-63v03/d231

 

.... o ....

 

231. THƯ CỦA ĐẠI SỨ HOA KỲ TẠI ẤN ĐỘ (CHESTER A. BOWLES)
GỬI PHỤ TÁ ĐẶC BIỆT CỦA TỔNG THỐNG KENNEDY


VỀ CÁC VẤN ĐỀ AN NINH QUỐC GIA (MCGEORGE "MAC" BUNDY)

 

New Delhi, ngày 19 tháng 7 năm 1963.

Mac thân mến: Ngoài bản báo cáo ít nhiều thông thường về những ấn tượng của tôi về Đông Á mà tôi vừa gửi qua các kênh thông thường, tôi cảm thấy rằng tôi phải viết thư trực tiếp cho ông về tình hìnhViệt Nam. Tóm lại đây là cách tôi nhìn thấy:

1. Bản chất rất mâu thuẫn của các báo cáo từ Nam Việt Nam phần lớn là kết quả của một nghịch lý: trong khi tình hình quân sự đang được cải thiện đều đặn thì tình hình chính trị lại đang xấu đi nhanh chóng. Vì vậy, những người tập trung vào sự phát triển quân sự là thấy lạc quan trong khi những người tập trung vào các khía cạnh chính trị là thấy ảm đạm. Tình trạng này không thể tiếp tụcthời hạn. Nếu tình hình chính trị không được cải thiện nhiều, khả năng kiểm soát tình hình chống Cộng của chúng ta gần như chắc chắn sẽ xấu đi.

2. Phái đoàn ngoại giao của Hoa Kỳ ở Sài Gòn đang xuống tinh thần nghiêm trọng. Xung đột gay gắt giữa báo chí Hoa Kỳ và các nhà ngoại giao Hoa Kỳ là triệu chứng. Tinh thần của những người lính của chúng ta, đặc biệt là những người trẻ tuổi đang đối phó với tình hình quân sự trên chiến trường, rất cao và họ dường như đang thể hiện một màn trình diễn phi thường. Cũng lạc quan như thế trong chương trình viện trợ. Tuy nhiên, khi bạn nhìn lên các viên chức Mỹ cao hơn tại VN trong phạm vi quyền lực, bạn sẽ thấy sự khác biệt và đối kháng ngày càng tăng về mặt cảm xúc.

3. Chúng ta không thể đạt được các mục tiêu của mình ở Đông Nam Á chừng nào ông Diệm và gia đình ông Diệm còn cai trị Việt Nam. Tôi không gặp một ai ở vị trí có thể đánh giá thái độ của người dân Việt Nam mà không nhấn mạnh đến sự thật này [rằng cuộc chiến sẽ thất bại nếu ông Diệm và gia đình còn nắm quyền VN].

Ấn tượng của riêng tôi về ông Diệm là một người hoàn toàn xa rời thực tế. Trong ba giờ năm mươi hai phút, ông Diệm đưa cho tôi phiên bản của ông Diệm về những gì đang xảy ra trong nước VN—một phiên bản mà ở những câu hỏi chính là không chính xác hoặc bị bóp méo, và đối với Hoa Kỳ không chỉ có thông tin sai lệch mà còn mang tính xúc phạm.

Ở Diệm và gia đình ông Diệm, chúng ta có một sự sắp đặt có thể so sánh được với kiểu sắp đặt của Generalissimo [Thống tướng độc tài] ở Trung Quốc vào những năm 1940. Chúng ta thất bại ở Trung Quốc phần lớn là do chúng ta không tìm được biện pháp hiệu quả để đối phó với một thế lực cai trị kém cỏi [chỉ Tưởng Giới Thạch] đã mất liên lạc với người dân. Chúng ta sẽ thất bại ở Đông Nam Á, và có thể sẽ thất bại nặng nề hơn nếu lặp lại sai lầm này ở Việt Nam.

Mặc dù những rủi ro trong bất kỳ chuyển đổi chính trị nào cũng rất ghê gớm, nhưng theo tôi, những rủi ro của việc giữ nguyên tâm điểm chết là lớn hơn đáng kể. Tôi cũng không bị ấn tượng bởi lập luận quen thuộc rằng “không có người kế nhiệm”. Không quá lời, khi nói rằng hầu như bất kỳ người Việt Nam chống cộng nào có tiếng tăm, can đảm, ăn nói lưu loát, đều đặt mình đứng đầu một nhóm lật đổ ông Diệm, và là người vạch ra chính sách tiếp tục chống cộng mạnh mẽ kết hợp với chống cộng, công bằng, quản lý chính phủ tốt hơncải cách ruộng đất, sẽ trở thành anh hùng dân tộc chỉ trong vài tuần.

