- Mục Lục Chi Tiết
- 01 Cương Yếu Giới Luật (01-17)
- 02 Cương Yếu Giới Luật (18-45)
- 03 Cương Yếu Giới Luật (46-50)
- 04 Cương Yếu Giới Luật (51-56)
- 05 Cương Yếu Giới Luật (57-85)
- 06 Bồ-tát Giới - Bồ-tát Danh Và Thiệt
- 07 Xuất Gia Hoằng Phật Đạo
- 08 Giới Là Bậc Thầy Cao Cả Nhất
- 09 Khai Đạo Giới Tử Thọ Bồ-tát Giới
- 10 Thọ Giới Là Làm Cho Phật Pháp Miên Trường Giữa Thế Gian
Thích
Thiện Siêu
CƯƠNG YẾU GIỚI LUẬT
Nhà Xuất Bản Tôn Giáo – 2002
XUẤT GIA HOẰNG PHẬT ĐẠO
Các giới
tử,
Các vị có biết
hiện tại chúng ta đang ở đâu không? Các vị có nghĩ rằng chúng ta sắp làm gì
không? Đây không phải là một đại trai đàn làm chay, cũng không phải là nơi hội
họp thường lệ, mà đây là đại trai đàn Thiện Hòa và các vị đến đây để lãnh thọ
Giới pháp của Phật. Đó là một điều hết sức quan trọng đối với đời xuất gia của
các vị, mà cũng hết sức quan trọng đối với Phật pháp.
Là một người xuất
gia, không phải ra khỏi nhà thế gian đến ở chùa là đủ. Nếu ra khỏi nhà thế gian
đến ở chùa, thì chỉ mới xuất được thế tục gia, nhưng còn hai điều quan trọng
khác là xuất phiền não gia và xuất tam giới gia chưa thành tựu được. Khi chưa
thành tựu hai điều sau này thì điều xuất gia trước không có công đức và giá trị
bao nhiêu! Bởi vì, có nhiều người dầu “đầu tròn, áo vuông”, nhưng họ là những
người đến ở chùa làm công quả, và nếu căn cứ theo hình thức thì những vị đó
cũng có thể gọi là xuất gia được, nhưng đó chỉ là xuất thế tục gia mà thôi. Cho
nên, muốn xuất phiền não gia, xuất tam giới gia thì phải thọ trì giới pháp của
Phật.
Là Phật tử, dù lại
gia hay xuất gia, có hai điều cơ bản này mới thành một người Phật tử, đó là
chánh kiến và tịnh giới. Người tại gia thọ trì Tam quy–tin Phật, tin Pháp, tin
Tăng một cách đúng đắn, sâu sắc, bền vững, kiên cố thì họ thành tựu được chánh
kiến. Một người tại gia khi đã quy y Tam Bảo và thọ trì ngũ giới, giữ gìn năm
điều luật giới tại gia của Phật chế là thành tựu được tịnh giới. Người tại gia
thành tựu được chánh kiến và tịnh giới thì mới gọi là đệ tử của Phật, còn nếu
không thành tựu, thì dầu xưng là Phật tử cũng chưa phải là Phật tử đúng nghĩa.
Tại gia đã vậy thì
xuất gia cũng vậy, cũng phải có haì điều kiện cơ bản đó, là chánh kiến và tịnh
giới. Thành tựu chánh kiến thì người xuất gia, người tại gia đều y như nhau,
đều lấy Tam Bảo làm thầy; tôn thờ Phật, tôn thờ Pháp, tôn thờ Tăng làm lý tưởng
cao cả của cuộc đời mình; nhằm vào đó, hướng vào đó làm mục đích để bước tới.
Đó là thành tựu chánh kiến. Khi đã thành tựu chánh kiến, họ phải thành
tựu tịnh giới. Nếu không thành tựu tịnh giới thì người xuất gia không thành
người xuất gia. Giới tại gia có 5 giới; giới xuất gia Sa-di có 10 giới, Tỳ-kheo
có 250 giới, Tỳ-kheo-ni có 348 giới. Đó là những pháp do Phật qui định cho
người đệ tử của Phật. Khi muốn làm đệ tử Phật trong hàng xuất gia, phải thành
tựu giới pháp tịnh giới thì mới trở thành được một người xuất gia đúng nghĩa.
