Bilingual. 163. Letter From the Chairman of the Joint Chiefs of Staff (Taylor) to President Diem.

05/02/20244:15 SA(Xem: 857)
Bilingual. 163. Letter From the Chairman of the Joint Chiefs of Staff (Taylor) to President Diem.

blank
Bilingual. 163. Letter From the Chairman of the Joint Chiefs of Staff (Taylor) to President Diem. Now, as Secretary McNamara has told you, a serious doubt hangs over our hopes for the future. Can we win together in the face of the reaction to the measures taken by your Government against the Buddhists and the students? But as you have recognized, your principal military problems are now in the Delta. I found on my recent visit that the infantry companies in the Delta and elsewhere are often less than two-thirds of authorized strength—a hundred men for duty out of a company of an authorized strength of about 150 men. Your Government should be prepared to energize all agencies, military and civil, to a higher output of activity than up to now. Ineffective commanders and province officials must be replaced as soon as identified. Finally, there should be a restoration of domestic tranquillity on the homefront if political tensions are to be allayed and external criticism is to abate. //Thư của Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân (Tướng Taylor) gửi Tổng thống Diệm. Bây giờ, như Bộ trưởng McNamara đã nói với ngài, một mối nghi ngờ nghiêm trọng đang đè nặng lên hy vọng của chúng ta về tương lai. Liệu chúng ta có thể cùng nhau giành chiến thắng trước phản ứng trước các biện pháp mà Chính phủ của ngài áp dụng đối với Phật tử và sinh viên không? Nhưng như ngài đã nhận ra, nan đề quân sự chính của ngài hiện nay là ở vùng đồng bằng [Miền Tây]. Tôi nhận thấy rằng các đại đội bộ binh ở vùng Đồng bằng và những nơi khác thường có ít hơn 2/3 quân số được phép - một trăm người làm nhiệm vụ trong một đại đội có quân số được phép khoảng 150 người. Chính phủ của ngài nên chuẩn bị sẵn sàng để tiếp thêm sinh lực cho tất cả các cơ quan, quân sự và dân sự, để đạt được hiệu suất hoạt động cao hơn so với hiện tại. Những chỉ huy, quan chức cấp tỉnh kém hiệu quả phải bị thay thế ngay khi phát hiện. Cuối cùng, cần phải khôi phục lại sự yên bình trong nước nếu muốn giảm bớt căng thẳng chính trị và giảm bớt sự chỉ trích từ bên ngoài.

 

JCS163. Letter From the Chairman of the Joint Chiefs of Staff (Taylor) to President Diem(1)

 

Saigon, October 1, 1963.

Dear Mr. President: This letter responds to our conversation after your dinner on 29 September(2) in which you kindly expressed an interest in receiving my professional comments on the military situation as I observed it during visits in the past week to all the corps and divisions of your Army and to many of the provinces under attack by the Viet Cong. As I mentioned to you, the primary purpose of these visits was to determine the rate of progress being made by our common effort toward victory over the insurgency. I would define victory in this context as being the reduction of the insurgency to proportions manageable by the National Security Forces normally available to your Government.

To keep the length of this letter within bounds, I shall not dwell on the many encouraging indications of military progress since my visit of last September. Certainly, if one looks back to October 1961 when we first discussed the expansion of the U.S. Military Aid and laid the groundwork for the Counterinsurgency Program now in course of implementation, the advances made in defeating the enemy in the field and giving security to the rural population in strategic hamlets testify to the basic soundness of the agreed program. It was not until the recent political disturbances beginning in May and continuing through August and beyond that I personally had any doubt as to the ultimate success of our campaign against the Viet Cong.

Now, as Secretary McNamara has told you, a serious doubt hangs over our hopes for the future. Can we win together in the face of the reaction to the measures taken by your Government against the Buddhists and the students? As a military man I would say that we can win providing there are no further political setbacks. The military indicators are still generally favorable and can be made more so by actions readily within the power of your Government. If you will allow me, I would mention a few of the military actions which I believe necessary for this improvement.

