Kính thưa quý thầy, quý sư cô!
Trên đời này đâu có thiếu những mối tình nơi cửa Phật. Ngọc Anh công chúa yêu Liễu Đạt Thiệt Thành. Tây Lương Nữ rất si mê Đường Tam Tạng ?
“Nhẹ nhàng thiếp hỏi Thánh Tăng. Thiếp có đẹp chăng? Thiếp có đẹp chăng ? Nói gì quyền quý cao sang. Sợ gì giới luật thanh quy. Chỉ mong mãi mãi, thiếp với chàng bên nhau”
Chắc ai từng xem Tây Du Ký đều biết lời hát của Lương Nữ chỉ là ước nguyện viển vông chẳng bao giờ thành sự thực. Yêu một ai đó là chuyện rất bình thường, nhưng yêu một người xuất gia thì sẽ phải yêu đơn phương trong đau khổ.
Con gái thích nương tựa, mà những vị Tăng thường có tướng rất dễ khiến cho các nữ Phật tử gặp tiếng sét ái tình, đôi khi là thứ tình cảm đơn phương dằng dai không dứt, đôi khi chỉ là lầm lẫn giữa tình cảm tôn giáo và tình cảm cá nhân, dần dần rơi vào trong lưới tình lúc nào không biết. Đâu phải ai cũng gặp may mắn như Mộng Cô và Hư Trúc để cuối cùng khiến người mình yêu hoàn tục kết đôi, có chăng chỉ có trong trí tưởng tượng của Kim Dung.
Người tu không phải là ngôi sao điện ảnh, nữ Phật tử hà tất phải trở thành FAN hâm mộ. Người tu là người đã cắt ái ly thân, cắt bỏ sự ham muốn thường tình của thế tục để xuất gia, tu hạnh thanh tịnh, trụ trì ngôi nhà chánh pháp trách nhiệm rất nặng nề, vì thế không nên dùng tình yêu nam nữ trói buộc người ta.
Nếu bạn tự nguyện yêu đơn phương trọn đời ?. Điều đó cũng đồng nghĩa với suốt đời bạn phải ôm lấy một tình yêu không hề có sự đáp trả. Một người yêu trong tuyệt vọng sẽ kết thúc đời mình trong đau khổ, kiếp sau trở lại vẫn phải học tập và thử nghiệm tiếp kinh nghiệm đau khổ của kiếp vừa qua.
Yêu một người tu hành, bạn đánh mất quyền được nói những lời yêu thương, cũng không thể tâm sự với người khác để được cảm thông. Bạn mãi mãi chỉ có thể là một cái bóng câm lặng, đi qua cuộc đời này bằng những chuỗi ngày đau khổ.
Dùng dục tình lôi cuốn người tu là một hành vi cấm kỵ trong Phật pháp. Người bạn yêu vì bạn mà phá hủy giới pháp của mình, tội danh của bạn thật không phải nhỏ. Trong đạo Phật, từ bi gắn liền với trí tuệ. Không hiểu, không thể thương yêu sâu sắc. Không hiểu, không thể thương yêu đích thực. Không hiểu, tình thương của mình sẽ làm người khác ngột ngạt, khổ đau. Không hiểu, sẽ làm người mình thương đau khổ suốt đời. Nhân danh tình yêu, người ta làm khổ nhau
Người xuất gia hằng ngày tụng kinh lễ Phật, xa rời cuộc sống thế tục, lỡ một mai người ấy hoàn tục cũng không thể hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống thế tục được. Khi ở bên cạnh bạn, anh ấy sẽ không hề để tâm đến những gì bạn nói, không hê quan tâm đến cuộc sống với những chấp ngã hiện tại, mọi sự hờ hững để “tùy duyên”. Có được người ấy rồi, liệu bạn có yêu được người ta suốt đời ?
Khi thực sự yêu ai đó, thì ta không thể làm tổn hại người ta yêu. Ta phải biết nâng niu người ấy, phải biết tôn trọng người ấy cả thể xác lẫn tâm hồn, và tôn trọng cả những ước mơ, chí nguyện chân chính của người ấy nữa.
Hoàng cô Ngọc Anh vì yêu mà khiến Liễu Đạt phải tự thiêu đó thôi, Tây Lương Nữ Vương cũng đành phải ôm mối tình đơn phương trọn kiếp với Đường Tam Tạng. Có cuộc tình nào ở chốn tu hành mà tròn vẹn được đâu.
Nếu lỡ yêu một người tu hành, hãy giữ tình yêu đó trong tim mình, đừng cố để có được người đó. “Thà khuấy động nước ngàn sông, chứ đừng làm động tâm người tu đạo”.
