THIỀN QUÁN TÂM
HƯỚNG DẪN THỰC HÀNH
Sayadaw U Tejaniya
Chánh Niệm (Sati)
Sati (chánh niệm) có nghĩa là “không quên. ” Nó không có nghĩa là chú tâm.
Quý vị hiểu và định nghĩa sati như thế nào? Nó có nghĩa là ghi nhớ; chú tâm không phải là chánh niệm. Quý vị không quên cái gì? Quý vị không quên cái đúng, cái phải. Nó có nghĩa là không quên “đối tượng đúng” và thái độ đúng. Việc không quên đó chính là chánh niệm, chứ không phải là chú tâm.
Khi chúng ta nói sử dụng chánh niệm, nó không phải là đặt sự hay biết ở một nơi nào đó (hay trên một cái gì đó). Nó có nghĩa là không quên. Bản chất của sự vật chỉ là danh và sắc. Chỉ có thế thôi. Trong ngũ uẩn, luôn có danh và sắc. Nếu quý vị không quên tức là quý vị đang có chánh niệm. Nếu quý vị hay biết điều gì đang xảy ra, quý vị cũng đang có chánh niệm.
Quý vị phải làm gì để không quên? Quý vị làm gì để có chánh niệm? Phần lớn mọi người cho rằng, để có chánh niệm, họ phải đưa sự hay biết vào. Tôi sẽ nói cho quý vị một phương pháp thư giãn hơn: nhắc nhở mình.
Khi quý vị “đưa chánh niệm trở lại,” hoặc “đưa chánh niệm vào,” quý vị phải đặt sự hay biết trên một đối tượng. Điều đó đòi hỏi sự chú tâm. Tâm phải tóm cái tâm đang suy nghĩ linh tinh, rồi đưa chánh niệm về một đối tượng. Điều đó đòi hỏi cố gắng chú tâm.
Nhắc nhở mình tức là tư duy. Tâm tư duy về tâm và thân. Và sự hay biết tự động tới. Nếu quý vị không tin tôi, hãy tự hỏi mình. Nếu quý vị hỏi, “cái gì đang xảy ra trong tâm hiện nay,” gần như chắc chắn quý vị sẽ thấy cái gì đó. Vậy cái gì đang xảy ra trong tâm hiện giờ? Sự bình an? Trạo cử? Bất bình? Cái gì đang xảy ra? Nếu quý vị thấy được cái đó, quý vị có thể nói được điều gì đang xảy ra trong tâm, dù chỉ sơ sài mà thôi. Quý vị có thể thấy rằng, nếu quý vị nghĩ về tâm, sự hay biết sẽ hướng về tâm. Nói một cách rõ ràng, thiền về cơ bản là quay tâm vào bên trong. Đó là ý nghĩa của chánh niệm.
Tâm có
thói quen nắm bắt các
hiện tượng bên ngoài. Ta luôn chú ý đến bên ngoài, và thường là qua
nhãn căn (mắt). Như vậy, tâm thường
sử dụng nhãn căn và luôn nhìn ra bên ngoài. Cái mà
chúng ta làm chỉ là quay cái tâm luôn hướng ra bên ngoài vào bên trong việc hành thiền. Sẽ dễ dàng hơn nếu quý vị hiểu điều này.
Vậy quý vị quay nó vào bên trong như thế nào? Chỉ cần quý vị nghĩ đến việc quay vào trong, tâm đã quay vào trong rồi.
Bản chất của tâm là lấy cái nó nghĩ đến làm đối tượng. Nếu quý vị nghĩ đến cái đang xảy ra trong tay mình, chẳng phải tâm
đi thẳng tới tay sao? Nếu quý vị hỏi, “cái gì đang xảy ra trong đầu tôi”,
lập tức tâm đã ở đầu. Quý vị có phải tập trung nhiều cho việc đó không? Sẽ
mệt mỏi hơn khi quý vị phải “đưa
chánh niệm về” mỗi khi nghĩ, “ôi, mình lại mất
chánh niệm rồi, mình phải
chánh niệm lại mới được. ”
Hãy nghĩ tới mình ngay từ giây phút quý vị
thức giấc. Hành thiền bắt đầu kể từ khi quý vị
thức giấc, chứ không chỉ khi quý vị tới
thiền đường hay khi ngồi lên
tọa cụ. Hãy xem quý vị sẽ sống thế nào với
chánh niệm. Chính
vì vậy quý vị phải đặt những câu hỏi này kể từ lúc
thức giấc. Nếu quý vị nghĩ về mình, quý vị sẽ có
chánh niệm.
Nghĩ đến mình ở đây có nghĩa là gì? Là nghĩ đến
ngũ uẩn (khanda), mà ở đây là tâm. Nói đến mình, tức là nói đến khanda, đến tâm. Tâm đang
cảm thấy gì? Tâm đang nghĩ gì? Tâm đang ở đâu? Nó đang làm gì? Không
cần thiết phải dùng nhiều
năng lượng để
chánh niệm. Như vậy chẳng phải quý vị có thể
thực hành mọi lúc,
mọi nơi hay sao?
Quý vị cũng cần
sử dụng cái mình biết về
bản chất của tâm.
Bản thân tôi cũng khởi đầu như vậy.
Bản chất của tâm là nắm bắt cái nó nghĩ tới làm đối tượng. Nếu quý vị nghĩ đến tâm, tâm sẽ
quay về tâm. Nếu quý vị nghĩ đến thân, tâm sẽ
quay về thân. Thân thì
đơn giản, nó rất dễ
nhận ra, dễ thấy. Với sự
thực hành, ta cũng dần thấy được tâm. Tôi chú ý hơn đến cái tâm
quan sát. Tại sao
chúng ta không thể thấy cái tâm
quan sát này? Vậy, chớ có
chú tâm vào đối tượng. Chỉ cần hỏi, “cái gì đang xảy ra trên tâm?” Quý vị vừa hỏi là
lập tức tâm sẽ hay biết một cái gì đó. Nó hay biết về cái gì cũng được.