The military situation in the I, II, and III Corps areas is generally good. It is true that there are never enough offensive actions against the enemy to satisfy one who believes that only a ruthless, tireless [Page 329]offensive can win this war. The record of one of the divisions in the III Corps falls notably short of the minimum standard for mobile actions in the field set by your High Command-twenty days out of every thirty. As a result, some of the hard core war zones of the Viet Cong remain virtually untouched. In my opinion, the full potential of the military units in this area is not being exploited.

But as you have recognized, your principal military problems are now in the Delta. I am convinced that your decision last year was sound in giving top priority to resisting the desire of the enemy to cut through to the coast in the II Corps area and thus divide the country. The success in frustrating this tactic was achieved at the expense of the campaign in the south where the Viet Cong have always had their principal sources of strength. Now, I feel sure, the time has come to regroup our forces and place the center of gravity of our efforts in the IV Corps area. You have wisely recognized this need for readjustment by ordering the 9th Division to the south. I feel that other measures with a similar purpose are or soon will be necessary. I have in mind actions such as an overhaul of the hamlet program in such provinces as Long An and Kien Tuong where the work has gone either too fast or too slow-in either case, with the effect of delaying the attainment of an adequate system of completed hamlets meeting the standards set by your Government. Related to the requirements of a successful hamlet program is the need for a methodical clear-and-hold campaign by the tactical units of the IV Corps. I have a feeling that, in the past, there has been an inclination to favor the rapid, sweeping operations which have little permanent effect in securing a base for the erection of secure hamlets.

You know full well the nature of the terrain of the Delta. Even to the casual visitor, it is apparent that we must learn to use the numerous waterways of the region as highways to open up controlled territory and at the same time to interdict the water-borne movement of the enemy. I doubt that we have given enough attention to small boat operations directed at exploiting these waterways in support of the campaign.

The kind of war we are fighting in the Delta is a small unit war, fought principally by small infantry-type organizations. These are the forces which bear the brunt of combat and take the inevitable losses. Yet I found on my recent visit that the infantry companies in the Delta and elsewhere are often less than two-thirds of authorized strength—a hundred men for duty out of a company of an authorized strength of about 150 men. The diversion of military manpower between the point of intake and the front-line is a problem of all armies in time of war. I would suggest that you may desire a close examination of this problem in your Army. Headquarters soldiers do not hurt the Viet Cong—infantrymen with rifles in the jungle do.

In closing, Mr. President, may I give you my most important overall impression? Up to now, the battle against the Viet Cong has seemed endless; no one has been willing to set a date for its successful conclusion. After talking to scores of officers, Vietnamese and American, I am convinced that the Viet Cong insurgency in the north and center can be reduced to little more than sporadic incidents by the end of 1964. The Delta will take longer but should be completed by the end of 1965. But for these predictions to be valid, certain conditions must be met. Your Government should be prepared to energize all agencies, military and civil, to a higher output of activity than up to now. Ineffective commanders and province officials must be replaced as soon as identified. Finally, there should be a restoration of domestic tranquillity on the homefront if political tensions are to be allayed and external criticism is to abate. Conditions are needed for the creation of an atmosphere conducive to an effective campaign directed at the objective, vital to both of us, of defeating the Viet Cong and of restoring peace to your country.

I hope, Mr. President, that you will accept these frank comments as those of an old friend of South Vietnam and an admirer of its courageous resistance to the common enemy. Both of our countries have put too much into this war to be satisfied now with less than a victorious conclusion. I am convinced that the energized program outlined above can achieve the success which we seek.

With respectful regards,

Maxwell D. Taylor(3)

NOTES:

(1) Source: National Defense university, Taylor Papers, T-646-71. Top secret. A typewritten note on the source text reads: “Following Letter from General Taylor to President Diem being delivered 2 October with approval of secretary McNamara and concurrence of Ambassador Lodge.”

(2) No contemporary record to this conversation has been found, but Taylor recounts a final meeting in Swords and Plowshares, p. 298.

(3) Printed from a copy that bears this typed signature.

Source:

https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1961-63v04/d163

 

.... o ....

 

163. Thư của Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân (Tướng Taylor) gửi Tổng thống Diệm(1)

 

Sài Gòn, ngày 1 tháng 10 năm 1963.

