- 1. Lời Nói Đầu
- 2. Nguồn Gốc Kinh Pháp Cú
- 3. Vô Thường Và Vô Ngã
- 4. Nhân Quả Và Nghiệp Báo
- 5. Luân Hồi
- 6. Tam Độc: Tham, Sân, Si
- 7. Ái Dục
- 8. Giới, Định, Tuệ
- 9. Người Ngu Và Người Trí
- 10. Tam Quy Và Ngũ Giới
- 11. Thập Thiện
- 12. Lục Độ Ba La Mật
- 13. Tứ Diệu Đế Và Bát Chánh Đạo
- 14. Tứ Vô Lượng Tâm: Từ, Bi, Hỷ, Xả
- 15. Mầu Áo Cà Sa
- 16. Hương Vị Giải Thoát
- 17. Nghệ Thuật Thuyết Pháp
- 18. Đạo Phật Là Đạo Yêu Đời
- 19. Hãy Tự Mình Thắp Đuốc Lên Mà Đi
- 20. Tài Liệu Tham Khảo
TÌM HIỂU KINH PHÁP CÚ
(DHAMMAPADA)
Tâm Minh Ngô
Tằng Giao
Diệu Phương Xuất
Bản - 2006
ÁI DỤC
Đức Phật khuyên con người nên diệt trừ ái dục. “Ái” là thích, thương yêu, mến tiếc, luyến ái, tham ái bám víu. “Dục” là ham muốn, tham dục, lạc dục. Ái dục là lòng ham muốn, luyến ái, bám víu, tham hưởng mọi sự sung sướng thường tình đối với người và đối với vật. Có ba loại ái dục:
1. Ái dục theo nhục dục “ngũ trần”: Năm cảnh trần là “sắc, thanh, hương, vị, xúc”. Trần là bụi dơ. Ngũ trần là năm cái có thể thấm bụi dơ vào thân tâm ta, vào chân tính của ta.
2. Ái dục đeo níu theo khoái lạc vật chất, theo quan niệm “đoạn kiến”, nghĩ rằng chết là hết, nên không cần quan tâm đến thiện ác, tội phước, quả báo gì cả, cứ lo hưởng thụ lạc thú vật chất và sự giàu sang hiện tại.
3. Ái dục đeo níu theo khoái lạc vật chất, theo quan niệm “thường kiến”, nghĩ rằng những lạc thú và tài sản sẽ còn với mình mãi mãi, lâu dài vĩnh cửu, trường tồn.
Kinh Pháp Cú chỉ rõ cho thấy ái dục là nguồn gốc của mọi sự đau khổ trong đời, là sức mạnh thúc đẩy con người tìm sự thỏa mãn lòng ham muốn ích kỷ bằng mọi cách, ngay cả bằng sự thiệt hại hoặc đau khổ của người khác. Ái dục là cạm bẫy nguy hiểm nhất, vì khi được toại nguyện thời nó đem lại cảm giác thỏa mãn cho con người và do đó lòng ái dục của con người cứ tăng thêm mãi. Đức Phật nhận định rằng những điều mà người thế gian gọi là sung sướng, hạnh phúc thời chỉ được xây dựng mong manh trên một số điều kiện. Khi những điều kiện ấy đầy đủ thì người đời gọi là được sung sướng, có hạnh phúc. Nhưng với hạnh phúc họ đang có trong tay họ cũng không cảm thấy được thoả mãn trọn vẹn và vĩnh viễn. Nguyên do là vì lòng dạ con người vốn thay đổi và lúc nào cũng muốn được thêm, thêm mãi. Khi chưa đạt được tất cả những điều họ ước ao thì họ có cảm tưởng là vẫn còn thiếu thốn, và lòng họ băn khoăn, day dứt, mong cầu. Hạnh phúc thật sự không cần thiết phải có liên hệ đến điều kiện vật chất bên ngoài, mà hoàn toàn tùy thuộc vào nội tâm của con người. Tất cả giáo lý của Đạo Phật đều quy tụ vào một điểm thực tế là muốn tìm an lạc vĩnh cửu, con người cần phải biết làm cách nào để thắng được lòng ái dục
Một khi đã nói đến ái, nhất là ái dục, thời đây là cả một đề tài muôn điệu. Đã là con người, thật khó mà thoát ly được ái dục.Vì vậy ta không gì lạ khi thấy Đức Phật đã dành nhiều câu khuyên dạy về ái dục. Giảng về quả phúc của người cúng dường đến bậc hoàn toàn thanh tịnh, Đức Phật dạy:
(Pháp Cú 359)
Cỏ hoang làm hại
ruộng vườn
Ái dục gây hại
nhiều hơn cho người,
Ai lìa ái dục được
rồi
Cúng dường vị ấy
chẳng nơi nào bằng
Hưởng về phước báu
vô vàn.
