Bilingual. 115. Draft Letter From President Kennedy to President Diem. I am sending you this letter because of the gravity of the situation which now confronts our two countries, in their relations with each other. For us in the United States, difficult and painful decisions cannot long be deferred, and I know that you on your side have problems of similar gravity. In the last four months, by a series of events which neither you nor I can have wished and whose impact is surely a matter of equal regret to us both, a new and grave set of difficulties has been created for us both. It may well be your view that American opinion has been misled on these recent events. That leads me to urge upon you as strongly as I can that the only way to correct this difficulty is to allow more and not less reporting by Americans in your country. Your Government is engaged in a limitation and censorship of news, and in a harassment of reporters, which can only have—and is having—the most destructive effects upon confidence between our two peoples. It will become necessary for this Government to take actions which make it clear that American cooperation and American assistance will not be given to or through individuals whose acts and words seem to run against the purpose of genuine reconciliation and unified national effort against the Communists.//Dự thảo Thư của Tổng thống Kennedy gửi Tổng thống Diệm. Tôi gửi cho ngài lá thư này vì mức độ nghiêm trọng của tình hình mà hai nước chúng ta đang phải đối mặt trong mối quan hệ với nhau. Đối với chúng tôi ở Hoa Kỳ, những quyết định khó khăn và đau đớn không thể bị trì hoãn lâu, và tôi biết rằng các bạn về phía bạn cũng có những vấn đề nghiêm trọng tương tự. Trong bốn tháng vừa qua, bởi một loạt sự kiện mà cả bạn và tôi đều không mong muốn và tác động của chúng chắc chắn khiến cả hai chúng ta đều phải hối tiếc, một loạt khó khăn mới và nghiêm trọng đã được tạo ra cho cả hai chúng ta. Có thể quan điểm của bạn là nghĩ rằng dư luận tại Hoa Kỳ đã bị đánh lừa về những sự kiện gần đây. Tôi hết sức khuyến khích bạn rằng cách duy nhất để khắc phục khó khăn này là cho phép người Mỹ [phóng viên Mỹ] loan tin nhiều hơn. Chính phủ của bạn đang tiến hành hạn chế và kiểm duyệt tin tức cũng như quấy rối các phóng viên, điều mà chỉ có thể có và đang có những tác động tiêu cực nhất đến niềm tin giữa hai dân tộc chúng ta. Chính phủ của chúng tôi đang vô cùng lo lắng trước nguy cơ rằng một số phương pháp được một số thành viên [LND: ám chỉ Nhu] trong Chính phủ của bạn sử dụng có thể tạo ra một tình huống mà nó sẽ xảy ra và không thể duy trì được sự ủng hộ của công chúng ở Việt Nam cho cuộc đấu tranh chống Cộng sản. Chính phủ Mỹ cần phải thực hiện các hành động thể hiện rõ rằng sự hợp tác và viện trợ của Mỹ sẽ không cấp cho hoặc thông qua những cá nhân có hành động và lời nói dường như đi ngược lại mục đích hòa giải thực sự và đoàn kết dân tộc để chống Cộng.
115. Draft Letter From President Kennedy to President Diem1
Washington, September 16, 1963.
Dear Mr. President:
1. I am sending you this letter because of the gravity of the situation which now confronts our two countries, in their relations with each other. For us in the United States, difficult and painful decisions cannot long be deferred, and I know that you on your side have problems of similar gravity. Moreover, it is clear to me as I work on this matter that many of its difficulties arise from problems in assessing the real facts of the situation. Both of our Governments, for different reasons, face great difficulties on this score. And so I think it may be important and helpful for you to know accurately just how the situation appears to me. In return, I shall greatly value the most candid expression of your own assessment, and it may well be that you and I between us can work out a new understanding in place of the present troubled, confused and dangerous relationship between our Governments.