Kính gửi Ngài Tổng thống: Bức thư này trả lời cuộc trò chuyện của chúng tôi sau bữa tối của ngài vào ngày 29 tháng 9(2), trong đó ngài đã tử tế bày tỏ sự quan tâm đến việc đón nhận các nhận xét chuyên môn của tôi về tình hình quân sự như tôi đã quan sát được trong các chuyến thăm tuần trước tới tất cả các quân đoàn và các sư đoàn của Quân đội VNCH cũng như nhiều tỉnh đang bị Việt Cộng tấn công. Như tôi đã nói với ngài, mục đích chính của những chuyến thăm này là để xác định mức độ tiến bộ đạt được nhờ nỗ lực chung của chúng ta hướng tới chiến thắng cuộc nổi dậy. Tôi sẽ định nghĩa chiến thắng trong bối cảnh này là việc giảm thiểu tình trạng nổi dậy ở mức độ mà Lực lượng An ninh Quốc gia thường có trong Chính phủ của bạn có thể quản lý được.

Để giữ độ dài của bức thư này trong giới hạn, tôi sẽ không tập trung vào nhiều dấu hiệu đáng khích lệ về tiến bộ quân sự kể từ chuyến thăm của tôi vào tháng 9 năm ngoái. Chắc chắn, nếu nhìn lại tháng 10 năm 1961 khi chúng ta lần đầu tiên thảo luận về việc mở rộng Viện trợ Quân sự Hoa Kỳ và đặt nền móng cho Chương trình Chống nổi dậy hiện đang được thực hiện, thì những tiến bộ đã đạt được trong việc đánh bại kẻ thù trên thực địa và đảm bảo an ninh cho vùng nông thôn, dân số ở các ấp chiến lược là minh chứng cho tính đúng đắn cơ bản của chương trình đã được thống nhất. Mãi cho đến khi những xáo trộn chính trị gần đây bắt đầu hồi tháng Năm và tiếp tục đến tháng Tám và hơn thế nữa, cá nhân tôi mới nghi ngờ về sự thành công cuối cùng của chiến dịch chống VC của chúng ta.

Bây giờ, như Bộ trưởng McNamara đã nói với ngài, một mối nghi ngờ nghiêm trọng đang đè nặng lên hy vọng của chúng ta về tương lai. Liệu chúng ta có thể cùng nhau giành chiến thắng trước phản ứng trước các biện pháp mà Chính phủ của ngài áp dụng đối với Phật tử và sinh viên không? Với tư cách là một quân nhân, tôi sẽ nói rằng chúng ta có thể giành chiến thắng nếu không có thêm thất bại chính trị nào nữa. Các chỉ số quân sự nhìn chung vẫn thuận lợi và có thể đạt được nhiều hơn thế bằng những hành động sẵn sàng trong khả năng của Chính phủ của ngài. Nếu ngài cho phép, tôi sẽ đề cập đến một số hành động quân sự mà tôi tin là cần thiết cho sự cải thiện này.

Tình hình quân sự tại các khu vực Quân đoàn I, II, III nhìn chung tốt. Đúng là không bao giờ có đủ những hành động tấn công chống lại kẻ thù để thỏa mãn những người tin rằng chỉ có một cuộc tấn công tàn nhẫn, không mệt mỏi mới có thể giành chiến thắng trong cuộc chiến này. Thành tích của một trong các sư đoàn trong Quân đoàn III đặc biệt thấp so với tiêu chuẩn tối thiểu cho các hoạt động cơ động trên chiến trường do Bộ Tư lệnh Tối cao của ngài đặt ra - cứ hai mươi ngày trong số ba mươi ngày. Kết quả là, một số vùng chiến sự cốt lõi của VC hầu như không bị ảnh hưởng. Theo tôi, tiềm lực của các đơn vị quân đội ở khu vực này chưa được khai thác hết.

