DO ĐÂU MÀ KHỔ ĐAU, LUÂN HỒISINH TỬ CÓ MẶT Thích Đạt MaPhổ Giác
Nguyên nhân của khổ đau, luân hồisinh tử là gì? Là sự chấp ngãbám víu vào sắc thân năm bảy chục ký lô này là ta, là của ta, do đó ta muốn chiếm hữu, cho nên từ đó ái dục bắt đầu phát sinh. Khi ta luyến ái, chấp trước, bám víu vào dục vọng, kể từ đó hạnh phúc hay đau khổ bắt đầu có mặt.
(334) Sống đời say đắmbuông lung Thì lòng ái dụcvô cùng tăng nhanh Giống như giữa chốn rừng xanh Dây leo, cỏ dại mặc tình tràn lan, Đời ngườitiếp nốimiên man Khác gì khỉ, vượn đang tham quả rừng Chuyền cây liên tục chẳng ngừng. (335)
Nếu mà ở cõi trần gian Bị điều ái dục buộc ràng vây quan Thời bao sầu khổ tăng nhanh Như là cỏ dại thỏa tình hứng mưa. (336)
Đời này nếu bản thân ta Khi điều ái dụcvượt qua chẳng màng Thời bao sầu khổ lìa tan Như mưa trơn tuột khỏi hàng lá sen. (337)
Điều Như Lai dạy các ngươi: "Lành thay cho kẻ họp nơi chốn này Nhổ cho sạch gốc rễ ngay Diệt trừái dục thẳng tay từ nguồn Như là nhổ rễ cỏ hoang Chớ nên để lũ Ma quândục tình Quẩn quanh phá hoại tâm mình Như cơn nước lũ tung hoành bụi lau".
Khi tâm ý ta bám víu vào ái dục, thì cây ái dục sẽ đâm chồi, trổ nhánh rất mau. Tâm ý duyên theo đối tượng ái dục sẽ làm cho lòng ta rạo rực bừng cháy trong tim, khi ấy ta cảm thấy luyến tiếc, nhớ nhung, xao xuyến, bồn chồn. Người hay dính mắc vào ái dục giống như loài vượn khỉ, chuyền từ cành cây này, sang cành cây khác, để tìm quả trái mà ăn.
Ái dục buộc ta phải gánh chịu lấy nhiều khổ đau. Ái dục làm cho ta bị si mê, say đắm, dính mắc vào cuộc sống phàm tình ở thế gian này. Những lo lắng và sợ hãi do ái dục làm ta mê muội, tham đắm tăng trưởng theo ngày tháng, nó mọc kín, dày đặc như là các loài cỏ dại.
Nếu ai ở đời này bị ái ân làm mê hoặc, thì sớm muộn gì cũng sẽ dính mắc vào khoái lạc tính dục. Nó sẽ làm cho ta lo lắng ngày càng nhiều hơn, giống như dòng nước rỉ chảy từng giọt nhỏ, nhưng rỉ mãi cũng đầy hồ. Vì thế ta phải biết cách chuyển hóaluyến ái, ham muốndục vọng, để nó không làm cho ta sầu khổ, như nước không bao giờ thấm vào được lá sen.
Người tu đạo muốn tâm ý được an ổn, nhẹ nhàng, thì phải quyết tâm dứt bỏ, xa lìaái ân. Hết ân, hết ái thì không còn bị đọa lạc trong luân hồisinh tử, không còn bị ái nhiễm mọi thứ dục vọng, thì ta sẽ thật sự bình yên, hạnh phúc.
Biết được sự tác hại của ái dục rất ghê gớm, nó làm cuộc đời ta có nhiều thứ phải lo lắng, sợ hãi và đau buồn, khổ sở. Nhưng đau buồn và khổ sở hơn hết là cái buồn rầulo lắng do tham muốnái dục đem lại. Ái nặng tình sâu, ân nghĩa không xa lìa đến khi gần chết; chung quanh người thân thuộc tiếc nhớ khóc thương, làm cho ta thêm lo lắng, sầu khổ, khó bề ra đi. Do đó, ta phải biết cách chuyển hóa, buông bỏ được luyến áiham muốndục vọng, thì ta mới yên chí vững lòng duỗi thẳng hai chân mà ngủ.
Ngay trong các bài kệ này, chúng ta đã thấy đây không phải là các bài kệ dành riêng cho người xuất gia. Người tại gia cũng có thể áp dụngtu tập được, vì người tại gia sống trong một hoàn cảnh có rất nhiều cơ hội bị quyến rũ dính mắc, đam mê vào ái ân, dục lạc. Sống trong chùa, mỗi thiền sinh đều được thầy tổ thương yêu, nhắc nhở, chỉ dạy, được thực tập hạnh buông xảluyến ái, vì có tăng thân bảo bọc, che chở. Đối với người tại gia, ta sống ngoài đời với bao nhiêu cám dỗhấp dẫn của tiền tài, sắc đẹp, danh vọng. Hằng ngày, ta đi tới chỗ làm để giao tiếp, gặp gỡ người này, người kia, nên ta dễ dàng bị cuốn hút bởi các lực hấp dẫn đó. Dù ta đã có vợ, có chồng, có con rồi, nhưng ta vẫn bị sự chi phối mãnh liệt của ái dục, như tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, nên ta có lúc cũng muốn bỏ bà xã để chạy theo người yêu, bỏ ông xã để đến với người tình.