2. At the outset, let me state plainly that the central purpose of my Government in all of its relations with your country is that the Communists should be defeated in their brazen effort to capture your country by force and fraud of all varieties. What we do and do not do, whether it seems right or wrong to our friends, is always animated by this central purpose. In all that it does in its relations with your country, the United States Government gives absolute priority to the defeat of the Communists.
3. This purpose, in a general way, has been a part of American policy toward your country for many years, but as you know it took a new shape and clarity at the end of 1961. At that time, in light of the very unsatisfactory situation in Laos, and in view of the increasing efforts then being made by the Viet Cong, I sent two of my most trusted associates on a careful mission of inquiry to your country. The mission of General Taylor and Mr. Rostow was to give me the best possible judgment of the course of the struggle in South Vietnam and the prospect of success. Their comprehensive report2 convinced me, first, that the situation was indeed very serious, and, second, that by appropriate and determined action your Government and ours together could find a way to victory. Our two Governments then worked out together, and you and I as their leaders formally approved, a new [Page 232]level of effort and cooperation. And I think it is fair to say that both our Governments have been loyal to that effort, to the limit of their abilities, ever since.
4. By the hardest kind of joint effort, in which of course your people have borne the heavier and more immediate responsibility, the contest against the Communists in the last year and a half has gradually but steadily fumed in our favor. New levels of alertness and skill were developed in the forces of your country, and the bold and imaginative program of strategic hamlets was pressed forward with steadily increasing energy and speed. Each of us, I know, pays close attention to our reports from all over the country on the course of the struggle against the Viet Cong, and I am sure that these reports agree on the basic proposition that the war has been going well, at least until very recently. And since newspaper reports and the problem of the press generally are an important element of difficulty in our relations, it is only fair for me to say that I have been as much irritated as I am sure you must have been, by inaccurate press reports, which tend to disparage unfairly the effectiveness of our joint effort against the Viet Cong.
5. A great cooperative venture of the kind in which we have been engaged is never easy for the representatives of separate sovereign states. On the one hand, the struggle is Vietnamese at its center, not American. You and your Government have responsibilities, as Vietnamese to Vietnam, which are inevitably different from those which I and my Government have as Americans to America. At the point of immediate battle, when one of our pilots or advisors is in the same danger as your soldiers, these lines of division tend to fade and even disappear, but further back the differences are real and not wholly avoidable. I have read with interest cables from Ambassador Nolting in which he has reported your own awareness of this difficulty and your deep concern with it. I want you to know that I too see this problem. In particular, I recognize that it must be a matter of real difficulty for members of your Government to find large numbers of Americans holding positions of considerable responsibility and authority in matters which are of great and immediate importance to the people of Vietnam. I well understand your insistence upon avoiding, in our relations, anything that might instill in your people a colonial spirit of acceptance of foreign domination. In this regard, I want you to know that I have personally assured myself that the top American personnel, in every department and agency concerned, fully understand my determination that Americans in Vietnam shall act in full respect for the independence of your country and for the proper determination of your people to be free of domination even by their friends. At the same time, as you know, we cannot avoid the necessity for extensive participation by our representatives in a situation in which our own resources, and thousands of members of our armed forces, are so heavily committed. I have been grateful for your ability to understand and respect our necessities, just as I have tried to respect yours.
6. In the last four months, by a series of events which neither you nor I can have wished and whose impact is surely a matter of equal regret to us both, a new and grave set of difficulties has been created for us both. It is not my purpose here to recount in detail events with which you yourself are familiar, nor even to repeat expressions of concern, which you have heard many times from Ambassador Nolting and Ambassador Lodge, on the existing situation and dangers within your country.