Chỉ một chiếc áo cà sa khoác trên người cũng giống như dãy ngân hà phân chia ranh giới giữa cõi người và cõi Phật, đã biết như thế thì đừng mơ mộng hão huyền làm gì.
Bảo Thoa
Dưới đây là một vài câu trả lời của thầy cô Làng Mai, Pháp:
Lời đầu tiên các thầy và các sư cô muốn nói, là lời cảm ơn từ tấm lòng chân thành đến với con! Vì con đã nói ra được những gì thầm kín trong lòng của con cho quý thầy, quý sư cô nghe và hơn nữa đây không phải là một chuyện dễ làm. Một niềm vui lớn nữa, nảy sinh trong lòng các thầy và các sư cô là điều mà con nói ra đây, quý thầy rất... rất muốn được nghe.Vì như vậy thì các thầy, cô mới có cơ hội được gần gũi con đúng không?
Qua lời chia sẻ và giọng văn của con, quý thầy cô biết rằng con là một người phật tử ngoan hiền và rất dễ thương. Ai ai trong chúng ta, mà lại không thích cái đẹp cơ chứ. Yêu thích cái đẹp, thì chẳng nên tội gì hết. Và hơn nữa một người có khả năng nhìn ra vẻ đẹp và biết thưởng thức vẻ đẹp như con, thì làm sao không thể ngã lòng mình trước cái đẹp của bông hoa cho được. Ai trong chúng ta cũng vậy thôi, ăn thua là chúng ta có nhìn thấu được chiều sâu của bông hoa hay không? Chúng ta có thấu hiểu hết những ước mơ, những hoài bão, những thăng trầm... của bông hoa hay không? Hay là chúng ta chỉ yêu cái vẻ đẹp bên ngoài của bông hoa mà thôi. Đây là điều mà con cần suy nghĩ (quán chiếu) và nhìn cho kỹ vào lòng mình và vào bông hoa. Tâm mà người đời thường hay gọi là lòng của mình đó, nó thường hay thay đổi và hay nói dối chúng ta lắm, bởi vì chúng ta không biết nhìn sâu (ánh sáng của chánh niệm) vào tâm của mình. Cho nên Tâm của chúng ta dễ phát sinh cái tưởng, gọi là tâm tưởng, mà tưởng thì luôn luôn sai lạc với sự thật. Mỗi khi đã có cái tưởng ở trong lòng của mình rồi, thì chỉ có buồn phiền, thương ghét, hờn ghen... tồn tại song song ở trong mình mà thôi, hai cái này nó như là hình với bóng vậy đó.
Đó là điều thứ nhất mà con cần nhìn lại, để thấy có phải tình yêu thương này làm cho mình hạnh phúc, hay chỉ toàn là buồn phiền. Nếu là tình yêu thương đẹp, thì sao lại làm cho mình khổ đau thế này...!
Con đang yêu thầm, nhìn trộm một bông hoa. Nói đúng hơn là con đang yêu đơn phương và chính điều này làm cho con rất khổ tâm. Con không đủ can đảm, để nói lên sự thật trong lòng mình cho bông hoa biết. Bởi vì con suy nghĩ nếu nói ra sự thật thì, một là thắng lớn, hai là thất bại một cách ê chề, không thể nào còn mặt mũi để nhìn bông hoa nữa. Do vậy mà con không dám chắc, để thổ lộ cõi lòng của mình. Nhỡ thua to thì con không còn cơ hội nhìn bông tiếp tục được nữa. Thật ra thì con chưa hiểu bông hoa một chút nào cả, chưa một lần tiếp xúc sâu sắc với bông hoa và do vậy mà con chưa hiểu hết chiều sâu, tâm tư và ước muốn tự do của bông hoa. Con hãy để lòng mình mở rộng ra đi, sẽ thấy rằng tình yêu thương không phải là một sự chiếm hữu cho riêng mình. Nếu tình yêu là một sự chiếm hữu, thì đó không còn là tình yêu nữa. Yêu thương là mình làm cho mình và cho bông hoa, mỗi ngày một tươi đẹp hơn, mỗi ngày mỗi hạnh phúc và tự do hơn. Chúng ta không thể nào yêu thương mà làm cho mình và cho người thương của mình héo hon và sầu khổ được. Nếu mình muốn làm được như vậy thì hãy để lòng mình mở ra như một khung trời bao la.
