TU TẬP THÂN KHẨU Ý
THEO QUAN ĐIỂM PHẬT GIÁO
THE CULTIVATION OF BODY-SPEECH-MIND
IN BUDDHIST POINT OF VIEW


Lời Đầu Sách
Theo Phật giáo, tu tập thân-khẩu-ý cũng đồng nghĩa với việc đóng bớt phần nào sáu cánh cửa luân hồi, vì mọi thứ trên đời này đều do ba thứ thân-khẩu-ý tạo tác. Vì vậy, điều phục được thân-khẩu-ý cũng đồng nghĩa với việc tránh xa được sáu nẻo luân hồi. Cũng theo Phật giáo, nơi thân có ba thứ cần được điều phục hay ba giới về thân. Thứ nhất là không sát sanh: Chúng ta chẳng những không phóng sanh cứu mạng, mà ngược lại còn tiếp tục sát sanh hại mạng nữa, chẳng hạn như đi câu hay săn bắn, vân vân. Thứ nhì là không trộm cắp: Chúng ta chẳng những không bố thí cúng dường, mà ngược lại còn lại tiếp tục ích kỷ, keo kiết, trộm cắp nữa. Thứ ba là không tà dâm: Chúng ta chẳng những không đoan trang, chánh hạnh, mà ngược lại còn tiếp tục tà dâm tà hạnh nữa. Nơi khẩu có bốn thứ cần được điều phục hay bốn giới cần phải giữ gìn. Thứ nhất là không nói dối: Chúng ta chẳng những không nói lời ngay thẳng chơn thật, mà ngược lại luôn nói lời dối láo. Thứ nhì là không nói lời đâm thọc: Chúng ta không nói lời hòa giải êm ái, mà ngược lại luôn nói lưỡi hai chiều hay nói lời xấu ác làm tổn hại đến người khác. Thứ ba là không chửi rủa: Chúng ta chẳng những không nói lời ôn hòa hiền dịu, mà ngược lại luôn nói lời hung ác như chữi rũa hay sỉ vả. Thứ tư là không nói lời vô tích sự: Chúng ta không nói lời chánh lý đúng đắn, mà ngược lại luôn nói lời vô tích sự. Nơi ý có ba thứ cần được điều phục hay ba giới về ý. Thứ nhất là không ganh ghét: Chúng ta không chịu thiểu dục tri túc, mà ngược lại còn khởi tâm tham lam và ganh ghét. Thứ nhì là không xấu ác: Chúng ta chẳng những không chịu nhu hòa nhẫn nhục; mà lại còn luôn sanh khởi các niềm sân hận xấu ác. Thứ ba là không bất tín: Chúng ta chẳng những không tin luật luân hồi nhân quả; mà ngược lại còn bám víu vào sự ngu tối si mê, không chịu thân cận các bậc thiện hữu tri thức để học hỏi đạo pháp và tu hành. Trong tu tập Phật giáo, vấn đề điều phục tâm ý là vô cùng quan trọng. Thường thì tâm có nghĩa là tim óc. Tuy nhiên, trong Phật giáo, tâm không chỉ có nghĩa là bộ óc và trí tuệ; mà nó còn có nghĩa là “Thức” hay quan năng của tri giác, giúp ta nhận biết một đối tượng cùng với mọi cảm thọ của nó liên hệ đến cái biết này. Như vậy tu tâm chính là pháp môn “Tứ Chánh Cần” mà Đức Phật đã dạy: Tu tâm là cố làm sao diệt trừ những bất thiện đã sanh; những bất thiện chưa sanh thì giữ cho chúng đừng sanh. Đồng thời cố gắng nuôi dưỡng và củng cố những thiện tâm nào chưa sanh. Đối với hành giả, tự kiểm soát mình là yếu tố chính dẫn đến hạnh phúc. Đó chính là năng lực nằm sau tất cả mọi thành tựu chân chính. Nhất cử nhất động mà thiếu sự tự kiểm soát mình sẽ không đưa mình đến mục đích nào cả. Chỉ vì không tự kiểm được mình mà bao nhiêu xung đột xảy ra trong tâm. Và nếu những xung đột phải được kiểm soát, nếu không nói là phải loại trừ, người ta phải kềm chế những tham vọng và sở thích của