Nhưng như ngài đã nhận ra, nan đề quân sự chính của ngài hiện nay là ở vùng đồng bằng [Miền Tây]. Tôi tin rằng quyết định của ngài năm ngoáiđúng đắn khi ưu tiên hàng đầu cho việc chống lại ý đồ của địch muốn cắt sâu tới bờ biển trong khu vực Quân đoàn II để chia cắt lãnh thổ VNCH. Thành công trong việc phá vỡ chiến thuật này đạt được nhờ chiến dịch ở miền Nam, nơi VC luôn có nguồn sức mạnh chính. Bây giờ tôi tin chắc đã đến lúc phải tập hợp lại lực lượng và đặt trọng tâm nỗ lực của chúng ta vào khu vực Quân đoàn IV. Ngài đã khôn ngoan nhận ra nhu cầu điều chỉnh này bằng cách điều động Sư đoàn 9 vào nam. Tôi cảm thấy rằng các biện pháp khác có mục đích tương tự đang hoặc sẽ sớm cần thiết. Tôi nghĩ đến những hành động như rà soát lại chương trình ấp [chiến lược] ở các tỉnh như Long An và Kiến Tường, nơi công việc tiến triển quá nhanh hoặc quá chậm trong cả hai trường hợp, dẫn đến hậu quảtrì hoãn việc đạt được một hệ thống quản lý ấp [chiến lược] theo tiêu chuẩn Chính phủ quy định. Liên quan đến yêu cầu của một chương trình ấp [chiến lược] thành công là cần có một chiến dịch truy quét và giữ đất bởi các đơn vị chiến thuật của Quân đoàn IV. Tôi có cảm giác rằng, trong quá khứ, đã có xu hướng ủng hộ các hoạt động nhanh chóng, sâu rộng nhưng ít có tác dụng lâu dài trong việc đảm bảo căn cứ cho việc xây dựng các ấp [chiến lược] an toàn.

Ngài biết rất rõ bản chất địa hình vùng đồng bằng. Ngay cả đối với du khách bình thường, rõ ràngchúng ta phải học cách sử dụng nhiều tuyến đường thủy trong khu vực làm đường cao tốc để mở ra lãnh thổ được kiểm soátđồng thời ngăn chặn hoạt động di chuyển bằng đường thủy của kẻ thù. Tôi ngờ vực rằng chúng ta đã không dành đủ sự quan tâm cho các hoạt động của thuyền nhỏ nhằm khai thác các tuyến đường thủy này để hỗ trợ cho chiến dịch.

Loại chiến tranh mà chúng ta đang chiến đấu ở vùng đồng bằng [Miền Tây] là một cuộc chiến tranh đơn vị nhỏ, chủ yếu được chiến đấu bởi các tổ chức kiểu bộ binh nhỏ. Đây là những lực lượng phải gánh chịu gánh nặng chiến đấu và chịu những tổn thất không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, trong chuyến thăm gần đây của tôi, tôi nhận thấy rằng các đại đội bộ binh ở vùng Đồng bằng và những nơi khác thường có ít hơn 2/3 quân số được phép - một trăm người làm nhiệm vụ trong một đại đội có quân số được phép khoảng 150 người. Việc phân tán nhân lực quân sự giữa căn cứ và tiền tuyến là vấn đề của mọi quân đội trong thời chiến. Tôi đề nghị rằng ngài có thể mong muốn xem xét kỹ lưỡng vấn đề này trong Quân đội VNCH. Lính của Tổng hành dinh không làm tổn thương VC - chỉ có lính bộ binh cầm súng trường trong rừng làm được.

Để kết thúc, thưa Tổng thống, tôi có thể cho ngài biết ấn tượng chung quan trọng nhất của tôi được không? Cho đến nay cuộc chiến chống VC dường như không có hồi kết; chưa có ai sẵn sàng ấn định ngày kết thúc thành công của nó. Sau khi nói chuyện với rất nhiều sĩ quan, người Việt và người Mỹ, tôi tin chắc rằng cuộc nổi dậy của VC ở miền Bắc và miền Trung có thể giảm bớt một chút so với những trận lẻ tẻ hồi cuối năm 1964. Đồng bằng [Miền Tây] sẽ mất nhiều thời gian hơn nhưng sẽ được hoàn thành trước cuối năm 1965. Nhưng để những dự đoán này có giá trị, cần phải đáp ứng một số điều kiện nhất định. Chính phủ của ngài nên chuẩn bị sẵn sàng để tiếp thêm sinh lực cho tất cả các cơ quan, quân sự và dân sự, để đạt được hiệu suất hoạt động cao hơn so với hiện tại. Những chỉ huy, quan chức cấp tỉnh kém hiệu quả phải bị thay thế ngay khi phát hiện. Cuối cùng, cần phải khôi phục lại sự yên bình trong nước nếu muốn giảm bớt căng thẳng chính trị và giảm bớt sự chỉ trích từ bên ngoài. Cần có những điều kiện để tạo ra một bầu không khí thuận lợi cho một chiến dịch hiệu quả hướng tới mục tiêu quan trọng đối với cả hai chúng ta là đánh bại VC và lập lại hòa bình cho đất nước của ngài.

