Truy Tìm Báu Vật

13/04/20243:59 SA(Xem: 428)
Truy Tìm Báu Vật

TRUY M BÁU VẬT
Nhuận Hùng


Picture1
Trên thế gian này, dân tộc nào cũng thế, dù là cường quốc to lớn đến đâu! Hoặc là một bộ lạc nho nhỏ, nhưng tinh thần và lòng yêu nước của họ rất ư mãnh liệt... Chẳng hạn như Âu Châu hiện nay ai ai cũng biết qua mạng lưới (Internet) tối tân của thời đại tiên tiến 4.0.

Bởi vậy, chuyện xưa và chuyện nay đều nằm trọn trong tay anh “Google” chỉ trong nháy mắt là cả thế giới biết ngay tin tức (nóng hổi). Do vậy, bất cứ quốc gia nào khởi tâm xâm chiếm nước lánh giềng cho dù một tấc đất, là cả thế giới biết ngay. Mạng lưới truyền thông thời nay thật là lợi hại vô cùng.

Thế nhưng cũng có lúc nhiều nước (nhược tiểu) kém mở mang “lực bất tòng tâm” không đủ sức để bảo vệ mảnh đất thân yêu của chính dân tộc mình, đành bó tay để ngoại bang cưỡng chiếm. Thế hệ tiếp nối con cháu của họ vẫn một lòng yêu quốc gia dân tộc, nuôi mộng một ngày nào đó thời cơ đến, với tinh thần bất khuất, ý chí quật cường họ quyết một lòng đứng lên dành lấy chủ quyền. Không đành, khoanh tay nhìn lũ hung tàn, bạo ngược đối đãi bất công cưỡng bức dân lành vô tội.

Bởi vậy, sa trường còn khói lửa chiến tranh chưa chấm dứt thì không sao tránh khỏi sự hy sinh mất mát, nhân mạng của những chiến sĩ trung kiên vì nước quên thân. Cho nên cổ nhân xưa có câu:

“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi ”

Tạm dịch

 (Rượu bồ - đào, cùng với chén lưu ly
Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa
Say khướt nằm ở sa trường, anh chớ cười
Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu.)

Nhắc lại câu chuyện xưa, kể từ khi Tuệ Ca chia tay các huynh đệ nơi doanh trại đơn sơn để lên đường thực hiện “Hành Trình Đi Tìm Ấu Chúa…” với ý chí và lòng trung kiên, liên tục đã năm mùa Thu sắc mầu đổi thay, hoa lá cũng theo đó mà rơi rụng, rồi lại đâm hoa nẩy chồi, nhưng chàng vẫn chưa tìm ra dấu tích nào cả. Thật vậy, chim trời, cá biển biết đâu mà tìm, chẳng lẽ nào chàng lại nuốt lời với “lão tướng” năm xưa mà chàng đã nhận lời thực hiện “Đi tìm ấu chúa” giúp lão tướng. Tuy cuộc chiến đã kết thúc hằng mấy mươi năm rồi, nhưng lão tướng này vẫn trung thần với “chủ nhân ông”. Tuệ Ca, chàng mường tượng lại cuộc chiến năm xưa, thời ấy có ra sao đi chăng nữa! Chàng cũng không tài nào tưởng tượng ra nổi được. Tính theo thời gian thì lúc đó chàng mới vừa chào đời thì làm sao biết được vận nước nổi trôi, chỉ nghe kể lại mà thôi. Sự đời nào ai biết được…!

Riêng chàng, đã đúng hẹn rồi dù có manh mối hay không cũng phải quay về chỗ cũ tìm gặp lại “lão tướng” đó, để giải bày những nổi gian truân mà chàng đã trải qua, không chần chờ gì nữa. Quyết tìm cho mình một con tuấn mã thật đặc sắc làm lộ trình cho những ngày tháng kế tiếp. Rốt lại, chàng vẫn còn vận may nên có người hiến tặng con tuấn mã thật như ý. Tuệ Ca lên đường ngay chẳng mấy chốc đã đến chỗ ở của “lão tướng già”. Nhưng Tuệ Ca nhìn chung quanh khu vực ấy, thấy khác hẳn năm năm về trước. Nhà cửa, chợ búa đã mọc lên dày đặc, khiến chàng không tìm ra chỗ ở của lão tướng. Vất vả lắm chàng phải lần mò cho bằng được. Vào đến nơi chẳng gặp được mặt “lão tướng”. Nhưng có một gã trung niên võ nghệ rất cao cường ra chặn đường chàng lại. Họ không cho ngựa và người qua khu vực này kiếm cớ gây sự với chàng. Chẳng những vậy, hắn ta còn nói rằng:

-“(Lão tướng già) đã qua đời rồi, nếu ngươi muốn vào thăm mộ của lão… thì phải…nếu không đủ can đảm thì xin miễn vào. Giọng nói của hắn đầy sát khí, muốn kiêu chiến với chàng.

