ĐIỀU TRỊ BỆNH TẬN GỐC
NĂNG LỰC CHỮA LÀNH CỦA TÂM BI MẪN
Lama Zopa Rinpoche
Nguyễn Văn Điều & Đỗ Thiết Lập dịch Việt
Nhà xuất bản Tôn Giáo, Hà Nội
PHẦN MỘT: TÂM LÝ ĐIỀU TRỊ BỆNH
4 . MỤC ĐÍCH CỦA CUỘC ĐỜI
Mục đích của cuộc đời chúng ta không chỉ đơn giản là được khỏe mạnh, sống lâu, trở nên giàu sang, có học vị hoặc có nhiều bạn bè. Với những mục đích như thế thì chẳng có cái nào là mục đích tối thượng của cuộc đời. Dù có được khỏe mạnh hay không, giàu hay nghèo, có học vị hay không... mục tiêu tối thượng của ta chính là đem lại lợi ích cho những chúng sinh khác. Mục đích của con người đang sống này, của hợp thể thân và tâm này, là đem lại lợi ích cho người khác, sử dụng thân, khẩu, ý của
mình để đem hạnh phúc đến cho những người khác.
Tất cả những hạnh phúc của quá khứ, hiện tại và tương lai của chúng ta có được là nhờ lòng tử tế của những chúng sinh hữu tình khác. Và tâm vị kỷ là nguồn gốc tất cả các vấn đề bất ổn của chúng ta, kể cả bệnh tật. Cho nên, thay vì bỏ mặc người khác để chăm lo bản thân, chúng ta cần chăm lo người khác và phớt lờ đi bản thân mình. Thay vì làm [điều gì đó]
vì mình và cho bản thân mình, chúng ta phải sống và chỉ sống để [làm điều gì đó] mang hạnh phúc đến cho người khác. Sự hoán đổi mình cho người khác là tâm lý căn bản để nhổ bỏ tận gốc rễ tất cả những vấn đề bất ổn của chúng ta. Đó cũng là cội nguồn của sự điều trị bệnh tật.
Sự yêu thương chăm lo các chúng sinh hữu tình khác sẽ chữa trị tâm bệnh của chúng ta ngay lập tức, vì nó giúp loại bỏ tâm vị kỷ - nhân tố chính tạo ra các vấn đề bất ổn của ta. Yêu thương chăm lo cho người khác cũng chữa lành bệnh tật cho ta bằng cách chuyển hóa tâm tham luyến của ta đối
với cuộc sống này, cùng với các tâm si mê, sân hận, ganh tị, kiêu mạn và các tư tưởng không lành mạnh khác, vốn là nguyên nhân không chỉ tạo ra bệnh tật mà còn là tất cả các vấn đề bất ổn của chúng ta. Những tư tưởng không lành mạnh này làm cho tâm chúng ta bất an. Ngay khi chúng ta
phát Bồ-đề tâm – tâm lành mạnh nhất – ta sẽ tìm thấy sự mãn nguyện và sự bình an của tâm. Khi đó chúng ta chuyển hóa tâm mình từ chỗ tạo ra khổ đau trở thành nhân tố tạo ra hạnh phúc.
Mục đích cuộc sống không chỉ là giải quyết những vấn đề bất ổn của riêng
ta và tìm hạnh phúc cho chính mình, mà còn là giải thoát tất cả chúng sinh hữu tình khỏi đau khổ và nguyên nhân gây đau khổ, đem lại cho họ không những hạnh phúc tạm thời mà còn là hạnh phúc tối thượng. Và để đạt
hạnh phúc tối thượng, chúng ta cần dẫn dắt người khác không chỉ đến sự giải thoát mà còn là đạt được hạnh phúc tối thượng của giác ngộ viên mãn. Mục đích của chúng ta trong từng hơi thở mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút giây cũng rộng lớn như hư không vô tận, vì chúng sinh hữu tình nhiều vô số và mục đích cuộc sống chúng ta là đem hạnh phúc tới cho mỗi một chúng sinh trong số đó.