Phải thừa nhận rằng đây chỉ là giai đoạn đầu tiên; bài kiểm tra cuối cùng sẽ là khả năng thực hiện những lời hứa giúp anh ta đảm nhận trách nhiệm. Tuy nhiên, theo ý kiến của tôi, thật là thất bại khi cho rằng không có lãnh đạo chống cộng nào khác ngoài việc ông Diệm sẵn sàng thành côngViệt Nam.

4. Tôi nghĩ sẽ là sai lầm nếu cho rằng Cabot Lodge bằng phép thuật nào đó có thể thay đổi tình hình cơ bản mà tôi đã mô tả. Lodge có niềm tin mạnh mẽ và thẳng thừng bày tỏ quan điểm của mình. Nhưng Diệm, theo tất cả các nhà quan sát mà tôi đã nói chuyện, không thể tranh luận hay đe dọa.

Do đó, có vẻ như Lodge sẽ hoặc thấy mình trong một cuộc xung đột trực diện với ông Diệm hoặc bị buộc vào một vị trí tương đối bất lực. Nếu chính phủ phải thay đổi ở Việt Nam, thì có nhiều điều để nói về việc thay đổi xảy ra trước khi ông Lodge đến VN.

5. Mặc dù đối với tôi, một thỏa thuận mới ở Sài Gòn dường như là một bước đầu tiên cần thiết, nhưng chúng ta vẫn có thể không đạt được sự ổn định trừ khi chúng ta có thể tìm ra một số biện pháp để giải quyết tình hình đang xấu đi ở Nam Lào. Trong hai năm qua, tôi tin rằng giải pháp khả thi duy nhất có thể là phân chia bằng một đường chạy qua Lào từ vĩ tuyến 17 rồi di chuyển về phía bắc và phía tây dọc theo sông Mekong. Theo tôi, giờ đây chúng ta có rất ít thời gian để mất trong việc bảo vệ khu vực trọng yếu này. Mặc dù tôi ngần ngại từ khoảng cách này để cố gắng phác thảo một chương trình cụ thể, nhưng kiến thức trước đây của tôi về khu vực này và những gì tôi đã nghe và thấy trong các chuyến thăm gần đây của mình khiến tôi đề xuất một quy trình như sau.

a. Một khi chúng ta tin rằng thử nghiệm trung lập là không khả thi trong điều kiện hiện tại, một chính phủ bản địa (tốt nhất là của Souvanna Phouma) có thể đưa ra một tuyên bố rằng các hiệp định Geneva đã bị Pathet Lào phá vỡ và ông ta hiện đang kêu gọi tất cả các chiến binh của các chính quyền địa phương cùng bảo vệ khu vực Nam Lào.

b. Với mức độ thông tin tối thiểu, hãy đưa một số binh sĩ và cố vấn đặc nhiệm của Hoa Kỳ sang Lào để củng cố và huấn luyện các binh sĩ Lào xuất sắc nhất. Các quân nhân mà tôi đã nói chuyện ước tính rằng 2000 chiến binh có thể hoàn thành công việc. Đồng thời thuyết phục các Chính phủ Việt Nam hoặc Thái Lan cung cấp quân dự phòng khiêm tốn với người Thái có lẽ được giao nhiệm vụ phòng thủ một vài điểm chiến lược dọc theo tả ngạn sông Mekong bao gồm cả thủ đô.

Có sự nghi ngờ đáng kể về việc liệu người Thái có đồng ý di chuyển hay không trừ khi chúng tôi giới thiệu ít nhất một nhóm chiến đấu của quân đội Hoa Kỳ. Tuy nhiên, ít nhất trong giai đoạn đầu tiên này, tôi đề nghị rằng mọi nỗ lực nên được thực hiện để tránh cam kết trực tiếp này vì nó gần như chắc chắn sẽ khiến chúng ta gặp khó khăn với Quốc hội. Một số chuyên gia quân sự cho rằng chúng ta có thể xoay xở với 2000 lính biệt kích với có lẽ [ít hơn 1 dòng không được giải mật]Thái Lan [ít hơn 1 dòng không được giải mật] chiếm khu vực giữa biên giới phía tây và hữu ngạn của Mekong ở nơi bây giờ là tây bắc Lào. [1 câu (2 dòng) không giải mật]