Con biết không! Người tu là một con chim Bồ Câu đẹp, luôn luôn mong muốn được bay cao, bay xa đến chân trời tự do. Con có muốn cùng bay đến đó hay không? Con chim Bồ Câu đó không bao giờ thích giam mình trong một chiếc lồng nhỏ hẹp, gò bó và thiếu tự do. Càng không muốn làm một con chim bằng vàng để con người chưng trong tủ kính. Nếu con hiểu hết những điều này, thì con sẽ càng yêu thương con chim Bồ Câu hơn.Và tình thương của con mỗi ngày một tự do và thanh thản nhiều hơn. Con vẫn có thể nhìn bông hoa và nghe tiếng hót thanh thoát như mọi ngày. Như chúng ta đã từng ngắm nhìn mặt trời mọc một cách hạnh phúc, mà không cần phải đem mặt trời về dấu trong chiếc gương thần.
Thương chúc cho con bình an trong đời sống.
Sư cô Xướng Nghiêm xin được chia sẻ cùng bạn:
Bạn thương!
Trước tiên, Xướng Nghiêm rất biết ơn bạn đã chia sẻ chuyện của bạn cho BBT biết. Thương một người tu… đó là một điều rất thường xảy ra trong cuộc sống hiện nay. Xướng Nghiêm xin đứng ở vị trí của một người xuất gia để chia sẻ tâm trạng, nỗi lòng của một người xuất gia nhé. Làm một người tu trong lòng ai cũng mang một trái tim nóng bỏng là tu tập chuyển hóa bản thân, gia đình, mang cái đẹp đến cuộc sống, giúp mọi người bớt khổ, giải thoát, sống tốt, sống đẹp… Trái tim phụng sự, mà người tu gọi là LÝ TƯỞNG ấy nó đẹp lắm, nó làm cho người tu có trái tim để thực tập, để vượt qua những chướng ngại, những khó khăn trong cuộc đời và vươn tới mục tiêu ấy… Người tu sở dĩ đẹp là vì nơi người tu có sự thực tập Giới Luật, có sự thực tập uy nghi, có sự thảnh thơi, bình an, trầm tĩnh, và đặc biệt là có lý tưởng sống, cái lý tưởng ấy có thể cống hiến cho bất kỳ ai mà không có sự ràng buộc, bó hẹp hay nghiêng về bất cứ ai. Nếu mình muốn nắm bắt, chiếm hữu người đó thuộc về mình thì người ấy sẽ không còn đẹp nữa vì chính mình đã làm cho lý tưởng của người ấy bị mất rồi, một người tu mà không có lý tưởng thì không còn đẹp nữa bạn ạ, lúc ấy thì Giới Luật không còn để bảo hộ cho người tu ấy nữa, và bạn sẽ không còn được cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp từ sự thực tập của người ấy, bạn sẽ không còn thấy người tu ấy đẹp nữa, điều đó thì thiệt là uổng, phải không? Và bạn đâu có muốn chuyện đó xảy ra “tẹo” nào. Như vậy, là một người cư sĩ thì mình sẽ làm gì để giúp cho người tu ấy mãi luôn đẹp? Đó là bảo hộ cho người đó, giúp cho người đó thực tập, đi trọn con đường, thực hiện được lý tưởng sống của cuộc đời người tu. Mình có quyền thương người tu ấy chứ, vì người tu ấy đẹp và hiền, dễ thương rứa mà, nhưng hãy thương luôn cả lý tưởng của người ấy nữa, như vậy thì cái đẹp nơi người ấy mới trọn vẹn được. Thương lý tưởng của người ấy thì mình biết mình phải làm gì để giúp người ấy giữ gìn được Giới Luật cho trọn vẹn, đi trọn được con đường của người xuất gia. Như vậy thì mình có cơ hội được tận hưởng nó dài dài, và chia sẻ cho nhiều người được tận hưởng nguồn suối tươi mát nơi người tu ấy. Hãy là một người bạn đồng hành với người tu, bảo vệ lý tưởng cho người tu, đó là bạn đang bảo vệ cái đẹp cho cuộc sống này, bảo vệ cho lý tưởng, cho sự thánh thiện. Xướng Nghiêm nhớ trong sách “Đường Xưa Mây Trắng” Sư Ông có viết về câu chuyện của thầy Anan, thầy Anan là một người tu trẻ, thầy rất đẹp, và có một cô gái đó thương thầy Anan lắm lắm, có lần cô ấy mời thầy Anan về nhà để cúng dường, cô nhờ mẹ cô bỏ thuốc mê vô nước trà để thầy Anan uống vào thì sẽ làm một cái gì đó, hoặc là sẽ không còn biết gì nữa thì cô dễ hành động hơn. Nhưng may quá khi thầy Anan vừa uống nước vào thì thầy biết có chuyện chẳng lành nên thầy nhất tâm niệm Bụt và cầu cứu Bụt liền, liền lúc ấy thì thầy Xá Lợi Phất tới cứu nên thầy Anan thoát nạn. Sau đó Bụt hỏi cô gái ấy là cô thương thầy Anan ở điểm nào, cô nói cô thương thầy Anan ở đôi mắt, Bụt nói đôi mắt ấy nếu buổi sáng ngủ dậy mà thầy Anan chưa rửa mặt thì còn đẹp nữa không. Cô gái nói cô thương thầy Anan ở cái miệng, Bụt nói nếu mấy ngày mà thầy Anan không súc miệng thì cái miệng ấy có còn thơm tho, đẹp đẽ nữa không… Hãy nhìn cho kỹ mình thương cái gì nơi người tu ấy? Là một người xuất gia Xướng Nghiêm rất mong muốn mình được đi con đường này trọn vẹn, muốn được giúp nhiều người bớt khổ, nên xin hãy lắng nghe tâm sự của một người tu, mơ ước của một người tu, hãy là một người bạn đẹp của người tu. Hãy thương cả lý tưởng của người tu nữa. Không ai cấm bạn “đừng thương người tu”, nhưng thương mà không chiếm hữu, nắm bắt, thương chỉ là thương thôi, rứa là đủ rồi, đẹp lắm rồi. Xướng Nghiêm chúc bạn có một cuộc sống tốt, và luôn là những “người bạn đẹp” của người tu. Thương và tin cậy!
