Thư Viện Hoa Sen

Xin Đừng Quên Tôi (Tâm Sự Của Một Thùng Đựng Rác)

25/05/20225:17 SA(Xem: 4720)
Xin Đừng Quên Tôi (Tâm Sự Của Một Thùng Đựng Rác)

XIN ĐỪNG QUÊN TÔI
(Tâm sự của một thùng đựng rác) 
Tâm Anh

 

thung racKhông hạt mưa nào rớt xuống mà không chạm đất

Và không một tâm sự nào mà không có một lý do.

Vâng, tôi thân phận một thùng rác, nằm ở góc nhỏ của một lớp học, xin thổ lộ tâm sự và chỉ dám thốt lên khi có ai đó muốn vứt đi những thứ họ không cần chỉ một lời duy nhất “Xin đừng quên tôi.”

Thân phận thùng rác, cho dù lớn hay nhỏ, tốt hay xấu chỉ để chứa rác. “Rác rưởi” những thứ mà mà con người ta muốn vứt bỏ, muốn quên đi tất tần tật mọi thứ có thể, miễn nó là “rác.”

Bản thân thùng rác tôi, khi được chủ nhân mua về, đặt tôi ở một vị trí khiêm tốn ở góc đằng sau phòng học. Tôi mãi nằm yên ở đó, một vị trí duy nhất không hề thay đổi, bất di bất dịch gần 20 năm. Chung quanh tôi, có vài chậu hoa nhỏ, dăm ba cây ăn trái làm bạn, làm người tri kỷ. Và tôi sung sướng hơn, khi ngày ngày được chứng kiến các bạn chơi đùa, nhảy múa, chuyện trò trong sân.

 Hàng ngày, các học sinh ném vào tôi những thứ khác nhau, những thứ mà các bạn ấy không xài trong học tập, đôi khi là những bao bì, vỏ bánh kẹo, những tập sách vở cũ, cây viết, cục tẩy hư hỏng...v v..Tôi vui lắm khi các bạn nhẹ nhàng mở nắp thùng rác, bỏ vào đó những thứ mà bạn không cần và đậy nắp lại cẩn thận. Tôi thấy mình được tôn trọng. Dù sao, vật vô tri vô giác như tôi, cũng góp phần bảo vệ môi trường xanh, sạch, đẹp phải không các bạn? 

Ấy vậy mà, vào một ngày nọ, không biết tại sao trong giờ học, tôi thấy một bạn nam sinh, hùng hục cầm một bịch rác lớn, chạy lại bên tôi, dùng chân đá tôi lăn đùng, nắp một đường, thùng rác một ngã. Tôi đau lắm! Tại sao bạn vô cớ đá vào tôi vậy? Té ra, bạn bị cô giáo phạt vì xả rác trong lớp. Dựng thùng rác tôi dậy, bạn ném vào tôi một bịch rác to tướng, còn không quên lượm thêm cục gạch bên cạnh quẳng vào người tôi, rôi đá tôi thêm vài cái nữa. Bạn hãy trút cơn giận vào tôi đi, hãy đá tôi nữa đi, hãy.... miễn là bạn đừng vứt rác bên ngoài. Bây giờ, nếu người đã từng dùng chân đá vào thùng rác tôi hồi đó đọc được dòng tâm sự này, chắc chắn bạn sẽ phì cười vì cục tức vô cớ ngày nào.

Bản thân thùng rác tôi, cũng như những họ hàng thùng rác khác đã, đang và sẽ đón nhận những dơ bẩn theo thời gian. Chúng tôi nào oán trách. Đôi khi chúng tôi muốn khóc vì tủi hờn, đôi lúc muốn thay đổi thân phận, nhưng nó đã được ai kia in dòng chữ “Hãy cho tôi rác” hoặc “Hãy bỏ rác vào thùng,” còn tôi chỉ cất lên tiếng kêu nhỏ “Xin đừng quên tôi.” Vì thế, chúng tôi sẽ làm hết trách nhiệm, thiên chức của mình khi được sinh ra, đó là giúp giữ gìn môi trường xung quanh. Hiển nhiên rồi! Đại gia đình những thùng rác chúng tôi hiện diện khắp nơi (ở bệnh viện, trường học, khách sạn....,) có mặt hầu hết những tuyến đường, góc phố, tận cả những làng quê hẻo lánh để sẳn sàng làm đúng nghĩa vụ và trách nhiệm của mình khi ai đó có nhu cầu.

