GỌI NẮNG XUÂN VỀ
Nguyên Minh
Nhà xuất bản Văn Hóa Thông Tin
Nhật nhật tân, hựu nhật tân
Người Trung Hoa truyền rằng, một vị
minh quân thời cổ là vua Thang đã cho khắc lên cái chậu tắm của mình dòng chữ: “Cẩu nhật tân, nhật nhật tân, hựu nhật tân.” (Nếu muốn ngày hôm nay đổi mới thì ngày ngày đều phải luôn đổi mới, lại
tiếp tục đổi mới nữa.) Nhà vua làm như vậy là để mỗi ngày khi dùng đến chậu tắm đều nhìn thấy câu ấy, nhớ đến câu ấy. Có lẽ ông ta xem đây là
phương châm hành xử quan trọng mà bậc quân vương trong việc cai trị đất nước
cần phải ghi nhớ để noi theo.
Mà
quả thật, trong
vai trò dẫn dắt một đất nước, nếu người
lãnh đạo cảm thấy hài lòng,
thỏa mãn với những gì đã
đạt được mà không nghĩ đến việc cách tân, đổi mới để
tiếp tục tiến lên
xa hơn nữa, thì đất nước ấy
nhất định sẽ trì trệ, chậm tiến và nguy cơ tụt hậu so với các lân bang là điều không thể
tránh khỏi.
Nhưng câu
châm ngôn này thật ra không chỉ dành cho những người
lãnh đạo.
Nếu nói theo
quan điểm của
Nho giáo thì nó có thể được
áp dụng cho cả bốn
phạm trù: “tu thân, tề gia,
trị quốc, bình thiên hạ”. Có nghĩa là, không chỉ trong sự
lãnh đạo đất nước hay tranh bá đồ vương trong
thiên hạ,
mà cả trong những
phạm vi gần gũi hơn như phát triển
cộng đồng thôn xóm,
xây dựng gia đình,
cho đến đối với sự
tu dưỡng hoàn thiện bản thân mỗi người
chúng ta, việc
áp dụng câu
châm ngôn trên đều là
cần thiết.
Mỗi người
chúng ta khi lần đầu tiên
tiếp nhận được một
lý tưởng cao cả hay
chân lý cho
cuộc đời mình, thường sẽ khởi sinh một nhiệt tình cháy bỏng, như muốn đốt cháy mọi giai đoạn để sớm
đạt đến mục tiêu mong muốn.
Tuy nhiên,
trải qua một quãng
thời gian nhất định nào đó,
chúng ta thường sẽ
dần dần nguội lạnh đi, nhiệt tình không còn như xưa nữa. Và
nếu không sớm
nhận ra được điều đó, tất nhiên là ta sẽ không có khả năng
đạt được mục đích ban đầu đã
đề ra.
Điều này hầu như có thể xem là một
tâm lý chung cho tất cả
mọi người. Nhưng
tâm lý này lại là điều
hoàn toàn có thể khắc phục được. Và liều thuốc
đối trị của nó chính là câu
châm ngôn vừa nói trên, nghĩa là phải luôn ghi nhớ: “ngày ngày đều phải luôn đổi mới, lại
tiếp tục đổi mới nữa”.
Thiền tông gọi cái nhiệt tình
ban đầu của các
thiền sinh mới
nhập đạo là
sơ tâm. Các bậc thầy luôn thấu hiểu
tâm lý nói trên,
vì vậy họ
thường lưu ý nhắc nhở học trò phải luôn
gìn giữ sơ tâm. Hơn thế nữa, có nhiều vị thầy còn xem đây là
điều kiện tối yếu để có thể
tiếp tục đi tới trên
con đường tu tập, bởi người tu như con thuyền ngược nước, như chiếc xe leo dốc,
nếu không tiến ắt phải lùi, không thể có
trạng thái dừng yên một chỗ được.
Chính
vì vậy mà cách “gìn giữ sơ tâm” tốt
nhất không phải là ôm mãi trong lòng
tâm niệm giữ lấy nó, mà chính là phải biết “nhật nhật tân, hựu nhật tân”. Một khi sự
tu dưỡng của ta không có một ngày nào
chấp nhận dừng lại, luôn
nỗ lực tiến lên thì nguồn chất liệu
nuôi dưỡng cái
sơ tâm sẽ chẳng bao giờ cạn kiệt, nhờ đó mà ta chẳng bao giờ đánh mất
sơ
tâm, đánh mất nhiệt tình
ban đầu.
