Mắc xích cuộc đời

23/06/201910:38 CH(Xem: 2772)
Mắc xích cuộc đời

https://photos.app.goo.gl/P1uuMd1UFpg2tdrJA. (file hình minh họa cho bài viết)
MẮC XÍCH CUỘC ĐỜI

Khi cho đi thứ mình đang cần ,đấy mới là chân

thật của sự bố thí !

Khổ nổi ! Cuộc đời là một vòng đuổi bắt trốn tìm như

chiếc bóng dưới ánh nắng mặt trời.khi ta chạy theo

nó ,nó chạy ra xa ,lúc ta quay lưng thì nó lại theo ta.

Người thích cho đi vật chất bởi họ ko cần ,nên họ rất

giàu có bởi nhân họ đã cho đi vật chất nhưng lại tìm

cầu tình cảm bởi họ thấy thiếu thốn.

Nhưng Người cần tiền thì lại dư tình cảm,bởi họ quá

nghèo thiếu vật chất (trong lòng ) nên họ chẳng đặt

nặng tình cảm,bất cứ ai họ cũng bình thường tương

tác,do vậy chưa có ai là sở hữu tình cảm riêng tư của

họ,mục đích theo đuổi của họ là tiền tài,danh vọng, thế

nên về mặt tình cảm ,họ là người của công chúng, biết

bao người thiếu thốn tình cảm theo đuổi họ.Và khi như

thế những người càng thiếu thốn tình cảm bao nhiêu

thì càng lụy người thiếu vật chất ấy bấy nhiêu ,bởi mỗi

người đều đi tìm kiếm cái "riêng " của riêng họ.

Và sau một hồi đuổi bắt vẫn không thể thỏa mãn

dục vọng mỗi người ngày càng cao,đến khi mỏi

mệt ai cũng muốn quay về,người cầu vật chất rồi

cũng có ,nhưng cuối cùng lại thấy thiếu thốn tình

cảm và lúc này người bên cạnh đã ra đi hay con tim

đã hóa màu tẻ nhạt.

Người tình cảm sau một hồi tìm cầu lại thấy mình trở

nên tàn tạ,bắt đầu muốn chăm lo cho bản thân nhưng

lại dưới hai bàn tay "trắng " bởi thời gian qua đã chẳng

đầu tư sự nghiệp mà cứ dành thời gian lao theo tình

cảm,mong cầu sự "thương hại vi tế " từ người ấy.

Cuối cùng một đời chỉ là vòng trốn tìm thỏa mãn

dục vọng và kết quả chẳng ai có được thứ gì một

cách "toàn vẹn" dục vọng bản thân ,LÚC NÀO CŨNG

THIẾU ,KHI THỨ NÀY KHI THỨ KHÁC !

May mắn thay cho những ai biết tự đi trên đôi chân

của mình ,đừng quá lao theo cái riêng tư ,tìm cầu cái

trong lòng ,bởi oái ăm thay không phải của ta .... Đi

giữa hồng trần ,chẳng qua là chúng ta cần nhau,người

thừa người thiếu bổ sung cho nhau ,thế thôi !

Đã có duyên với nhau thì nên biết tương trợ cùng nhau

đi qua dòng đời .hiểu rõ mục đích cuối cùng chẳng

phải là yêu ,cũng ko phải là tiền bạc vật chất ,danh

vọng nên cả hai đều cùng nhau tương tác rất tốt,giúp

nhau đến đoạn đường bắt buộc phải phân ly,một

đoạn đường đã qua rất đẹp ,để rồi ai cũng phải đi con

đường của riêng mình.

Ý nghĩa cuộc đời đối với con người ở thế

gian chỉ thế thôi !

Tương trợ lẫn nhau từ gia đình ,xã hội....tất cả đều

có duyên mới gặp,hãy sống vì nhau để ngày sau khi

mình cần ,RỒI MÌNH SẼ CẦN vẫn còn đó ...và sẽ giúp ta đi qua đoạn đường nào đấy nhẹ nhàng ,không lúc này thì lúc khác.

Thế nên ! Có - hãy biết trân trọng ,tận dụng những thứ

bên ngoài mà giúp nhau xây dựng thứ bên trong bạn à.

Thứ bên trong là tự tại giữa khổ đau

Bất động giữa mọi thay đổi của cuộc đời.

