AN SĨ TOÀN THƯ
KHUYÊN NGƯỜI BỎ SỰ GIẾT HẠI
Nguyên tác: Vạn thiện tiên tư tập
Chu An Sỹ - Nguyễn Minh Tiến dịch và chú giải
Nhà xuất bản Tôn Giáo 2016
Lời Nói Đầu
Giáo huấn của các bậc thánh nhân, tuy nói rằng đại thể đều như nhau, nhưng pháp Phật quả thật vượt trội hơn hết. Không cần phải xét đến ý nghĩa sâu xa uyên áo, chỉ ngay nơi việc đức Phật chế định giới không giết hại đã có thể khẳng định chắc chắn ngài là bậc thánh của các vị thánh, không ai có thể sánh kịp.
Đã là con người thì dù sáng suốt hay ngu muội, ai ai cũng xem việc bị giết hại là nỗi khổ lớn nhất, mà được duy trì sự sống là ân đức lớn nhất. Cho nên, luận về tội ác nặng nề thì không gì hơn tội giết hại, mà phước báu lớn nhất thì không gì hơn ngăn cản việc giết hại.
Hết thảy loài vật đều tham sống sợ chết, tìm chỗ an ổn, tránh chỗ nguy hại, so với tâm lý con người không khác! Thế mà những từ ngữ nói đến sự giết hại loài vật để phục vụ việc ăn uống lại thấy lẫn lộn dẫy đầy trong kinh thư, sách truyện của Nho gia, khiến người ta xem mãi cũng thành quen, rồi cho là việc đương nhiên phải vậy.
Nếu không có bậc Đại Hùng rủ lòng thương xót chúng sinh mà trước tiên chế định giới cấm, thống thiết răn dạy, thì đâu có ai biết đến ý nghĩa “hết thảy chúng sinh đều sẵn tánh linh, hết thảy vạn vật đều đồng tánh thể”?
Nay các nhà Nho cũng nói đến việc thương yêu loài vật, nhưng tôi không hiểu nổi những việc như cắt xẻ, băm vằm... sao có thể nói là thương yêu được? Sách Nho dạy rằng: “Chặt một cái cây, giết một con thú mà không đúng lúc, ấy là bất hiếu.” Nhưng họ thật không biết rằng, hòa khí an ổn vẫn luôn tồn tại, vốn trong vũ trụ này không có bất kỳ thời điểm nào thích hợp cho việc giết hại cả! Mỗi khi có nạn hạn hán, lụt lội, triều đình cũng biết cấm tuyệt sự giết mổ để mong cảm động lòng trời, nhưng lúc bình thường lại buông thả khích lệ sự giết chóc, xâm hại hòa khí của đất trời, gieo mầm tai ương, cứ để yên như thế mà chẳng nói gì đến, tôi thật không biết phải hiểu điều ấy như thế nào?
Trong Kinh dạy rằng: “Bậc
Chuyển Luân Thánh Vương một khi
xuất hiện ở
thế gian,
lập tức truyền lệnh khắp nơi, dứt trừ việc giết hại, khiến cho
nhân dân trong cõi nước đều được được hưởng phước báu an vui, tuổi thọ
lâu dài, thậm chí không bao giờ nghe đến những
từ ngữ như chiến tranh, đói khổ.”
Chúng ta không may sinh vào thời uế trược,
đạo đức thế gian ngày càng suy thoái, các bậc
tiên thánh nhìn thấy khuynh hướng giết hại
sinh linh đã quá nặng nề, thật khó thay đổi, nên
vạn bất đắc dĩ mới dạy rằng “không nên giết hại quá nhiều”. Nhưng rồi những lời ấy truyền lại qua sách vở, không khỏi bị những kẻ
phàm tục tham ăn háo uống
dựa vào đó để
thỏa mãn lòng ham muốn, [tự cho rằng nếu giết hại không quá nhiều thì có thể
chấp nhận được]. Nói ra thật khiến người ta không sao kiềm được sự
thương xót bi ai.
Bạn tôi là
Tiên sinh Chu An Sĩ,
thương xót cho đời nên viết ra sách này để
thức tỉnh lương tâm mọi người, mong làm thay đổi khuynh hướng giết hại từ lâu nay.
Tiên sinh biên soạn sách này, sưu tầm chọn lọc,
giải thích rõ ràng,
tâm thành trải bày
trọn vẹn,
công phu khó nhọc
muôn phần, lại nêu những điều thấy biết
xưa nay ở khắp chốn gần xa, dùng để phá bỏ những thuyết
cổ hủ cố chấp của
Nho gia, chỉ mong người đời
xem qua liền
tức thời tỉnh giấc mộng dài, căn bệnh trầm kha
lập tức được trị dứt.
Quả thật, sách này có thể
xem như một tòa
quang minh chói sáng giữa
thế giới tham lam tàn độc ngày nay.
Người cùng
chí hướng nên khuyến khích nhau khắc bản [sách này] in ấn
lưu truyền. Luôn nhớ nghĩ đến việc không giết hại là
giới cấm đầu tiên trong các giới, mà
lòng nhân từ là
căn bản của mọi điều lành. Đó là những điều các bậc
thánh hiền đã
thương xót dạy bảo rõ ràng, nên lấy tên sách là “Vạn thiện tiên tư”, có nghĩa là “nền tảng
trước tiên của vạn điều lành”.
Nên biết rằng, sách này
hiện diện ở nơi nào, ắt sẽ được
vô số các vị
hiền thánh dùng
chánh định từ bi mà
hộ trì,
chư thiên quỷ thần đều
cung kính vây quanh, dùng
các loại hương hoa rải xuống nơi ấy để
cúng dường.
Người
đồng hương,
học nhân ở
Ngũ Vân Trương Lập Liêm, hiệu Băng Am
Kính đề