TÀ NIỆM (Micchāsati) và CHÁNH NIỆM (Sammāsati)
Thiền sư Mahāsi Sayādaw Chuyển ngữ: Tỳ kheo Pháp Thông Tà niệm (Micchāsati): Tà niệm là sự nhớ tưởng đến những chuyện thế gian và các bất thiện pháp trong quá khứ. Một số thì nhớ đến những chuyện bất thiện họ đã làm khi còn trẻ, những bạn bè và đồng nghiệp của họ, nthững nơi họ đã đi tham quan, những ngày hạnh phúc họ đã trải qua, v.v… Có lẽ họ giống như con bò nhai lại cục sữa đông vào ban đêm. Nhớ những chuyện như vậy là tà tư duy. Tuy nhiên sẽ không là tà tư duy nếu một người nhận ra những lỗi lầm của mình trong quá khứ, hối lỗi và quyết định không lặp lại nó trong tương lai. Sự hối lỗi như vậy không phải là tà niệm. Một số vị sư hay nghĩ đến cha mẹ, thân quyến, quê hương và bạn bè của họ lúc còn ấu thơ. Họ nhớ lại những ngày tháng còn là người tại gia cư sĩ của họ, những điều họ cần phải làm và v.v… Tất cả những sự hồi nhớ về quá khứ này là tà niệm. Chánh niệm (Sammāsati) Đối lại với tà niệm là chánh niệm hay sự hồi nhớ lại những thiện pháp đã làm như bố thí, trì giới và tu thiền. Người ta thường nhớ đến những việc mình đã làm những điều thiện như vậy, như vậy vào những lúc như vậy, như vậy trong những ngày qua như thế nào; những điều thiện nổi bật như dâng y Kathina, giữ bát quan trai giới… Sự hồi nhớ về những thiện pháp này là chánh niệm. Nó là niệm tâm sở đi kèm với những tâm thiện. Niệm này có mặt trong tất cả mọi sự sanh khởi của tâm thiện như bố thí, trì giới, cung kính trước tượng Phật, phục vụ các bậc cao niên, trưởng thượng, giữ giới, hành thiền … Không có tâm thiện nào sanh mà không có chánh niệm. Tuy nhiên niệm có thể không rõ ràng trong những tâm thiện bình thường và rất rõ trong khi hành thiền định (bhāvanā) và đặc biệt là thiền minh sát. Vì vậy, trong Kinh tạng, chánh niệm được nhắc tới nhiều lần, nhất là ở bài Kinh Tứ Niệm Xứ. Chính chánh niệm làm việc chú ý đến các hành vi hay oai nghi của thân, các cảm thọ về lạc và khổ, các trạng thái tâm và các đối tượng của tâm hay Pháp. Người thực hành thiền minh sát là đang trau dồi chánh niệm ở mức minh sát. Họ quan sát các hiện tượng tâm- vật lý sanh khởi từ sáu căn, thường thường họ tập trung sự chú ý của họ vào sự phồng xẹp của bụng, vào sự ngồi, co, duỗi (chân tay), đi… Đây là sự trau dồi chánh niệm trên thân. Đôi khi người hành thiền quan sát các cảm thọ “đau”, “vui”, “buồn”… Đây là sự trau dồi chánh niệm trên các cảm thọ. Thỉnh thoảng sự chú ý được tập trung trên “suy nghĩ”, “ý định”… Đây là sự trau dồi chánh niệm trên tâm. Rồi có khi người hành thiền quan sát sự thấy sự “thấy”, “nghe”, “ước muốn”, “cơn giận”, “uể oải”, “phóng tâm”… Đây là sự phát triển chánh niệm trên các pháp. Mỗi sát na quan sát có nghĩa là trau dồi chánh niệm minh sát và rất là thích thú. Khi chánh niệm minh sát này phát triển và trở nên hoàn thiện, chánh niệm trên Thánh đạo sẽ phát sanh giúp hành giả biết được Niết –bàn. Vì thế quý vị nên thực hành cho đến khi đạt đến giai đoạn chánh niệm cuối cùng này. Theo: Giảng giải Kinh Đoạn giảm Chuyển ngữ: Tỳ kheo Pháp Thông (Thiền Viện Phước Sơn) |