Các vị hôm nay đã
ở chùa nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm, tức đã thành tựu được xuất thế tục
gia. Và ngày mai các vị bước lên giới đàn để thọ trì giới pháp của Phật, để
mong thành tựu được xuất phiền não gia, xuất tam giới gia, bấy giờ mới trọn vẹn
chí nguyện xuất gia của mình. Cho nên từ giờ phút này, giờ phút sắp đến đâỳ là
giờ phút hết sức quan trọng đối với đời xuất gia của các vị, mà cũng hết sức
quan trọng đối với Phât pháp. Nếu các vị không thọ giới pháp, tức là các vị
không hoàn thành được người xuất gia đệ tử Phật, không hoàn thành được một vị
Sa-di, không hoàn thành được một vị Tỳ-kheo. Tự mình không hoàn thành Sa-di,
Tỳ-kheo thì không thể gọi là xuất gia. Khi đã không trở thành người xuất gia
thì không thể đảm đương Phật pháp, hoằng dương Phật pháp, bấy giờ Phật pháp
cũng không hoàn thành được. Cho nên sự thọ giới này chẳng những quan trọng đối
với đời sống cá nhân của các vị, mà cũng là quan trọng đối với Phật pháp. Như
trong Luật, đức Phật đã dạy: “Khi nào, ở đâu mà còn có 10 thầy Tỳ-kheo truyền
thọ giới, hoặc có 5 thầy cùng nhau truyền thọ giới pháp, thì bấy giờ Phật pháp
tồn tại. Tỳ-ni tạng trụ, Phật pháp diệc trụ”. Hễ Tỳ-ni tạng còn đương trụ,
nghĩa là còn có người truyền giới và còn có người giữ giới, thì tức nhiên giới
luật còn; giới luật còn tức nhiên Phật pháp còn. Cho nên, việc thọ giới là một
việc hết sức quan trọng. Vì vậy, trong giờ phút này, các vị nên xét lại tâm
nguyện của mình, hãy phát một lòng hết sức chí thành chí kính, xả bỏ tất cả,
quên hết tất cả những gì làm chướng ngại việc thọ giới, để hướng vào việc thọ
giới.
Tâm của các vị
được như vậy thì giới pháp, giới thể mới thành tựu trọn vẹn, viên mãn ở nơi các
vị. Nếu tâm các vị không được như thế, không chí thành chí kính, không thấy đây
là một điều quan trọng cho cá nhân xuất gia của mình và cho Phật pháp, thì dầu
các vị có ở trước Thập sư, có dạ, có thưa thì không thể làm sao tròn được giới
thể ở nơi các vị. Cho nên, trước khi các vị đăng đàn lãnh thọ giới pháp, các vị
hãy gạn lọc tâm tư, xét lại lòng mình, phát một lòng tin hết sức dõng mãnh,
tinh tấn đối với giới pháp, các vị mới lãnh thọ viên mãn được.
Nhưng vì sao các
vị phải lãnh thọ giới pháp? Đức Phật dạy: “Giới luật của Phật có những công đức
hết sức lớn lao”. Trong Luật đức Phật đã nêu lên 10 điều ích lợi để cho các đệ
tử thấy rằng; các điều luật Phật chế không phải là chế suông, không có ý nghĩa;
mà trái lại nó rất có ý nghĩa, rất có lợi ích cho những ai phát tâm muốn thọ
trì. Mười điều đó là gì? Theo Luật gọi là 10 cú nghĩa. Nghĩa là 10 điều ích
lợi.
Điều ích lợi thứ
nhất: Nhiếp thủ ư Tăng. Có thọ trì giới luật mới được nhiếp thủ vào nơi Tăng
đoàn. Có thọ trì giới luật mới được Tăng đoàn của Phật nhiếp trì cho. Nếu một
người ở chùa chục năm, hai chục năm... mà không thọ giới thì vẫn là người cư
sĩ, hoặc thọ giới Sa-di vẫn là Sa-di, chứ không thể gọi là Tỳ-kheo được Khi có
thọ giới Tỳ-kheo mới nhiếp thủ vào Tăng đoàn, mới nhập vào Tăng số để trở thành
một trong ba ngôi Tam Bảo, trở thành một vị chúng trung tôn. Cho nên giới pháp
chính là cái để dắt dẫn chúng ta đi vào với Tăng đoàn, đi vào với ngôi vị chúng
trung tôn. Thế nên, điều ích lợi của giới pháp là làm cho người xuất gia thọ
giới được nhiếp thủ ư Tăng.
