Trải qua những chuyến du hành khắp châu Á, nhà học giả Phật giáo người Anh John Blofeld đã trở thành một chuyên gia về Bồ – tát Quán Thế Âm. Trong thời gian lưu lại trên đất Trung Hoa vào thập niên 1930, ông đã gặp một vị Ni già đang hành đạo tại một tu việnhoang tàn. Sau khi từ chối vì cho rằng Blofeld sẽ chẳng học được gì từ một người thất học như mình, cuối cùng vị Ni già ấy bằng lòng thuật lại chuyện đời của ngài và hướng dẫn Blofeld hình dung ra Đức Quán Thế Âm theo phương pháp của ngài. Sự việc được John Blofeld thuật lại trong bài viết dưới đây, đã được đăng tải trên tạp chí Tricycle, số mùa Xuân năm 1996.
Nói huyên thuyên như hầu hết những người lớn tuổi, bà kể lể một câu chuyện không đầu không cuối về thời tuổi trẻ của mình, nhắc đến địa danh và quang cảnh làng quê của bà, thuật lại tính cách của những người anh em trai, những chị em gái, và rất nhiều những điều khác nữa…. Khi còn là một thiếu nữ, bà đã đính hôn, nhưng rồi vị hôn phu của bà lại bị giết chết trong một cuộc cãi vã không đâu, và thế là bà phải tìm đến Quảng Đông để mưu sinh với tư cách một người giúp việc. Chẳng có điều gì đáng kể xảy ra cho bà đến tận lúc bà bước vào tuổi ngũ tuần; khi ấy, người chủ của bà khiển trách bà về tội làm mất của bà ta một chiếc vòng bằng ngọc phỉ thuý, đã ra lệnh cho gia nhân đánh đập bà rồi đuổi bà ra khỏi nhà. Sau chuyện đó, bà Trương, như người ta vẫn gọi bà, đã phải lang thang để tìm việc ở một nơi thật xa Quảng Đông vì lời buộc tội bất công về việc trộm cắp vẫn gắn chặt với nhân thân của bà. Một buổi tối, bà vào nghỉ trong một ngôi đền được lập ra để thờ Đức Bồ – tát Quán Thế Âm, nơi đó có hai vị Ni đang hành đạo. Vào nửa đêm, bà bò đến tận giữa điện thờ và hướng về tượng Đức Bồ – tát để dâng lời cầu nguyện, một lời cầu nguyện pha trộn sự tuyệt vọng tột cùng với sự láu cá vặt của người nông dân:
“ Kính lạy Đức Quán Thế Âm, cuộc đời con như thế là hết. Không có tiền để sáng mai lên tàu, không có đủ sức khoẻ để tiếp tục đi bộ đến một thị trấn khác, cũng chẳng có tiền để ở lại nơi này. Con chẳng có gì cả. Người ta bảo rằng Ngài luôn giúp đỡ. Không chắc là con có thể tin họ, vì thế, xin Ngài hãy cho con thấy điều người ta nói là sự thật!”.
Khi bà đang kiếm bữa điểm tâm của mình bằng cách quét dọn một khoảnh sân và làm một số những công việc không tên vào buổi sáng sớm hôm sau, một vị thương gia trông có vẻ giận dữtình cờ đi ngang qua, gào tướng lên một cách trống không, chẳng nhắm vào ai, “Bọn bất lương này đã bỏ ta mà đi. Tổ cha chúng nó chứ! Bây giờ lấy ra ai trông con nhãi con này đây? Cứ phải trông nom nó suốt cả ngày. Ta sẽ bỏ con bé này ở đây cho kẻ nào trong đám chúng bay bằng lòng trông nom nó với một giá phải chăng và một chút tiền thưởng cho đến khi ta trở về. Có kẻ nào trong đám phụ nữ áo đen kia sẵn lòng không?”.
Đó là một tình trạngbối rối thật sự. Người đàn ông độc mồm độc miệng nhưng có vẻ không có bản chấtxấu xa kia đang rơi vào tình trạng khó xử với một đống hàng hoá là những bành vải to tướng cùng với một đứa cháu gái mới hai tuổi phải chăm sóc cách chỗ ở của họ đến hơn trăm dặm đường sông. Bà Trương đã tự nguyện đến với vị thương gia ấy để trông nom đứa bé, và đã làm ông ta hài lòng đến nỗi bà được giữ lại làm người bảo mẫu kiêm quản gia cho gia đình ông ta đến tận khi ông ta qua đời vài năm sau. Trong suốtthời gian ấy, bà đã được đối xử tử tế và được trả tiền công hậu hĩ, từ đó trở đi, không bao giờ bà còn nghi ngờ rằng tất cả những chuyện đó không phải là kết quả của sự can thiệp của Đức Quán Thế Âm cũng như không bao giờ bà quên cầu nguyện và tạ ơn Bồ – tát mỗi sáng sớm và mỗi chiều tối.