Một nữ thí chủ rất nổi tiếng, có đứa cháu thân yêu vừa qua đời. Bà thương tiếc và khóc lóc thảm thiết. Khi bà đến chùa, Đức Phật an ủi bà và dạy rằng: “Mỗi ngày có biết bao nhiêu người chết. Nếu bà xem mỗi người đã qua đời là một người thân mà bà than khóc như thương tiếc một đứa cháu bà thì có lẽ chẳng có lúc nào mà bà ngưng chảy nước mắt. Ưu sầu và sợ hãi sinh ra do sự quá luyến ái, quá trìu mến đó”. Người dứt được say đắm trong tình cảm sẽ không bị ràng buộc và khỏi lo phiền:
(Pháp Cú
213)
Khởi từ luyến ái
sinh ra
Chứa chan hãi sợ,
chan hòa lo âu
Mến thương, luyến
ái lìa mau
Chẳng còn lo sợ,
ưu sầu tiêu tan.
Để giảng hòa một cuộc tranh chấp giữa hai tiểu bang đang giành nhau nước dưới con sông làm ranh giới Đức Phật dạy không nên tham ái và nên diệt trừ dục vọng:
(Pháp Cú 199)
Ở ngay giữa đám
nhân sinh
Mặc người tham ái,
nếu mình thảnh thơi
Sống không dục
vọng như người
Thật là sung
sướng, cuộc đời thơm hương.
Khi nhắc đến một vị Tỳ kheo vô lễ, mặc dầu thông suốt giáo pháp nhưng lòng còn chứa đầy ái dục và ngã mạn. Ỷ mình có sức học cao nên thầy luôn khinh rẻ các vị khác. Tuy có công chỉ dạy giáo lý cho các Tỳ kheo khác nhưng thái độ khinh mạn của thầy đã gây nhiều khó khăn trong việc truyền bá chánh pháp. Vì tội ác này thầy phải sa vào địa ngục, khi mãn hạn thầy chỉ được tái sinh thành con cá vàng, tuy có thân hình đẹp đẽ nhưng miệng lại thở ra mùi hôi thối. Đức Phật dạy rằng nếu không kiềm chế thời ái dục sẽ tăng mãi:
(Pháp Cú 334)
Sống đời say đắm
buông lung
Thì lòng ái dục vô
cùng tăng nhanh
Giống như giữa
chốn rừng xanh
Dây leo, cỏ dại
mặc tình tràn lan,
Đời người tiếp nối
miên man
Khác gì khỉ, vượn
đang tham quả rừng
Chuyền cây liên
tục chẳng ngừng.
Người nuôi dưỡng ái dục thời sầu muộn mãi gia tăng. Trái lại người dập tắt ái dục thời sầu muộn không còn:
(Pháp Cú 335)
Nếu mà ở cõi trần
gian
Bị điều ái dục
buộc ràng vây quanh
Thời bao sầu khổ
tăng nhanh
Như là cỏ dại thỏa
tình hứng mưa.
(Pháp Cú 336)
Đời này nếu bản
thân ta
Khi điều ái dục
vượt qua chẳng màng
Thời bao sầu khổ
lìa tan
Như mưa trơn tuột
khỏi hàng lá sen.