Với mục tiêu này duy trì không gián đoạn trong tâm, mọi sự buồn chán và bất ổn sẽ chấm dứt, hạnh phúc và sự mãn nguyện đến một cách tự nhiên. Hạnh phúc thật sự trong cuộc sống sẽ đến khi chúng ta hiến dâng cuộc đời
mình cho lợi lạc của các chúng sinh hữu tình khác. Làm lợi lạc cho những người khác sẽ đem lại cho ta sự bình yên thực sự trong tâm và sự mãn nguyện. Đó là cách tốt nhất để vui hưởng cuộc sống.
Chúng ta trải qua nhiều thất vọng chán nản trong cuộc sống căn bản là vì
chúng ta đã không chịu thay đổi sang một thái độ sống vì người khác. Sự
chuyển đổi mục tiêu tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình thành mục tiêu mang hạnh phúc đến cho người khác sẽ lập tức làm giảm thiểu những vấn đề
bất ổn trong cuộc sống chúng ta. Thái độ mới này sẽ chuyển hóa tất cả những điều không mong muốn trong cuộc sống trở thành niềm hạnh phúc. Thay vì xem các vấn đề như là tác nhân gây phiền não, ta có thể thấy chúng trở nên có lợi ích.
Nhiều vấn đề bất ổn của ta có liên quan mật thiết đến những mong ước thuộc về mục đích đời sống. Sức khỏe, tiền bạc, học vấn, tiếng tăm và quyền lực là những mục tiêu rất giới hạn. Đang khi mang bệnh thì mục tiêu của mình không gì hơn là được khỏe mạnh trở lại. Mục tiêu như vậy không có gì đặc biệt. Sự mong muốn giới hạn này thực sự tạo ra những vấn
đề bất ổn qua việc làm cho ta âu lo, sợ hãi và thất vọng, bởi vì nếu mục đích của ta chỉ đơn giản là được khỏe mạnh thì một khi bị bệnh chúng
ta sẽ trở nên âu lo và sợ hãi.
Được khỏe mạnh không phải là điều quan tâm chính. Điều quan tâm chính là
làm sao để mọi chuyện xảy ra cho chúng ta sẽ trở thành lợi lạc cho các chúng sinh hữu tình khác. Nếu được khỏe mạnh, chúng ta nên sử dụng sức khỏe đó để đem lại lợi lạc cho những người khác; và nếu bị đau ốm, chúng
ta vẫn sử dụng kinh nghiệm bị bệnh đó để làm lợi lạc cho người khác.
Khi chúng ta tập trung nỗ lực vào mục tiêu đích thật của cuộc đời – làm lợi lạc cho chúng sinh hữu tình – thì việc được khỏe mạnh chỉ là thứ yếu. Thậm chí việc mắc phải ung thư hay AIDS cũng không còn khiến ta bận
tâm nữa, vì ta có thể chịu đựng bệnh tật thay cho tất cả chúng sinh hữu
tình. Dù khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu hoặc nghèo, còn sống hay sắp chết, mục tiêu chính của ta là đem lại lợi lạc cho các chúng sinh hữu tình khác. Đó chính là cội nguồn thiết yếu của hạnh phúc trong cuộc đời.
Với thái độ sống này chúng ta sẽ vui hưởng mọi điều xảy ra trong cuộc sống. Với thái độ này chúng ta sẽ làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên
có ý nghĩa trong suốt hai mươi bốn giờ của mỗi ngày.
Nền văn hóa phương Tây nhấn mạnh vào sự thành công vật chất như là cội nguồn của hạnh phúc. Hạnh phúc được cho là đến từ sự giàu có, sống trong
những ngôi nhà lộng lẫy xa hoa, sở hữu nhiều tài sản v.v... Tuy nhiên, chỉ riêng sự giàu có [như thế] không thể đem lại hạnh phúc và sự mãn nguyện. Dù cho có trở thành triệu phú với tiền bạc đủ sống đến năm mươi đời, sự giàu có đó vẫn không thể đem lại cho ta sự bình yên trong tâm. Và dù có nhiều bè bạn đến đâu, họ cũng không đem lại cho ta sự bình yên trong tâm. Sự thành công trên con đường học vấn cũng không phải là nguồn
hạnh phúc. Trong thực tế nó còn có thể mang đến cho ta sự bất mãn triền
miên, sân hận, kiêu mạn v.v... Chẳng những không đem lại cho ta sự mãn nguyện và bình an trong tâm, tiền bạc, bạn bè và học vấn còn có thể thực
sự trở thành những vấn đề bất ổn cho chúng ta.