7. It may well be your view that American opinion has been misled on these recent events, and I recognize that this is always a possibility in a world in which the accurate judgment of distant happenings is very difficult. But that leads me to urge upon you as strongly as I can that the only way to correct this difficulty is to allow more and not less reporting by Americans in your country. If there is one principle upon which my people are united, by Constitutional commitment, conviction, and tradition, it is that the way to get at the truth is to let people see for themselves. At present, acting on feelings which are understandable, and working from a tradition quite different from our own, your Government is engaged in a limitation and censorship of news, and in a harassment of reporters, which can only have—and is having—the most destructive effects upon confidence between our two peoples. I repeat that I well understand the irritation which tendentious reporting can cause, but I cannot overemphasize to you the damage which is done to your own cause and to our common purpose by limitations of this sort. No single step would do more to reopen the path to effective cooperation than an immediate and complete abandonment of all restrictions upon the flow of news to and from our countries.
8. I must stress, however, that effective cooperation does not depend solely on a freer flow of truthful information. It is a fact, as I found it necessary to say publicly two weeks ego,3 that we in our Government are gravely troubled by the danger that some of the methods used by some members of your Government may be creating a situation in which it will not be possible to sustain public support in Vietnam for the struggle against the Communists. You will feel, I am sure, that you have a right to your own judgment on this matter, and it is not likely that in a single message from this distance I can change your mind. What I must do, however, is to make clear the effect of recent events upon the situation here in the United States and upon the possibilities of action open to me.
9. At the present time it is a fact that unless there can be important changes and improvements in the apparent relation between the Government and the people in your country, opinion here, in the public and in the Congress, will make it impossible for me to continue without change the great cooperative programs which we have been pressing for since 1961. I have said publicly that we do not wish to cut off our aid programs at this time, and I shall not change this position except as such change becomes necessary in response to public opinion and the democratic processes of this country. But it would be wrong for me not to let you know that such change is inevitable unless the situation in Vietnam can somehow take a major turn for the better.
10. At a minimum, and within a short period of time, it will become necessary for this Government to take actions which make it clear that American cooperation and American assistance will not be given to or through individuals whose acts and words seem to run against the purpose of genuine reconciliation and unified national effort against the Communists. This is so because without such limitations and modifications it will become impossible for us to keep on with our major effort in support of your country. Unless I can show the American people that the United States is wholly dissociated from acts which have raised grave questions here, I clearly can not sustain public support for the central effort.
11. There is much more that needs to be talked out between our two countries on these grave matters. I am asking Ambassador Lodge, as my personal representative, to express my views to you in frankness and candor and to be at your disposal for further discussion. What Ambassador Lodge says to you has my explicit authorization and approval. Of course I shall also warmly welcome a direct expression of your personal views in a message to me at any time. I do not suppose that when two independent nations reach a grave level of disagreement the fault can ever lie on one side only, and you will not find us rigid or unresponsive in the effort to reestablish and to sustain in the future the cooperation which has, until lately, had such strikingly effective results. I repeat that it remains the central purpose of the United States in its friendly relation with South Vietnam to defeat the aggressive designs of the Communists. But I must also repeat that this purpose can only be achieved if steps are taken to remove the obstacles that have so seriously and regrettably impaired our cooperative effort.
NOTES:
(1) Source: Kennedy Library, National Security Files, Vietnam Country Series, Memos and Miscellaneous, Part II. Top Secret; Eyes Only. There is no drafting information on the source text, but this letter was prepared by Hilsman and others at the Department of State. The source text is labeled: “Suggested Draft of Presidential Letter, Adapted to Phase 1 of This Plan.”
(2) For the report and related documents, see vol. I, pp. 477 ff.
(3) See Document 50.
Source:
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1961-63v04/d115
.... o ....
115. Dự thảo Thư của Tổng thống Kennedy gửi Tổng thống Diệm(1)
Washington, ngày 16 tháng 9 năm 1963.
