CHỨNG ĐẠO CA
Tác giả: Thiền sư Huyền Giác
Dịch giả: Cư sĩ Trúc Thiên
Nhà xuất bản Lá Bối ấn hành lần thứ nhất tại Saigon năm 1970
Cơ Duyên Chứng Đạo
Của Thiền Sư Huyền Giác
Thiền sư Vĩnh Gia Huyền Giác[1] là con nhà họ Đới ở Châu Ôn[2]. Thuở nhỏ học tập kinh, luận và chuyên ròng về phép
Chỉ quán của phái
Thiên Thai. Kế, do xem kinh
Duy Ma mà
tâm địa[3] phát sáng.
Tình cờ có học trò của sư
Huệ Năng là thầy
Huyền Sách[4]
hỏi thăm tìm đến. Hai người
trò chuyện hăng say.
Sách nghe Giác nói lời nào cũng thầm hiệp ý chư Tổ bèn hỏi rằng: “Nhân giả được pháp với thầy nào?”
Giác đáp: “Tôi nghe
kinh luận Phương Đẳng[5]”, mỗi mỗi đều có thầy truyền dạy. Sau do kinh
Duy Ma mà ngộ được
tâm Phật[6] chưa có người
chứng minh cho.”
Sách nói: “Từ thời Phật
Oai Âm Vương[7]
trở về trước thì được, nhưng từ thời Phật
Oai Âm Vương trở về sau, không thầy mà
tự ngộ thì toàn thuộc phái
ngoại đạo thiên nhiên.”
Giác nói: “Xin
nhân giả chứng giùm tôi.”
Sách nói: “Lời tôi
thiếu sót lắm. Nay tại
Tào Khê có
đại sư Huệ Năng, bốn phương người đổ dồn về đó mà
thọ pháp với Ngài. Nếu ông muốn
chúng ta cùng đến đó.”
Giác bèn theo Sách đến viếng
Tổ sư.
Giác đi quanh Sư ba vòng[8], xong chống
Tích trượng đứng.
Sư nói: “Phàm là
sa môn phải đủ
ba ngàn oai nghi[9], tám muôn
tế hạnh[10].
Đại đức từ đâu đến mà lớn lối ngạo mạn vậy?”
Giác đáp: “Sanh tử là việc lớn,
vô thường mau chóng lắm[11].”
Sư nói: “Vậy sao chẳng thể nhận cái lý “vô sanh”? Thấu rõ cái nghĩa “không chóng”?”
Giác đáp: “Thể tức “vô sanh”, thấu vốn “không chóng””.
Sư nói: “Đúng vậy! Đúng vậy!”
Huyền Giác bèn dùng hết
oai nghi mà vái lạy, giây lát xin cáo về.
Sư hỏi: “Về chóng thế sao?”
Giác đáp: “Vốn mình chẳng phải động, há có mau chóng sao?”
Sư hỏi: “Ai biết chẳng phải động?”
Giác đáp: “Đúng là tại
nhân giả sanh tâm
phân biệt.”
Sư nói: “Ông thực đã thấu cái ý
vô sanh.”
Giác hỏi: “Vô sanh há có ý sao?”
Sư vặn lại: “Không ý thì ai
phân biệt đây?”
Giác đáp: “Phân biệt cũng chẳng phải là ý.”
Sư nói: “Tốt lắm! Hãy nán lại một đêm.”
Nhân đó, người ta gọi là “Một đêm
giác ngộ.”
Sau này
Huyền Giác có soạn bài
Chứng Đạo Ca được
truyền tụng trong đời. Người sau truy tặng ngài là
Đại sư Vô Tướng. Đương thời tôn Ngài hiệu
Chân Giác vậy.
Pháp Bửu
Đàn Kinh(Phẩm Đệ Thất:
Cơ Duyên)