mình, và cố gắng sống đời tự chế và thanh tịnh. Ai trong chúng ta cũng đều biết sự lợi ích của việc luyện tập thân thể. Tuy nhiên, chúng ta phải luôn nhớ rằng chúng ta không chỉ có một phần thân thể mà thôi, chúng ta còn có cái tâm, và tâm cũng cần phải được rèn luyện. Rèn luyện tâm hay thiền tập là yếu tố chánh đưa đến sự tự chủ lấy mình, cũng như sự thoải mái và cuối cùng mang lại hạnh phúc. Đức Phật dạy: “Dầu chúng ta có chinh phục cả ngàn lần, cả ngàn người ở chiến trường, tuy vậy người chinh phục vĩ đại nhất là người tự chinh phục được lấy mình.” Chinh phục chính mình không gì khác hơn là tự chủ, tự làm chủ lấy mình hay tự kiểm soát tâm mình. Nói cách khác, chinh phục lấy mình có nghĩa là nắm vững phần tâm linh của mình, làm chủ những kích động, những tình cảm, những ưa thích và ghét bỏ, vân vân, của chính mình. Vì vậy, tự điều khiển mình là một vương quốc mà ai cũng ao ước đi tới. Ngược lại, tệ hại nhất đối với con người nói chung và hành giả tu Phật nói riêng, là tự biến mình thành nô lệ của dục vọng. Nói tóm lại, theo Phật giáo, kiểm soát thân-khẩu-ý là mấu chốt đưa đến cuộc sống an lạc, tỉnh thức và hạnh phúc, cũng như cuộc tu giác ngộ và giải thoát. Nó là vua của mọi giới hạnh và là sức mạnh đằng sau mọi sự thành tựu chân chánh. Chính do thiếu kiểm soát thân-khẩu-ý mà các xung đột khác nhau đã dấy lên trong tâm chúng ta. Nếu chúng ta muốn kiểm soát thân-khẩu-ý, chúng ta phải học cách buông xả những khát vọng và khuynh hướng của mình và phải cố gắng sống biết tự chế, khắc kỷ, trong sạch và điềm tĩnh. Chỉ khi nào ba gọng kềm thân-khẩu-ý của chúng ta được chế ngự và hướng vào con đường tiến hóa chân chánh, lúc đó thân-khẩu-ý của chúng ta mới trở nên hữu dụng cho người sở hữu nó và cho xã hội. Ngược lại, thân-khẩu-ý loạn động, phóng đãng là gánh nặng cho cả chủ nhân lẫn mọi người. Nói tóm lại, theo quan điểm Phật giáo, tất cả những sự tàn phá trên thế gian nầy đều tạo nên bởi những con người không biết chế ngự thân-khẩu-ý của mình.
Quyển sách nhỏ có tựa đề “Tu Tập Thân Khẩu Ý Theo Quan Điểm Phật Giáo” này không phải là một tập sách nói về giáo lý tu tập thâm sâu của nhà Phật, mà nó chỉ đơn thuần vạch ra những lời Phật dạy về giáo pháp tu tập căn bản và những lợi lạc của sự tu tập Thân-Khẩu-Ý trong Phật giáo. Phật tử thuần thành nên luôn nhớ rằng mục đích của người tu Phật là đạt được trí huệ giác ngộ giúp chúng ta đạt được cứu cánh thoát ra khỏi vòng luân hồi sanh tử, đó chính là Niết Bàn đạt được ngay trong kiếp này. Cuộc hành trình từ người lên Phật còn đòi hỏi nhiều cố gắng và hiểu biết liên tục. Chính vì thế mà mặc dù hiện tại đã có quá nhiều sách viết về Phật giáo, tôi cũng mạo muội biên soạn tập sách “Tu Tập Thân Khẩu Ý Theo Quan Điểm Phật Giáo” song ngữ Việt Anh nhằm phổ biến giáo lý căn bản về tu tập Thân-Khẩu-Ý trong nhà Phật cho Phật tử ở mọi trình độ, đặc biệt là những người sơ cơ. Những mong sự đóng góp nhoi nầy sẽ mang lại lợi lạc cho những ai mong cầu có được cuộc sống an bình, tỉnh thức và hạnh phúc.