Nếu xem sức khỏe, tiền bạc, học vấn, tiếng tăm hoặc quyền lực như là mục
tiêu của mình, chúng ta sẽ hoàn toàn bám víu vào cái hạnh phúc và sự hưởng thụ tiện nghi thoải mái của cuộc đời này. Ngay cả khi đạt được mục
tiêu này, chúng ta cũng sẽ không bao giờ thấy thỏa mãn, vì thái độ của chúng ta là thái độ tham đắm cuộc sống này. Chúng ta đã theo đuổi sự tham đắm này suốt từ vô thỉ cho tới ngày nay và chưa bao giờ có được sự mãn nguyện. Dù ta theo đuổi sự ham muốn đến bao lâu đi chăng nữa, ta cũng không bao giờ có thể tìm thấy sự thỏa mãn, và thực sự không bao giờ
chấm dứt được phiền não. Theo đuổi ham muốn không phải là cách để chấm dứt sự bất toại nguyện.
Tuy nhiên, nếu mục tiêu của chúng ta là đem lại lợi lạc cho người khác, thì việc được giàu có sẽ trở nên có giá trị, bởi vì chúng ta có thể sử dụng sự giàu có để giúp đỡ người khác. Cũng với thái độ tích cực đó, nếu
có càng nhiều quyền lực và tiếng tăm, chúng ta sẽ đem lại càng nhiều lợi lạc cho người khác.Với mục đích như vậy trong cuộc sống, tất cả mọi việc chúng ta làm sẽ trở nên lợi lạc cho người khác, và khi ta đem lại lợi lạc cho người khác thì rõ ràng là ta cũng làm lợi lạc cho chính mình.
Khỏe mạnh hay không khỏe mạnh cũng đều như nhau đối với chúng ta nếu ta sử dụng tất cả những gì mình trải qua để làm lợi lạc cho các chúng sinh hữu tình khác. Khi ta có những vấn đề bất ổn, ta sử dụng chính những bất
ổn đó để đem lại lợi lạc cho người khác. Điều này đem lại ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta. Ngay cả khi ta không gặp bất ổn nào, ta vẫn làm cho cuộc sống của mình trở nên có ích cho người khác.
Những suy nghĩ không lành mạnh, chẳng hạn như vị kỷ và tham luyến... là nguồn gốc mọi vấn đề bất ổn, ta cần thay đổi chúng, chuyển hóa chúng thành những suy nghĩ lành mạnh, chẳng hạn như ý nguyện đem lại hạnh phúc
cho người khác.
Sự chuyển hóa, hay chữa trị tâm, là giải pháp chung cho mọi vấn đề bất ổn trong cuộc sống. Chẳng hạn, nó sẽ giúp giảm ngay tức thì nỗi lo sợ khi có kết quả chẩn đoán xác định bị ung thư hay AIDS. Với thái độ này, không một vấn đề bất ổn nào có thể làm ta bối rối, và ta có thể sử dụng bất kỳ vấn đề bất ổn nào để đem lại lợi lạc cho người khác.
Việc xác định rõ ràng mục tiêu cuối cùng của cuộc đời ta là cực kỳ quan trọng. Nếu xem sự chữa khỏi một căn bệnh nào đó là mục tiêu cuối cùng, đó là ta đã hiểu sai vấn đề, bởi vì ngay cả khi ta đã khỏi bệnh thì cũng
không có gì thay đổi cả. Chúng ta vẫn giữ thái độ sống như cũ và thực hiện những hành vi như trước. Chúng ta sẽ tiếp tục tạo nhân cho những vấn đề bất ổn, bởi vì các hành vi của ta sẽ tạo nghiệp bất thiện. Nói cách khác, chúng ta lại tiếp tục tạo ra nhân của bệnh.
