ĐỪNG CẦU XIN ĐỨC PHẬT,
NGÀI KHÔNG PHẢI THẦN LINH
Nguyệt Ánh, Tâm Anh trích dẫn và chuyển ngữ
Thờ Phật không phải là cầu xin ban phúc hay tha tội, vì Ngài không phải thần linh mà là người thầy dạy cách thoát khỏi khổ đau mà chính ngài tìm kiếm, chứng nghiệm.
Một người mẹ tuyệt vọng sụp xuống khóc trước khu khám bệnh của một bệnh viện tuyến trung ương. Bác sĩ vừa cho biết đứa con gái 3 tuổi mà chị mất 9 năm gian khổ điều trị hiếm muộn mới sinh hạ được, có khối u não nằm ở khu vực không thể phẫu thuật. Họ sẽ cố gắng kìm hãm sự phát triển của nó, nhưng rồi sẽ đến một ngày khối u lấy đi mạng sống của bé.
Giờ phút đó, người mẹ đau khổ cùng cực tưởng rằng cuộc đời mình hoàn toàn tuyệt vọng, không bao giờ còn có thể cảm nhận niềm vui nào nữa. Trong chị, ngoài nỗi xót thương con, thương thân còn trào lên nỗi oán trách số phận.
Đó là một trong rất nhiều người bất hạnh tìm lại được sự an lạc nhờ nương tựa phật đạo sau một thời gian vật vã trong đau khổ. Không có phép mầu nào giúp chị lấy lại những gì đã mất. Tin vào nhân quả nhưng hạnh phúc hiện tại của chị không nằm ở kỳ vọng về cái kết có hậu kiểu cổ tích hay sự đền bù của kiếp sau, mà nằm ở sự bình an nội tâm do nhận thức được lẽ vô thường và thực hành cách sống tỉnh thức mỗi ngày, học cách để an vui trong cuộc đời luôn đầy bất trắc và những điều trái ý.
Thôi chìm đắm trong nước mắt, người mẹ ấy tranh thủ những năm còn lại bên con gái, nỗ lực hết sức để mỗi ngày của con ít đau đớn và nhiều niềm vui nhất có thể. Con gái ra đi, chị học cách chấp nhận, coi thời gian ngắn ngủi được ở bên bé là món quà và trân trọng dồn yêu thương cho những người thân vẫn còn bên mình.
"Tôi từng đi cúng bái, cầu khẩn ở rất nhiều đền miếu, và khi thấy điều cầu xin của mình không được đáp ứng, lòng tôi oán hận, rằng tại sao giữa bao người, bi kịch đó lại rơi trúng đầu tôi, tôi có tội lỗi gì to lớn, đáng phải chịu điều này đâu? Khi tôi đến một ngôi chùa cầu xin Phật cứu con gái, sư thầy nói điều con xin Phật không cho được, nhưng ngài đã chỉ cho con cách để không còn đau khổ nữa”, người mẹ kể lại sau 4 năm con gái ra đi.
Quả vậy đó là cách Đức Phật cứu độ chúng sanh. Con người muốn tìm hạnh phúc khi theo Phật sẽ không nhận được điều mình mong cầu nếu coi ngài là vị thần sẽ nhận lễ vật và ban phát ân huệ - phúc, lộc, thọ, khang, ninh - hay trừng phạt, quở trách những ai thất lễ, bất kính.
Đức Phật vốn là một con người mang xác thân ngũ uẩn như chúng ta, cũng chịu nỗi khổ sinh, lão, bệnh, tử. Ngài xuất gia tu tập để tìm nguyên nhân gây khổ, con đường diệt trừ đau khổ rồi khi tìm ra được và tự mình chứng thực, ngài bèn chỉ cho chúng sinh con đường ấy để mọi người thực hành theo.
Kinh sách ghi lại, Đức Thích Ca Mâu Ni dù đã thành Phật nhưng là một con người, ngài vẫn già đi và trong giai đoạn cuối đời, ngài lâm bệnh trầm trọng và rất đau đớn.
"Này Ananda, bây giờ Như Lai đã kiệt lực, già yếu và gần đến ngày lìa trần. Như Lai đã tám mươi, không khác nào cỗ xe quá cũ kỹ, cần phải có những sợi dây cột lại các bộ phận để giữ nó khỏi rã rời. Thân của Nhu Lai cũng cần những sợi dây thừng tương tự”, kinh sách ghi lại lời Phật nói với tôn giả Ananda.