c. Đồng thời, một nỗ lực mạnh mẽ nên được thực hiện để giữ cho Campuchia im lặng nhất có thể. Mặc dù không thể mong đợi Sihanouk công khai hoan nghênh hành động được đề xuất, nhưng tôi tin rằng trong thâm tâm ông ấy [Sihanouk] có thể hoan nghênh nó. Nguyễn Ngọc Thơ, Phó Tổng Thống nước Việt Nam, cũng đưa ra nhận định tương tự. Mặc dù người Mã Lai hiện đang bận rộn với các vấn đề của Malaysia và chế độ mị dân của Sukarno (Tổng Thống Indonesia), tôi thấy họ quan tâm sâu sắc đến tình hình của Lào, [1-1/2 dòng không được giải mật].

Tất cả điều này sẽ mất rất nhiều công sức. Tuy nhiên, tôi tin rằng cuộc đấu tranh lâu dài để tạo cơ sở cho sự ổn định ở Đông Nam Á mà chúng ta đã chi hàng tỷ đô la kể từ năm 1951 hiện đang kêu gọi một quyết định quan trọng. Tôi nhận ra những rủi ro trong các đề xuất mà tôi đã vạch ra, tuy nhiên việc chúng ta tiếp tục ủng hộ ông Diệm và việc chúng ta tương đối không hành động ở Lào có thể dẫn đến việc toàn bộ tình hình hoàn toàn mất kiểm soát trong vòng vài tháng.

Mặt khác, một chương trình chính trị táo bạo với những cam kết quân sự khiêm tốn của Hoa Kỳ cộng với một chút may mắn có thể giúp chúng ta lật ngược tình thế và đặt cơ sở cho một tình thế thuận lợi hơn nhiều ở Đông Nam Á so với cách đây vài tháng dường như có thể xảy ra.

Tôi gửi điều này cho ông trên cơ sở Chỉ Đọc Thôi (Personal Eyes Only) mà không có bản sao thư này cho bất kỳ ai vì tôi không muốn những nhận xét này lan truyền xung quanh Bộ [Ngoại Giao].

Tình hình ở đây (Ấn Độ) rất nhạy cảmphức tạp; các nhân viên bị lúng túng với các chuyến ra đi chuyển việc và nghỉ phép về nhà. Tôi bị sa lầy với các nghi thứcthời tiết rất nóng. Nếu không thì tôi không có khiếu nại nào đâu.

Trân trọng kính chào.

Trân trọng,

Chester Bowles (Đại sứ Hoa Kỳ tại Ấn Độ)

 

.... o ....

 



Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
Hiện tượng của thầy Thích Pháp Hòa là hợp với logic của cuộc sống bất cứ thời nào. Bên cạnh ma quỷ luôn có thánh thần, bên cạnh ác tăng luôn có những cao tăng kềm chế. Nếu kẻ lợi dụng mảnh áo cà sa để hướng dẫn Phật tử vào chốn u minh nhằm bóc lột tiền tài, công sức của họ, bằng cúng dường bằng tà thuyết phải cúng Phật mới được siêu sinh thì thầy Pháp Hòa mở ra từng pháp thoại có khả năng giác ngộ người nghe thầy thuyết giảng. Thầy khẳng định những điều đơn giản nhưng hiếm người hiểu rõ, đó là: “Phật Giáo là một triết lý, một lối sống để tìm đến sự an lạc trong tâm hồn, không phải là một tôn giáo vì Phật không phải là đấng toàn năng để có thể ban phước lộc cho người này hay trừng phạt người kia.”
Hãy cẩn trọng với giọng nói, video và hình ảnh làm từ trí tuệ nhân tạo AI: một số người hoặc đùa giỡn, hoặc ác ý đã làm ra một số sản phẩm tạo hình giả mạo liên hệ tới các tu sĩ Phật giáo. Những chuyện này đã được nhiều báo Thái Lan và Cam Bốt loan tin. Trong khi chính phủ Thái Lan xem các hình ảnh giả mạo tu sĩ là bất kính, cần phải ngăn chận ngay từ mạng xã hội, nhiều nước khác, như tại Hoa Kỳ, chuyện này không được chính phủ can thiệp, vì xem như chỉ là chuyện đùa giỡn của một số người ưa giỡn. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta không phải là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo để phân biệt hình giả và hình thật, nên thái độ phán đoán cần được giữ cho dè dặt, cẩn trọng.
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.