Trong cuộc sống thường ngày của mỗi
chúng ta cũng vậy. Mỗi một
mục tiêu lớn khi vừa đặt ra đều khơi dậy trong ta nhiệt tình cháy bỏng, nhưng sau
khi
trải qua thời gian và những
thử thách khó khăn trở ngại – vốn là điều tất
nhiên không thể
tránh khỏi – thì nhiệt tình
ban đầu của ta dần nguội lạnh,
suy yếu,
cho đến lúc ta không còn
duy trì được nữa và phải
từ bỏ mục tiêu.
Tất nhiên, ở đây ta đang muốn nói đến những
mục tiêu lớn lao dài hạn, có
ý nghĩa trong suốt cuộc đời ta hoặc ít ra cũng là trong một quãng
thời gian đáng kể, chứ không phải những
mục tiêu vụn vặt kiểu như “ngày mai tôi sẽ đi hớt tóc” hay “tháng này tôi sẽ mua một cái đồng hồ mới”... Đối
với những
mục tiêu vụn vặt, ngắn hạn,
vấn đề chỉ nằm ở chỗ ta có
đủ sức
làm hay không mà thôi, chứ
yếu tố thời gian không
chi phối đáng kể. Ngược lại, với những
mục tiêu dài hạn thì
thời gian sẽ là một
thử thách cực kỳ quan trọng đối với
ý chí kiên trì của
chúng ta. Rất nhiều người trong
chúng ta bỏ cuộc không phải vì không còn
đủ khả năng theo đuổi,
duy trì công việc, mà chỉ vì không còn giữ được sự nhiệt tình, hứng thú cần có, đã trở nên chán nản và mất hẳn mọi sự hứng khởi trong công việc.
“Nhật nhật tân, hựu nhật tân” là một
bí quyết giúp ta luôn
duy trì được nhiệt tình,
ý chí trong sự
theo đuổi những
mục tiêu quan trọng. Khi
liên
tục nghĩ đến việc cách tân, đổi mới,
chúng ta sẽ có những
sáng tạo mới trong công việc và điều này tạo nguồn hứng khởi mới mẻ
thường xuyên giúp
ta không có sự chán nản. Chính sự
tìm tòi đổi mới sẽ giúp ta luôn hứng thú đối với công việc đang làm, không rơi vào tâm trạng
nhàm chán vì phải lặp lại những gì không còn sức cuốn hút đối với ta.
Trong sáng tạo nghệ thuật, cái mới là
điều kiện tất yếu để
tồn tại. Nhưng trong tất cả những
lãnh vực khác, cái mới vẫn luôn là
yếu tố cần thiết để
nuôi dưỡng và
duy trì sức sống.
Mỗi dịp xuân về bao giờ cũng là cơ hội tốt để
chúng ta “hâm nóng” lại bầu nhiệt huyết thường là đã phần nào lắng xuống sau một năm dài
nỗ lực.
Những
mục đích lâu dài mà ta đang
theo đuổi thường sẽ có nhiều nguy cơ bị
buông bỏ nếu như trong dịp đầu năm mà ta không còn nghĩ đến hoặc không thấy hứng thú nhắc lại chúng. Trừ
trường hợp ta đã có những
lý do chính đáng để thay đổi
mục đích, đã chọn cho mình một hướng đi
tốt đẹp hơn, bằng không thì sự “lãnh đạm” trong dịp đầu năm mới bao giờ cũng là dấu hiệu
đe dọa nguy hiểm đối với bất kỳ
mục đích nào mà ta đang
theo đuổi.
Mặt khác, nếu
chúng ta vẫn chưa đủ
may mắn để
tìm ra một hướng đi cho suốt
cuộc đời mình, thì những dịp bắt đầu năm mới thường là lúc để ta nghiêm túc đặt ra
vấn đề này. Hướng đi đó có thể là một
mục tiêu cao cả,
một mẫu người
lý tưởng, hay một
sự nghiệp cụ thể mà ta muốn
hoàn tất bằng tất cả tâm huyết của mình...
Cuộc đời của mỗi
chúng ta vốn là ngắn ngủi và
thời gian trôi qua không bao giờ
trở lại,
nếu không sớm chọn cho
mình một hướng đi
thích hợp,
chắc chắn sau này khi
nghĩ lại ta sẽ phải
vô cùng hối tiếc.
