Chưa Giác Chưa Trở Về

07/02/201312:00 SA(Xem: 7506)
Chưa Giác Chưa Trở Về

BỆNH TẬT LÀ MỘT ÂN SỦNG
Chân Pháp Đăng

Chưa giác chưa trở về


Bạn trẻ thân mến!

 Mấy ngày qua trời mưa liên tục. Hôm nay, ra thăm vườn rau, mình thấy các cây con lớn lên một chút. Hai ngọn lá non vươn lên cao xanh tươi hơn. Thật dễ thương quá! Các loại hạt như cải, tần ô, xà lách và ngò đã nẩy mần hết cả rồi, bạn ạ! Khoảng hai tuần nữa, cải con lớn lên, mình sẽ trồng ra nơi khác, bởi loại cải này lớn lắm. Nếu có không gian, có đất và nắng ấm thì nó lớn lắm.

 Hồi ở Làng Mai, cải bẹ xanh này lớn ghê. Nó nặng tới vài ký. Những chiếc lá của nó lớn như cánh quạt. Mỗi khi hái rau, mình cắt từng lá để cho cây tiếp túc lớn lên, sinh ra thêm nhiều lá khác. Lá cải bẹ xanh nấu canh thơm và ngọt lắm. Cải bẹ xanh cũng có thể xào, ăn sống hoặc làm dưa muối để kho. Mình cũng làm như thế với xà lách. Cây nào cũng cần không gian mới to lớn được. Con người cũng cần không gian mới lớn lên mạnh khoẻ, chứ ở trong một nơi tù túng thì người ấy cằn cỗi và héo mòn. Tình thương và sự chấp nhậnkhông gian cho con người. Ở đâu thiếu tình thương, thiếu sự chấp nhận nơi ấy thiếu không gian cho con người.

 Mình thích ăn canh tần ô lắm. Thỉnh thoảng, chị mình cúng dường một bó tần ô, và mình nấu được hai nồi canh ăn với cơm nóng. Hồi còn nhỏ, mình đã thích canh tần ô rồi. Có lẽ, trời ở quê hương nóng nực được ăn canh tần ô thật là mát. Hồi đó, nhà mình có trồng một vườn cải bẹ xanh và vườn tần ô. Mùa Đông, bữa cơm nhà mình luôn có nồi canh tần ô với cá kho. Cơm ngon thật tuyệt! Nhờ canh mà mình có thể và cơm thật sướng. Đến mùa xuân, hoa cải và hoa tần ô nở vàng rực rỡ cả một khung trời. Mình thích hoa cải và hoa tần hơn cả hoa mai, bởi hai loại này giữ được màu vàng tươi lâu lắm. Hoa mời ong và bướm lại chơi, bay vù vù, lượn quanh co, làm cho sân trước vui hẳn lên. Hồi nhỏ mình đã thích cảnh tượng thiên nhiên, hiền hòa như thế, cho nên bây giờ mình thích cảnh núi rừng thiên nhiên và thích làm vườn.

 Tuần này, Cát Tường không có ai đến thăm nên mình có thì giờ tu tập và làm rừng. Mình đã dọn thêm hai con đường mòn cho đến cuối đất của tu viện. Từ từ, mình sẽ tiếp tục cắt bụi cây để hai con đường mòn này nối nhau giúp cho tu viện có một con đường thiền hành dài vô tận, đi thiền gần cả tiếng mới hết đường. Đi càng sâu vào rừng, không khí càng yên tĩnh và có càng nhiều cây bách (cedars) lớn kinh khủng. Trong các loài cây, mình thích cây bách, bởi dáng của nó hùng tráng, mạnh khỏe không giống như liễu mềm yểu điệu. Mình đã chọn nơi cao nhất để làm thiền đường sau này. Chỗ này nằm sâu trong tu viện, có nắng, có gió bao bọc bởi rừng cây, lại ở trên cao có thể thấy được đồi, rừng cây và chân trời xa xa.

 Bạn có biết thầy Vô Ngại sẽ về ở với tu viện Cát Tường trong tháng này hay không? Thứ sáu tuần trước, thầy gọi về bảo rằng thầy sẽ về Cát Tườngtu tập lâu hơn. Mình vui lắm! Mình tâm sự: Tu viện này là của các sư em. Khi nào các sư em về cũng được. Tu tập có anh em thì vui hơn, và ta có cơ hội chăm sóc cho nhau lúc đau ốm. Thầy Vô Ngại xuất gia một lần với Lang cùng với sư chị Bảo Nghiêm và sư anh Nguyện Hải. Hai vị này hiện đang ở Làng Mai. Chỉ có mình ra thành lập tu viện, còn Vô Ngại đã đi nhập thất gần ba năm. Hồi đó, thầy Vô Ngai ở tu viện Rừng Phong với mình. Thầy cứ thao thức làm sao tu tập để được giải thoát, giác ngộ. Trước khi rời chúng ra đi, thầy bảo với mình: “Chừng nào giải thoát, sư em mới trở về.” Lời tuyên bố rất hùng tráng như lời tuyên bố của thái tử Tất Đạt ở dưới cội bồ đề: “Chừng nào ta chưa giác ngộ thì ta sẽ không rời khỏi nơi này.”