Là một chúng sinh, Phật cũng phải chịu tác động của luật nhân quả trong kiếp sống cuối cùng của mình. Ngài từng bị vu oan là giết chết một nữ tu sĩ theo đạo lõa thể. Kinh sách chép rằng sở dĩ Đức Phật phải chịu tiếng oan như vậy vì trong một tiền kiếp, ngài đã thiếu lễ độ với một vị Độc Giác Phật.
Đức Thích Ca cũng từng bị em họ là Đề Bà Đạt Đa (Devadatta) ám hại, lăn đá từ trên núi cao xuống làm ngài bị trầy chân. Theo kinh sách, đây là quả báo của một tội lỗi trong tiền kiếp xa xôi, ngài lỡ tay làm chết người em khác mẹ trong vụ tranh chấp tài sản.
Những điều đó cho thấy Đức Phật không phải thần thánh, ngài là con người bằng xương bằng thịt và chịu mọi ràng buộc của thân xác phàm tục. Nhưng khác với người bình thường, Đức Thích Ca Mâu Ni tìm ra con đường đạt đến hạnh phúc chân thật. Ngài cho biết mọi chúng sinh đều có thể được như ngài nếu hành trì chánh pháp bằng sự tỉnh thức, tuệ giác và từ bi.
Như vậy, con người theo đạo Phật, thờ Phật không có nghĩa là cúng bái, cầu xin và ca tụng, mà là "tập luyện” thân tâm theo phương pháp của Phật, đó là cách mà chính ngài thực hành trước khi dạy lại cho chúng sinh. Nói cách khác, Đức Phật không phải đấng thần linh ban thưởng hay trừng phạt, mà là người thầy, là vị huấn luyện viên của chúng ta. Chỉ bằng cách nỗ lực, kiên trì trau dồi Giới - Định - Tuệ con người mới thoát khỏi phiền não, khổ đau và đạt đến hạnh phúc chân thật.
Trong đó, Giới là những điều luật để ngăn thân thể, lời nói và tâm ý phạm điều sai, đồng thời dứt làm việc ác và chỉ làm điều thiện. Định là kiểm soát tâm trí để tâm không tán loạn, trở nên vắng lặng và mạnh mẽ, nhờ đó có thể quan sát, suy xét thấu đáo để đạt đến Tuệ - nhận thức chân lý và tiến về giác ngộ, giải thoát.
Con đường của Giới - Định - Tuệ ấy, mỗi người chỉ có thể tự mình bước đi. Thay vì cầu xin một đấng siêu nhiên nào đó cứu vớt, Phật dạy chúng sinh nếu muốn đạt hạnh phúc giải thoát thì phải dựa vào chính mình.
"Hãy tự coi chính con là hải đảo (chỗ ẩn náu) của con, chính con là chỗ nương tựa của con. Không nên tìm nương tựa bên ngoài”, Phật dạy tôn giả Ananda, vị đồ đệ mà đến lúc ngài sắp nhập diệt vẫn chưa đạt đạo quả giải thoát.
Ngài cũng dạy các vị tỳ kheo khác. "Dầu ngay trong hiện tại hay sau khi Như Lai nhập diệt, người nào sống đúng theo như vậy, xem chính mình là hải đảo của mình là chỗ nương tựa của mình, không tìm nương tựa đâu bên ngoài, những vị tỳ kheo ấy sẽ đứng hàng đầu trong những người sống hoàn toàn theo Giới Luật”.
Như vậy, Đức Phật đặc biệt ghi nhận tầm quan trọng của nỗ lực cá nhân để đạt mục tiêu tối hậu là tự thanh lọc, tự mình giải thoát khỏi mọi đau khổ, việc cầu xin hay lệ thuộc người khác sẽ là vô ích.
Vậy nương tựa Tam bảo (Phật, Pháp, Tăng) thì sao, điều này có mâu thuẫn với việc "coi chính mình là chỗ nương tựa của mình” ? Hãy hiểu rằng Đức Phật là một vị thầy hướng dẫn, Pháp là con đường, là phương tiện mà thầy chỉ ra và Tăng là gương lành của một lối sống cao thượng nên noi theo. Nương tựa Tam bảo, Phật tử vẫn chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của chính mình để đi đến cuối con đường tìm đến hạnh phúc chân thật.
