Tuỳ bút "Trở thành lúc nào mà không hay"

10/06/20232:13 SA(Xem: 1384)
Tuỳ bút "Trở thành lúc nào mà không hay"

Tuỳ bút

blank

 Trở thành lúc nào mà chẳng hay

 

          Tôi là một phật-tử, có vợ là người Công giáo.

          Lúc nhân duyên đưa đẩy chúng tôi mới gặp gỡ và thương mến nhau, có nhiều lời xầm xì đàm tiếu, phản đối. Đó là điều hiển nhiên.

         Vì, tôi là con trong một gia đìnhtruyền thống tín Phật, song thân của tôi đều là những cư sĩ tài danh hết lòng phụng sự Tam Bảo, được chư tôn đức Tăng Ni và quý đạo hữu biết đến với lòng cảm mộ.

         Vì, riêng tôi, từ năm 23 tuổi đã chuyên tâm học Phật, tụng kinh trì chú, hướng về nẻo thiện lành, tránh xa việc ác, từng tháng ngày trôi qua tu tâm sửa tánh dù đang trong hoàn cảnh túng thiếu đói nghèo, hay trong suốt cuộc lang bạt mưu sinh đầy gian khó vẫn giữ vững niềm tin vào Chánh pháp thật vững chãi.

         Vì, người mà tôi gặp gỡ yêu thương trên bước đường tha hương cầu thực dầy u tối và ám chướng là con của một gia đình Công giáo cũng đã nhiều đời mà người ta thường dùng cụm từ là “Đạo nòi” ở một giáo xứ lớn của huyện ngoại thành.

         Trước khi tiến đến hôn nhân, người tôi yêu thương đã xin được cải đạo, khát khao được làm một người con của Phật như tôi và được tu học Chánh pháp.

         Tôi đã gửi gắm người yêu của mình vào chùa Hải Ấn của Ni trưởng Thích Nữ Tâm Hải, hiệu Chánh Lượng, để thử thách, ăn chay nằm đất, làm công quả ở nhà trù của ngôi Ni tự nghèo trong một thời gian ngắn. Sau đó, Ni trưởng đã nhận “cô gái con nhà Chúa” làm đệ tử, truyền Tam Quy Ngũ Giới, ban cho pháp danh là Nguyên Viên, rồi truyền gọi cho tôi qua chùa… chở “người con Phật” về.

         Vậy là chúng tôi, hai đứa con của Phật, đã về ở chung nhà, nên duyên ba sinh hương lửa sau lễ thành hôn vô cùng đặc biệt, rất đặc biệt mà tôi thấy không cần phải kể lại nơi đây…

         Phước duyên liên tiếp đến kể từ khi chúng tôi trở thành vợ chồng, có đứa con gái đầu lòng, tôi đã trở thành một cây bút sung sức trong làng báo - làng văn nước nhà, thời tới lên như diều gặp gió nên thừa khả năng giữ cho tổ ấm đầy đủ và an vui…

         Tôi đã trút nỗi lòng thầm kín vào một bài thơ tự sự để dành tặng riêng cho người đạo hữu, cũng là người bạn trăm năm của mình, “Chong một ngọn đèn”:

 

Xin ngồi đưa đón chân em

Từ sâu hầm hố bước lên lối dài

Từ nhầy nhụa bước liên đài

Từ gai góc bước gấm hài êm chân

Chong đèn soi bóng tối tăm

Xin ngồi chong suốt tháng năm tôi còn

Chong lên đèn tỏ tâm hồn

Lung linh sóng sánh xin dồn cho em

Chong đèn chiếu tỏ lối đêm

Thênh thang hun hút đừng quên đường về

Trót xưa nặng một lời thề

Bây giờ tôi đó ngồi kề huyền đăng

Ngồi chong tôi mãi ngồi chong

Cho em bước khỏi long đong phận người

Tôi ngồi tôi cứ tôi ngồi

Chong đèn đêm tối đường đời em đi

Mai này em bước trên mây

Tôi ngồi dưới đất ôm cây đèn thần

"Án-ma-ni-bát-mê-hồng"

Lồm cồm đứng dậy tự chong cho mình.

 

        Niềm tin vào Chánh pháp, nhất là tin sâu Nhân Quả, của tôi luôn vững vàng, không lay chuyển trong suốt quãng đường xây dựnggiữ gìn hạnh phúc gia đình, giaó dưỡng con cái trong nhà. Điều quan trọng nhất là không được lý thuyết suông, mà mình phải luôn làm gương, sống hằng ngày bằng những ứng dụng Chánh pháp để luôn biểu hiện là một người thiện lành với đầy đủ các loại “vũ khí hộ thân” như: nhẫn nhục, bao dung, từ ái, thiểu dục, tri túc, khiêm tốn… vân vân và vân vân… mà mình đã học được từ kinh sách nhà Phật.

