Khi mình tin Phật thì sẽ làm cho các loài ma rất lấy làm khó chịu, bởi chúng mất đi một bạn đồng minh và làm những người theo ma cũng ghét lây.
Chúng ta thấy
rõ ràng giữa đời này ma nhiều
vô số kể,
chúng ta chỉ tin Phật thôi là đã đụng chạm đến nhiều người lắm rồi; nhưng ma ở đây là gì? Ma là những gì làm hại cho người và vật, cả
vật chất lẫn
tinh thần.
Mình tin pháp Phật là những lời dạy
chân chính thì sẽ đụng đến các
tà thuyết bất chính làm
mê hoặc lòng người. Vì thế, mình
nói đúng Chánh pháp và
thực hành đúng
Chánh pháp là đã đụng chạm đến các người tuyên truyền
tà thuyết và
mê tín dị đoan, để làm mờ mắt
thiên hạ.
Chúng ta tin
chư Tăng những người
tu hành chân chính thì sẽ đụng chạm tới các thầy tà, bạn ác đội lốt
tu sĩ nắm quyền
điều hành giáo hội.
Chúng ta nếu thật sự chỉ biết
đi chùa tụng kinh,
lễ Phật, làm
công quả,
ngồi thiền và
buông xả các tạp niệm xấu ác thì ta đâu có
thời gian, để đi
nói xấu người này người kia, ấy thế mà vẫn đụng chạm tới
quyến thuộc của “ma”.
Chúng ta tin
giới pháp của Phật và
áp dụng tu hành là đã đụng chạm tới những
sinh hoạt phi đạo đức, gây ra các tệ nạn
xã hội, làm khổ đau cho
nhân loại.
Thế cho nên, việc mình có
niềm tin vững chắc đối với
Tam bảo thôi, thì mình đã đụng chạm tới những người không tin sâu
nhân quả và cho rằng chết là hết.
Người đời vì không hiểu nên thích giết hại sinh vật để ăn,
tranh giành nhau để sống, tàn hại, huỷ hoại người khác để mưu
cầu lợi ích cho riêng mình. Người
Phật tử chân chính, khi đã tin Phật rồi thì lại không thích làm
tổn hại đến người vật, vì đó là nhân dẫn đến oán giận
thù hằn, làm khổ đau cho nhau.
Đại đa số đều cho rằng “vật dưỡng nhơn” nên họ mặc tình
sát sinh hại vật, họ
công khai giết và còn khuyến khích nhiều người khác giết. Người
Phật tử không giết hại mà còn khuyên nhủ
mọi người phóng sinh giúp người cứu vật, thế là càng đụng chạm lớn đến họ. Suy cho cùng có cuộc sống là có đụng chạm, dù ta không thích đụng chạm nhưng vẫn cứ phải đụng chạm hoài.
Chúng ta ưa
tôn trọng công bằng,
lẽ phải, muốn sự sống này đều được
bình đẳng, để ta cùng đóng góp giúp đỡ cho nhau nhưng đâu có được, vì có những người luôn
lợi dụng quyền cao chức trọng để
bóc lột, chèn ép kẻ dưới. Phật dạy: mong muốn mà không được
như ý là khổ. Tiền bạc
tài sản do công sức mình làm ra phải
tiết kiệm lắm mới dư chút đỉnh, giờ lại bị kẻ khác
lấy đi thì ai chẳng buồn khổ,
vậy mà vẫn có một số người vì lười biếng, ham hưởng thụ nhiều, hoặc kẻ có chức quyền đã bớt sén của người khác; thế là cuộc sống phải chịu đụng chạm, cọ xát đủ thứ hết khó mà
tránh khỏi. Người khôn ngoan,
sáng suốt biết tạo nhân lành thì ít bị tai hoạ, còn số đông phải chịu nhiều
đau khổ lầm mê, do không có
hiểu biết chân chính.
Phật dạy người
Phật tử không
ngoại tình mà còn hay sống chung thủy một vợ, một chồng, nhưng những người có
thói quen đuổi bướm bắt hoa ham mê của lạ, thích sắc đẹp thì lại thích như vậy, nên ta phải đụng chạm tới họ.
Người
đệ tử Phật chỉ thích nói lời
chân thật,
nói đúng chân lý, không
nói dối để lừa gạt người khác; nhưng hễ nói lời ngay thẳng thì sẽ đụng chạm kẻ
điêu ngoa, xảo trá, hễ nói
sự thật thì sẽ đụng chạm đến người nói dóc, nói láo,
nói dối. Người
Phật tử chân chính, ai lại đi
nói dối để lừa gạt người khác phải không quý vị, chỉ cần mình nói thiệt thôi là đã đụng chạm đến người khác rồi,
chúng ta thà
mích lòng trước, đặng lòng sau còn hơn là sống trên sự
giả dối,
lừa đảo lẫn nhau.
Rượu thuốc, xì ke, ma tuý
tác hại đến
chừng nào, nhưng
thế gian lại
tiêm nhiễm nặng những thứ ấy, gây
bệnh hoạn, làm mất
an ninh,
trật tự, bạo lực
gia đình, rồi dẫn đến hiếp dâm, trộm cướp,
lừa đảo, làm
gia đình chia ly, tan nhà nát cửa, và
cuối cùng là tù tội.