Thờ Phật không phải là dâng lễ hay thắp hương khấn nguyện, thờ Phật đúng nghĩa là làm theo giáo pháp của ngài và phải thực hành thường xuyên, liên tục để thanh lọc thân tâm, chứ không phải chỉ đọc hiểu kinh sách.
DO NOT ASK THE BUDDHA, HE IS NOT THE GOT
Tâm Anh
Worship of Buddha is not playing for blessing or forgiving sin, because he is not a God but a teacher who teaches how to escape suffering but he himself seeks to experience.
A desperate mother cried in front of a medical examination area of a central hospital. The doctor just said that her 3 - year - old daughter, she spent 9 years of hardship treating infertility, had a brain tumor located in an area that could not be operated on. They will try to restrain its development, but then it will one day be the tumor to take the baby’s life.
At that moment, the mother suffered and thought that her life was completely desperate, never being able to feel any joy again. In her, in addition to mercy on children, love also poured up the resentment of late.
It was one of many unhappy people who found peace by relying on Buddhism after a period of struggling in suffering. There was no miracle to help her regain what was lost. Believing in cause and effect but her current happiness is not expected of the end - style conclusion or the compensation of the compensation of the afterlife, but in that inner peace that is aware of impermanence and practicing the way of life every day, learning how to be happy in life is always full of uncertainty and unintentional things.
Stopping being immersed in tears, the mother enlisted in the remaining years with her daughter, trying her best so that her daily pain was less painful and as much fun as possible. When the daughter left, she learned to accept considering the short time with her as a gift and respectfully lovingly for her relatives still with her.
“I used to be worshiped, prayed in many temples and when I saw my prayer was not met, my heart was resentful that why was that tragedy hit by me, I had a big sin, worthy of this? When I went to a temple to pray for Buddha to save my daughter, the monk said what I asked for but the Buddha could not give it, but he showed me how to not suffer anymore”, the mother recounted after 4 years of her daughter.
Indeed, that’s how the Buddha saved sentient beings.people who want to find happiness when they follow the Buddha will not receive what they wish if he considers him as a god who will receive offering to the gift of grace - blessing, fortune, security or punishment, rebuke those who are rude and disrespectful.
The Buddha was originally a human being confirmed that the body of the five aggregates as we suffer, old, sick and death. He practiced to find the cause of suffering, the path of eradication of suffering and when he found it and testified himself, he only showed sentient beings that way for everyone to practice.
The scriptures recorded Shakyamuni despite being a Buddha but was a human being, he was still old and at the end of his life, he was seriously ill and was very painful.
“Hey Ananda, now the Tathagata is exhausted, old and near the day of passing away.Tathagata is eighty, it is like a very old vehicle, it is necessary to have the rope to tie parts to keep it from disintegration. Tathagata’s body also needs similar ropes”.The scriptures recorded the Buddha’s words to the venerable Ananda
As a sentient being, Buddha also suffered the influence of the law of cause and effect in his last life. He was once slandered to kill a religious female monk. The scriptures say that the reason for the Buddha suffering such an injustice was because in a past life, he lacked politeness with a Pratyeka - Buddha.
Shakyamuni was also haunted by his cousin, Devadatta, rolling from the mountains to make him scratch. According to the scriptures, this is the retribution of a sin in a distant past life; he accidentally killed another brother in the property dispute. Those things show that the Buddha is not a holy, he is a flesh and blood man and suffers from all binding of the mundane body.
But unlike ordinary people, Shakyamuni found the way to achieve true happiness. He said that all sentient beings can be like him if he practices the Dharma with awareness, wisdom and compassion. Thus, people who follow Buddhism, worship Buddha does not mean worshiping, praying and praising but “practicing” body mind according to the method of Buddha, which is the way he himself practiced before teaching for sentient beings.In other words, the Buddha is not the words, the Buddha is not the god who gives or punished, but our teacher and coach. Only by efforts, persevering in cultivating the Discipline - Meditation - Wisdom, the human being escaped from affliction, suffering and achieving true happiness.
Worship of Buddha is not a ceremony or burning incense, worshiping Buddha true to follow his teachings and must practice regularly and constantly to purify the body and mind, not just to read the scriptures.