Việc thay đổi thái độ sống thực sự quan trọng hơn nhiều so với việc chữa
trị bệnh tật. Nếu mục tiêu tối thượng của ta là đem lại lợi ích cho người khác, thái độ tích cực này sẽ ngăn cản việc tạo thêm các nghiệp bất thiện, vốn là nhân của bệnh tật, và giúp chúng ta có khả năng tạo ra
những nghiệp thiện, là nhân của hạnh phúc.
Khi ước nguyện sử dụng cuộc sống của mình để đem lại hạnh phúc cho các chúng sinh hữu tình khác, lẽ tự nhiên là ta chắc chắn sẽ không làm tổn hại người khác. Khi hạnh phúc của người khác là mục tiêu tối thượng của ta, chúng ta sẽ đạt được thành công ngoài sức tưởng tượng, vì thái độ sống này đem lại tất cả hạnh phúc, bao gồm cả hạnh phúc vô song của sự giác ngộ, và chấm dứt mọi khổ đau. Định nghĩa chân chính nhất của sự thành công trong cuộc sống là có khả năng làm lợi ích cho người khác.
Ngay cả khi ta không thể chữa lành bệnh của mình bằng thuốc men hay
thiền định,
chúng ta vẫn
đạt được sự chữa trị sâu sắc nhất nếu ta
chuyển
hóa được
quan niệm sống của mình thành nguyện ước
trong sáng là làm
lợi
lạc người khác. Điều này đem lại sự chữa trị sâu sắc bởi vì nó tạo nhân
cho
thân tâm lành mạnh bằng cách
loại bỏ những
quan niệm sai lầm vốn là
nguyên nhân gây bệnh tật và tạo ra những
thái độ hiền thiện vốn là
nguyên nhân của
hạnh phúc.
Khi phân tích những
lợi lạc có được từ nguyện ước giúp đỡ người khác, ta
sẽ thấy việc không chữa lành được bệnh của mình không phải là một thất bại lớn. Mặt khác, việc
phục hồi bệnh một cách thần kỳ cũng chưa chắc đã
có
ý nghĩa gì lớn lao, nếu ta không thay đổi được
quan niệm sống của mình, vì một khi vẫn còn đó những
quan niệm sai lầm,
chúng ta sẽ lại tạo
ra nhân của bệnh. Dù có thể
đứng dậy sau hai mươi năm ngồi trên xe lăn cũng không có mấy
ý nghĩa nếu không có sự thay đổi về
thái độ tinh thần.
Phép lạ thật sự là khi một người có thể
chấm dứt nhân của khổ đau và tạo ra nhân của
hạnh phúc bằng cách
nhận biết được
tâm thức là cội nguồn
của
hạnh phúc cũng như khổ đau.
Phép lạ thật sự là phải
chuyển hóa tâm mình, vì sự
chuyển hóa này sẽ
bảo vệ chúng ta trong nhiều kiếp sống.
Thái độ tích cực sẽ giúp ta
chấm dứt việc tạo ra nhân của các
vấn đề bất
ổn, nhờ đó sẽ
đảm bảo hạnh phúc không chỉ
trong đời này mà còn cho hàng
trăm, thậm chí đến hàng ngàn kiếp sống tương lai, cho tới khi
đạt được giác ngộ. Đây mới là sự
thành công vĩ đại nhất.
Tại sao chúng ta cần giác ngộ?
Để
hoàn tất sự nghiệp lớn lao là mang
hạnh phúc đến cho tất cả
chúng sinh hữu tình,
đặc biệt là
hạnh phúc vô song của
giác ngộ viên mãn,
chúng ta cần phải giác ngộ. Để dẫn dắt các người khác một cách
hoàn hảo,
ta cần phát triển các phẩm chất bên trong tâm mình,
đặc biệt là
trí tuệ
toàn giác,
tâm bi mẫn với tất cả
chúng sinh hữu tình và
năng lực hoàn thiện để đưa ra được những
phương pháp thích hợp giúp đỡ người khác. Các
phẩm chất này là
vô cùng thiết yếu trong việc chữa lành bệnh cho chính mình và tất cả
chúng sinh hữu tình.