         An và Vui là hai tiếng ngắn gọn quen thuộc như tiếng chuông đã trở thành mục tiêu đặt ra để tổ ấm nhỏ của tôi hướng về và đạt đến hằng ngày, không cao siêu, không dài dòng luộm thuộm, cũng không hão huyền xa vời. Niềm vui tìm được từ Phật pháp khác lạ lắm, thiêng liêng lắm so với niềm vui của thế tục phàm phu. Tôi đã cảm tác một bài thơ khác dành tặng cho người bạn đời, đạo hữu gần gũi nhất, gửi gắm vào đó niềm vui kỳ diệu của mình, “Em quỳ”:

 

Em quỳ rạng rỡ nét vui

Như sen một đóa vừa ngoi khỏi bùn

Chấp tay tâm sáng diệu thường

Tàm quý hướng thiện giữa đường tôi qua

Em quỳ thanh khiết ngọc ngà

Nguyện xin bất tịnh nhạt nhòa phàm thân

Chấp tay tuệ giác bừng tâm

Nẻo phù hoa ấy lặng câm tôi nhìn

Em quỳ thanh thoát sắc hình

Tiếng lâm râm nhẹ chòng chành dòng trôi

Chấp tay ánh đạo tỏa ngời

Giữa đời tất bật tôi ngồi xuống theo

Em quỳ phướn lọng khẽ reo

Len qua tâm tưởng trong veo trắng ngần

Chấp tay gom hết nợ nần

Thả buông xào xạc giao phần tôi mang

Em quỳ nơi tối sáng choang

Soi ra một nẻo rẽ ngang tôi về

Ngoài kia gió lặng tứ bề

Gập ghềnh gai góc tôi thề dọn mau

Em quỳ đón lấy nhiệm mầu

Tôi về quên chuyện trầu cau xưa rồi

Em quỳ nơi đó. Tôi ngồi.

Mai cùng đứng dậy:

Cuộc đời vui sao!

 

            Có một điều kỳ diệu không thể không kể là trên hai mươi năm viết văn, làm báo để nuôi sống bản thân cùng tổ ấm, tôi chưa hề dám làm một bài thơ trữ tình nào. Với rất nhiều bút danh ký khác nhau tung hoành trên khắp các mặt báo cả nước, tôi chỉ sáng tác truyện ngắn, ký sự, phóng sự, vẽ quẹt biếm hoạ, riêng mảng thơ thì chỉ chuyên về thể loại trào phúng, châm biếm, đả kích, cười cợt chế giễu…Cho đến khi tôi quyết định “rửa tay gác bút” báo Đời, dần dần chuyển hướng sang báo Đạo với tâm nguyện phụng sự, chấp nhận không có thu nhập thì tôi mới bắt đầu làm thơ… nghiêm túc, nghiêm chỉnh.

         Từ năm 2012, tôi đã cảm tác rất nhiều bài thơ khi cộng tác với các báo, tạp chí, trang mạng Phật giáo qua các thể loại lục bát, ngũ ngôn và thất ngôn bát cú Đường luật, nay ngồi ngẫm nghĩ lại mới thấy mình trở thành một “nhà thơ Phật giáo” lúc nào mà mình cũng không hay!

         Những vần thơ Đạo đến giờ này vẫn đang tiếp tục theo tôi suốt cuộc trần, người bạn đời “đạo hữu thân thiết nhất” của tôi cũng vẫn đang tiếp tục học Phật qua các lớp dạy giáo lý của chư tôn đức Tăng Ni giáo thọ dành cho cư sĩ áo lam…

        Và, xin kết thúc tuỳ bút này bằng bài thơ “Tự tình với nghề”:

 

Đứng lên gắn bó với nghề

Gác vai ngọn bút chàng hề tung tăng

Ngủ vùi ác mộng bao năm

Chợt choàng mắt dậy vung văng với đời

Thênh thang đường rải tiếng cười

Mênh mang dòng sống khóc lời sẻ chia

Một mình thổn thức với khuya

Một mình rạo rực đi, về sớm mai

Bút đâm, cọ ngoáy miệt mài

Xưng danh, ký hiệu khoe tài hiên ngang

Say sưa múc ánh trăng vàng

Lên non xuống biển vênh vang lạc đường

 

Một chiều đầu đã điểm sương

Giật mình ngoảnh lại gẫm buồn nghiệp duyên

Đã từng hí hửng đứng lên

Thì nay ngồi xuống tịnh thiền soi tâm

 

Bút xưa tay vẫn nắm cầm

Bỏ thương vương tội, âm thầm niềm đau

Bàn hoàn thời thế bể dâu

Quay về nẻo Đạo nhiệm mầu mà đi

Đường xa ngoảnh lại làm gì

Từng giây tự tại, từng ngày an vui

Ta cùng với bút thảnh thơi

Tận khi giấy hết

Không lời gieo buông.

 

Tâm Không Vĩnh Hữu


blank

 

 

 

 

 

 

Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
24/08/2015(Xem: 10334)
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.
Có rất nhiều thông tin trái ngược nhau về đậu nành: Nó có tốt cho sức khỏe không? Nó có nguy hiểm không? Và nếu ăn được thì tại sao một số người lại nói là không?
Là Phật tử, ai cũng muốn tìm hiểu Đạo Phật để thực hành cho đúng đắn ; nhưng Phật Giáo thật mênh mông, như lá cây trong rừng : học cái chi đây ? bắt đầu từ đâu ? Cả đời người chắc cũng không học hết được. Mỗi người tùy theo phương tiện, chí hướng, ý thích, điều kiện, mà đặt trọng tâm trên một hay vài địa hạt nghiên cứu.