Tuệ Ca lúc ấy khí phách cũng dâng trào, cố nén lòng dừng lại. Thầm nghĩ, chuyện nhỏ không nên bận làm chi, với kẻ ngông cuồng này, lùi một bước tốt hơn...! Còn gã kia cũng chẳng vừa không chịu nhượng bộ, bèn ra lệnh cho đám cận vệ, trên dưới mười tên lực lưỡng tay cầm gươm, đao sáng ngời xông vào vây chặt lấy chàng mà gây chiến.

Tuệ Ca thấy vậy, liền xuống ngựa giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng xin tha mạng, nhưng đám đông thấy vậy, tưởng như đắc ý (lấy thịt đè người) nhào vào tưởng chừng ăn tươi nuốt sống chàng một cách dễ ợt, nhưng không ngờ gặp phải cao thủ ra tay, chỉ trong nháy mắt cả đám bò lăn - bò càng, xin tha mạng. Dao mác, gậy gộc văng tứ tung…Tên đầu đảng cũng đành bái phục chàng, thở hổn hởn và nói rằng:

-“Xin đại ca tha mạng cho tụi em…có mắt mà không tròng, thật đáng chết, xin tha mạng”

Xin ngài đi thẳng vào trong đó vài chục mét nữa sẽ gặp mộ của “lão tướng”.

Đến nơi, theo linh cảm Tuệ Ca nhìn thấy ngôi mộ thật khả nghi không chút sự thật. Tuy không biết người thiên cổ có thật hay không trong ngôi mộ này. Mà chàng tỏ vẻ nghi ngờ bèn rút gươm ra khỏi vỏ. Bổng nhiên từ sau lùm cây to tướng, xuất hiện một gã trung niên lực lưỡng nước da ngâm đen, trông hung hăn như vị quan nơi sa trường y giáp đầy mình. Quát lớn: “Ngươi là ai? Dám vào vùng cấm địa này…”

-Tuệ Ca đáp lại: Ta đến đây vì có hẹn với “lão tướng” nhưng vì quá muộn…xin cảm thông cho.

-Gã kia, quát lớn: “Ta không tin, người hãy cút xéo đi…ngay…chớ không…

-Lại thêm một lần nữa, Tuệ Ca phải đương đầu với những hạng người thật ngông cuồng như thế, xem trời bằng vung chỉ biết vung đao, múa kiếm cả ngày, không biết đâu là phải, đâu là trái. Sức mạnh vũ khí không thể nào giải quyết những việc vụn vặt như thế. Chỉ có “tình thương mới xóa bỏ được hận thù”. Chàng dùng lời lẽ nhãn nhặn nhưng gã kia lại muốn khiêu chiến để chứng tỏ ta là anh hùng trong võ lâm. Nhưng cuối cùng gã ta chỉ ôm hận mà thôi, toàn thân tê liệt ngay cả thanh kiếm quý của gã cũng bị gẫy làm đôi. Không tài nào nào đấu nổi với Tuệ Ca, đường dài mới biết ngựa hay, nếu không đi làm sao biết được. Cứ ngỡ mình là anh hùng tái thế không chịu nhường bước hậu quả hắn hứng chịu là như thế! Vừa lúc đó “lão tướng già” cùng mấy tên đồ đệ cũng có mặt tại chỗ. Lão tướng cất tiếng nói rằng: -

“Dừng tay lại, có ta đây” Tiếp sau đó “lão tướng” vỗ tay khen rằng: “Khá lắm, khá lắm, ta chọn không lầm người.

Lão tướng nói với Tuệ Ca rằng:

-“Quyền cước của ngươi cũng không tệ, biết trọng chữ (Tín) thật đáng quý…”

-Tuệ Ca đáp lại: “Cám ơn, ngài quá khen, nhưng mong “lão tướng” hiểu cho…

-Được rồi, không có chi.

