Cơ Duyên Chứng Đạo Của Thiền Sư Huyền Giác

10/10/201012:00 SA(Xem: 51143)
● Cơ Duyên Chứng Đạo Của Thiền Sư Huyền Giác

CHỨNG ĐẠO CA
Tác giả: Thiền sư Huyền Giác
Dịch giả: Cư sĩ Trúc Thiên 
Nhà xuất bản Lá Bối ấn hành lần thứ nhất tại Saigon năm 1970

Cơ Duyên Chứng Đạo
Của Thiền Sư Huyền Giác

Thiền sư Vĩnh Gia Huyền Giác[1] là con nhà họ Đới ở Châu Ôn[2]. Thuở nhỏ học tập kinh, luận và chuyên ròng về phép Chỉ quán của phái Thiên Thai. Kế, do xem kinh Duy Matâm địa[3] phát sáng.
Tình cờ có học trò của sư Huệ Năng là thầy Huyền Sách[4] hỏi thăm tìm đến. Hai người trò chuyện hăng say.
Sách nghe Giác nói lời nào cũng thầm hiệp ý chư Tổ bèn hỏi rằng: “Nhân giả được pháp với thầy nào?”
Giác đáp: “Tôi nghe kinh luận Phương Đẳng[5]”, mỗi mỗi đều có thầy truyền dạy. Sau do kinh Duy Ma mà ngộ được tâm Phật[6] chưa có người chứng minh cho.”
Sách nói: “Từ thời Phật Oai Âm Vương[7] trở về trước thì được, nhưng từ thời Phật Oai Âm Vương trở về sau, không thầy mà tự ngộ thì toàn thuộc phái ngoại đạo thiên nhiên.”
Giác nói: “Xin nhân giả chứng giùm tôi.”
Sách nói: “Lời tôi thiếu sót lắm. Nay tại Tào Khêđại sư Huệ Năng, bốn phương người đổ dồn về đó mà thọ pháp với Ngài. Nếu ông muốn chúng ta cùng đến đó.”

Giác bèn theo Sách đến viếng Tổ sư.
Giác đi quanh Sư ba vòng[8], xong chống Tích trượng đứng.
Sư nói: “Phàm là sa môn phải đủ ba ngàn oai nghi[9], tám muôn tế hạnh[10]. Đại đức từ đâu đến mà lớn lối ngạo mạn vậy?”
Giác đáp: “Sanh tử là việc lớn, vô thường mau chóng lắm[11].”
Sư nói: “Vậy sao chẳng thể nhận cái lý “vô sanh”? Thấu rõ cái nghĩa “không chóng”?”
Giác đáp: “Thể tức “vô sanh”, thấu vốn “không chóng””.
Sư nói: “Đúng vậy! Đúng vậy!”
Huyền Giác bèn dùng hết oai nghi mà vái lạy, giây lát xin cáo về.
Sư hỏi: “Về chóng thế sao?”
Giác đáp: “Vốn mình chẳng phải động, há có mau chóng sao?”
Sư hỏi: “Ai biết chẳng phải động?”
Giác đáp: “Đúng là tại nhân giả sanh tâm phân biệt.”
Sư nói: “Ông thực đã thấu cái ý vô sanh.”
Giác hỏi: “Vô sanh há có ý sao?”
Sư vặn lại: “Không ý thì ai phân biệt đây?”
Giác đáp: “Phân biệt cũng chẳng phải là ý.”
Sư nói: “Tốt lắm! Hãy nán lại một đêm.”
Nhân đó, người ta gọi là “Một đêm giác ngộ.”
Sau này Huyền Giác có soạn bài Chứng Đạo Ca được truyền tụng trong đời. Người sau truy tặng ngài là Đại sư Vô Tướng. Đương thời tôn Ngài hiệu Chân Giác vậy.
Pháp Bửu Đàn Kinh
(Phẩm Đệ Thất: Cơ Duyên)





Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
11/11/2010(Xem: 190812)
01/04/2012(Xem: 36417)
08/11/2018(Xem: 15101)
08/02/2015(Xem: 54234)
Tôi hôm nay hân hạnh được góp một vài ý kiến trong Lễ Vía Đức Phật Thầy Tây An, vị đạo sư đã khai sáng Bửu Sơn Kỳ Hương, một tôn giáo nội sinh trong lòng dân tộc và vì ngài có một thời gian cư trú ở Chùa Tây An (Thiền phái Lâm Tế) dưới chân núi Sam (Châu Đốc), nên vị đạo sư họ Đoàn được người dân một cách tôn kính gọi là Đức Phật Thầy Tây An. Từ gốc rễ đó, Phật Giáo Hòa Hảo do Đức Huỳnh Giáo Chủ sáng lập, thường được coi là sự kế thừa và phát triển của Bửu Sơn Kỳ Hương trong bối cảnh mới. Truyền thống Phật Giáo Hòa Hảo mỗi năm đều có Lễ Vía Đức Phật Thầy Tây An. Ngài đã từng được nhìn theo nhiều phương diện khác nhau. Nhưng hôm nay, tôi xin phép trình bày về một bản văn quan trọng do Đức Phật Thầy Tây An để lại. Đó là bài thơ Mười Điều Khuyến Tu.
Nam Mô Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn Quán Thế Âm Bồ Tát Tâm thư KHẨN THIẾT KÊU GỌI cứu trợ đồng bào nạn nhân bão lụt Miền Bắc VN Một đồng.. giữa lúc nguy nan Hơn giúp bạc triệu lúc đang yên bình.. Bão giông tan tác quê mình.. Ơi người con Việt đoái nhìn, sẻ chia.... Như Nhiên- Thích Tánh Tuệ
Trước hết là giải thích lý do vì sao đi so sánh giữa hai người này. Câu trả lời là vì họ có lập trường đối lập với nhau và đều rất nổi tiếng. Một người là nhà khoa học nổi tiếng nhất của nhân loại có quan điểm duy thực (tin thế giới vật chất là có thật khách quan nằm ngoài ý thức). Một người là đại biểu có sức ảnh hưởng của Phật giáo tu theo hạnh đầu đà (khổ hạnh) không tin vật chất kể cả thân xác là tuyệt đối có thật (bản chất là tánh không) và thực hành tánh không bằng cách tu tập khổ hạnh, đối diện với khổ nhưng không cảm thấy khổ, chứng tỏ khổ cũng không có thật. Người giải ngộ phải hiểu rằng Tứ Diệu Đế (Khổ, Tập, Diệt, Đạo) chỉ là giáo lý bất liễu nghĩa. Bát Nhã Tâm Kinh đã nêu rõ :