“Thưa ông, ban đầu thì tôi chỉ niệm danh hiệu Ngài mà thôi. Nhưng như vậy không đủ. Tôi muốn được nhìn thấy Ngài. Thế là tôi đến ngôi đền ở huyện Khai Bình hỏi xem phải làm thế nào và đã được một vị sư ở đây hướng dẫn tôi một phương phápthích hợp. Ông chỉ cần ngồi trên một đỉnh đồi hay một nơi nào đó đủ cao để không nhìn thấy gì khác ngoài bầu trời xanh trước mặt. Nếu không thì có một mảng tường trống cũng được. Bằng cái tâm của mình, ông hãy làm cho mọi việc trống rỗng. Ông bảo rằng, nào có gì đâu. Và ông thấy nó như vậy, chẳng có gì cả, trống không. Rồi ông tự nhủ, À, có một cái gì đó. Hãy nhìn kỹ, đó là mặt biển với một vầng trăng đang dần nhú lên, tròn đầy, trắng bạc. Và ông nhìn thấy đúng như vậy, mặt biển ánh sáng bàng bạc của vầng trăng và những lượn sóng bạc đầu lăn tăn. Giữa bầu trời xanh đen ở trên cao, lửng lơ một vầng trăng vàng to – sáng nhưng không làm loá mắt – một ánh sáng dìu dịu, ông có thể tự nhủ. Ông cứ nhìn thẳng vào vầng trăng một lúc lâu, với cảm giácan bình, hạnh phúc. Thế rồi vầng trăng nhỏ dần, nhưng sáng hơn, sáng hơn cho tới khi ông thấy hình ảnh đó giống như một hạt ngọc trai hay là một mầm sáng rất sáng mà ông chỉ có thể cố gắng lắm mới nhìn thẳng vào đó được. Hạt ngọc trai ấy bắt đầu nở lớn, và trước khi ông biết điều gì xảy ra, thì đó chính là Đức Quán Thế Âm đang đứng giữa bầu trời, y phục lộng lẫy trong một màu trắng sáng, chân đặt lên một đoá sen bập bềnh trên mặt sóng. Một khi mà ông đã biết cách làm thế nào để thấy được Ngài, thì ông thấy Ngài, cũng rõ như tôi thấy ông ngồi đây trước khung cửa sổ – thật là rõ – vì gương mặt của Ngài không hề bị che khuất; cũng thế, y phục lộng lẫy của Ngài toả sáng và một vầng hào quang toả tròn quanh đầu Ngài, bên cạnh đó là cả một vầng hào quang hình bầu dục toả khắp thân Ngài. Ngài mỉm cười với ông – nụ cười sao mà đầy từ ái. Ngài rất hài lòng trông thấy ông đến nỗi lệ Ngài ứa ra. Nếu ông giữ được tâm mình tĩnh lặng bằng cách chỉ niệm thầm danh hiệu Ngài và không cố gắng quá, Ngài sẽ hiển hiện ở đấy lâu, thật lâu. Khi Ngài biến đi, hình ảnh Ngài sẽ nhỏ dần. Ngài không biến trở thànhhạt ngọc trai mà Ngài chỉ hiện ra nhỏ dần nhỏ dần khiến ông còn thấy rõ hình ảnh của Ngài cho đến lúc cuối cùng ông không còn trông thấy Ngài nữa. Thế rồi ông nhận ra rằng cả bầu trời và mặt biển đều biến mất theo. Thực ra chỉ có khoảng không là biến mất mà thôi. Chứ còn cái không giantừ ái vẫn hiển hiệnmãi mãi. Không giantừ ái ấy còn mãi nếu ông có thể hành động với thái độvô ngã. Không hề có ông đối với không giantừ ái ấy; ông thấy đấy, chỉ có không gian ấy mà thôi, không có ông”.
Cho đến lúc chấm dứt lời kể, đôi mắt của vị Ni già vẫn nhắm chặt; chẳng có gì nghi ngờ là vị Ni già đã thực sự nhìn thấy đúng những gì mà ngài vừa mô tả. Đó là một trong những kinh nghiệm cảm cảm xúc sâu sắc nhất mà tôi đã trải quatrong đời. Nhìn thấy vị Ni già ngồi tựa vào lưng chiếc ghế dựa, tôi quyết định bằng mọi giá không thể quấy rốitrạng tháian bình của ngài; vì thế, tôi lặng lẽ đặt lên mặt bàn một “khoản tiền hương khói” rồi len lén rút lui. (TC. Văn HóaPhật Giáo)
Bản tin ngày 3 tháng 12/2014 trên báo Global New Light of Myanmar (GNLM) của Bộ Thông Tin Myanmar loan tin rằng Trung tâm Giáo dục Phật giáo Quốc tế (IBEC: International Buddhist Education Centre) đã công bố sự tham gia của IBEC vào dự án Vườn Lumbini (Lumbini Garden) tại Tây Ban Nha, nơi sẽ trở thành Công viên Phật giáo lớn nhất châu Âu.
Sáng kiến quan trọng này sẽ có sự đóng góp từ nhiều quốc gia, bao gồm Myanmar, Thái Lan, Campuchia, Lào, Sri Lanka, Trung Quốc, Hồng Kông, Nepal, Bhutan và Đài Bắc Trung Hoa (Ghi nhận của người dịch: không thấy Việt Nam). Dự án sẽ có các chương trình giáo dục Phật giáo cấp cao hỗ trợ bởi IBSC (Thái Lan), SSBU, SIBA và IBEC-Myanmar.
Bhutan, vương quốc ở vùng núi Himalaya đã mang đến cho thế giới khái niệm về hạnh phúc quốc gia, chuẩn bị xây một "thành phố chánh niệm" (mindfulness city) và đã bắt đầu gây quỹ từ hôm thứ Hai để khởi động dự án đầy tham vọng này.
"Thành phố chánh niệm Gelephu" (Gelephu Mindfulness City: GMC) sẽ nằm trong một đặc khu hành chánh với các quy tắc và luật lệ riêng biệt nhằm trở thành hành lang kinh tế nối liền Nam Á với Đông Nam Á, theo lời các quan chức.
Những phương tiện thông tin đại chúng, các trang mạng là mảnh đất màu mỡ cho đủ loại thông tin, là nơi để một số người tha hồ bịa đặt, dựng chuyện, bé xé ra to và lan đi với tốc độ kinh khủng. Họ vùi dập lẫn nhau và giết nhau bằng ngụy ngữ, vọng ngữ, ngoa ngữ…
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.