Tôi hy vọng Ngài Tổng thống sẽ chấp nhận những nhận xét thẳng thắn này như của một người bạn cũ của miền Nam VN và một người ngưỡng mộ sự dũng cảm kháng cự kẻ thù chung của miền Nam VN. Cả hai nước chúng ta đã bỏ quá nhiều công sức vào cuộc chiến này để bây giờ có thể hài lòng với một kết quả không được thắng lợi. Tôi tin chắc rằng chương trình đầy năng lượng nêu trên có thể đạt được thành côngchúng tôi tìm kiếm.

Với sự kính trọng,

Maxwell D. Taylor(3)

GHI CHÚ:

(1) Nguồn: Đại học Quốc phòng, Taylor Papers, T-646-71. Tối mật. Một ghi chú đánh máy trên văn bản nguồn có nội dung: “Lá thư sau đây là của Tướng Taylor gửi Tổng thống Diệm được chuyển giao vào ngày 2 tháng 10 với sự chấp thuận của Bộ trưởng McNamara và sự đồng tình của Đại sứ Lodge.”

(2) Không tìm thấy ghi chép đương thời nào về cuộc trò chuyện này, nhưng Taylor kể lại cuộc gặp gỡ cuối cùng trong sách "Swords and Plowshares," trang 298.

(3) Được in từ một bản sao có chữ ký đánh máy này.

   .

Kho sử liệu PHẬT GIÁO VIỆT NAM 1963 - SONG NGỮ:

https://thuvienhoasen.org/a39405/phat-giao-viet-nam-1963-song-ngu

 

 

Tạo bài viết
24/08/2015(Xem: 11239)
Bản tin ngày 3 tháng 12/2014 trên báo Global New Light of Myanmar (GNLM) của Bộ Thông Tin Myanmar loan tin rằng Trung tâm Giáo dục Phật giáo Quốc tế (IBEC: International Buddhist Education Centre) đã công bố sự tham gia của IBEC vào dự án Vườn Lumbini (Lumbini Garden) tại Tây Ban Nha, nơi sẽ trở thành Công viên Phật giáo lớn nhất châu Âu. Sáng kiến quan trọng này sẽ có sự đóng góp từ nhiều quốc gia, bao gồm Myanmar, Thái Lan, Campuchia, Lào, Sri Lanka, Trung Quốc, Hồng Kông, Nepal, Bhutan và Đài Bắc Trung Hoa (Ghi nhận của người dịch: không thấy Việt Nam). Dự án sẽ có các chương trình giáo dục Phật giáo cấp cao hỗ trợ bởi IBSC (Thái Lan), SSBU, SIBA và IBEC-Myanmar.
Bhutan, vương quốc ở vùng núi Himalaya đã mang đến cho thế giới khái niệm về hạnh phúc quốc gia, chuẩn bị xây một "thành phố chánh niệm" (mindfulness city) và đã bắt đầu gây quỹ từ hôm thứ Hai để khởi động dự án đầy tham vọng này. "Thành phố chánh niệm Gelephu" (Gelephu Mindfulness City: GMC) sẽ nằm trong một đặc khu hành chánh với các quy tắc và luật lệ riêng biệt nhằm trở thành hành lang kinh tế nối liền Nam Á với Đông Nam Á, theo lời các quan chức.
Những phương tiện thông tin đại chúng, các trang mạng là mảnh đất màu mỡ cho đủ loại thông tin, là nơi để một số người tha hồ bịa đặt, dựng chuyện, bé xé ra to và lan đi với tốc độ kinh khủng. Họ vùi dập lẫn nhau và giết nhau bằng ngụy ngữ, vọng ngữ, ngoa ngữ…