Bởi cuộc đời ,mọi thứ chẳng thể quân bình được , mỗi

người mỗi hoàn cảnh ,người thiếu thứ này thừa thứ

kia ,nên chỗ nào thừa thì muốn BỎ ,thiếu lại muốn TÌM.

Do vậy, người này lại muốn thứ người kia đang thừa mà lại ko biết họ phải trả giá thế nào ,người kia lại muốn thứ đơn giản của người này mà cũng ko biết giá họ đã phải trả của quá khứ xa xưa.

Nhưng tiếc thay ! Nghiệp ai nấy mang ,ko thể trao đổi

được,chẳng thể thay đổi suy nghĩ cho nhau được !

Ví như hai người đi ngược lối ,gặp đèn đỏ giữa

đường ,đấy là quy chuẩn để sắp xếp trật tự xã hội ,một điều đương nhiên ! Ai thuận tự nhiên thì sống an bình ,chẳng thể thay đổi vị trí cho nhau để đường đi nhẹ nhàng được .

Cuối cùng chỉ có mình làm chủ được mình ,thế nên

đừng nhìn vào xung quanhghen tỵ hay tủi thân !

Mỗi người đều có sự trả giá của riêng mình ,mọi thứ

tương đối không thể quân bình, ta chỉ có thể quân bình tâm mình bằng cách sống đơn giản ,bớt ham cầu thứ này sẽ bớt hệ lụy thứ kia,giảm dần tất cả dục vọng ,bớt tìm cầu thì lúc nào cũng sẵn sàng cho đi trong sự không cần. Và dần dà cũng thấy ra : chẳng có gì thật sự cần thiết. Cần mà chẳng cần !

Cần vì chúng sanh cần ,không cần vì ta không cần.

Từ đó ta thấy câu nói của Napoleon ,một câu nói thế

gian nhưng ẩn chứa vô lượng pháp của chư Phật,bởi

Phật pháp bất lìa thế gian giác. Ông nói : " người chiến sĩ dũng cảm nhất là người sợ chết nhất ".bởi họ trân trọng ,cần mạng sống nhưng vẫn dám cho đi !

*

Vĩ đại thật !

Không phải là không tưởng !

Không gì là không thể !

Vô Năng

*

Bởi mong cầu nên lòng sầu dạ thảm

Phố đông người ,vô cảm mới cô đơn

"Biển" mênh mông, ngu nhân ngăn dòng chảy ?

Lòng hữu hạn ,kẻ trí dạo sen hồ ...

Vô Cầu
Tác Giả: Chúc Đạo

 

Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
Hiện tượng của thầy Thích Pháp Hòa là hợp với logic của cuộc sống bất cứ thời nào. Bên cạnh ma quỷ luôn có thánh thần, bên cạnh ác tăng luôn có những cao tăng kềm chế. Nếu kẻ lợi dụng mảnh áo cà sa để hướng dẫn Phật tử vào chốn u minh nhằm bóc lột tiền tài, công sức của họ, bằng cúng dường bằng tà thuyết phải cúng Phật mới được siêu sinh thì thầy Pháp Hòa mở ra từng pháp thoại có khả năng giác ngộ người nghe thầy thuyết giảng. Thầy khẳng định những điều đơn giản nhưng hiếm người hiểu rõ, đó là: “Phật Giáo là một triết lý, một lối sống để tìm đến sự an lạc trong tâm hồn, không phải là một tôn giáo vì Phật không phải là đấng toàn năng để có thể ban phước lộc cho người này hay trừng phạt người kia.”
Hãy cẩn trọng với giọng nói, video và hình ảnh làm từ trí tuệ nhân tạo AI: một số người hoặc đùa giỡn, hoặc ác ý đã làm ra một số sản phẩm tạo hình giả mạo liên hệ tới các tu sĩ Phật giáo. Những chuyện này đã được nhiều báo Thái Lan và Cam Bốt loan tin. Trong khi chính phủ Thái Lan xem các hình ảnh giả mạo tu sĩ là bất kính, cần phải ngăn chận ngay từ mạng xã hội, nhiều nước khác, như tại Hoa Kỳ, chuyện này không được chính phủ can thiệp, vì xem như chỉ là chuyện đùa giỡn của một số người ưa giỡn. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta không phải là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo để phân biệt hình giả và hình thật, nên thái độ phán đoán cần được giữ cho dè dặt, cẩn trọng.
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.