Hãy dập tắt ái dục từ gốc rễ như là nhổ rễ cỏ hoang. Đức Phật dạy bao giờ còn ái dục là còn đau khổ:
(Pháp Cú
337)
Điều Như Lai dạy
các ngươi:
“Lành thay cho kẻ
họp nơi chốn này
Nhổ cho sạch gốc
rễ ngay
Diệt trừ ái dục
thẳng tay từ nguồn
Như là nhổ rễ cỏ
hoang
Chớ nên để lũ Ma
quân dục tình
Quẩn quanh phá
hoại tâm mình
Như cơn nước lũ
tung hoành bụi lau”.
Trong lúc đi dài theo đường, Đức Phật trông thấy một con heo nái. Ngài thuật lại rằng trong những kiếp quá khứ của nó, con heo từng là một chị gà thường đứng bên hông chùa nghe giảng kinh nên được tái sinh làm một nàng công chúa. Một hôm công chúa quán tưởng đến tấm thân vô thường nên phát tâm tu hành, mãn đời được sinh lên cõi trời. Hưởng hết phước, vì nghiệp báo ở những tiền kiếp nên lại tái sinh dưới hình dạng con heo nái này. Ngài dạy rằng gốc ái dục mà nhổ chưa hết rễ thời tâm còn bị ràng buộc, còn chịu đau khổ dây dưa, sầu muộn còn phát sinh trở đi trở lại triền miên:
(Pháp Cú
338)
Đốn cây mà chẳng
chịu đào
Hết luôn gốc rễ
bám vào đất sâu
Thì cây lại mọc ra
mau,
Đoạn trừ ái dục
khác nào đốn cây
Đoạn cho căn gốc
sạch ngay
Nếu không khổ não
mãi quay trở về.
Ái dục nhận chìm người tham ái. Nếu bên trong kẻ nào ba mươi sáu dòng ái dục còn tuôn chảy mạnh mẽ, tâm tham ái sẽ cuồn cuộn lôi cuốn kẻ si mê ấy đi như một luồng thác lũ:
(Pháp Cú 339)
Người ham ái dục
luôn luôn
Theo ba mươi sáu
dòng tuôn bạo tàn
Cuốn vào cảnh dục
dễ dàng.
Những người ái dục
dâng tràn trong tâm
Bị dòng ái dục
cuốn phăng.
Hãy dùng trí tuệ để dập tắt ái dục. Dòng ái dục tràn ngập khắp nơi như dây leo dại. Loài dây leo ái dục đâm chồi và bám vững . Hãy dùng trí tuệ bứng tận gốc rễ:
(Pháp Cú 340)
Dòng sông ái dục
dâng tràn
Như dây leo dại
mọc lan khắp miền,
Thấy dây leo mới
nhô lên
Dùng gươm trí tuệ
diệt liền cho mau
Diệt trừ tận gốc thật sâu.
Luyến ái dục lạc dẫn đến sinh hoại, khó thoát khỏi trầm luân. Tưởng lầm rằng đó là hạnh phúc nên mãi quẩn quanh trong sinh tử luân hồi:
(Pháp Cú 341)
Người đời ái dục
thích ham
Nên ưa rong ruổi
theo làn sóng xô
Ngụp chìm biển dục
vô bờ
Tuy cầu hạnh phúc
khó mà thành công
Vẫn còn trong chốn
trầm luân
Quẩn quanh sinh tử
vẫy vùng thoát đâu.
Bị ái dục ràng buộc sẽ đi đến sầu muộn và chịu đau khổ triền miên lâu dài. Kinh hoàng như thỏ nằm trong lưới bẫy, bị trói buộc và siết chặt:
(Pháp Cú 342)
Người mà ái dục
bao trùm
Kinh hoàng như thỏ
vẫy vùng lưới kia
Sa vào bẫy, sợ kể
chi,
Não phiền, ái dục
chẳng lìa cho mau
Khổ đau càng chịu
dài lâu.
Người chìm đắm trong ái dục khác nào sống trong lưới bẫy của mọi sự ô nhiễm. Đức Phật nhấn mạnh rằng người tu hành có ý nguyện thành đạt trạng thái không dục vọng phải xa lìa ái dục để sống trong sạch:
(Pháp Cú 343)
Người mà ái dục
bao trùm
Kinh hoàng như thỏ
vẫy vùng lưới kia
Sa vào bẫy, sợ kể
chi,
Tỳ Kheo ái dục
gắng lìa cho mau
Niết Bàn giải
thoát xa đâu.