Sư cô Đoan Nghiêm xin được chia sẻ thêm cùng bạn:
Con thương sư chú đó quá rồi phải không? Con muốn nói ra ư ? Mục đích là gì? Bao nhiêu lời khuyên của quý thầy cô có làm dịu được tâm hồn đang bốc cháy đó không ? Thầy cô có khuyên mấy đi nữa, nhưng tâm hồn bốc cháy kia sẽ không để con im lặng mãi đâu, thế nào rồi con cũng sẽ nói. Lời nói của con sẽ là lửa để thử sư chú ấy là vàng thiệt hay vàng giả. Nếu là vàng thiệt thì các con sẽ ngưỡng mộ nhiều hơn; nếu là vàng giả thì tội cho sư chú ấy mất đi lý tưởng, làm khổ bao nhiêu người đã đặt niềm tin vào sư chú, hoặc như một số người tu khác, phạm giới với một cô gái xong thì... “quất ngựa truy phong”, tiếp tục con đường “lý tưởng” của mình... Đó là những chuyện có thể sẽ xảy ra sau khi con nói với sư chú ấy. Con có thật sự muốn những chuyện như vậy xảy ra không? Nếu quả thật con cũng đã nghĩ tới tất cả những lý do trên mà vẫn muốn nói cho sư chú ấy biết tình cảm của mình, thì... quả thật con không phải là thương sư chú ấy mà là thương cho bản thân mình, không muốn bản thân mình phải tự dằn vặt nữa. Yêu như vậy là ích kỷ, chỉ nghĩ tới mình mà không nghĩ tới người kia.
Thật ra người tu cũng chỉ là con người, nhưng là một con người biết tôn trọng cái tự do của mình và của người khác. Người tu cũng yêu quí cái đẹp, nhưng là cái đẹp lành mạnh và trong sáng. Người tu cũng yêu con người, nhưng không muốn cầm tù bởi một người cho nên người tu khi yêu thì yêu rất nhiều người có vậy mới có thể giúp cho nhiều người cũng sống được như mình. Chính vì những “cái nhưng” đó mà người tu có giới luật để mà bảo vệ. Đó là người tu chân chính. Cũng có người tu không chân chính cho nên đã đánh mất tự do của mình và của người khác, làm cho mình tỳ vết, làm cho mình bị trói buộc vào vòng luẩn quẩn của tình cảm nam nữ.
Sư cô cảm ơn các con đã chia sẻ và xin lời khuyên. Quả thật các con cũng còn biết nghĩ tới sư chú nên mới hỏi ý thầy cô, nếu không thì các con cũng đã tự thố lộ rồi, nhưng vì còn sợ... nên chưa dám nói. Không biết những lời khuyên trên của thầy cô đã đủ cho các con chưa? Nếu thật sự con muốn giúp con, tốt nhất là khuyên con không nên tới chùa làm công quả nữa, để tránh gặp mặt sư chú ấy trong lúc này. Giống như những người nghiện ma túy, đừng hút nữa nếu không cơn thèm khát càng ngày sẽ càng bốc cháy lớn và con sẽ không kềm chế nỗi. Nếu thật sự muốn chấm dứt mối tình này thì đừng nên tìm cách gặp chú ấy, đừng đến chùa của sư chú nữa. Hãy đi chùa khác làm công quả. Chúc con có những suy nghĩ và quyết định sáng suốt.
Thương chào,