Và dù ta có chọn cho đời mình một
mục tiêu, một
lý tưởng như thế nào đi chăng nữa, thì điều tất yếu vẫn là phải luôn
hoàn thiện bản thân để có
đủ khả năng thực hiện tốt
mục tiêu,
lý tưởng đó. Như vậy, có thể nói rằng việc vươn lên
hoàn thiện bản thân chính là
mục tiêu chung nhất cho tất cả
chúng ta. Và điều quan trọng
tiếp theo là ta phải có đủ
kiên trì để không bỏ dở nửa chừng. Do đó, câu
châm ngôn “nhật nhật tân” vẫn luôn là điều rất đáng để ta suy ngẫm trong việc
hoàn thiện bản thân mình.
Ta có thể hiểu một cách nôm na về điều này là: mỗi ngày đều phải mới mẻ hơn ngày trước đó, phải có sự thay đổi
tốt hơn,
tiến bộ hơn.
Nếu không như
vậy thì không thể gọi là “nhật nhật tân” được.
Như vậy,
vấn đề không phải là ta cần
đạt được ngay những
thành tựu to lớn,
đáng kể... mà điều quan trọng hơn chính là ở sự
so sánh. Và ở đây
chúng ta không
so sánh với bất kỳ ai khác, mà là
so sánh với chính
bản thân mình vào thời điểm trước đó. Nếu
nhận ra được sự
tiến bộ, cho dù là
nhỏ nhoi, ta
vẫn có thể yên tâm là động cơ tiến bước của ta vẫn còn chưa
suy giảm.
Bí quyết của sự
thành công nằm ở chỗ ta không
so sánh mình với
thành tựu
của người khác. Mỗi người đều có một
năng lực,
hoàn cảnh khác nhau. Nếu
ta
so sánh mình với người khác, tất yếu sẽ xảy ra hai
trường hợp. Khi thấy mình vượt hơn người khác, ta sẽ sinh lòng tự mãn và
giải đãi, không
còn ra sức
nỗ lực nữa. Ngược lại, nếu thấy mình kém xa người khác, ta sẽ sinh ra chán nản,
thất vọng và đôi khi còn có thể tự ti,
mặc cảm. Tất
cả những điều đó đều không tốt cho sự
theo đuổi mục tiêu lâu dài của ta. (
Chúng ta đã bỏ qua
trường hợp sự
so sánh cho kết quả bằng nhau, vì điều này hầu
như không thể xảy ra dưới
nhận thức chủ quan của chính ta.)
Mặt khác, việc
so sánh với người khác là một điều không
hợp lý. Khi khả năng của người mà ta
so sánh là vượt xa
bản thân ta, thì cho dù ta
thua kém người ấy, điều đó cũng
hoàn toàn không có nghĩa là ta
đáng chê trách. Còn nếu ta
so sánh với người quá kém hơn ta, thì sự
so sánh ấy chẳng mang lại chút
ý nghĩa gì cả!
Vì thế, việc
so sánh với chính
bản thân ta là điều
đúng đắn và
hợp lý nhất, vì ta sẽ không có bất cứ
lý do gì để
biện hộ cho sự thối lui hay trì trệ của mình, nếu điều đó xảy ra.
Yêu cầu tiến bộ trong sự tự
so sánh này là
hoàn toàn khả thi, vì nếu ta thực sự có
nỗ lực thì
chắc chắn
ta phải có
tiến bộ, dù là một sự
tiến bộ nhỏ cũng
vẫn có thể xem là một
biểu hiện tốt.
Nói ngắn gọn lại, nếu mỗi một ngày qua mà ta tự nhìn lại thấy mình có chút
tiến bộ hơn ngày hôm trước, thì đó có thể xem là một ngày
tốt đẹp của ta. Và nếu muốn ngày mai
trở thành một ngày
tốt đẹp thì cách
đúng đắn nhất là ta phải
nỗ lực để
đạt được những
tiến bộ nhất định trong ngày.
Tiến bộ hơn so với chính mình, hay vượt lên chính mình là một điều
hoàn toàn khả thi nhưng không thực sự dễ dàng. Vì trong mỗi
chúng ta luôn có sự trì trệ, níu kéo của
vô số thói quen, tập quán cũ. Một khi ta đã
quyết định “nhật nhật tân” thì tất yếu sẽ có những
thói quen không
thích
hợp cần
từ bỏ, và điều đó thường là một tiến trình khó khăn. Khi bạn
quyết định dậy sớm mỗi ngày để tập
thể dục,
rèn luyện thân thể thì tất yếu là
thói quen dậy muộn từ trước đây phải được
từ bỏ. Khi bạn
quyết định giảm cân để có một
sức khỏe tốt hơn thì tất yếu là phải
từ bỏ thói quen ăn ngọt, ăn quà vặt...