Giác ngộ có nghĩa là
chấm dứt vô minh,
sân hận,
tham lam và tất cả các
suy nghĩ bất tịnh khác, cũng như dứt trừ cả những
tập khí vi tế và
chứng
ngộ hoàn toàn. Sự
giác ngộ đạt được thông qua phát triển
tâm linh.
Chúng ta cần phát triển cả
từ bi và
trí tuệ.
Chúng ta không chỉ phát triển
trí tuệ nhận biết thực tại tương đối (theo
quy ước),
đặc biệt là những
nguyên nhân của
hạnh phúc và khổ đau, mà còn phải phát triển
trí tuệ nhận biết thực tại tối hậu, vì chỉ với
trí tuệ này
chúng ta mới
loại
bỏ được
vô minh, vốn là cội gốc của tất cả khổ đau và
nguyên nhân khổ đau, và
thành tựu giải thoát.
Thông thường, trước khi có thể dạy người khác
văn chương,
triết học, khoa học hay các nghề thủ công mỹ nghệ,
bản thân chúng ta cần có đủ
năng
lực trình độ chuyên môn để dạy. Chẳng hạn, trước khi các giáo
sư bác sĩ
giảng dạy cho các sinh viên y khoa, họ phải có
kiến thức và kỹ năng chữa bệnh
cần thiết để
chẩn đoán cả những căn bệnh khó phát hiện.
Tương tự như vậy,
chúng ta không thể dẫn dắt tất cả
chúng sinh hữu tình đến được bến bờ
giác ngộ viên mãn trừ phi bản thân ta có
năng lực trình độ hoàn hảo thông qua sự phát triển các phẩm chất
tích cực của tâm,
đặc biệt là
tâm bi mẫn và
trí tuệ. Chỉ khi đó ta mới thực sự giúp được người
khác.
Mục đích cuộc đời ta là giúp cho
thân tâm của mỗi một
chúng sinh hữu tình thoát khỏi mọi khổ đau và
nguyên nhân khổ đau, và đưa tất cả
chúng sinh đến với
hạnh phúc tối thượng vĩnh viễn của
giác ngộ viên mãn. Phát triển các phẩm chất nội tại của
trí tuệ và bi mẫn là
phương pháp chữa lành
thân tâm của
chúng ta, và thông qua điều này,
chúng ta sẽ có khả năng chữa lành bệnh cho người khác.
Hãy làm cho mỗi ngày trở nên có ý nghĩa
Buổi sáng, việc đầu tiên ngay khi
thức dậy là bạn hãy nhớ đến
mục đích cuộc đời bạn, đó là
giải thoát tất cả
chúng sinh hữu tình khỏi mọi khổ đau và mang
hạnh phúc đến cho họ.
Chúng ta phải thấy rằng
hạnh phúc của tất cả
chúng sinh hữu tình là
trách nhiệm cá nhân của ta. Để có khả năng
giúp đỡ người khác,
chúng ta phải khỏe mạnh và sống lâu, và chính vì
lý
do này mà
chúng ta làm vệ sinh
cá nhân,
ăn uống và làm những
việc hằng ngày khác nữa. Mỗi khi
ăn uống trong ngày,
chúng ta luôn nhớ đến
mục đích của
cuộc đời mình. Và khi đi ngủ cũng vậy. Để
hoàn thành trách nhiệm lớn lao phổ quát của mình,
chúng ta cần có
sức khỏe tốt và sống lâu, và vì
lý do này mà
chúng ta ngủ. Bằng cách này,
chúng ta đã dùng tất cả
hoạt động hằng ngày của mình để
phụng sự tất cả
chúng sinh hữu tình.