Sau đó, cả hai cùng đi sâu vào hang đá, nơi ẩn cư của “lão tướng” để tâm sự vào trao đổi với nhau xung quanh vấn đề hành trình đi tìm ấu chúa…. 

Cũng ngay thời điểm này, tại triều đình xảy ra rất nhiều việc xung đột tranh chấp quyền lực, chém giết lẫn nhau, khiến cho vua ở đó cũng phải bận tâm cho ngôi vị của chính mình.

Trước đó bảy ngày có một nhân vật không rõ thân phận xuất thân từ đâu mà chỉ xưng danh là “Hổ Xám” võ nghệ rất cao cường, tính khí hung hăng xem mạng sống của người khác rất rẻ, trông thật dữ tợn được triều đình trọng dụng và tuyển chọn. Hắn muốn lập công với ông vua bạc nhược này, nên ra sức dò la tin tức dân lành, nơi đâu có xuất hiện những nhóm người chống lại triều đình, hắn liền đến bắt bớ đánh đập rất dã man.

Trong số đó có cả đàn em của Tuệ Ca cũng không thoát khỏi nanh vuốt hung tàn, nên bị hắn tiêu diệt gần hết, chỉ còn sống sót một số ít phân tán khắp mọi nơi. Thật là thê thảm cho đám dân thấp cổ bé họng, mỗi khi khiếu nại việc gì, thì bị hắn tiêu diệt cả.

Những lời than ai oán của dân lành lên tới trời xanh như là: Cướp đất, cướp ruộng, đưa dân làng lên những vùng rừng thiêng nước độc mà sinh sống, còn nơi thị thành, ruộng vườn tươi tốt thì đám quan lại triều đình chúng đua nhau dành lấy cất nhà mà sinh sống thật là oái oăm cho dân lành. Đời nào cũng thế, thời xưa cho đến ngày nay cũng chẳng khác nào. Ỷ quyền, ỷ thế lấn áp dân lành thật thảm thiết. Mong lắm thay! Nếu gặp được minh quân ra đời thì dân chúng này sẽ được nhờ ơn biết mấy…

Trở lại câu chuyện Tuệ Ca tâm sự với lão tướng trong khoảng thời gian quá dài. Cuối cùng lão tướng nói rằng:

-“Kể từ nay hành trình đi tìm ấu chúa chấm dứt từ đây. Xem như không còn hy vọng nữa, Tuệ Ca cám ơn ngài lão tướng rất nhiều.

Cuối cùng lão tướng cũng đã chọn ngươi thay cho lão nhận làm những việc còn lại trong đời mà lão chưa thực hiên được trọn vẹn…”

Tuệ Ca hỏi lại: Tại sao lại có những sự kiện xảy ra như thế này ???

-Xin miễn bàn, nếu ngươi muốn thì trước lúc mặt trời mọc ngày mai. Đến đây chúng ta sẽ lên đường…

-Tuệ Ca: Xin tuân lệnh.

Màn đêm buông xuống, khí trời trong hang động càng lúc càng thêm lạnh, sương đêm lạnh buốt, tiếng dế mèn rỉ rã suốt thâu đêm thật não nùng. Tuệ Ca bên đống tro tàn, chẳng buồn bỏ thêm que củi nào vào trong đống lửa nữa. Cứ để mặc đống tro tàn tắt dần đi, nhưng Tuệ Ca suốt đêm vẫn thức trắng không chớp mắt giây phút nào. Cuối cùng chàng phát hiện ra tận cùng của sâu thẳm là thứ gì? Khi ta bị dồn vào chân tường bốn bề bị bao vây thì phải làm sao đây? Tuệ Ca, chàng tự tìm cách giải đáp cho chính mình, lý giải hành trình đi tìm ấu chúa cũng thế thôi? Rồi chàng tự trả lời. Một là phải hy sinh một cách anh dũng. Hai phải vực dậy đứng hẳn lên đi tìm chân lý…(Trong sanh có tử, trong tử có sanh). Lấy mạng sống ra đánh đổi một phen nữa thử ra sao?