Chúng ta đâu có muốn như
vậy mà vẫn bị nhiều người phê phán,
chỉ trích kẻ đó ngu, không biết hưởng thụ gì hết. Mình đâu có giành bia ôm, rượu thịt của họ mà ăn nhưng vẫn cứ bị đụng chạm hoài.
Thế cho nên, quý vị thấy, mình thật tu thì cũng bị đụng chạm tới những người không chịu tu, vậy hỏi làm sao để
thế gian này thật sự được
hoà hợp vui vẻ sống
với nhau. Không thể có chuyện đó được, ai khôn thì nhờ, ai ngu thì chịu sống trong
đau khổ làm mê từ đời này qua kiếp khác thôi.
Thiên ma ba tuần khi
nghe tin Phật đang
thiền định dưới cội Bồ-đề, nó tìm đủ mọi cách
quấy nhiễu để ngăn Phật
thành đạo, nhưng không làm gì được Phật.
Tại vì sao?
Đức Phật dùng cây cung
thiền định và lưỡi
kiếm trí tuệ để
quét sạch chúng ma. Đến khi
thành Phật rồi,
Thiên ma lại muốn Ngài mau
nhập Niết Bàn sớm, để họ được quyền làm nhiễu loạn
thế gian, tất cả đều là chúng ma hết dưới nhiều
hình thức. Bởi vậy, người tu theo Phật là đụng chạm tới sự
tham lam,
ích kỷ của
thế giới loài ma. Người
Phật tử chân chính, cũng muốn
dìu dắt họ
đi lên để
chuyển hoá cõi ma thành
cõi Phật, nhưng chúng có chịu nghe đâu, chúng cứ bày trò níu kéo lẫn nhau, để
kích thích lòng
tham lam của
con người.
Thế cho nên, sống giữa
cuộc đời, người biết
gìn giữ giới đức để không bị rơi vào hố sâu của
tội lỗi, rất là khó.
Chúng ta phải
can đảm, mạnh dạn,
quyết tâm lắm mới có thể vươn lên
vượt qua cạm bẫy cuộc đời, vì chúng ma đông
vô số. Nếu
chúng ta không tu thì đụng đâu chửi đó, đánh đấm, mạ luỵ lẫn nhau, đụng chạm
liên miên không có ngày thôi dứt.
Người có tu thì khéo sắp xếp hơn, tuy có đụng chạm đôi ít nhưng cũng không sao. Vì mình có sự
kham nhẫn, sức
chịu đựng trong suốt quá trình
tu học để
chuyển hoá chúng ma,
quay về nương tựa Phật.
Chúng ta thường tự hào rằng, mình tu rồi thì ai cũng thương, cũng kính, cũng mến và quý trọng? Không có chuyện đó đâu quý vị,
chúng ta đừng có
mơ mộng ảo huyền. Ta càng tu thì càng bị nhiều người khảo hạch, chống đối;
ví như muốn
biết mình không còn nóng giận nữa thì bị người
trách mắng, đánh chửi, coi ta có động tâm hay không?
Hiểu được như vậy,
chúng ta mới
cố gắng,
kiên trì, bền bỉ trong từng phút giây để có cơ hội sống được
trọn vẹn với
niềm tin không thối chuyển của mình trên bước đường
tu tập,
chuyển hoá. Thật ra,
cuộc đời rất đẹp và
trong sáng như những vì sao lấp lánh ban đêm, chỉ có
tâm ma của
con người mới tạo ra oan trái
cuộc đời.
Thế gian này, người biết quy hướng về
Phật pháp rất là ít, vì họ bị bộn bề công việc, mắc lo cơm áo gạo tiền, chúng ma
đồng hóa nên không có
thời gian tìm hiểu tu theo
đạo Phật, nên
đa số rơi vào
si mê lầm lạc, khổ đau. Phật thấy rõ sự
tác hại của nó nên vì
lòng từ bi mà khuyên nhủ
mọi người hãy sống có
ý thức và
trách nhiệm,
thương yêu, đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau bằng tình người trong cuộc sống.
Khi ta có
niềm tin vững chắc thì bước đi càng rộng mở, không có gì có thể
ngăn cản bước ta đi. Người
Phật tử cần phải nuôi dưỡng và
xây dựng niềm tin chân chính, tin sâu
nhân quả, tin mình là chủ của bao điều họa phúc và tin tâm mình là Phật nhờ biết cách
buông xả. Trong cuộc sống,
Đức Phật luôn
nhấn mạnh về
lòng tin sau khi có
trí tuệ, xem đó là
động lực thúc đẩy mọi sự
tiến bộ của
con người trong suốt quá trình
tu tập và
chuyển hoá hướng đến
mục tiêu giác ngộ,
giải thoát.
Đức Phật dạy có 10 điều chớ vội tin:
1-Chớ vội tin một điều gì chỉ vì điều đó là truyền thuyết.