Điều ích lợi thứ
hai: Linh Tăng hoan hỉ (Khiến Tăng hoan hỉ). Các điều giới của đức Phật chế ra
làm cho người thọ trì được hoan hỉ. Một người thọ giới, người khác thọ giới,
khi đã thọ giới Tỳ-kheo của Phật rồi, dầu người thọ giới mới một năm, hai năm,
ba năm, cho đến người thọ giới 80 năm đi nữa, thì cũng đều có một Tăng thể
giống như nhau. Cho nên mỗi lần Bố-tát, ở giữa chúng Tăng gọi là Đại đức Tăng.
Đại đức Tăng là tiếng gọi toàn thể chung, chứ không phân biệt ông Tăng 70 hạ,
50 hạ, 40 hạ hay ông Tăng mới thọ giới. Dù người mới thọ giới cũng đều nằm
trong Đại đức Tăng, không phân biệt gì hết, bởi vì giới thể là một–250 giới là
một đối với Tăng, 348 giới là một đối với Ni. Khi một người đã thọ giới và giữ
giới như vậy, tất nhiên ai thấy cũng vui mừng, hoan hỉ. Như một người đi tu mà
thấy người khác đi tu như mình thì lấy làm hoan hỉ. Khi thọ giới rồi, cố gắng
giữ giới, người này thấy người kia giữ giới thanh tịnh, hoan hỉ, người kia thấy
người này giữ giới được thanh tịnh thì cũng hoan hỉ. Đó là một sự hoan hỉ trong
giới luật, thấy được sự tiến bộ trong vấn đề tu trì của nhau, chứ không phải là
một sự hoan hỉ vì thấy nhau làm những điều sai trái. Cho nên khi thọ giới rồi
phải cố gắng tôn trọng giới, quý trọng giới, ai giữ được chừng nào thì công đức
lớn lao chừng đó; nếu ai vì nghiệp duyên không giữ được nhiều thì người đó đã
phạm cái giới của họ. Mặc dầu họ phạm giới, ta không thể khinh họ nhưng cũng
không thể hoan hỉ với họ được. Nếu khi thấy một người phạm giới mà mình hoan hỉ
theo, tức có nghĩa mình đã phụ họa theo sự phạm giới đó. Đó là sự hoan hỉ của
Tăng, đúng nghĩa là một vị Tăng hoan hỉ trước sự thọ trì giới luật thanh tịnh.
Điều lợi ích thứ
ba: Linh Tăng an ổn (Khiến Tăng an ổn). Giới pháp khiến cho Tăng đuợc an ổn.
Tăng nhờ đâu mà an ổn? Khi thấy một người không thọ trì giới thì chính người đó
đã có tội lỗi, khi thân, khẩu, ý đã có tội lỗi thì không những không thể an ổn
cho chính người đó mà còn làm cho người khác phải khổ lây. Khi trong chúng
Tăng, người này giữ giới thân, khẩu, ý được thanh tịnh, an ổn, người kia giữ
giới thân, khẩu, ý được thanh tịnh, an ổn, thì sẽ có một chúng hội, một Tăng
đoàn mà ai nấy đều sống trong giới pháp thanh tịnh, đều được an ổn như nhau,
lấy sự trì giới thanh tịnh mà an ổn, chứ không phải lấy điều hơn thua, điều vật
chất, địa vị mà an ổn. Thử hỏi, trong một đám đông từ hai người trở lên, hàng
trăm hàng ngàn người mà nếu không có giới luật thì chúng Tăng đó có thể nào an
ổn không? Không, chúng Tăng đó sẽ vô kỷ luật, sẽ vô hạnh. Khi chúng Tăng vô kỷ
luật, vô hạnh thì chúng Tăng đó sẽ không an ổn; không an ổn cho từng cá nhân
cũng như không an ổn cho cả đoàn thể. Cho nên giới của Phật có sự lợi ích thiết
thực vô cùng là làm cho chúng Tăng an ổn, an lạc.
Điều ích lợi thứ
tư: Linh vị tín giả tín (Khiên người chưa tin thì họ phát khởi lòng tin). Chúng
ta biết rằng, Tăng là một trong ba ngôi Tam Bảo. Tăng là hình dáng, hình ảnh
của Phật ở tại thế gìan. Tăng có trang nghiêm, có thanh tịnh thì bấy giờ Tăng
mới thành là một Tăng Bảo; thành Tăng Bảo thì mới là chỗ quy ngưỡng và phát
lòng tin cho tín đồ. Nhờ giới pháp mà một vị Tăng được thanh tịnh trang nghiêm,
như hình ảnh của đức Phật hiện ra ở giữa thế gian.
