CÓ GÌ ĐỂ THÀNH?
Cư sĩ CHÁNH HIỀN (Phạm Chân Như)
Đêm nay có duyên được ngồi bên Sư huynh dưới chân núi Lớn, Vũng Tàu, nghe sóng vỗ vào bờ hòa cùng hương thơm của biển. Tôi muốn biết việc tu hành của Sư huynh như thế nào, tôi chắp tay thưa hỏi.
- Thưa Sư huynh cho đệ được hỏi:
Huynh tu hành đến nay, tâm của huynh luôn an lạc hay còn chút khổ đau phiền não nào không ạ?
Huynh cười, nhìn tôi huynh đáp:
- Thật ra những trạng thái trên huynh không có trạng thái nào, huynh cũng chẳng có mục đích nào cả...
- Vậy thưa Huynh, mục đích tu hành là để giác ngộ - giải thoát - an vui, sao Huynh lại nói là không có mục đích. Kính trên Sư huynh từ tâm giải nghi cho đệ được lĩnh hội ạ.
Huynh cười hiền lành nhìn tôi huynh đáp:
- Ừ, cái giác ngộ mà đệ nói, sự giác ngộ ấy gốc từ vô minh mà có. Vậy giác ngộ ấy cũng là vô minh. Giải thoát kia cũng từ nhân trói buộc mà có, sao gọi là giải thoát?
Ta ở nơi không có sự giác ngộ, cũng không có bóng dáng của vô minh, chẳng có bóng dáng của ta. Vì ta là vạn loài chúng sinh, không loài nào, hình hài nào riêng là ta cả. Như đất sinh vạn loài cây cỏ, ta cũng là đất, cũng là cây.
- Vậy huynh đang sống như thế nào?
- Huynh không có cuộc sống nào cả, sự sống này không phải là huynh nên không có cuộc sống nào.
Những gì đệ đang hiểu, pháp môn này, giáo lý kia, rồi chọn cho mình một phương pháp hành trì mong để được gì đó, thành bậc gì đó, thật là ngớ ngẩn. Như Lai đã từng nói: “Trong bốn mươi chín năm Ta chưa nói một lời”, sao bây giờ lại có pháp môn?
Thật đệ làm khó cho huynh đến bây giờ huynh cũng chẳng biết mình là ai, còn nói chi đến việc tu hành...
- Kính Sư huynh, đệ nghe huynh trạch rõ ràng như vậy. Bây giờ đệ phải làm sao?
Huynh nhìn thẳng tôi:
- Làm sao ... Ai đang hỏi? Về hỏi người biết hỏi. LÀM SAO?
Tôi chắp tay yên lặng, tai vẫn nghe tiếng sóng vỗ vào bờ, một cơn gió thoảng qua, cuối trời xa, ánh trăng vàng lặng lẽ, bình yên. Huynh hỏi.
- Đệ có thấy trăng không?
- Dạ đệ có ạ.
Huynh cũng vậy,... có pháp môn nào?
- Từ khóa :
- nói với chính mình
- ,
- Đức Trí Bậc Hiền Nhân