Cẩn đề,
Thiện Phúc
Preface
According to Buddhism, to cultivate the body-mouth-mind also means closing parts of the doors to the rebirth cycle, for everything in this world happens due to the acting of body-mouth-mind. So, control the body-mouth-mind means steering away from six doors leading to the rebirth cycle. Also according to Buddhism, with the body, there are three things that need be brought into submission or three commandments dealing with the body. First, not to kill or prohibiting taking of life: We do not free trapped animals; but, in contrast, we continue to kill and murder innocent creatures, such as fishing, hunting, etc. Second, not to steal or prohibiting stealing: We do not give, donate, or make offerings; but, in contrast, we continue to be selfish, stingy, and stealing from others. Third, not to commit adultery or prohibiting commiting adultery: We do not behave properly and honorably; but, in contrast, we continue to commit sexual misconduct or sexual promiscuity. With the mouth, there are four things that need be brought into submission or four commandments dealing with the mouth. First, not to lie: We do not speak the truth; but, in contrast, we continue to lie and speak falsely. Second, not to exaggerate: We do not speak soothingly and comfortably; but, in contrast, we continue to speak wickedly and use a double-tongue to cause other harm and disadvantages. Third, not to abuse: We do not speak kind and wholesome words; but, in contrast, we continue to speak wicked and unwholesome words, i.e., insulting or cursing others. Fourth, not to have ambiguous talk. We do not speak words that are in accordance with the dharma; but, in contrast, we continue to speak ambiguous talks. With the mind, there are three things that need be brought into submission or three commandments dealing with the mind. First, not to be covetous: We do not know how to desire less and when is enough; but we continue to be greedy and covetous. Second, not to be malicious: We do not have peace and tolerance toward others; but, in contrast, we continue to be malicious and to have hatred. Third, not to be unbelief: We do not believe in the Law of Causes and Effetcs, but in contrast we continue to attach to our ignorance, and refuse to be near good knowledgeable advisors in order to learn and cultivate the proper dharma. In Buddhist cultivation, discipline the Mind in Buddhism is extremely important. Usually the word “mind” is understood for both heart and brain. However, in Buddhism, mind does not mean just the brain or the intellect; mind also means consciousness or the knowing faculty, that which knows an object, along with all of the mental and emotional feeling states associated with that knowing. Thus, cultivating the mind means practicing the “four great efforts” in the Buddha’s teachings: We try to diminish the unwholesome mental states that have already arisen and to prevent those that have not yet arisen from arising. At the same time, we make effort to strengthen those wholesome mental states that are already developed, and to cultivate and develop the wholesome states that have not yet arisen. For practitioners, control of the self or of one’s own mind is the key to happiness. It is the force behind all true achievement. The movement of a man void of control are purposeless. It is owing to lack of control that conflicts of diverse kinds arise in man’s mind. And if conflicts are to be controlled, if not eliminated, man must give less rein to his longings and inclinations and endeavor to live a life self-governed and pure. Everyone is aware of the benefits of physical training. However, we should always remember that we are not merely bodies, we also possess a mind which needs training. Mind training or meditation is the key to self-mastery and to that contentment which finally brings happiness. The Buddha once said: “Though one conquers in battle thousand times thousand men, yet he is the greatest conqueror who conquers himself.” This is nothing other than “training of your own monkey mind,” or “self-mastery,” or “control your own mind.” In other words, it means mastering our own mental contents, our emotions, likes and dislikes, and so forth. Thus, “self-mastery” is the greatest kingdom a man can aspire unto. On the contrary, to be subject to our own passions is the most grievous slavery, for human beings in general and for practitioners in Buddhist cultivation in particular. In short, according to Buddhism, the control of the body-mouth-mind is the key to a life of peace, mindfulness and happiness, and to a cultivation leading to enlightenment and emancipation. It is the king of virtues and the force behind all true achievement. It is owing to lack of control that various conflicts arise in man’s body-mouth-mind. If we want to control them we must learn to give free to our longings and inclinations and should try to live self-governed, pure and calm. It is only when the three prongs of body-mouth-mind are controlled that they becomes useful for its pocessor and for others. In short, in Buddhist point of view, all the havoc happened in the world is caused by men who have not learned the way of control of the body-mouth-mind.
This little book titled “The Cultivation of Body-Speech-Mind in Buddhist Point of View” is not a profound Buddhist teachings on cultivation, but a book that simply points out the basic Buddha's teachings on cultivation and the benefits of learning and cultivation of Body-Speech-Mind in Buddhism. Devout Buddhists should always remember that the goal of any Buddhist cultivator is to achieve the wisdom of liberation that helps us achieve the final accomplishment, to go beyond the cycle of births and deaths that is to reach the state of mind of a Nirvana right in this very life. The journey from man to Buddha still demands continuous efforts with right understanding and practices. Presently even with so many books available on Buddhism, I venture to compose this booklet titled “The Cultivation of Body-Speech-Mind in Buddhist Point of View” in Vietnamese and English to spread basic teachings on cultivation of Body-Speech-Mind in Buddhist teachings to all Vietnamese Buddhist followers, especially Buddhist beginners, hoping this little contribution will help Buddhists in different levels to understand on how to achieve and lead a life of peace, mindfulness and happiness.
Respectfully,