Mỗi một
thói quen không tốt dù nhỏ nhặt cũng đều là những trở ngại mà ta
phải
vượt qua trên
con đường vươn lên
hoàn thiện bản thân. Và điều đó bao giờ cũng là một
công trình đòi hỏi sự
nỗ lực kiên trì trải qua nhiều
năm tháng.
Khi ta
kiên trì dấn bước trên
con đường hoàn thiện bản thân thì mỗi một ngày
trôi qua đều là một ngày
tốt đẹp, một ngày
thành tựu. Một cuộc sống
như vậy có thể là “vất vả” trong
nhận thức của nhiều người, nhưng
sự thật thì đó chính là
con đường đưa ta đến với niềm
hạnh phúc dài lâu và
chân thật. Ngược lại, sự buông thả
trong đời sống thoạt nhìn qua có vẻ như giúp ta không phải mệt nhọc hay
nỗ lực gì nhiều, nhưng
sự thật là sẽ
dần dần nhấn chìm ta vào khổ đau tăm tối.
Nói cách khác, mọi sự
thành công, cả về
tinh thần lẫn
vật chất, không bao giờ có thể là món quà
tự nhiên từ trên trời rơi xuống với ta, mà tất
cả đều là kết quả của những
nỗ lực kiên trì đúng hướng. Ngay cả khi ta chưa
đạt được những
thành tựu cụ thể về mặt
vật chất để người khác có thể nhìn thấy được, thì chính
bản thân ta
chắc chắn cũng đã
đạt được những
thành tựu nhất định về mặt
tinh thần,
rèn luyện phẩm chất
tốt đẹp hơn qua những
nỗ lực vươn lên, như lời Nguyễn Thái Học từng
nói trước đây: “Không
thành công cũng
thành nhân.”
Tuy nhiên, có một số người không cho rằng
thành công chỉ đến từ những
nỗ
lực tự thân mà lại đi tin vào những
nguyên nhân “huyền bí” khác. Một trong những
niềm tin sai lệch
phổ biến nhất là tin vào việc chọn “ngày tốt” để khởi đầu một công việc hay để
thực hiện một điều quan trọng nào đó...
Mà thế nào là ngày tốt? Như đã nói trên, ngày nào mà ta còn
duy trì được
sự
nỗ lực tự thân thì đó đều là ngày tốt. Vì ngày đó
chắc chắn sẽ mang lại cho ta ít nhiều kết quả
tích cực trong sự
tu dưỡng tự thân hay hướng
đến
mục tiêu của đời mình, và như vậy có nghĩa là ta đã không để
thời gian trôi qua hoang phí, đã không bỏ lỡ cơ hội quý giá được sống trên đời như một con người!
Nhưng với một số người mang
niềm tin sai lệch thì những “ngày tốt” lại được xác định bởi sự “tính toán” của các “thầy”, nghĩa là ta không thể tự biết mà phải nhờ đến họ. Nói một cách nôm na là phải đi “coi ngày” thì mới biết được ngày nào là tốt. Hơn thế nữa, đã “coi ngày” rồi thì cũng phải “coi” luôn cả “giờ tốt” mới có
hy vọng...
thành công.
Còn các “thầy” thì đã “coi” ngày tốt và giờ tốt như thế nào? Thật ra cũng chẳng có gì
phức tạp, chỉ là một số
lý thuyết khuôn mẫu định sẵn được ghi chép trong những sách gọi là “lịch số”, rồi từ đó các “thầy” bịa ra thêm cho
phù hợp với
yêu cầu của mỗi “tín chủ”. Một số “thầy” có “tầm vóc” nhỏ, chỉ “hoạt động” ở các địa bàn
dân quê hoặc xóm người lao động thì thật ra cũng chưa từng đọc qua hết các sách này, chỉ biết
võ vẽ
dăm ba điều
vừa đủ để “lòe” tín chủ mà thôi.
Thế nhưng cũng có không ít người cả tin,
xem như đây là một kiểu “khoa học huyền bí” nên cũng muốn tận dụng nó để sự
thành công có thể đến với mình... dễ dàng hơn!