Đức Phật đã diệt
độ rồi, xa quá! Cần phải có hình ảnh của đức Phật sống động ở trong một vị Tăng
có giới, có tuệ để làm nơi phát lòng tin Tam Bảo cho những người chưa tin. Khi
một vị Tăng thanh tịnh hướng dẫn cho những người chưa tin, phát khởi lòng tin
thì vị Tăng đó được chúng Tăng quý trọng và tín đồ hân hoan. Trái lại, khi có
một vị Tăng không tu hành trang nghiêm, không thanh tịnh, không đứng đắn, thiếu
kiến thức, không có lòng chánh tín Tam Bảo, chắc chắn vị Tăng đó sẽ phá hoại
lòng tin của kẻ khác. Đối trước một vị Tặng không nghiêm túc, không thanh tịnh
thì chẳng những người chưa tin đã không tin, mà người có tin rồi cũng sẽ thối
thất.
Điều ích lợi thứ
năm: Dĩ tín giả linh Tăng trưởng (Những người nào đã tin khiến cho họ được Tăng
trưởng). Khi một vị Tăng giữ giới hạnh nghiêm túc, oai nghi đĩnh đạc, ngôn ngữ
đàng hoàng, tâm tư rộng rãi, hiểu biết đúng đắn, vị Tăng đó chầc chắn khi người
khác nhìn vào phải phát khởi lòng tin, và ai đã tin rồi thì chắc chắn sẽ Tăng
trưởng thêm, kiên cố thêm chứ không bị thối thất. Sở dĩ có những tín đồ lúc đầu
đến chùa hăng hái tin tường, nhưng thời gian sau bị thối thất, vì lẽ họ gặp
chuyện nọ chuyện kia của riêng họ một phần, mà cũng có một phần đáng buồn là họ
gặp những vị Tăng không đĩnh đạc, không đàng hoàng; vị Tăng đó chẳng những đã
không lợi cho mình mà cũng không có lợi cho tín đồ, có nghĩa là không có lợi
ích gì cho Phật pháp. Vậy biết rằng, một vị Tăng giữ giới luật nghiêm trang,
thanh tịnh, thì đó là một hình ảnh sống động của đức Phật dẫu không toàn diện
nơi thế gian, nhưng cũng đủ là nơi nương tựa cho Phật tử, họ đã tin rồi càng
tin thêm, kiên cố vững chắc. Khi tín đồ càng tin Tam Bảo kiên cố vững chắc, thì
đó là điều tốt lành để cho Phật pháp được phát huy, tồn tại.
Điều lợi ích thứ
sáu:
Giới luật là chuẩn
mực, là thước đo để đo hành vi, ngôn ngữ, phạm hạnh của mỗi người. Khi đã có
giới luật, thì người nào phạm tới đâu xử trị tới đó; lấy giới luật mà xử trị
phân minh, rõ ràng. Khi đó dù có ngoan cố, ương ngạnh đến đâu cũng phải bị điều
phục. Nếu không điều phục được, thì theo Luật, chúng Tăng sẽ cử tội “mặc tẩn”,
không cho nhập vào Tăng đoàn nữa. Như vậy, Tăng đoàn sẽ có người nhu thuận, chứ
không còn có người ngoan cố, khó điều phục.
Điều lợi ích thứ
bảy: Linh tàm quý giả đắc an lạc (Khiến người biết tàm quý được an lạc). Ngược
với người khó điều phục bị điều phục bằng giới luật, thì người biết tàm quý,
giữ gìn từng li từng tí để cho giới luật được trang nghiêm thanh tịnh, khi thấy
một lỗi nhỏ cũng hết sức sợ hãi, thì người đó là người biết tàm biết quý. Người
biết tàm quý mà giữ giới thì chính họ được thanh tịnh an lạc, cũng là niềm an
lạc cho cả chúng. Cho nên, người biết tàm quý mới biết tránh tội lỗi, như trong
Luận đã nói: “Có năm thứ thuộc tự tánh ác, đó là tham, sân, si, vô tàm và vô
quý”. Là năm cái ác tự trong bản tính, năm cái ác gốc gây ra năm cái ác khác
làm tai hại cho chúng, cho cá nhân, cho đến gia đình, xã hội. Trong đó vô tàm,
vô quý–nghĩa là không biết hỗ và không biết thẹn, thì chính nó cũng là ác, nằm
ngay trong bản thân, đó là cái ác gốc chứ không phải cái ác ngọn. Một người đã
không có tâm tàm quý thì người đó phạm cũng không biết phạm; hoặc có biết phạm
cũng không lấy làm hỗ thẹn; mà người đã không biếl hỗ thẹn thì không thể làm
sao giữ gìn giới luật cho thanh tịnh được. Cho nên, người có tàm quý thì dù
thấy mỗi một giới nào dẫu nhỏ nhặt tới đâu cũng trang nghiêm giữ gìn không dám
phạm, bởi vì phạm thì thấy rất hỗ, rất thẹn. Và như vậy, không phạm thì tất
nhiên là tâm được an lạc; an lạc cho mình và an lạc cho chúng. Ngược lại, một
người không biết hỗ, không biết thẹn,cứ liều phạm giới, phá giới, chắc chắn
người đó không tạo nên an lạc cho mình, cũng không tạo nên an lạc cho
chúng.