Gửi Ngài Tổng thống:
1. Tôi gửi cho ngài lá thư này vì mức độ nghiêm trọng của tình hình mà hai nước chúng ta đang phải đối mặt trong mối quan hệ với nhau. Đối với chúng tôi ở Hoa Kỳ, những quyết định khó khăn và đau đớn không thể bị trì hoãn lâu, và tôi biết rằng các bạn về phía bạn cũng có những vấn đề nghiêm trọng tương tự. Hơn nữa, khi tôi nghiên cứu vấn đề này, tôi thấy rõ rằng nhiều khó khăn của nó nảy sinh từ những vấn đề trong việc đánh giá thực tiễn tình hình. Cả hai Chính phủ của chúng ta, vì những lý do khác nhau, đều gặp khó khăn lớn về vấn đề này. Và vì vậy tôi nghĩ điều quan trọng và hữu ích đối với bạn là biết chính xác tình huống đó diễn ra như thế nào đối với tôi. Đổi lại, tôi sẽ đánh giá rất cao sự thể hiện thẳng thắn nhất trong đánh giá của bạn và rất có thể bạn và tôi giữa chúng ta có thể tìm ra một sự hiểu biết mới thay cho mối quan hệ rắc rối, bối rối và nguy hiểm hiện nay giữa Chính phủ của chúng ta.
2. Ngay từ đầu, hãy để tôi nói rõ rằng mục đích trọng tâm của Chính phủ Hoa Kỳ trong mọi mối quan hệ với đất nước của bạn là những người Cộng sản phải bị đánh bại trong nỗ lực trắng trợn xâm chiếm đất nước của bạn bằng vũ lực và mọi hình thức lừa đảo. Những gì chúng ta làm và không làm, cho dù bạn bè chúng ta thấy nó đúng hay sai, luôn luôn được thúc đẩy bởi mục đích trung tâm này. Trong tất cả những gì cần làm trong quan hệ với đất nước các bạn, Chính phủ Hoa Kỳ dành ưu tiên tuyệt đối cho việc đánh bại những người Cộng sản.
3. Mục đích này, nói một cách tổng quát, là một phần trong chính sách của Mỹ đối với đất nước các bạn trong nhiều năm, nhưng như các bạn biết, nó đã có hình dạng mới và rõ ràng hơn vào cuối năm 1961. Vào thời điểm đó, dưới ánh sáng của chính Tình hình không mấy khả quan ở Lào, và trước những nỗ lực ngày càng tăng của Việt Cộng lúc bấy giờ, tôi đã cử hai trong số những cộng sự thân tín nhất của tôi thực hiện một chuyến đi tìm hiểu kỹ càng đất nước của các bạn. Nhiệm vụ của Tướng Taylor và ông Rostow là cho tôi nhận định tốt nhất về đường lối đấu tranh ở miền Nam Việt Nam và triển vọng thành công. Báo cáo toàn diện của họ(2) đã thuyết phục tôi, thứ nhất, rằng tình hình thực sự rất nghiêm trọng, và thứ hai, bằng hành động phù hợp và quyết tâm, Chính phủ của bạn và của chúng tôi có thể cùng nhau tìm ra con đường giành chiến thắng. Chính phủ hai nước sau đó đã cùng nhau làm việc, và bạn và tôi với tư cách là những người lãnh đạo của 2 chính phủ đã chính thức phê chuẩn một mức độ nỗ lực và hợp tác mới. Và tôi nghĩ thật công bằng khi nói rằng cả hai Chính phủ của chúng ta kể từ đó đã trung thành với nỗ lực đó, trong giới hạn khả năng của họ.
4. Bằng nỗ lực chung khó khăn nhất, trong đó tất nhiên nhân dân các bạn phải gánh chịu trách nhiệm nặng nề và trực tiếp hơn, cuộc đấu tranh chống Cộng sản trong một năm rưỡi qua đã dần dần nhưng đều đặn có lợi cho chúng ta. Các cấp độ cảnh giác và kỹ năng mới đã được phát triển trong các lực lượng của đất nước bạn, đồng thời chương trình táo bạo và giàu trí tưởng tượng về các ấp chiến lược đã được đẩy mạnh với năng lượng và tốc độ ngày càng tăng. Tôi biết mỗi người trong chúng ta đều chú ý đến các báo cáo từ khắp nơi trên đất nước VN về cuộc đấu tranh chống VC, và tôi tin chắc rằng những báo cáo này thống nhất với quan điểm cơ bản rằng cuộc chiến đã diễn ra tốt đẹp, tại ít nhất là cho đến gần đây. Và vì các bài báo và nan đề báo chí nói chung là một yếu tố quan trọng gây khó khăn trong mối quan hệ của chúng ta, nên công bằng mà nói tôi cũng thấy khó chịu, cũng như tôi chắc chắn là bạn cũng vậy, bởi những bài báo không chính xác, có xu hướng chê bai một cách không công bằng hiệu quả của nỗ lực chung của chúng ta chống lại VC.