Bổng chốc, một giờ sau trôi qua, chàng phát hiện được điều gì đó…Bổng nhiên, lại cười kha khả, ta đã hiểu rồi, ta đã…hiểu rồi…Chàng liền cầm lấy một que củi nho nhỏ khơi đống tro tàn để cả suốt đêm, phát hiện thấy đóm lửa nhỏ vẫn còn sót lại, chàng liền bỏ thêm một nắm lá khô rồi dùng miệng thổi hơi vào, chẳng mấy chốc ngọn lửa bốc cháy lên. Chàng tự nhủ với bản thân, rồi sẽ có một ngày nào đó trong đống tro tàn này gặp cơn gió lớn tác động vào thì chúng sẽ bốc thành ngọn lửa lớn sẽ đốt tan thành trì của một triều đại thối nát. Chàng đắc chí, cùng lúc ấy mặt trời cũng đã ló dạng.

Quả nhiên, không sai lão tướng xuất hiện và gọi chàng theo lão lên đường ngay. Đi được nửa ngày trời băng rừng vượt núi đến một nơi thật là xa xôi nguy hiểm. Lão tướng hỏi Tuệ Ca vào trong hang động này ngươi có thể thực hiện những gì ta hướng dẫn có được không?

-Được, Tuệ Ca nói vậy.

- Tốt lắm! tốt lắm!!! Lão tướng nói nơi đây họ cất dấu tài liệu bí mật rất nhiều.

Vào trong đó rồi sẽ hay,  lão tướng nói tiếp:

“Ta tin ngươi sẽ giỏi hơn bọn lính triều đình kia mà, cố gắng thì chúng ta sẽ tìm ra được nhiều manh mối…”

 Lúc đó có lẽ vì lời thách thức thôi thúc của “lão tướng” nên chàng nhận lời ngay tiến vào ngôi đền lớn trong hang động, có hai cánh cửa bằng đá lúc nào cũng khép chặt:

- Lão tướng nói chắc có lẽ họ cất giấu trong đó vì chỉ các bậc trưởng môn mới được vào trong ngôi đền này mà thôi.

Tuệ Ca sung sướng reo lên:

- Thế ư? Tưởng gì chứ nếu họ cất giấu trong đó thì Tuệ Ca có thể lấy ra một cách dễ dàng. Đối với Tuệ Ca, việc trèo tường đục vách dùng bích hổ công chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.

- Nhưng… thời tiết ở đây rất khắc nghiệt, canh phòng rất chặt chẽ nếu có chuyện gì…

Lão tướng vỗ mạnh lên vai Tuệ Ca:

- Cẩn thận là trên hết.

Tuệ Ca lượng sức mình có thể… Nên quyết tâm đột nhập vào ngôi đền cấm trong hang động này. Lão tướng biết tính chàng đã quyết thì không thể nào can ngăn lại được nhưng đêm đó Tuệ Ca xuất phát ra đi, Lão tướng thấy hồi hộp, vừa lo sợ, vừa mừng nên cứ đứng ngồi không yên.

 Gần sáng Tuệ Ca trở về với vẻ thất vọng:

- Nói với Lão tướng rằng: “Trong ngôi đền đó trong hang động chẳng có tài liệu, sách vở bí mật gì hết”

- Ngươi nói sao?

- Đó chỉ là một ngôi đền trống rỗng trong hang đá mà thôi.

- Tại sao lại như thế được? Ngôi đền đó luôn luôn được canh giữ cẩn thận, không ai được phép ra vào ngoại trừ những vị trưởng môn…

Tuệ Ca trầm ngâm:

- Đã lục soát khắp nơi nhưng không thấy gì. Trong đền hoàn toàn trống trơn không có đồ đạc tài liệu gì hết mà chỉ có một cỗ quan tài bằng đá.

- Cái gì? Một cỗ quan tài bằng đá?

- Đúng thế, một cỗ quan tài lớn bằng đá nhưng lại không có nắp đậy, bên trong trống rỗng, chẳng có một thây nào trong đó cả.

- Lão tướng, ngươi không đùa đấy chứ?

Tuệ Ca nghiêm nghị lắc đầu:

- Đã xem xét cẩn thận, ngoài cỗ quan tài rỗng đó ra, trong đền cũng không có các đồ vật tẩm liệm hay bàn ghế, đồ đạc, tài liệu sách vở, vàng bạc gì cả... Thật kỳ lạ! Một ngôi đền không có hình tượng thần linh, ngay cả trên vách cũng trống trơn, không có hình vẽ hay dấu hiệu chi hết. Nếu cất giấu tài liệu bí mật thì chắc họ giấu ở chỗ nào khác hơn.