Trước khi đi làm,
một lần nữa
chúng ta nên nhớ đến
mục đích của
cuộc đời, đó là
trách nhiệm mang
hạnh phúc đến cho tất cả
chúng sinh hữu tình.
Đơn giản chỉ là việc
chúng ta thay đổi
thái độ, trước đây
chúng ta
đi làm là để
tìm kiếm hạnh phúc cho
bản thân, nay ta đi làm là để
tìm kiếm hạnh phúc cho người khác. Thậm chí,
nếu không thể nói đến
hạnh phúc
của tất cả
chúng sinh hữu tình thì
ít nhất chúng ta cũng phải
lưu ý tới
hạnh phúc của những người chủ thuê, những người cần đến người khác để làm công việc cho họ. Qua việc
thực hiện công việc của mình,
chúng ta phục vụ những người chủ thuê một cách
thiết thực,
mang đến cho họ
lợi nhuận và
hạnh phúc mà họ
mong đợi.
Ít nhất chúng ta nên nhớ rằng, thông qua những
nỗ lực của
chúng ta mà các người chủ được
thỏa nguyện.
Chúng ta đang hiến tặng những người chủ thuê tất cả những lợi tức,
tiện nghi thoải mái và
hạnh phúc mà họ có được nhờ vào
việc làm của
chúng ta.
Trong khi làm việc,
chúng ta nên nhớ đến
mục đích cuộc đời chúng ta trong mối quan hệ với tất cả những người
xung quanh, ngay cả với
súc vật.
Chúng ta có mặt ở đó là để
phục vụ cho
mọi người, kể cả những người
xa lạ; sự
tồn tại của
chúng ta là
vì lợi ích của tất cả
chúng sinh hữu tình. Việc nhớ đến
mục đích của
cuộc đời sẽ
tức thời mang đến cho
chúng ta hạnh phúc. Ngay khi
chúng ta thay đổi
thái độ sống,
chúng ta sẽ có được sự
bình an và
mãn nguyện. Và
chúng ta đột nhiên thấy rằng mình đang
vui thích tận hưởng cả cuộc sống và công việc.
Một khi chỉ biết nghĩ đến riêng mình,
chúng ta sẽ trở nên
căng thẳng, và
sự
căng thẳng kéo dài càng gây
căng thẳng.
Chúng ta trở nên
thất vọng chán nản với các
vấn đề bất ổn của mình và
ý nghĩ này luôn
quanh quẩn trong đầu ta: “Tôi gặp bất ổn này. Tôi bị
rắc rối kia... Biết bao giờ tôi mới được sung sướng?” Biểu hiện
vật lý của tâm
vị kỷ là gương mặt luôn
căng thẳng và
đau khổ.
Tuy nhiên, sự
căng thẳng của ta sẽ giảm nhẹ ngay khi ta
chấm dứt thái độ
chỉ nghĩ đến
bản thân mình và bắt đầu
quan tâm đến người khác.
Chúng ta
hãy suy đi
nghĩ lại thật nhiều lần giống như
tụng niệm thần chú, rằng: “Tôi ở đây là để
phụng sự người khác. Tôi ở đây là để
phụng sự người khác...” Hoặc là: “Tôi đến đây để mang
hạnh phúc cho người khác. Tôi đến
đây để mang
hạnh phúc cho người khác...” Những câu
thần chú mạnh mẽ này
sẽ làm cho ta
hạnh phúc và giúp ta thấy được
cuộc đời ta tràn đầy
ý nghĩa. Hãy ngồi một nơi nào đó và tụng đọc những câu trên
trong khoảng mười phút, hay thậm chí trong một giờ. Pháp
thiền định này sẽ
lập tức làm giảm nhẹ
căng thẳng trong lòng ta và mang
hạnh phúc đến cho
cuộc đời
ta.
Chúng ta tự giam mình trong ngục tù của tâm
vị kỷ, nhưng sự
quan tâm chăm sóc người khác sẽ là chiếc chìa khóa
giải thoát chúng ta.