Điều lợi ích thứ tám: Đoạn lậu hoặc hiện tại (Nhờ giới luật mà dứt trừ lậu hoặc trong hiện tại). Hữu lậu là gì? Cái gì gọi là hữu lậu? “Lậu” là một tên riêng của chữ “phiền não”. Phiền não như tham, sân, si có tính cách rỉ chảy, tươm rỉ ở nơi sáu căn của chúng sinh, làm cho sáu căn của chúng sinh bị ô nhiễm. Nếu khi mắt nhìn là mắt nhìn, thì sự nhìn đó trong sạch; nhưng nếu mắt nhìn mà có lòng tham lam, say đắm trong đó, thì cái nhìn đó trở nên ô nhiễm, trở nên xấu. Tai nghe là tai nghe, nhưng nếu nơi cái nghe đó mà có lòng tham chen vào, thì cái nghe đó trở thành ô nhiễm, trở nên xấu. Miệng nói là miệng nói, lưỡi nếm là lưỡi nếm, thân cảm xúc là thân cảm xúc, nhưng nếu có lòng tham phát sinh nơi cảm xúc đó thì sự cảm xúc đó trở thành nhớp nhúa, ô nhiễm; giống như mụt ghẻ tươm nước ra, phiền não tươm ra nơi sáu căn: thấy, nghe, ngửi, nếm, xúc chạm, ý nghĩ cũng như vậy, cho nên gọi là lậu. Và những thứ đó nó làm cho chúng sinh bị lọt mãi vào trong tam giới không thoát ra được, cũng như nước trong bình lủng giọt xuống, cho nên gọi là lậu. Nói tóm lại, chữ “lậu” là một danh từ khác để chỉ cho phiền não hay chữ “lậu hoặc”. Thường thường ở trong kinh Nikàya (kinh tạng Pàli) thì gọi chung là lậu hoặc. Hoặc là sự mê lầm. Sự mê lầm đây là chỉ cho tham, sân, si, cho nên gọi chung là lậu hoặc. Còn chữ “hữu lậu” nghĩa là sao? Hữu lậu tức là có sự lậu hoặc. Như câu “tích thành hữu lậu chi nhân”, nghĩa là chứa thành cái nhân hữu lậu, là cái nhân có phiền não, để phải chịu quả báo trong ba cõi. Chúng ta là con người hữu lậu, bởi vì còn các phiền não. Cái sắc gì mà ta nhìn thấy, cái tiếng gì mà ta nghe thấy, nếu nó gợi lên, làm cho ta Tăng trưởng phiền não, thì pháp đó gọi là pháp hữu lậu. Tâm ta là tâm hữu lậu; các pháp sắc, thanh, hương, vị, xúc là pháp hữu lậu. Vậy cái hữu lậu đó làm sao mà trừ? Lấy chi mà trừ? Không thể lấy tiền, lấy vàng, lấy danh vọng, lấy địa vị quyền thế mà trừ được. Bằng giới pháp của Phật mà trừ được các lậu hoặc trong hiện tại, đó gọi là đoạn hữu lậu hiện tại.
Điều lợi ích thứ chín: Đoạn vị lai hữu lậu. Người giữ giới hôm nay không phải chỉ trừ phiền não hôm nay, mà đồng thời trừ được phiền não trong tương lai. Bởi vì phiền não tương lai chính là trừ phiền não ngày hôm nay làm mầm mống. Khi đã trừ được mầm mống của phiền não trong hôm nay thì đồng thời cũng trừ được phiền não trong ngày sau. Nghiệp cũ bị dứt đi, nghiệp mới không tạo nữa, đó là đích của người tu hành, mà cũng là đích của người thọ giới pháp. Đó là điều lợi ích thứ chín của giới luật.