Một chàng thanh niên có niềm tin vững chắc, xuất gia thành Tỳ kheo. Một hôm trong khi đi khất thực tại nhà người chú làm thợ vàng, thấy nhiều đồ trang sức đẹp mắt chàng sinh lòng tham luyến, bị dục lạc quyến rũ, chàng hoàn tục. Sau kết bạn với bọn cướp. Bị bắt và bị đưa ra hành hình. Trên đường đi chàng gặp lại thầy cũ của mình. Thầy khuyên chàng nên thiền định ngay. Chàng nghe lời. Gương mặt trở nên bình thản, đắc đạo quả. Không lo sợ bị tử hình. Đao phủ ngạc nhiên trình vua. Vua ra lệnh tha cho chàng. Đức Phật nhân đó dạy là khi đã được giải thoát không nên tự trói lại:
(Pháp Cú 344)
Người lìa ái dục,
xuất gia
Sống vui ở chốn
rừng già, núi sâu
Để rồi một sớm
quay đầu
Xuôi dòng ái dục
thương đau về nhà,
Kẻ hoàn tục đáng
xót xa
Cởi ra rồi lại tự
ta trói vào.
Ba mươi vị Tỳ kheo đi ngang qua khám đường thấy các phạm nhân bị trói buộc bằng dây xích. Các thầy bạch hỏi Đức Phật xem có loại dây trói buộc nào bền chắc hơn những sợi xích ấy không. Đức Phật giải đáp rằng theo lời các bậc thiện trí thời lòng luyến ái vợ con gia đình, lòng tham cầu giàu sang phú quý là sợi dây ngàn lần bền chắc hơn:
(Pháp Cú
345)
Với người trí tuệ
mở mang
Dù cho trói buộc
bằng phương tiện gì:
Dây gai, cây, sắt
sá chi
Nào đâu vững chắc,
chẳng hề bền lâu!
Riêng lòng luyến
ái khát khao
Vợ con, châu báu
quyện vào chẳng xa,
Trói này sao gỡ
cho ra!
Đức Phật dạy thêm “Trói buộc ấy thật bền chắc. Nó trì xuống, mềm mỏng, nhưng rất khó tháo gỡ. Hãy tuyệt trừ ái dục, đừng dính líu, đừng luyến tiếc”:
(Pháp Cú 346)
Những người có trí
nói rằng:
“Dây này trói buộc
ngày càng chắc thêm!”
Dây tuy mềm mại,
êm đềm
Nhưng mà sao dễ
nhận chìm người ta
Khó mà tháo gỡ cho
ra
Thế nên người trí
lìa xa dục tình
Cắt dây luyến ái
cho nhanh
Tự mình giải
thoát, tu hành bản thân.
Người tham ái bị kẹt trong lưới tham như con nhện vướng vào lưới của mình. Tuy ái dục chinh phục và ràng buộc con người chặt chẽ như vậy, nhưng với con người có ý chí, có nghị lực, vẫn có thể đối trị được dục ái đó để mà được giải thoát và không còn sầu muộn. Một bà hoàng hậu đắm say trong sắc đẹp lộng lẫy của chính bà. Một hôm bà tới viếng rừng Trúc Lâm lúc Đức Phật đang giảng Pháp. Đức Phật tạo một phương cách làm cho bà nhìn thấy một cô gái tuyệt đẹp, trẻ trung, bỗng cô dần dần trở nên già lụ khụ, cuối cùng cô chỉ còn là một túi da bọc xương. Do đó bà bừng ngộ ra rằng sắc đẹp thể chất là không thật, nhận thức ra tính cách vô thường tạm bợ của đời sống. Để khuyên bà, Đức Phật dạy:
(Pháp Cú
347)
Những người ái dục
đắm chìm
Xuôi dòng ái dục
vào miền khổ đau
Lọt vòng dây trói
trước sau
Tựa như con nhện
mắc vào lưới giăng.
Ai mà dứt mọi buộc
ràng
Không còn ái dục,
chẳng vương não phiền.