Chúng ta có thể tức thì cảm nhận được sự
tự do. Tâm
chúng ta sẽ không còn bén nhọn dễ gây thương tích như một cây gai hay thô nhám và cứng
rắn như đá,
nhưng sẽ mềm mại, ngọt mát như kem. Tâm ta sẽ rộng mở và
thênh thang, và
chúng ta tức thì trải nghiệm được bình yên và
hạnh phúc. Đây là kết quả có được từ sự
quan tâm chăm sóc người khác.
Có được
thái độ sống này, tất cả những gì ta làm
trong suốt một ngày làm
việc sẽ trở nên
tốt đẹp,
tích cực, là
nhân tạo thành
hạnh phúc, vì động
cơ làm việc của
chúng ta không bị
ô nhiễm bởi tâm
vị kỷ. Với
thái độ sống
tích cực này, tất cả các
hành vi hằng ngày của
chúng ta như làm việc, đi lại, đứng ngồi, ăn ngủ... đều
trở thành nguyên nhân tạo ra
thành công và
hạnh phúc, và không có
hành vi nào của ta là
nhân tạo ra khổ đau.
Hành vi của
chúng ta cũng sẽ
trở thành nhân đưa đến
hạnh phúc tối thượng của
giác ngộ viên mãn.
Từ lúc
thức dậy vào buổi sáng
cho đến khi đi ngủ,
chúng ta nên làm tất cả
mọi việc vì người khác. Với một
nếp sống vì người khác,
chúng ta trở nên
hạnh phúc, và niềm
hạnh phúc vui sướng này không là sự phấn khởi
nhất thời mà là sự
bình an sâu thẳm trong tâm. Cách tốt nhất để tận hưởng cuộc sống là tự nguyện hiến dâng
cuộc đời cho người khác, không phải vì bị ai
ép buộc, mà vì
tâm từ bi và
trí tuệ đã
ban cho chúng ta sự
tự do tự nguyện.
Hạnh phúc và
ý nghĩa cuộc sống bất ngờ có được.
Cuộc đời thật đáng sống.
Chúng ta có sự
tự do lạ thường [trong việc]
sử dụng tâm ta để
chấm dứt các
vấn đề bất ổn và
đạt được hạnh phúc. Bất cứ việc gì xảy ra cho
chúng ta, ta đều có khả năng làm cho chúng có
ý nghĩa, và ta không
lãng phí thân người quí báu này.
Nếu không, thì cho dù
chúng ta
có
sức khỏe và sống đến hàng ngàn năm, đó cũng chỉ là một cuộc sống
vô nghĩa, trống rỗng.
Khi
mục đích cuộc đời chúng ta là mang
hạnh phúc đến cho người khác, điều đó sẽ tạo ra một sự thay đổi lớn, vì khi ấy thì việc có bệnh hay khỏe mạnh đều không còn quan trọng đối với ta. Ngay cả cho dù ta có bị bệnh ung thư, vì
sức khỏe không phải là
mục tiêu chính của đời ta nên
chúng ta chỉ quan tâm đến việc
sử dụng kinh nghiệm bị ung thư để mang
hạnh phúc đến cho người khác. Điều này tạo ra sự khác biệt rất lớn về
phương diện tâm lý và
mang đến cho ta nhiều
hạnh phúc.
Sự
hy sinh bản thân để mang lại điều gì đó cho người khác thay vì lúc nào cũng
lấy mất của người khác điều gì đó và dùng họ cho
hạnh phúc của riêng mình sẽ mang lại
ý nghĩa lớn lao cho
cuộc đời ta. Cách
suy nghĩ mới này sẽ
chuyển hóa cuộc đời chúng ta.
Dù
bản thân ta đang
hạnh phúc hay
đau khổ, khỏe mạnh hay đau ốm... ta nên vận dụng bất cứ
kinh nghiệm nào mình đang
trải qua để làm
lợi lạc cho người khác. Ngay cả khi sắp chết, ta cũng nên làm cho
kinh nghiệm về
cái chết của ta trở nên
lợi ích cho tất cả
chúng sinh hữu tình.