Điều lợi ích thứ mười: Linh chánh pháp cửu trú (Khiến chánh pháp tồn tại mãi). Chánh pháp cửu trú, đây là điều lợi ích tổng quát Linh chánh pháp cửu trú là khiến cho chánh pháp của Phật được tồn tại lâu bền giữa thế gian. Nếu không có giới luật thì Phật pháp không thể tồn tại lâu dài giữa thế gian được. Nếu không có giới luật, thì Tăng không thành Tăng, cư sĩ không thành cư sĩ, tức không có người tu hành truyền bá thì Phật pháp không sao mà tồn tại giữa thế gian được. Cho nên, cái lợi ích cuối cùng của giới pháp là khiến cho chánh pháp được tồn tại lâu dài.
Như các vị đã biết, giới luật là thọ mạng của Phật pháp. Khi nào giới luật còn là Phật pháp còn, khi nào giới luật không còn thì Phật pháp không còn. Cho nên mỗi lần Phật chế một giới nào Ngài cũng đều nêu ra mười điều
lợi ích đó để chỉ rõ cho người thọ giới thấy, biết, kính trọng, quý báu để lãnh thọ và hành trì Vậy chuyện thọ giới là một bước quan trọng vững chắc trên con đường giải thoát. Bao nhiêu pháp môn của Phật dạy tóm lại không ngoài ba thứ Giới-Định-Tuệ mà Giới là bước thứ nhất, bước cơ bản. Có giới mới có định, có định mới có tuệ. Khi Giới-Định-Tuệ đã thành tựu rồi thì biết rằng trong giới có định, trong định có tuệ, trong tuệ có giới; ba thể là một. Một người có đủ cả giới, định, tuệ là một người viên mãn, một người có thể đoạn trừ lậu hoặc trong hiện tại và tương lai, có thể làm cho chánh pháp của đức Phật thường trụ ở thế gian. Đức Phật thường dạy rằng: “Các ngươi hãy cố gắng tu hành, đừng làm kẻ tối hậu trong giáo pháp Ta”. “Đừng làm kẻ tối hậu trong giáo pháp Ta”, nghĩa là sao? Nghĩa là đừng cho giáo pháp của đức Phật chấm dứt ngay nơi đời mình, mà phải truyền bá và truyền bá bằng cách gìn giữ giới luật nghiêm trang, tạo thành một hình ảnh đức Phật ở giữa thế gian. Giữ gìn tâm niệm thanh tịnh, sáng suốt, đem chánh pháp của đức Phật truyền bá giữa thế gian, được như vậy thì Phật pháp sẽ không chấm dứt ngay nơi ta và ta không là kẻ tối hậu của Phật pháp.
Lần căn dặn đó của đức Phật thắm thiết lắm. Nếu ai có chí nguyện lớn lao muốn làm đệ tử Phật, thì đối với lời dạy đó thấy rất thiết tha. Vì sao Phật lại căn dặn như vậy? Bởi vì Phật thấy rằng, chính giáo pháp của đức Phật mới đem lại an lạc chơn thật cho chúng sinh, vì chính giáo pháp của đức Phật đã do bao công lao, nhiều đời nhiều kiếp tu hành mới phát minh được, mới giác ngộ được và dạy bảo lại. Với một giáo pháp quý báu như vậy mà một người đệ tử của Phật không biết tôn trọng giữ gìn, để cho mất đi, thì đó là một điều hết sức đáng tiếc! Cho nên Ngài phải căn dặn. Có thấy rõ giới như vậy thì người muốn thọ giới Phật không phải đem cái tâm niệm tầm thường hời hợt mà thọ trì, mà phải có chí tiết trượng phu mới có thể thọ được.
Như quý vị còn nhớ, khi thọ Sa-di, vị Bổn sư cầm dao cạo bỏ tóc trên đầu đệ tử vừa đọc:
Thiện tai đại
trượng phu,
Năng liễu thế vô
thường,
Khi tục thủ
Nê-hoàn,
Công đức nan tư
nghị.
Hủy hình thủ khí
tiết,
Cát ái từ sở thân,
Xuất gia hoằng
Phật đạo,
Thệ độ nhất thiết
nhân....
Tạm dịch:
Lành thay bậc
trượng phu,
Hiểu được đời vô
thường,
Bỏ tục hướng
Niết-bàn,
Công đức khó bàn
nghĩ.
Hủy hình giữ khí
tiết.