Trong kinh, đức Phật dùng hình ảnhthí dụ rất hay, như con vượn chuyền từ cành này sang cành khác để tìm trái cây. Nó ăn một trái rồi, nhưng còn thèm khát, nên muốn tìm ăn một trái khác nữa. Ở ngoài đời, chuyện ngoại tình xảy ra rất nhiều. Sự thực tập đối với người tại gia còn khó hơn đối với người xuất gấp bội. Vì vậy, xuất gia là con đường dễ dàng nhất để ta từng bước chuyển hóa tâm dính mắc vào ái dục, ta không nên chờ cho đến già hết xí quách rồi mới xuất gia.
Chính vì để giúp cho người tại gia, Phật mới chế giới không được tà dâm, để người tại giaý thức được sự khổ đau do sự phá hoạihạnh phúcgia đình của người khác, mà giữ trọn vẹngiới pháp, sống một lòng chung thủy, không làm tổn hại cho ai. Nhưng người tại gia giữ được giới này rất là khó, vì đó là lòng tham muốn của đa số người nam do sự đam mê, ham thích của lạ, nên nó là nguyên nhân của bao điều tội lỗi. Ngày xưa, trong thời đạiphong kiến, với quan niệm chồng chúa vợ tôi, nên kiếp chồng chung là một điều rất đau khổ đối với người phụ nữ.
Từ khi đạo Phật có mặt trong cuộc đời, chuyện nam nữbình đẳng về mọi phương diện đã lần hồi được thay đổi theo thời gian, nên việc xây dựnghạnh phúcgia đìnhhoàn toàn được tự dolựa chọn. Nhờ vậy, quan niệm chồng chúa vợ tôi hoặc theo tập cấp cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, vì áo làm sao mặc qua khỏi đầu, dần hồi được thay đổi theo thời gian.
Ngày xưa, đa số người nam không giữ được giới tà dâm, nên kiếp sống chung chồng của người con gái rất ư là khổ sở, từ đó tâm ganh ghét, ghen tuông, ích kỷ, tìm cách mưu hại lẫn nhau, chỉ vì không được thỏa mãndục tính cho riêng mình, mà phải chịu chia sớt cho nhiều người. Đó là nổi khỗ, niềm đau của người sống kiếp chồng chung, còn tham luyếnái dục nặng nề.
(338)
Đốn cây mà chẳng chịu đào Hết luôn gốc rễ bám vào đất sâu Thì cây lại mọc ra mau, Đoạn trừ ái dục khác nào đốn cây Đoạn cho căn gốc sạch ngay Nếu khôngkhổ não mãi quay trở về.
(339)
Người ham ái dục luôn luôn Theo ba mươi sáu dòng tuôn bạo tàn Cuốn vào cảnh dục dễ dàng. Những người ái dục dâng tràn trong tâm Bị dòng ái dục cuốn phăng.
(340)
Dòng sông ái dục dâng tràn Như dây leo dại mọc lan khắp miền, Thấy dây leo mới nhô lên Dùng gươm trí tuệ diệt liền cho mau Diệt trừ tận gốc thật sâu.
(341)
Người đời ái dục thích ham Nên ưa rong ruổi theo làn sóng xô Ngụp chìm biển dục vô bờ Tuy cầu hạnh phúc khó mà thành công Vẫn còn trong chốn trầm luân Quẩn quanh sinh tửvẫy vùng thoát đâu.
(342)
Người mà ái dục bao trùm Kinh hoàng như thỏ vẫy vùng lưới kia Sa vào bẫy, sợ kể chi, Não phiền, ái dục chẳng lìa cho mau Khổ đau càng chịu dài lâu.
(343)
Người mà ái dục bao trùm Kinh hoàng như thỏ vẫy vùng lưới kia Sa vào bẫy, sợ kể chi, Tỳ Kheoái dục gắng lìa cho mau Niết Bàngiải thoát xa đâu.
Là người xuất gia tu theo đạo giác ngộgiải thoát, ta không nên bám víu vào ái dục. Ta phải tìm cáchdiệt trừ tận nguồn gốc của cây ái dục, để rễ của nó không còn có khả năng đâm chồi lên được. Nếu ta diệt dục như việc cắt cỏ dại, thì sau khi được cắt rồi, cỏ dại lại mọc lên nhanh, và ra nhiều hơn trước nữa.