 Mình luôn luôn sẵn sàng đón nhận các anh em về Cát Tường tu tập. Ở đây có đầy đủ mọi phương tiện để tu tậphọc hành. Mình vẫn tiếp tục nghe pháp thoại của bổn sư, và mình được nghe pháp thoại của các vị tôn túc khác. Bây giờ, lên mạng thì thiếu gì là Phật pháp, cả tiếng Việt lẫn tiếng Anh. Mình khám phá ra một điều là nghe pháp thoại với nhiều vị thầy khác nhau thích thú hơn. Cũng giống như ăn các món khác nhau thì nó ngon miệng hơn. Hồi trước chưa đi tu, nghe nhạc cũng thế, mình nghe nhiều ca sĩ khác nhau, chứ nghe riết Duy Khánh hoặc Khánh Ly thì mình cảm thấy chán dù hai ca sĩ ấy hát rất hay.

 Có một điều lạ kỳ là trong lúc thực tập các pháp môn, mình không cảm thấy chán. Càng thở càng khỏe. Càng đi thiền càng thấy thảnh thơi. Càng ngồi thiền càng yên tĩnh. Có lẽ, sự thực tập đưa tới Phật pháp sống động nên thân tâm được nuôi dưỡng. Do đó, mình không cảm thấy mệt mỏi, chán nản mà trái mình lại cảm thấy được trị liệuđưa tới sự nhẹ nhàng thật sự trong thân tâm. Mình vẫn thực tập pháp môn chánh niệm theo tình thần của Bát Chánh Đạo bằng hơi thở ý thức, bước chân thiền hành và an trú trong hiện tại của Bổn Sư trao truyền. Cố nhiên, những pháp môn này vốn là của Bụt thuyết giảng, nhưng Bổn Sư trực tiếp trao lại cho mình qua ngôn rất dễ hiểu, đầy thuyết phục và mình đã thực tập một thời gian qua. Bởi thế, mình tin tưởng vào pháp môn thực tập hàng ngày. Nó không phải là triết lý viễn vông mà những công cụ thiền tập thực tiển có thể áp dụng và kiểm chứng được liền. Thở thì ai cũng thở, nhưng duy trì hơi thở ý thức càng lâu thì tự động tâm ý dừng lại sự rong ruổi và tâm ý sáng lên, giúp mình ý thức về sự sống hiện thực trong phút hiện tại. Mình cảm thấy được nuôi dưỡng ngay trong lúc thực tập. Vậy mà, ít ai thực tập pháp môn an ban thủ ý này. Thật uổng ghê!

 Đây là món quà mình tặng bạn. Bạn thử trở về với hơi thở. Thở thật nhẹ và ý thức mình đang còn sống. Bạn sẽ cảm thấy đời sống khác liền. Mình tặng bạn bài thơ về vườn cải hoa vàng nhé! Hẹn lại lần sau nhé. Chào bạn thân mến!

Vườn xuân

Nắng lên rồi
Lá tùng lung linh màu ngọc
Theo gió đong đưa
Như vẫy gọi, như múa ca
Chiều qua, em đến thăm
Mang theo lá ngò, hương quế,
Thơm ngát tình quê.
Nhớ mẹ!
Lòng con ngậm ngùi ngấn lệ.
Mấy mươi năm xa cách,
Làm kẻ kiếm khách phong trần
Nung nấu lòng son tìm kiếm…
Nơi nao là lối đào nguyên
Chốn nào là cõi tịnh
Cành mai nào nở hoa vàng bất diệt.
Mười năm dãi dầu sương gió,
Bảy năm lặn lội tuyết sơn.
Hôm nay, ánh nắng về
Sưởi ấm lòng son.
Những nụ hoa vẫn còn chưa chớm nở,
Những ngọn lá còn ẩn mình trong giấc ngủ bình yên,
Mà tâm con rào rạt một mùa Xuân
Có mẹ, có mai vàng, đào thắm
Có pháo đỏ, mức thơm
Có đôi mắt ngây thơ đầy mộng đẹp.
Mẹ ơi! Hai mươi năm qua
Bướm lạc quê hương
Nay tìm về
Nơi vườn cải hoa vàng.

 

 

Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
11/04/2023(Xem: 1985)
19/10/2016(Xem: 11113)
08/08/2010(Xem: 108690)
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.
Có rất nhiều thông tin trái ngược nhau về đậu nành: Nó có tốt cho sức khỏe không? Nó có nguy hiểm không? Và nếu ăn được thì tại sao một số người lại nói là không?
Là Phật tử, ai cũng muốn tìm hiểu Đạo Phật để thực hành cho đúng đắn ; nhưng Phật Giáo thật mênh mông, như lá cây trong rừng : học cái chi đây ? bắt đầu từ đâu ? Cả đời người chắc cũng không học hết được. Mỗi người tùy theo phương tiện, chí hướng, ý thích, điều kiện, mà đặt trọng tâm trên một hay vài địa hạt nghiên cứu.