5. Một dự án hợp tác lớn như chúng ta đã tham gia không bao giờ là điều dễ dàng đối với đại diện của các quốc gia có chủ quyền riêng biệt. Một mặt, cuộc đấu tranh lấy người Việt làm trung tâm chứ không phải người Mỹ. Các bạn và Chính phủ của các bạn có những trách nhiệm, với tư cách là người Việt Nam đối với Việt Nam, chắc chắn khác với những trách nhiệm mà tôi và Chính phủ của tôi với tư cách là người Mỹ đối với Mỹ. Vào thời điểm của trận chiến trực tiếp, khi một trong những phi công hoặc cố vấn của chúng tôi gặp nguy hiểm giống như binh lính của bạn, những ranh giới phân chia này có xu hướng mờ dần và thậm chí biến mất, nhưng xa hơn nữa, những khác biệt là có thật và không thể tránh khỏi hoàn toàn. Tôi đã đọc những bức điện đáng quan tâm từ Đại sứ Nolting, trong đó ông đã báo cáo nhận thức của chính ngài về khó khăn này và mối quan tâm sâu sắc của ngài đối với nó. Tôi muốn bạn biết rằng tôi cũng thấy vấn đề này. Đặc biệt, tôi nhận thấy rằng các thành viên trong Chính phủ của ngài phải thực sự gặp khó khăn khi tìm được một số lượng lớn người Mỹ nắm giữ các vị trí có trách nhiệm và quyền hạn đáng kể trong những vấn đề có tầm quan trọng to lớn và trước mắt đối với người dân Việt Nam. Tôi hiểu rõ sự khăng khăng của bạn trong việc tránh, trong mối quan hệ của chúng ta, bất cứ điều gì có thể thấm nhuần vào người dân của bạn tinh thần thuộc địa chấp nhận sự thống trị của nước ngoài. Về vấn đề này, tôi muốn các bạn biết rằng cá nhân tôi đã tự bảo đảm với mình rằng các nhân sự hàng đầu của Mỹ, ở mọi bộ phận và cơ quan liên quan, hoàn toàn hiểu được quyết tâm của tôi rằng người Mỹ ở Việt Nam sẽ hành động hoàn toàn tôn trọng nền độc lập của đất nước các bạn và vì sự độc lập của đất nước các bạn, và quyết tâm đúng đắn của người dân của bạn để thoát khỏi sự thống trị của ngay cả bạn bè của họ. Đồng thời, như ngài biết, chúng ta không thể tránh khỏi sự cần thiết phải có sự tham gia rộng rãi của các đại diện của chúng ta trong một tình huống mà nguồn lực của chúng ta và hàng nghìn thành viên trong lực lượng vũ trang của chúng ta đang phải tập trung rất nhiều. Tôi rất biết ơn khả năng của bạn trong việc hiểu và tôn trọng những nhu cầu cần thiết của chúng tôi, cũng như tôi đã cố gắng tôn trọng nhu cầu của bạn.
6. Trong bốn tháng vừa qua, bởi một loạt sự kiện mà cả bạn và tôi đều không mong muốn và tác động của chúng chắc chắn khiến cả hai chúng ta đều phải hối tiếc, một loạt khó khăn mới và nghiêm trọng đã được tạo ra cho cả hai chúng ta. Mục đích của tôi ở đây không phải là kể lại chi tiết các sự kiện mà bản thân các bạn đã quen thuộc, thậm chí không lặp lại những bày tỏ quan ngại mà các bạn đã nghe nhiều lần từ Đại sứ Nolting và Đại sứ Lodge, về tình hình hiện tại và những mối nguy hiểm ở đất nước các bạn.
