15. Phép Quanh Lò Hơ Lửa
Vào thời chư Tổ bên Trung Hoa, khí hậu rất lạnh, chư tăng phải hơ lửa mới chịu nổi.
“Chẳng được giao đầu kề tai nói bậy, chẳng được khảy mồ hôi nhơ trong lửa.”
Sa-Di Học Xứ ghi:
“Nếu giao đầu kề tai nói bậy thì mất oai nghi, nói bậy thì phế bỏ chánh nghiệp, cũng là cái gốc thị phi.”
Ngồi một mình thì không sao, hai người cũng không đến nỗi, nhưng ba bốn người ngồi với nhau tự nhiên chuyện thị phi nó đến.
Hòa thượng Ngũ Tổ nói:
Thiền sư Tú (tức là Pháp Tú) ở Viên Thông nhân khi tuyết rơi nói: Tuyết rơi có ba hạng Tăng:
1- Người bậc thượng thì ở trong Tăng đường tọa thiền.
Bữa nào khí hậu lạnh mà ba, bốn giờ sáng mình vào thiền đường tọa thiền thì đó là bậc thượng.
2- Người bậc trung mài mực chấm bút làm thơ.
Thấy tuyết rơi chấm bút làm thơ về tuyết thì là người bậc trung.
3- Người bậc hạ thì ngồi quanh lò lửa.
Bậc hạ thì ngồi quanh lò lửa uống trà, nói về chuyện ăn uống rồi cười giỡn.
Ngũ Tổ vào mùa đông năm Đinh Mùi ở tại Hổ Khâu, đích thân thấy ba hạng Tăng này, bất chợt nực cười. Mới biết rõ lời người xưa chẳng có hư dối vậy.
“Chẳng được hong phơi giày, vớ. Chẳng được hơ lửa quá lâu, sợ mích lòng người sau nên vừa ấm liền phải về chỗ.”
Sa Di Học Xứ ghi:
“Lục hòa đồng trụ, lạnh nóng tương đồng, muốn trong lửa hơ lâu ấy là chẳng vì chúng, nên phải biết đủ.”