Cát ái từ người
thân,
Xuất gia hoằng
Phật đạo,
Thề độ hết chúng
sinh...
Đó là đọc lời tán
thán người xuất gia. Là một người có chí tiết trượng phu, nhận rõ được đời vô
thường nhưng không sống với đời vô thường, mà lại biết tìm con đường giải thoát
khỏi sự đau khổ của đời vô thường.
Vì vậy, trong Luật
còn gọi người xuất gia, người tu sĩ là chiến sĩ. Chiến sĩ, tu sĩ này đánh với
ai? Chiến sĩ đặc biệt này đang đánh với bốn thứ giặc: thiên ma (ma ba tuần),
phiền não ma, ngũ ấm ma và tử ma (ma chết). Người xuất gia đánh bốn thứ giặc ấy
bằng sự gìn giữ giới luật; nếu phạm giới là thua, là chiến sĩ bại trận. Vì vậy
bốn Ba-la-di giới có khi gọi là tứ khí, vì phạm vào thì coi như cây Sa-la, cây
dừa, cây cau bị chặt ngang rồi thì không sống được nữa; có khi gọi là tha
thắng, vì phạm vào là bị thua và ma kia thắng.
Một chiến sĩ tu sĩ
như vậy chẳng phải là một trượng phu sao? Không có chí tiết đại trượng phu thì
không đánh nổi bốn thứ đó. Nhưng có được chí tiết đại trượng phu là khi nhận rõ
được cuộc đời vô thường, chỉ trong nháy mắt với một tinh thần giác ngộ rõ ràng,
người đó sẽ tìm cách để giải thoát sự vô thường đó. Đức Phật đã dạy rằng, có
những người khác cũng biết rằng sinh, già, đau, chết nhưng họ không tìm đường
để giải thoát khỏi chúng, còn Ta biết sinh, già, đau, chết nhưng Ta muốn tránh
sự sinh, già, đau, chết đó, nên Ta xuất gia tìm đạo và được giác ngộ. Nếu tất
cả người xuất gia tìm đạo không có chút nào nhận thức được lẽ vô thường đó,
trái lại thứ chi cũng cố chấp, thứ chi cũng bám chặt, thứ chi cũng ham muốn,
thì chắc chắn không thể nào kéo dài đời sống xuất gia, nghiêm trì giới luật và
đánh hơn các thứ ma để tiến trên con đường giải thoát Niết-bàn công đức khó
nghĩ nghì được. Hủy hình giữ chí tiết: cạo bỏ râu tóc, ăn mặc đạm bạc, ngủ đơn
sơ, không trang sức như thế gian. Hủy hình để giữ chí tiết, xuất gia hoằng Phật
đạo, thề độ tất cả mọi người. Đó là lời tán thán cái chí trượng phu của người
xuất gia. Vậy chúng ta cũng tự hỏi lại chúng ta, có được là trượng phu chí tiết
như thế không?
Đối với việc xuất
gia, chư Tổ đã nhắc đi nhắc lại nhiều cách để ca ngợi, khuyến khích, nâng đỡ,
chỉ rõ cho người xuất gia phải sống và làm như thế nào. Các vị học văn Cảnh
sách rồi, chắc cũng nhớ khi nói về xuất gia, có câu: “Phù xuất gia giả, phát
lúc siêu phương, tâm hình dị tục, thiệu long thánh chủng, chấn nhiếp ma quân,
dụng báo tứ ân, bạt tế tam hữu, nhược bất như thử, lạm xí Tăng luân, ngôn hạnh
hoang sơ, hư triêm tín thí, tích niên hành xứ thốn bộ bất di hoảng hốt nhất
sinh, tương hà bằng thị...”.