7. Có thể quan điểm của bạn là nghĩ rằng dư luận tại Hoa Kỳ đã bị đánh lừa về những sự kiện gần đây, và tôi nhận ra rằng điều này luôn có thể xảy ra trong một thế giới mà việc đánh giá chính xác về những diễn biến xa xôi là rất khó khăn. Nhưng điều đó khiến tôi hết sức khuyến khích bạn rằng cách duy nhất để khắc phục khó khăn này là cho phép người Mỹ [phóng viên Mỹ] loan tin nhiều hơn và không ít hơn ở đất nước của bạn. Nếu có một nguyên tắc mà người dân của tôi đoàn kết dựa trên cam kết, niềm tin và truyền thống trong Hiến pháp, thì đó là cách để tìm ra sự thật là để mọi người tự mình nhìn nhận. Hiện tại, hành động dựa trên những cảm xúc có thể hiểu được và làm việc theo một truyền thống hoàn toàn khác với truyền thống của chúng tôi, Chính phủ của bạn đang tiến hành hạn chế và kiểm duyệt tin tức cũng như quấy rối các phóng viên, điều mà chỉ có thể có và đang có những tác động tiêu cực nhất đến niềm tin giữa hai dân tộc chúng ta. Tôi nhắc lại rằng tôi hiểu rõ sự khó chịu mà việc loan tin có chủ ý có thể gây ra, nhưng tôi không thể nhấn mạnh quá mức đến bạn về thiệt hại gây ra cho chính mục đích của bạn và mục đích chung của chúng ta do những hạn chế kiểu này. Không có bước đi nào có thể làm được nhiều việc hơn để mở lại con đường hợp tác hiệu quả hơn là việc từ bỏ ngay lập tức và gỡ bỏ hoàn toàn mọi hạn chế đối với luồng tin tức đến và đi từ các quốc gia của chúng ta.
8. Tuy nhiên, tôi phải nhấn mạnh rằng sự hợp tác hiệu quả không chỉ phụ thuộc vào luồng thông tin trung thực tự do hơn. Đó là một thực tế, như tôi thấy cần phải nói công khai cách đây hai tuần,(3) rằng chúng tôi, trong Chính phủ của chúng tôi, đang vô cùng lo lắng trước nguy cơ rằng một số phương pháp được một số thành viên [LND: ám chỉ Nhu] trong Chính phủ của bạn sử dụng có thể tạo ra một tình huống mà nó sẽ xảy ra và không thể duy trì được sự ủng hộ của công chúng ở Việt Nam cho cuộc đấu tranh chống Cộng sản. Tôi chắc chắn rằng bạn sẽ cảm thấy rằng bạn có quyền đưa ra phán xét của riêng bạn về vấn đề này, và không có khả năng chỉ bằng một tin nhắn từ khoảng cách xa này, tôi có thể thay đổi quyết định của bạn. Tuy nhiên, điều tôi phải làm là làm rõ ảnh hưởng của những sự kiện gần đây đối với tình hình ở Hoa Kỳ và đối với những khả năng hành động mở ra cho tôi.
9. Vào thời điểm hiện tại, thực tế là trừ khi có thể có những thay đổi và cải thiện quan trọng trong mối quan hệ rõ ràng giữa Chính phủ và người dân ở nước bạn, ý kiến ở đây, trong công chúng [Hoa Kỳ] và trong Quốc hội [Hoa Kỳ], sẽ khiến tôi không thể thực hiện được việc này nếu tiếp tục mà không thay đổi các chương trình hợp tác tuyệt vời mà chúng ta đã thúc đẩy từ năm 1961. Tôi đã tuyên bố công khai rằng chúng ta không muốn cắt đứt các chương trình viện trợ vào thời điểm này, và tôi sẽ không thay đổi lập trường này trừ khi sự thay đổi đó trở nên cần thiết trong phản ứng trước dư luận dân Mỹ và tiến trình dân chủ của đất nước Hoa Kỳ. Nhưng sẽ là sai lầm nếu tôi không cho bạn biết rằng sự thay đổi đó là không thể tránh khỏi trừ khi tình hình ở Việt Nam bằng cách nào đó có thể chuyển biến lớn theo chiều hướng tốt hơn.