- Nhưng… nhưng biết đâu có chỗ cất giấu tài liệu bí mật?

 Tuệ Ca lắc đầu:

-Tuệ Ca đã xem xét kỹ từng phiến đá dưới sàn, từng vách tường để tìm kiếm nhưng không thấy dấu vết khả nghi nào cà. Nếu không tin, đêm mai Tuệ Ca sẽ đưa Lão Tướng vào đó xem một phen cho biết.

Sau một lúc đắn đo, Lão tướng quyết định cùng Tuệ Ca lẻn vào ngôi đền lần nữa để xem xét thực hư.

Đó là một đêm không trăng, sao trời tối đen như mực. Tuệ Ca cùng lão tướng đi về phía đền cấm nơi hang động. Thỉnh thoảng Tuệ Ca lại ra hiệu cho lão tướng  núp vào một chỗ khi gặp những toán phòng vệ canh gác đi ngang. Ngôi đền cấm tọa lạc giữa một khoảng sân rộng, chung quanh có nhiều người canh gác cẩn thận nhưng Tuệ Ca đã quá nhiều kinh nghiệm từ trước. Quá trình theo dõi cả hai biết rõ đường đi nước bước của nhóm người canh gác này nên đột nhập vào ngôi đền một cách dễ dàng không mấy khó khăn.

Tuệ Ca quả thật là tay “nhà nghề”, chỉ thoáng cái chốc đã leo lên nóc đền, nhẹ nhàng như một con mèo, rồi thả dây xuống cho lão tướng leo lên theo. Cả hai lần mò theo những hàng cột đá chống giữ nóc đền rồi chui vào chỗ thông hơi trên nóc. Từ đây, cả hai có thể quan sát phía bên trong ngôi đền.

 Mặc dù bên trong rất tối, chỉ có vài ngọn đèn nhỏ nhưng đúng như lời kể, đó là một căn phòng lớn, không có đồ đạc hay hình tượng thần linh như những ngôi đền khác. Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi thấy giữa phòng có một cỗ quan tài lớn bằng đá.

Tuệ Ca nói nhỏ:

- Ta sẽ thả dây xuống cho lão tướng xuống đó trước xem xét.

Cả hai đang chuẩn bị trèo xuống thì đột nhiêntiếng động. Cánh cửa chính được mở ra, và một nhóm võ sĩ ở đâu bước vào. Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc lung linh, các vị trưởng môn mặc y phục xanh hành lễ rất long trọng không hiểu họ là môn phái võ thuật nào trông rất hung tợn. Đi đầu là trưởng môn gương mặt đằng đằng sát khí, khoác áo thụng, hai tay trịnh trọng nâng một cái khay lớn trên đó có khí cụ không rõ là loại gì. Theo sau trưởng môn là bốn vị trưởng lão, mỗi người cầm một tích trượng chạm trổ những hình ảnh thần linh gì đó không rõ lai lịch. Kế tiếp là một người cao lớn mặc quần áo trắng, đầu quấn một cái khăn lớn phủ kín mặt nên cả hai không nhận ra y là ai. Sau cùng là tám vị trưởng môn bưng những chiếc khay đồng trên để các dụng cụ hành lễ theo phong tục riêng của họ.

Họ thong thả đi đến trước cỗ quan tài đá rồi đứng quây chung quanh đó và khởi sự các nghi thức dâng hương hay những câu thần chú gì đó. Việc các trưởng môn hành lễ giữa đêm khuya không có gì lạ vì trong hang động này vẫn có những khóa lễ ngày cũng như đêm, nhưng tại sao họ không hành lễ trước bàn thờ các tổ sư võ mà lại dâng hương trước cỗ quan tài bằng đá như vậy? Những uẩn khúc này khiến cả hai chúng tôi im lặng theo dõi các nghi thức được kéo dài rất lâu.