Việc chọn ngày giờ tốt xấu không
dựa trên một căn cứ
lập luận hợp lý nào, chỉ là một kiểu
niềm tin mơ hồ, không xác thực. Theo
luật nhân quả,
mọi sự việc đều có
nguyên nhân cụ thể của nó, nhưng trong số các
nguyên
nhân, không hề có
nguyên nhân chọn sai hay chọn đúng ngày giờ. Vì thế,
đức Phật đã
nghiêm cấm các vị tỳ-kheo không được
can dự vào những
hoạt động si mê tà kiến này. Ngài dạy: “Tỳ-kheo các ông! Sau khi ta
nhập diệt, ... ...không được làm việc buôn bán đổi chác; mua giữ ruộng đất, nhà cửa, ...
xem tướng lành dữ; nhìn sao
trên trời để suy lường
vận mệnh nên hư. Những việc xem ngày giờ tốt xấu đều chẳng nên làm.”
Chỉ cần có sự phán xét khách quan,
chúng ta sẽ thấy ngay việc tin vào
yếu tố ngày giờ tốt xấu là
hoàn toàn vô căn cứ. Nếu như chỉ cần chọn được ngày tốt, giờ tốt sẽ dẫn đến
thành công, thì
chúng ta ai nấy cần gì
phải nhọc công
vất vả trong việc
học hành cũng như trau giồi
kiến thức,
kinh nghiệm? Nếu như một ngày giờ nào đó thực sự là “tốt” cho công việc, thì tất cả những ai
thực hiện công việc vào ngày giờ đó cũng đều
thành công cả hay sao? Và
cuối cùng, đâu là mối quan hệ giữa công việc ta làm với ngày giờ
thực hiện công việc đó? Khi tôi khởi công xây một ngôi nhà chẳng hạn, nếu như có đủ
vật liệu, nhân công thì
trải qua một
thời gian thi công,
nhất định sẽ
hoàn tất. Việc khởi công vào ngày nào làm sao có thể
ảnh hưởng đến công việc?
Tất nhiên, ở đây cần bàn thêm đến một số
yếu tố tương quan mà trong
đạo Phật gọi là các duyên. Ví dụ, trong
thời gian xây nhà nếu có mưa nhiều, tất yếu sẽ làm công việc chậm lại. Có mưa hay không mưa là những
duyên thuận nghịch khác nhau.
Ngoài ra, có thể phát sinh rất nhiều
yếu tố khác
tác động đến công việc, thậm chí đôi khi có thể gây trở ngại rất lớn. Chẳng hạn, sau khi khởi công làm nhà một
thời gian ngắn thì trong nhà có
người bệnh nặng phải dành tiền chạy chữa, không còn tiền để
tiếp tục xây nhà...
Chính vì việc có thể có xảy ra những điều trái nghịch
cản trở công việc,
nên người ta mới đặt
hy vọng là nếu chọn đúng ngày giờ tốt thì sẽ không
gặp các
điều kiện này.
Tuy nhiên, đó chỉ là một
niềm tin hão huyền, vì ngay cả các duyên như vừa nói cũng không phải
tự nhiên xảy ra, mà đều có
nguyên nhân của chúng. Việc chọn ngày giờ không thể là
yếu tố làm thay đổi các duyên ấy được.
Điều đáng buồn nhất hiện nay là có một số các thầy vừa giảng dạy
giáo lý
nhân quả, lại vừa
thực hiện việc xem ngày giờ tốt xấu cho “tín chủ”. Hai việc này chẳng phải là
hoàn toàn mâu thuẫn, trái nghịch
với nhau đó sao? Nếu người
Phật tử có thể
suy xét hiểu rõ được như
vậy thì những
niềm tin sai lệch kia mới có thể sớm được loại trừ.
Cho dù đang
theo đuổi bất cứ
mục tiêu hay công việc nào, niềm
mong ước đạt đến thành công là
hoàn toàn chính đáng và là
động lực để
chúng ta dấn thân
nỗ lực thực hiện.
Tuy nhiên, nếu thực sự mong muốn
thành công thì cách
duy nhất là
chúng ta phải
cố gắng,
nỗ lực hết sức mình chứ không thể
dựa vào những
niềm tin huyễn hoặc, sai lệch. Chính sự
nỗ lực của ta sẽ làm cho mỗi một ngày giờ
trôi qua đều là những ngày tốt, giờ tốt, với những
thành tựu nhất định.
Và với
nhận thức đúng đắn này,
chúng ta hoàn toàn có thể
tin tưởng chắc chắn là ta có thể
nỗ lực để cho trọn một năm mới sắp đến đều sẽ là những
ngày
tốt đẹp cho công việc, cho
sự nghiệp mà ta đang
theo đuổi. Chỉ cần
ta luôn ghi nhớ không quên điều này: “Nhật nhật tân, hựu nhật tân.”