10. Ở mức tối thiểu và trong một khoảng thời gian ngắn, Chính phủ Mỹ cần phải thực hiện các hành động thể hiện rõ rằng sự hợp tác và viện trợ của Mỹ sẽ không cấp cho hoặc thông qua những cá nhân có hành động và lời nói dường như đi ngược lại mục đích hòa giải thực sự và đoàn kết dân tộc để chống Cộng. Điều này là như vậy bởi vì nếu không có những hạn chế và sửa đổi như vậy thì chúng tôi sẽ không thể tiếp tục nỗ lực chính của mình để hỗ trợ đất nước của bạn. Trừ khi tôi có thể cho người dân Mỹ thấy rằng Hoa Kỳ hoàn toàn tách rời khỏi những hành động gây ra những câu hỏi nghiêm trọng ở đây, nếu không, tôi rõ ràng không thể duy trì được sự ủng hộ của công chúng đối với nỗ lực trọng tâm.
11. Còn nhiều điều cần phải bàn bạc giữa hai nước chúng ta về những vấn đề nghiêm trọng này. Tôi yêu cầu Đại sứ Lodge, với tư cách là đại diện cá nhân của tôi, bày tỏ quan điểm của tôi với ngài một cách thẳng thắn và chân tình và sẵn sàng để ngài thảo luận thêm. Những gì Đại sứ Lodge nói với bạn đều được tôi cho phép và chấp thuận rõ ràng. Tất nhiên tôi cũng sẽ nồng nhiệt chào đón việc bày tỏ quan điểm cá nhân trực tiếp của bạn qua tin nhắn gửi cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi không cho rằng khi hai quốc gia độc lập đạt đến mức độ bất đồng nghiêm trọng thì lỗi có thể chỉ thuộc về một phía, và bạn sẽ không thấy chúng tôi cứng nhắc hay thờ ơ trong nỗ lực tái lập và duy trì sự hợp tác trong tương lai, cho đến gần đây, đã có kết quả hiệu quả rõ rệt như vậy. Tôi nhắc lại rằng mục đích chính của Hoa Kỳ trong mối quan hệ hữu nghị với miền Nam Việt Nam là đánh bại các âm mưu hung hãn của CS. Nhưng tôi cũng phải nhắc lại rằng mục đích này chỉ có thể đạt được nếu thực hiện các bước nhằm loại bỏ những trở ngại đã làm suy giảm nghiêm trọng và đáng tiếc nỗ lực hợp tác của chúng ta.
GHI CHÚ:
(1) Nguồn: Thư viện Kennedy, National Security Files, Vietnam Country Series, Memos and Miscellaneous, Part II. Bí mật hàng đầu; Chỉ để đọc. Không có thông tin soạn thảo về văn bản nguồn, nhưng bức thư này đã được Roger Hilsman (Phụ tá Ngoại Trưởng về Viễn Đông) và những người khác ở Bộ Ngoại giao soạn thảo. Văn bản nguồn có ghi: “Đề xuất Dự thảo Thư của Tổng thống Kennedy, Điều chỉnh theo Giai đoạn 1 của Kế hoạch này”.
(2) Về bản báo cáo và các tài liệu liên quan, xem tập I, từ trang 477 trở đi.
(3) Xem Văn bản 50.
.
Kho sử liệu PHẬT GIÁO VIỆT NAM 1963 - SONG NGỮ:
https://thuvienhoasen.org/a39405/phat-giao-viet-nam-1963-song-ngu