 Sau cùng Tuệ Ca nói khẽ:

- Chẳng có gì đáng xem, nên rời đây kẻo trời sắp sáng thì nguy lắm đấy

Cả hai đồng ý và định leo ra đi về nhưng lúc đó khóa lễ cũng vừa chấm dứt. Giữa làn khói hương nghi ngút. Chẳng may, chúng tôi bất cẩn rơi xuống khoảng trống trong hang động, phát hiện bọn họ nhốt tù nhân rất đông. Khi có tiếng động vang lên giữa đêm khuya tiếng kèn báo động vang lên inh ỏi. Lại lần nữa Tuệ Ca và lão tướng chưa tìm ta bí mật gì cả hai bị sa vào vòng vây của đối phương (dữ nhiều lành ít), mạng sống lúc bấy giờ cũng như chỉ treo đầu mành. Nhưng dù có chết đi nữa, cuối đường hầm cũng còn tia hy vọng. Chàng dùng hết sức bình sanh hạ gục hết đám lính canh phòng rồi cùng lão tướng tìm lối thoát thân. May cho hai người, đám trưởng môn đã đi khuất không hay biết gì cả. Bọn canh phòng đã bị Tuệ Ca hạ gục hết rồi.  Cả hai đồng chạy một khoảng trong hang động, thì nghe tiếng kêu ơi ới, nhìn kỹ thì thấy rõ nơi đây là những tù nhân bị nhốt sâu trong lòng đất khá nhiều người. Lão tướng cùng Tuệ Ca dùng nội lực phá cửa ngục đưa rất nhiều tù nhân ra khỏi nơi đây được an toàn. Thật là một địa ngục trần gian quá kinh hoàng do triều đại thối nát dựng lên, bắt nhốt nhiều người vô tội giam giữ.

Cả hai, Tuệ Ca và lão tướng mệt lã người khi làm xong công việc lớn lao, cứu người ra khỏi ngục thất. Rồi sau đó, cả hai trở về chỗ cũ. Trong lúc giao đấu lão tướng bị trọng thương nên Tuệ Ca vất vả phải cõng đưa lão về chỗ cũ, Tuệ Ca lại bị lão tướng hẹn lại lần khác mới trao mật đồ.

Thật là gian truân, muốn đạt được sự nghiệp lớn lao trong công cuộc đấu tranh dành độc lập tự do nhân quyền cho dân tộc, đất nước không phải chuyện dễ dàng chút nào cả, đánh đổi bằng xương máu hy sinh không biết bao nhiêu người. Nhưng Tuệ Ca không nản lòng, chàng còn nhớ rõ câu trong sách viết:

 “Cam La sớm nở cũng xinh
Muộn như Khương tử cũng vinh một đời”        

(Cam la mười tuổi làm nên sự nghiệp
Khương Tử tám mươi tuổi, mới mang đai ngọc)

Chàng tự an ủi lấy mình rồi lên ngựa rời khỏi chỗ ở của lão tướng. Vừa đi được khoảng đường khá xa bổng nghe tiếng kêu từ xa vọng tới…Tuệ Ca…Tuệ Ca…đại sư huynh…đại..đại..đại. buộc chàng phải dừng ngựa lại xem hư thực ra sao. Cuối cùng, gặp lại những người trong đội binh của đàn em mình. Chúng nó than thở nói rằng:

-Nguy rồi, nguy rồi Tuệ Ca ơi!, Chúng em bị bọn lính triều đình tiêu diệt gần hết rồi, trại bị tụi nó đốt hết trơ rồi, không còn đất cắm dùi nữa. Tuệ Ca hãy về cứu giúp chúng đệ đi, kẻo chậm không còn ai sống nổi nữa.

-Được rồi, được rồi.

-Cứu người như cứu lửa Tuệ Ca hãy làm ơn cứu người trước đã...

Mọi người dân khắp nơi bây giờ chẳng khác nào cá nằm trên thớt. Bọn lính triều đình bây giờ tàn ác hết biết. Họ không còn nhân tính con người nữa, lòng lang dạ thú chúng sẽ ra tay dùng nhiều thủ đoạn nham hiểm lúc nào không biết. xem mạng người nhẹ như cỏ rác vậy.

Lần này Tuệ Ca chưa đạt được ý nguyện, thì phải ra tay hào kiệt cứu người trong cơn hoạn

nạn. Lúc bấy giờ chàng mới nghĩ đến kế sách của “Khổng Minh” ghi lại, chàng đã từng học thuộc từ các trưởng lão truyền lại từ khi gặp nạn. Nay mới có dịp đem ra ứng dụng. Bèn nói với các huynh đệ, các người hãy an tâm ta sẽ tận tâm, tận tình giúp cho các đệ.