Phàm là người xuất
gia, tức là phát tâm cất bước đi đến phương trời cao rộng (phát túc siêu
phương). Tức là xuất gia tu hành để cầu giải thoát tự lợi và để truyền bá Chánh
pháp, làm cho giống Phật được tồn tại, phát huy. Làm chấn động và nhiếp phục ma
quân là phiền não ma, tử ma, ngũ ấm ma và thiên ma, để vượt lên trên chúng; làm
một người giải thoát, một người chiến thắng, đại biểu cho Phật, hoằng dương
Chánh pháp. Như vậy mới là báo được bốn ân: ân cha mẹ, ân quốc gia, ân Tam bảo,
ân sư trưởng, ân chúng sinh và bạt tế tam hữu là cứu độ ba cõi. Nếu không được
như vậy là tạm xen vào trong hàng ngũ chúng Tăng, mang hình thức xuất gia mà
tâm niệm đầy tục lụy, ngôn ngữ hành vi chỉ sơ sài bết bát, không thành tựu được
điều gì có ích, chỉ muốn tiêu dùng của tín thí. Chỗ hành động, nói năng, tâm
tư, suy nghĩ và những tư tưởng của ngày xưa, khi chưa xuất gia, chưa tu tập như
thế nào thì bây giờ cũng y nguyên như thế đó không hề thay đổi chút nào. Chỉ
sống một cuộc đời hoảng hốt, bập bồng, như vậy không có gì nắm chắc trong tay
thì biết lấy chi để nương nhờ trong khi sống và trong khi nhắm mắt? Mình đã không
biết lấy chi nương nhờ rồi, thì Phật pháp còn dựa vào đâu để mà tồn tại giữa
thế gian cho lâu dài được! Cho nên, nói tới chí tiết xuất gia, nó lớn lao rộng
rãi lắm và cao thượng lắm. Nếu như mỗi một người trong hàng Phật tử, trong hàng
Tăng Ni mà tâm tâm niệm niệm, mỗi người đều có một tâm niệm, phát nguyện mà tự
vấn, mà cảnh tỉnh với lòng mình để có một chí hướng như vậy, thì tất nhiên
không hỗ thẹn là một người
đệ tử xuất gia của
đức Phật khi đã thọ trì giới pháp.
Cho nên tôi mong
các vị nên coi cái dịp thọ giới hôm nay là một điều quan trọng, là một dịp may
quý báu cho mình phụng sự Tam Bảo, cho mình báo ơn sư trưởng, báo ơn cha mẹ,
báo ơn tứ ân để bạt tế tam hữu.
Chính giờ phút này
là giờ phút quyết định, quyết định cho đời mình hôm nay và ngày mai để trở
thành một vị Tăng, đứng trong hàng ngũ Tăng Bảo, góp một phần vào việc hoằng
dương chánh pháp, duy trì chánh pháp để cửu trụ thế gian, mà nếu không thì
ngược lại đã không lợi ích cho mình mà còn góp phần vào việc làm cho Phật pháp
chóng suy vong.
Nhiều lúc chúng ta
băn khoăn tự hỏi: không biết Phật pháp tương lai thế nào? Giả như câu hỏi đó
đem hỏi lại nơi chính mỗi một người trong chúng ta, thì sẽ thấy câu trả lời rất
thiết thực, thâm thúy. Muốn biết tương lai Phật pháp như thế nào thì ta phải
nhìn lại ta là một vị Tăng sống như thế nào! Nếu một vị Tăng thấy được mình
sống như thế nào, một vị Ni thấy được mình sống như thế nào thì biết Phật pháp
tương lai cũng như thế đó. Nếu một vị Tăng, vị Ni, vị cư sĩ hư hỏng thì Phật
pháp sẽ hư hỏng. Nếu một vị Tăng, một vị Ni, một vị Phật tử sống chính đáng,
trong sáng như Phật pháp thì tương lai Phật pháp sẽ đàng hoàng, rực rỡ chính
đáng. Đó là điều thiết thực khi ta băn khoăn với một ưu tư hết sức quý báu. Vẫn
biết mọi thành tựu nhờ nhiều duyên mà thành tựu, song trong đó cái duyên chính
yếu nhất là từ nơi Tăng, Ni và từ nơi cư sĩ.
Tôi cầu mong giới
đàn quý báu như thế này lập nơi một cơ sở của Cố Đại lão Hòa thượng Thiện Hòa,
một vị Đại Hòa thượng đáng kính mà các vị đã có duyên hội ngộ đến đây, trước
thập sư để thọ giới pháp. Các vị nên phát tâm hết sức dõng mãnh, đại trượng
phu; hết sức chí tiết để xuất gia hoằng Phật đạo, thệ độ nhất thiết nhân, để
báo đáp công ơn Tam Bảo và khỏi phụ chí hướng xuất gia của mình khi đã có duyên
lành đến chùa học Phật.
Bấy nhiêu lời mong
các vị chuẩn bị tâm tư thu dọn tâm tư cho được thanh tịnh trang nghiêm, kiên cố
để ngày mai trước thập sư, các vị lãnh thọ giới pháp cao cả của đức Phật, làm
tròn một vị Tăng, một vị Ni, một vị cư sĩ xứng đáng là một người đệ tử con
Phật.