Tuy vậy, nhiều lúc tôi cảm nhận cái thiêng liêng nhất của chúng tôi cũng bị bỏ quên, bởi chẳng hiểu vì sao, một số học sinh nói riêng và không ít người, đủ mọi thành phần, già trẻ lớn bé nói chung, đôi lúc vẫn thích vứt rác bên ngoài thùng thay vì bỏ đúng nơi quy định. Chúng tôi buồn lắm khi chứng kiến. Chẳng lẽ, việc đi thêm vài bước đến gần thùng rác mở nắp ra, bỏ rác vào đừng cho rơi rớt chung quanh lại khó đến vậy hay sao?

Tôi nằm ở góc nhà cô giáo nên thường xuyên được nghe cô ấy nhắc nhở việc học sinh bỏ rác đúng nơi quy định. Còn ngược lại, họ hàng, bạn bè thùng rác nhà tôi đặc biệt ở những tuyến đường ít được quét dọn, đôi khi trở thành một bãi phế liệu “bất đắc dĩ.” Chưa kể, rác mà con người thải ra ở sông, hồ, ao, biển còn làm chết nhiều loài sinh vật do vô tình ăn phải bởi nhầm tưởng đó là đồ ăn.

Nhớ có một lần, tôi chứng kiến cô giáo phạt bạn A tội không bỏ rác vào thùng và xả rác trong lớp. Hình thức phạt của cô là bạn A trực nhật một tuần. Bạn A khóc, cô hỏi vì sao?

A trả lời “Dạ, con sẽ đi xa hơn vài bước chân” hoặc có khi thì trả lời “Dạ con quên”..... 

À, thì ra do tôi chỉ bảo vệ được môi trường chứ không bảo toàn được việc rút ngắn bước chân của bạn, hoặc không ngăn được việc hay quên của bạn hay sao?

Vậy...phải chăng việc “quên” kia là thủ phạm? Hay chính xác hơn là ý thức của học sinh, hoặc nói rộng hơn là của một bộ phận người thiếu ý thức đã làm ra tâm sự của tôi hôm nay.

Thùng rác tôi là một vật vô tri, vô giác nhưng nó có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với con người và môi trường. Môi trường sống của chúng ta có được trong lành, xanh, sạch đẹp hay không đều có sự đóng góp không nhỏ của những chiếc thùng rác như tôi.

Đừng để một hành động nhỏ,
Làm không vui một tập thể
Đừng để một hành động nhỏ
Làm tổn hại môi trường sanh.

 Đúng thế, nhân loại đang đối mặt với vấn nạn môi trường và nguy cơ biến đổi khí hậu ngày càng tăng. Chẳng ai khác, con người là một tác nhân gây ra hệ lụy này. Vì vậy, chúng ta hãy góp một phần nhỏ công sức của mình. Và hãy nhớ, những thùng rác chúng tôi luôn bên cạnh bạn để thực hiện ước mơ đó và lúc có rác cần xử lý xin đừng quên tôi.

Tâm Anh

 

Tạo bài viết
Vào năm 2015 ngôi chùa Linh Thứu tại thủ đô Berlin của xứ Đức, đã đảm nhận trọng trách tổ chức một khóa An Cư Kiết Đông cho hơn 100 vị Chư Tăng Ni đến từ các nơi, chủ yếu là Âu Châu. Gần mười năm sau, Chùa lại được hân hạnh đón tiếp lần thứ hai gần 100 Vị đến tu tập những 10 ngày từ mùng 9 đến 18 tháng 12 năm 2024, đó là khóa An Cư Kiết Đông kỳ thứ 12, nếu không trừ ra vài khóa vắng bóng thời Cô-Vít ngày nào!
Ngày 3/1, ngày thứ tư kể từ khi đặt chân tới đất Thái Lan, đoàn của sư Minh Tuệ đang đi bộ dọc đường 217 trên khu vực thuộc huyện Phibun Mangsahan, tỉnh Ubon Ratchathani ở miền đông bắc Thái Lan.
Thay mặt Ủy ban Quốc gia Đại lễ Vesak LHQ 2025, xin trân trọng kính mời quý cư sĩ học giả tham gia viết bài và trình bày tại Hội thảo Vesak Liên Hiệp Quốc 2025, diễn ra từ ngày 6 đến 8 tháng 5 năm 2025 tại Thành phố Hồ Chí Minh. Hội thảo năm nay với chủ đề chính: “Hợp nhất và Bao dung vì Nhân phẩm Con người: Tuệ giác Phật giáo cho Hòa bình Thế giới và Phát triển Bền vững” cùng các tiểu chủ đề mang tính thời sự như: