Đđược Sống Có Là Niềm Hạnh Phúc?

05/07/20223:48 SA(Xem: 2426)
Đđược Sống Có Là Niềm Hạnh Phúc?

“ĐƯỢC SỐNG” CÓ LÀ NIỀM HẠNH PHÚC?
Tâm Anh

 

hanh phucBất kỳ ai, bạn hay tôi, tất cả chúng ta trong mỗi giây phút được sống cuộc đời không bốc đồng, không thù hận, không căm ghét, ức chế, bất mãn...là hạnh phúc. Ngược lại, sống một cách vui vẻ, cống hiến, có ích cho gia đình xã hội…Như vậy “Được sống” có là niềm hạnh phúc?

 

Sống thì ai cũng biết, tùy hoàn cảnh để chúng ta dùng chính xác là “bị sống” hay “được sống”. Ở đây vì phạm vi bài viết, xin trình bày thiển ý về “được sống”.

 

Bất kỳ khoảnh khắc nào trong cuộc sống mà bạn thấy hạnh phúc: như ra trường có công việc phù hợp khả năng, tham gia cuộc thi nào đó có kết quả tốt… được sống như vậy là hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc đó có chắc là dài lâu, mãi mãi…Chắc chắn là không. Bởi vì một ngày nào đó bạn sẽ bị mất việc do nguyên nhân chủ quan và khách quan, hoặc bạn sẽ tuột mất cơ hội tại một cuộc thi nào đó….Như vậy hạnh phúc đó chỉ tạm bợ. Đó là thứ hạnh phúc mà người khác đem lại cho bạn. Vậy có hạnh phúc nào mà tự thân mỗi người tự sản sinh ra được hay không?

 

Xin thưa CÓ.

Được sống là hạnh phúc.

 

Có bao giờ bạn chứng kiến những bệnh nhân phải quằn quại để có sự sống hay chưa? Có lúc nào đi giữa đường bạn tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn, cướp đi mạng sống của ai đó hay chưa? Có lúc nào bạn đau khổ xót thương nhìn người bạn thương yêu giành giựt cuộc sống chỉ tính bằng giây chưa? Có lúc nào bạn cảm thấy mình bất lực trước hoàn cảnh mà vì vô tình hay hữu ý bị tước đoạt sự sống hay chưa? Có lúc nào bạn chứng kiến hay thông qua những phương tiện truyền thông bạn biết nhiều người trong đó có cả những thanh thiếu niên mất mạng do bất cẩn khi tham gia giao thông hay chưa? v.v… Ai đã từng chứng kiến chắc chắn sẽ cảm thấy mình không nên phàn nàn về những ngày được sống. Và chắc  chắn bạn sẽ cảm thấy cái chết khiến người ta thức tỉnh về sự sống nhiều hơn và trân trọng hơn về ý niệm “Được sống”.

Tôi tin rằng nỗi bất lực lớn nhất của đời người là tận mắt chứng kiến người thân của mình không thể tiếp tục sống với gia đình được nữa; nỗi bất lực khi chứng kiến nhiều người phải bán hết cả gia sản để giành sự sống cho người thân… Nhiều nhiều lắm phải không các bạn. Khi bạn trải qua những nỗi bất lực hoàn toàn vì phải chứng kiến những cảnh thập tử nhất sanh, bạn sẽ không bao giờ có ý nghĩ dễ dãi đối với cuộc sống nữa.

 

Nếu tự bản thân bạn chưa trải qua những câu chuyện xót xa khốn khổ đó, qua phương tiện truyền thông, hãy tưởng tượng khi tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn, lúc đó bạn cảm thấy gì? Sợ, xót xa, giật mình và thốt lên “ước gì”, “giá mà”…

 

Viết đến đây tôi không thể quên những ngày gần đây, vụ hai nữ sinh chở nhau trên xe máy. Qua phương tiện truyền thông, qua video quay lại, hai nữ sinh ngồi trên xe nhưng vừa đi nhanh vừa lạng lách giỡn đùa, rồi tự tông vào chiếc xe tải đang đậu bên đường. Một ra đi mãi mãi mãi, người còn lại trên hành trình tìm về sự sống, nếu có chữa lành thân thể nhưng liệu có an vui, có được tinh thần thoải mái nhất khi nhớ lại???

 

Rồi vài ngày sau, người nhà tôi đang điều khiển ô tô trên đường, đi đúng làn đường quy định dành cho ô tô, thậm chí chạy rất chậm chỉ 19km/giờ. Thế mà, đùng đùng ở đâu một xe Airblack rẽ cua theo hướng ngược lại với tốc độ trên 100km/ giờ đã lấn sang làn đường khác, tự va quẹt vào xe người nhà tôi, rồi tự va mạnh thêm vào một xe đằng sau. Chuyện gì đã xảy ra??? Hai thanh niên, hai con người đang sống, hai con người đang mang theo nhiều hoài bảo ước mơ cho bản thân, vợ con, gia đình họ đã….tại hành trình định mệnh. Người trực tiếp gây ra tai nạn thì đã mãi mãi ra đi, còn những người ở lại thì sao? Người ở lại ở đây bao gồm cha mẹ, vợ con…và đặc biệt người ở lại ở đây chính là những nạn nhân trong những vụ va chạm chết người đó (những tài xế ngồi trên xe). Họ không làm gì nên lỗi, họ đang đậu xe bên đường cơ mà, họ đang di chuyển không chỉ đúng làn đường quy định mà còn rất chậm. Tự nhiên tai bay vạ gió ập đến.

 

Hoặc hôm nào vào bệnh viện thăm, bạn sẽ bắt gặp nhiều bệnh nhân thoi thóp trên giường bênh. Sang khoa ung bướu bạn sẽ chứng kiến nhiều bệnh nhân xạ trị từ tháng này qua năm nọ….lúc này bạn sẽ cảm thấy mạng sống mong manh đến chừng nào.

 

 Xin thưa, hạnh phúc bây giờ có phải là được sống hay không?

 

Qua vài câu chuyện đơn cử bên trên, tôi nghĩ bạn sẽ cảm thấy quý trọng sự sống và trân trọng với những gì mình đang có. Cụ thể, xin mọi người ra đường với tinh thần tỉnh táo nhất, tham gia giao thông chuẩn nhất có thề, vít ga chậm hơn, đi cấn thận hơn và tự mĩm cười khi biết rằng mình vẫn còn ngày mai để sống. Bằng ngược lai, sự cẩu thả, việc phóng nhanh vượt ẩu của bạn sẽ gây ra nhiều hệ lụy đáng tiếc cho bản thân và những người chung quanh.

 

Mỗi ngày trôi qua như mỗi chuyến đi, mỗi chuyến đi là một hành trình sẽ chuyên chở những trải nghiệm mà bản thân bạn là chủ nhân của hành trình đó: Vui có, buồn có, thành công và thất bại đan xen…..nhưng chắc chắn nó hơn hẳn việc bạn mãi mãi “phải dừng lại”.

 

Suy nghĩ này khiến chúng ta có cách nhìn cuộc sống tích cực hơn, có trách nhiệm hơn với tự thân và tha nhân. Qua đây để “Được sống có là niềm hạnh phúc?” mỗi người hãy tự chiêm nghiệm và giành quyền “được sống” cho riêng mình.

 

  

 

Tạo bài viết
Bản tin ngày 3 tháng 12/2014 trên báo Global New Light of Myanmar (GNLM) của Bộ Thông Tin Myanmar loan tin rằng Trung tâm Giáo dục Phật giáo Quốc tế (IBEC: International Buddhist Education Centre) đã công bố sự tham gia của IBEC vào dự án Vườn Lumbini (Lumbini Garden) tại Tây Ban Nha, nơi sẽ trở thành Công viên Phật giáo lớn nhất châu Âu. Sáng kiến quan trọng này sẽ có sự đóng góp từ nhiều quốc gia, bao gồm Myanmar, Thái Lan, Campuchia, Lào, Sri Lanka, Trung Quốc, Hồng Kông, Nepal, Bhutan và Đài Bắc Trung Hoa (Ghi nhận của người dịch: không thấy Việt Nam). Dự án sẽ có các chương trình giáo dục Phật giáo cấp cao hỗ trợ bởi IBSC (Thái Lan), SSBU, SIBA và IBEC-Myanmar.
Bhutan, vương quốc ở vùng núi Himalaya đã mang đến cho thế giới khái niệm về hạnh phúc quốc gia, chuẩn bị xây một "thành phố chánh niệm" (mindfulness city) và đã bắt đầu gây quỹ từ hôm thứ Hai để khởi động dự án đầy tham vọng này. "Thành phố chánh niệm Gelephu" (Gelephu Mindfulness City: GMC) sẽ nằm trong một đặc khu hành chánh với các quy tắc và luật lệ riêng biệt nhằm trở thành hành lang kinh tế nối liền Nam Á với Đông Nam Á, theo lời các quan chức.
Những phương tiện thông tin đại chúng, các trang mạng là mảnh đất màu mỡ cho đủ loại thông tin, là nơi để một số người tha hồ bịa đặt, dựng chuyện, bé xé ra to và lan đi với tốc độ kinh khủng. Họ vùi dập lẫn nhau và giết nhau bằng ngụy ngữ, vọng ngữ, ngoa ngữ…