Rồi chàng im lặng ngồi đó,

-Tuệ Ca người hãy nói ..nói ra đi, sao lại im lặng như (hến) nhìn thấy huynh đệ thảm bại mà sao vẫn thơ ơ!.

-Tuệ Ca, trầm ngâm khá lâu, rồi từ từ nói rằng đây là chiêu thức cuối cùng các huynh hãy lắng nghe cho kỹ:

“Ngày xưa các nhà nghiên cứu Tôn Tử Binh Pháp cho rằng, uy lực của “Bát Quái Trận Đồ” chính là bố cục theo nhiều phương hướng, biến hóa khôn lường, khi tách, khi hợp. Hình thế của trận đồ này dựa trên nguyên lý “bát quái” với 8 cửa: Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Ảnh, Tử, Cảnh, Khai. Các cửa Sinh, Cảnh, Khai được gọi là “cửa cát” (cửa tốt), còn lại Hưu, Thương, Đỗ, Tử, Ảnh chính là “cửa hung” (cửa xấu).

Trong một trận đồ điển hình như thế, toàn trận có thể huy động 14 ngàn kỵ binh, cứ 50 người thành 1 đội hình, tất cả gồm 280 đội. Bộ binh có 10 ngàn người, chia đều thành 200 đội. Mỗi một đội bộ binh chiếm 10 thước trong trận đồ. Tùy theo tình hình cụ thể, “Bát Quái Trận Đồ” có thể biến hóa khôn lường, làm quân địch mất phương hướng. Ngoài ra, ở bên trong “Bát quái trận đồ” người ta còn có thể bố trí các loại vật liệu đặc biệt như đá, xe lương thực tạo chướng ngại vật, ngăn cản kỵ binh địch tấn công. Sau khi địch lọt vào trận, quân sĩ bên trong sẽ dùng cung, tên, mâu, kích để đả thương, tấn công địch. Trận đồ này là cơn ác mộng với các đội quân kỵ binh trang bị nhẹ.

Trận đồ này chỉ là sơ lược mà thôi, quý huynh đệ cảm thấy thế nào?

Còn sự bố trí và tinh thần các huynh đệ có thành hay không là chuyện khác. Câu chuyện còn dài xin hẹn quý vị kỳ tới sẽ có nhiều đoạn gay cấn, ly kỳhấp dẫn giữa cái thiện và ác, trong đợi truy tìm báu vật.                                  

                                         Santa Ana, ngày 12/4/ 2010             

                                                  T. Nhuận Hùng




Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
21/01/2018(Xem: 20402)
12/10/2016(Xem: 18374)
26/01/2020(Xem: 10960)
12/04/2018(Xem: 19163)
06/01/2020(Xem: 10006)
24/08/2018(Xem: 8617)
12/01/2023(Xem: 2996)
28/09/2016(Xem: 24336)
27/01/2015(Xem: 24313)
11/04/2023(Xem: 2246)
Trong tập san Sagesses bouddhistes (Trí tuệ Phật giáo) của Tổng hội Phật giáo Pháp, số mới nhất tháng tư năm 2024, với chủ đề Tìm kiếm một nền hòa bình cho mình, cho thế giới (Trouver la paix pour soi, pour le Monde), trong mục ‘Tin ngắn’ có nêu lên hai mẫu tin đáng cho chúng ta suy nghĩ. Mẫu tin thứ nhất như sau :
Hôm nay, 29-4 (21-3-Giáp Thìn), tại chùa Thiên Mụ (TP.Huế, tỉnh Thừa Thiên Huế), môn đồ đệ tử Đại lão Hòa thượng Thích Đôn Hậu đã trang nghiêm tổ chức tưởng niệm 32 năm ngày ngài viên tịch. Đông đảo chư Tăng Ni, Phật tử đã đến tham dự, đảnh lễ tưởng niệm.
Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Kiên Giang ngày 26/4 khởi tố bị can và bắt tạm giam Facebooker Dương Hồng Hiếu, 46 tuổi, về cáo buộc “lợi dụng quyền tự do dân chủ” theo Khoản 2, Điều 331 của Bộ luật Hình sự vì chỉ trích một chức sắc cao cấp của Giáo hội Phật giáo Việt Nam.