Gốc cây ái dục sâu và vững, nó giống như một tập khí vậy. Tuy ta đã đốn ngang thân cây, nhưng lại không chịu đào bứng gốc, vì vậy cành lá tiếp tục nảy sinh ra trở lại. Tâm ái dục nếu chưa dứt trừ, thì cái khổ do ái dục đem tới vẫn còn nguyên như cũ, khi gặp duyên sẽ phát sinh luyến tiếc, nhớ thương, mà làm đau khổ cho ta.
Dòng suối tâm ý ấy cứ mặc tình trôi chảy, khiến cho những nút thắt ái dục đan kết lại với nhau chằng chịt. Chỉ có tuệ giácchân thực của Thế tôn mới có khả năng phân biệt và thấy rõ được đìều này và giúp cho ta đoạn trừ được căn nguyên của nó, phát xuất từ tâm ý.
Dòng suối ái dục thấm vào suy nghĩ, nhận thức của ta, phát triển mau chóng, lớn mạnh, quấn vào nhau, để ta khó bề rời xa. Nguồn suối ái dục như giếng sâu không đáy làm cho cái già và cái chết xảy đến nhanh chóng, nên các vị vua thời phong kiến ít có người nào chết già, sống thọ.
Những cành nhánh của cây ái dục cứ tiếp tụcsinh trưởng không dừng nghỉ, cũng bởi vì chúng được nuôi dưỡng bằng các thực phẩm thêm lớn lòng ham muốnái dục. Khi ta mê mờ bởi những thực phẩm này, chúng nuôi dưỡng thêm sự oán hận, chúng kết thành nhiều tấm lưới để ràng buộcchúng ta lại, làm ta chịu khổ đau từ đời này sang kiếp nọ, không có ngày thôi dứt. Người thiếu sáng suốt và trí tuệ thì cứ nôn nóng muốn đi về hướng ấy hoài, mà không biết làm cách nào để thoát ra, vì nó theo ta như hình với bóng.
(344)
Người lìa ái dục, xuất gia Sống vui ở chốn rừng già, núi sâu Để rồi một sớm quay đầu Xuôi dòngái dục thương đau về nhà, Kẻ hoàn tục đáng xót xa Cởi ra rồi lại tự ta trói vào.
(345)
Với người trí tuệ mở mang Dù cho trói buộc bằng phương tiện gì: Dây gai, cây, sắt sá chi Nào đâu vững chắc, chẳng hề bền lâu! Riêng lòng luyến ái khát khao Vợ con, châu báu quyện vào chẳng xa, Trói này sao gỡ cho ra!
(346)
Những người có trí nói rằng: Dây này trói buộc ngày càng chắc thêm Dây tuy mềm mại, êm đềm Nhưng mà sao dễ nhận chìm người ta Khó mà tháo gỡ cho ra Thế nên người trí lìa xa dục tình Cắt dây luyến ái cho nhanh Tự mình giải thoát, tu hànhbản thân.
- Lễ Rước Phật Và Nghi Thức Mộc Dục Tại TP. Hồ Chí Minh /
- Diễu hành xe hoa kính mừng ngày Đức Phật đản sinh tại chùa Ba Vàng, tỉnh Quảng Ninh /
- Đại lễ Phật đản 2023 tại Chùa Ba Vàng /
- Đại lễ Phật đản 2023 tại chùa Hoằng Pháp, Hóc Môn /
- Đại lễ Phật đản 2023 tại Việt Nam Quốc Tự, TP. Hồ Chí Minh
- Đại lễ Phật Đản chung vùng Đông-Bắc Hoa Kỳ lần thứ V tại Philadelphia, USA
Trong bối cảnh nhân loại vừa trải qua đại dịch Covid-19 và chiến tranh, xung đột còn diễn biến phức tạp đây đó trên thế giới; noi theo hạnh nguyện của Bồ-tát Thích Quảng Đức, tất cả Tăng Ni, Phật tử chúng ta cùng nhau dấn thân hơn nữa trên con đường thực hành Bồ-tát hạnh như lời Đức Thế Tôn đã dạy trong kinh Tư Ích Phạm Thiên sở vấn: “Bồ-tát là người có thể chịu đựng khổ đau thay cho tất cả chúng sinh, vì hạnh phúc của tất cả chúng sinh mà hy sinh hạnh phúc của bản thân mình”. Tôi kêu gọi Tăng Ni, Phật tử các giới càng nên ra sức làm các thiện sự, tích cực góp phần xây dựng đất nước, kiến tạo hòa bình tự thân để kết nên một đài sen cúng dường Đức Thế Tôn trong mùa Phật đản năm nay.
"Hãy cùng làm việc với nhau trong tình đoàn kết để xây dựng một thế giới hòa bình hơn cho tất cả mọi người", Tổng Thư ký Liên Hiệp Quốc nhấn mạnh trong thông điệp Ngày Vesak.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.