Một vị tăng sĩ trẻ tuổi bị một thiếu phụ đem lòng thương và quyến rũ. Thầy vấn vương nên không vui với đời sống xuất gia, thân hình càng ngày càng tiều tụy. Một hôm các bạn đồng tu đem thầy đến bạch với Đức Phật. Đức Phật thuật lại một diễn biến trong kiếp sống quá khứ của thầy: “Trong dĩ vãng thầy từng là một người thiện xạ trẻ, tài ba, bắn cung rất giỏi. Một lần chàng đang chiến đấu với bọn cướp thời vợ chàng phản bội nên chàng bị giết chết. Vợ theo tên cướp đầu đảng. Kiếp này vợ chàng chính là thiếu phụ đang tìm cách quyến rũ chàng hoàn tục, muốn hại chàng thêm một lần nữa”. Rồi Đức Phật khuyên:
(Pháp Cú
349)
Người nào bị khuấy
động nhiều
Bởi tâm xấu ác,
bởi điều bất lương
Thường ham dục lạc
vô cùng,
Người mà dục lạc
cầu mong tăng nhiều
Tự mình một sớm
một chiều
Trói mình thêm
chặt vào theo não phiền.
Người biết khắc phục được những tư tưởng bất thiện, biết tham thiền suy niệm về tánh cách ô trược của thể xác, luôn luôn giữ chánh niệm, đó là người sẽ dứt bỏ được lòng luyến ái đeo níu theo xác thân, chấm dứt được ái dục. Người ấy sẽ phá vỡ vòng ràng buộc của Ma vương, của những cám dỗ xúi bẩy làm chuyện không tốt lành:
(Pháp Cú 350)
Ai vui vì chẳng
còn vương
Tư tưởng bất
thiện, bất lương loại trừ,
Xác thân bất tịnh
suy tư
Giữ gìn chánh
niệm, thích ưa điều lành
Sẽ trừ ái dục vây
quanh
Ma Vương ràng buộc
phá nhanh dễ dàng.
Một vị Tỳ kheo trẻ tuổi, không biết tri túc, muốn rời bỏ đời sống xuất gia, ước mơ trở về thọ lãnh chút ít tài sản của cha chết đi để lại. Vì tâm tư bị giằng co giữa hai ý định, tiếp tục tu hành hay hoàn tục, nên vị Tỳ kheo trẻ tuổi sinh ra bất mãn, mất cả sự hăng hái học tập, biếng ăn uống thành ra gầy yếu. Các bạn đồng tu thấy thế nên dẫn vị Tỳ kheo trẻ đến yết kiến Đức Phật. Đức Phật giải thích rằng dục lạc không bao giờ được thỏa mãn hoàn toàn. Hạnh phúc vật chất chỉ là sự thỏa mãn của một vài ước vọng. Nhưng khi ta vừa đạt được nó thì nó đã vội lìa bỏ ta. Không bao giờ ta cho là đủ:
(Pháp Cú 186 -
187)
Dù cho mưa xuống
bạc vàng
Cũng đâu thỏa mãn
lòng tham con người
Người hiền trí
biết rõ thôi
Dục tình vui ít để
rồi khổ thêm,
Cõi trời cao ngất
từng trên
Dục tình dù có,
chớ nên ham cầu,
Người con Phật
hiểu pháp mầu
Chỉ mong tham ái
được mau diệt trừ.
Không nên hiểu lầm là Đức Phật có ý phủ nhận tình cảm của con người khi theo đuổi một số lý tưởng tinh thần cao thượng. Đức Phật không khuyên chúng ta dẹp bỏ hoàn toàn tình cảm lành mạnh của con người. Ngài chỉ có ý muốn nhắc nhở chúng ta là không nên chú tâm quyến luyến và gắn bó vào những thú vui vật chất. Điều làm trở ngại quan trọng nhất cho việc phát triển tâm linh chính là cái tâm ý thiết tha gắn bó, nhớ tưởng đến những vật, những việc hay những ngoại cảnh có sức tạo niềm khoái lạc và thích thú theo lòng ham muốn ích kỷ của con người mà thôi.